Quyển 2- Chương 40: Hơi huyền học

Sở Dao không nói tiếp mà hơi cúi người xuống, kéo bàn phím bên cạnh bàn và nhập một loạt mật khẩu.

Thẩm Hoài: “Đây là cái gì?”

“Mạng nội bộ.” Sở Dao dừng một chút: “Tôi đang kiểm tra cơ sở dữ liệu tội phạm của an ninh quốc gia.”

"Anh cho rằng cô ấy có tiền án sao?" Thẩm Hoài đơn giản nói: "Không có khả năng. Theo tôi thấy, cô ấy học tập sự nghiệp rất thuận lợi, trong cuộc đời cũng không gặp phải biến cố lớn nào. Một nghiên cứu sinh sẽ không gặp khó khăn gì để hồ sơ của chính mình có ghi chép gì, trừ khi cô ấy bị đá vào đầu."

Thẩm Hoài kéo ghế sang một bên, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống: “Về phần tại sao bây giờ cô ấy lại gϊếŧ người, như tôi đã nói trước đó, 70% người có trình độ học vấn cao đều có tính cách nhạy cảm yếu đuối, thậm chí hơn một nửa trong số 70% này bị trầm cảm, rối loạn lưỡng cực hoặc tâm thần phân liệt. Chu Khiết vẫn luôn cầu học, sau khi tốt nghiệp cô ấy là một kẻ trống rỗng và dễ dàng bị nghiền nát khi phải làm việc trong xã hội. Ra ngoài xã hội làm việc cô ấy gặp phải điều gì đó không vừa ý thậm chí khiến cô ấy hoài nghi chính mình dần dần bóp méo giá trị bản thân do liên tục bị đả kích.”

Sở Dao: “Cho nên?”

"Cho nên đây là lần đầu tiên cô ấy gây án."

.

Người trong văn phòng không cảm thấy Thẩm Hoài nói sai, nhưng họ vẫn cảm thấy hơi huyền học, nhưng vì mặt mũi Thẩm Hoài nên họ không nói gì, chỉ đợi Sở Dao lọc ra kết quả từ cơ sở dữ liệu tội phạm.

Trong khu vực văn phòng yên tĩnh, tiếng chuột có vẻ hơi chói tai, Sở Dao thả chuột ra, đứng thẳng lên, im lặng nhìn mọi người.

Bùi Thạch: "Có thật hay không, đây thực sự là lần đầu tiên phạm tội? Sư phụ, biểu hiện của anh ... có ý gì?"

Sở Dao mím môi nói: "Thầy Thẩm nói đúng. Chu Khiết không có tiền án tiền sự, cũng không có tiền án giam giữ."

Tất cả mọi người ngoại trừ Sở Dao và Thẩm Hoài đều cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều thở dài.

.

Mập mạp hỏi: “Hiện tại đã tìm ra hung thủ, bây giờ có nên để cho các đơn vị triển khai khống chế không?”

"Đừng lo lắng, quá manh động sẽ đánh rắn động cỏ. Nếu cô ấy phát giác, chúng ta sẽ không bắt được cô ấy," Sở Dao nghiêm túc nói: "Trực tiếp liên hệ với bộ phận kỹ thuật và yêu cầu họ sử dụng giám sát để theo dõi Chu Khiết. Hãy chắc chắn xác nhận tung tích của Chu Khiết trong những ngày này. Chúng tôi sẽ đợi đến thời điểm thích hợp để tập hợp lực lượng cảnh sát để bắt giữ.”

Mập mạp gật đầu: “Vậy tôi đi bên kỹ thuật cùng bọn họ xem.”

Những người trong đội đặc nhiệm mỗi người nhận nhiệm vụ của mình rồi tản ra. Thẩm Hoài ngồi trên ghế nhìn Sở Dao.

Sở Dao mở nắp bình giữ nhiệt, đang định uống nước thì cảm nhận được một ánh mắt mơ hồ đang nhìn mình. Vì thế anh buông chén xuống, tức giận xoay người, cúi đầu nhìn Thẩm Hoài: “Tôi nói này cậu không thấy nhàm chán à, không có việc gì thì trở về phòng làm việc đi, sao lại lảng vảng ở trước mặt tôi?”

“Anh đẹp trai, chân dài, eo săn chắc, bờ vai rộng, nếu trên giường sẽ rất thoải mái.” Thẩm Hoài nói với giọng khàn khàn, đôi mắt dịu dàng: “Anh không thể cho tôi nhìn thêm vài lần, Đội trưởng Sở... Chẳng lẽ làm bằng vàng, không thể nhìn thấy, không thể chạm vào chứ đừng nói đến việc nghĩ đến nó. Chỉ có thể nhìn từ xa và không thể tưởng tượng sao?”

Vành tai của Sở Dao đỏ bừng dị thường.

"Thiết..."

Anh thấp giọng chửi rủa, sau đó ôm lấy Thẩm Hoài, kéo vào phòng tắm mà không một lời giải thích.

Phòng tắm trong khu văn phòng không chia thành nam nữ, không gian chật hẹp Sở Dao đẩy Thẩm Hoài đến mép bồn rửa tay, giơ tay nắm lấy cổ áo tao nhã như cặn bã của cậu, không khỏi vì giải thích mà dựa sát vào cậu: "Cậu đang đùa giỡn tôi à? Miệng lưỡi không sạch sẽ, cậu muốn chết à?"

“Không được đâu, tôi không thể chết trẻ được.” Thẩm Hoài mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay của Sở Dao đang nắm cổ áo mình: “Sở đội trưởng, nếu tôi bị phát hiện chết trong nhà vệ sinh, anh sẽ không thể thoát khỏi liên quan."

Cả hai người đều trông rất nghiêm túc, những người không biết rõ đều cho rằng cả hai đều giỏi gϊếŧ người và trộm đồ.

Sắc mặt Sở Dao có chút thoải mái, ánh mắt rơi vào trên mu bàn tay trái đang che mu bàn tay của Thẩm Hoài.

Thẩm Hoài lại thấp giọng nói: “Không bằng nói Sở đội trưởng không có sở thích gì đặc biệt, đặc biệt thích túm cổ áo của tôi trong nhà vệ sinh, đối xử với tôi … như thế này, và… như thế kia.” ."

"Cậu có ý kiến

?" Sở Dao nói.

“Không!!” Thẩm Hoài ôm vai Sở Dao, trực tiếp ngồi vào bồn rửa, ngẩng đầu nhìn Sở Dao: “Tôi thích, tôi rất thích. Nếu bây giờ anh cởi thắt lưng ra đeo vào người tôi thì tôi sẽ cũng vui vẻ làm điều đó."

Sở Dao khẽ cười lạnh, sau đó buông cậu ra, khoanh tay nhìn: "Cậu không phải là kẻ bạo da^ʍ chứ? Chuyên gia tâm lý?"

“Ừ.” Thẩm Hoài không có phủ nhận.

Sở Dao bật cười, giơ tay ở trên trán cậu bắn một chút: " Cậu thiếu đánh à.. Đi ra ngoài, đi ra ngoài, ban ngày ban mặt, người ta cho rằng hai chúng ta đã làm gì khó nói mà vào toilet lâu như vậy."