Kết quả của bộ phận kỹ thuật tình cờ có được, khi anh chàng từ Phòng kiểm tra dấu vết đến giao kết quả, Thẩm Hoài tình cờ đang pha cà phê ở máy lọc nước ở hành lang.
"Sở đội trưởng! Thầy Thẩm cũng ở đây... 36 bộ dấu vết lấy ra từ chiếc xe nghi phạm đã được lấy mẫu và xác định, bao gồm cả vết máu đã khô trên xe. Sau khi xác định, máu đến từ Trương Khả và Tiền Tự, ngoài ra còn có một bộ dấu vân tay của Cao Tử Ngọc.” Anh chàng từ Phòng kiểm tra dấu vết nói: “Dấu chân trên xe được mô phỏng theo lòng bàn chân tương ứng với các dấu chân khác nhau phạm vi từ 1,60m đến 1,68m, chúng tôi suy đoán rằng phần dấu chân này thuộc về nạn nhân. Các mẫu đế giày đã được bảo tồn để sử dụng sau này khi tìm thấy quần áo và giày dép của nạn nhân. Một bộ so sánh khác trên xe hơi lớn, không giống như của nam giới, cỡ giày ước tính là từ 39 đến 41.”
“39 đến 41?” Thẩm Hoài hơi khựng lại, tắt bình nước, vừa nói vừa cầm cốc cà phê khuấy đều.
"Đúng, chúng tôi kết luận rằng đây không phải là cỡ giày của nam giới cũng không có dấu vết hoạt động của nam giới trên xe. Những cỡ giày như vậy không phổ biến ở phụ nữ. Chiều cao của ba nạn nhân đều dưới 1,7m nên không đi đôi giày to như vậy, có lẽ đây là dấu vết do chính hung thủ để lại.”
Sở Dao cau mày, nhìn vào mắt Thẩm Hoài.
Khi Thẩm Hoài khuấy cà phê, tiếng thìa chạm vào thành cốc có vẻ hơi dễ chịu, mùi cà phê luôn đọng lại trên chóp mũi Sở Dao, khiến anh muốn uống.
Một giây tiếp theo, Sở Dao hít một hơi thật sâu, nói với anh chàng từ Phòng kiểm tra dấu vết đến đưa kết quả xét nghiệm: “ Cậu có rút ra được dấu vết nào khác có thể trực tiếp nhận diện hung thủ không?”
“Có, đó là một sợi tóc ngắn, xoăn mắc vào khe ghế trên ô tô.” Anh chàng từ Phòng kiểm tra dấu vết nói: “Nghi phạm đã nhuộm tóc. Sau khi lấy DNA, chúng tôi đã xác định được danh tính.”
Nói xong, mở tập tài liệu trên tay đưa cho Sở Dao: “Chu Khiết, 29 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ tại Đại học Thanh Bắc, chuyên ngành ngôn ngữ và văn học Trung Quốc. Sau khi trở về quê hương ở miền Đông Quảng Đông, làm giáo viên mầm non được nửa năm - —Nhưng giờ là một kẻ lười biếng trong xã hội.”
Sở Dao vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi hiểu rồi."
.
Sau khi anh chàng từ Phòng kiểm tra dấu vết rời đi, Sở Dao mang theo kết quả quay lại văn phòng và triệu tập mọi người họp ngắn.
Trên bàn có một trang in ra những bức ảnh màu mà Chu Khiết để lại trong hệ thống nhận dạng. Chúng giống 80% với bản tái tạo khuôn mặt do bộ phận kỹ thuật thực hiện dựa trên chân dung của Thẩm Hoài.
Chu Khiết chính là kẻ gϊếŧ người.
Bùi Thạch nhìn chằm chằm vào tài liệu trải trên bàn: "Thạc sĩ Đại học Thanh Bắc, quay lại làm giáo viên mầm non à?"
“Điều này giống như thầy Thẩm đã từ chức ở Học viện Tâm lý Hình sự Thủ đô và quay về làm cảnh sát. Không, cô ấy hơn thầy Thẩm, cô ấy có bằng thạc sĩ, đi mẫu giáo dạy trẻ em này không phải đại tài tiểu dụng sao!” An Thanh nói.
Thẩm Hoài hơi ngước mắt: “Không giống, tôi so với cô ấy nhiều hơn một biên chế, hơn nữa tôi cũng không có đại tài tiểu dụng!.”
Sở Dao lườm cậu một cái: “Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?”
"Sao anh nghiêm túc thế? Tôi không nói nữa là được rồi, đừng trừng mắt nhìn tôi." Nụ cười trên môi Thẩm Hoài vẫn chưa nhạt đi, cậu chuyển chủ đề nói: “Thông tin cô ấy để lại ở hộ khẩu đủ để chứng minh rằng tuổi của cô ấy nằm trong phạm vi mà chúng ta đang tìm kiếm, chiều cao, cân nặng và trình độ học vấn của cô ấy khá phù hợp với bức chân dung mà chúng ta đã vẽ trước đó. Tôi đã suy đoán đúng hung thủ nhiều lần gặp trở ngại trong công việc và cuộc sống. Bằng không, cô ấy sẽ không chỉ là một giáo viên mầm non, thậm chí đi làm chỉ được nửa năm và hiện đang thất nghiệp…”
"Là người gốc miền đông Quảng Đông, có hộ khẩu thường trú ở nông thôn, cô ấy đã học tiểu học ở làng Hà Khẩu, huyện Phú Khang. Điểm số lẽ ra phải khá xuất sắc. Sau đó cô ấy được nhận vào trường trung học của thành phố, rồi sau đó được nhận vào Đại học Sư phạm Đông Trung Quốc như một lẽ đương nhiên. Sau đó, cô ấy được nhận vào Đại học Thanh Bắc làm nghiên cứu sinh.” An Thanh vừa nói vừa kiểm tra máy tính: “Cô ấy cũng có một người em trai cũng ở phía đông Quảng Đông nhưng đột ngột qua đời vào ngày 28/10 năm nay. Nguyên nhân tử vong là do ngộ độc khí gas và gia đình đã khai báo đã tử vong”.
Sở Dao khẽ cau mày: “Em trai cô ấy?”
"Tên là...Chu Tường."
.
Lời nói của An Thanh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Sở Dao vừa mở miệng đang định nói gì đó thì Thẩm Hoài đột nhiên đặt ly cà phê trong tay xuống, đi vòng qua An Thanh sau khi đẩy cô ra, sau đó ôm con chuột cúi đầu. Đầu của cậu đang duyệt từng chút một trên máy tính làm việc đó.
Thẩm Hoài: “Không phải Chu Tường là bạn trai cũ của Triệu Xuân Vũ trong vụ trước sao? Anh ta chết trong phòng tắm sao, nhưng lúc đó cơ sở dữ liệu thông tin không phải chỉ ra anh ta là con trai một sao? Khi nào thì bất ngờ xuất hiện một chị gái?”
“Có lẽ phải hỏi bộ phận đăng ký hộ khẩu. Chúng tôi chỉ có thể tìm hiểu lý do thay đổi hộ khẩu của Chu Khiết ở đây.” An Thanh giải thích: “Không phải trên đó viết, là để nhờ cậy người thân. Trước đó hộ khẩu của Chu Khiết luôn có tên của người phụ nữ nông thôn tên Lý Thúy Phương có thể vẫn cần được điều tra. Tôi luôn cảm thấy thân phận của Chu Khiết có chút kỳ lạ.”
Sở Dao không biết từ lúc nào đi tới bên máy tính, đặt một tay lên vai Thẩm Hoài, hơi nghiêng người xem thông tin lấy được từ máy tính: “Lý Thúy Phương quê ở thôn Hà Khẩu, huyện Phú Khang, hộ khẩu của Chu Khiết đã được đăng ký với cô ấy trước khi thay đổi là mối quan hệ là mẹ con. Nhưng vào ngày 15 tháng 11 năm nay, hộ khẩu của Chu Khiết đã được đổi thành nhà của Chu Tường, chủ gia đình là mẹ của Chu Tường, Lưu Mẫn, mối quan hệ này cũng là mẹ con.”
"Làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Cô ấy có hai người mẹ?" Bùi Thạch nói.
Sở Dao không nói gì, cẩn thận xem xét từng chữ trong thông tin, Thẩm Hoài đứng thẳng lên, nhẹ nhàng nói: “Làm sao một người có thể có hai mẹ? Vì cả hai đều có hộ khẩu ở nông thôn, vậy thì hoặc là hộ khẩu sai, hoặc là đã ôm nhầm đứa con khi sinh con mà thôi. Có lẽ Chu Khiết thực sự là người nhà họ Chu nên mấy năm nay cô ấy mới được nhận lại cũng là điều dễ hiểu thôi.”
Sở Dao: “Cô ấy chưa bao giờ đổi tên, cô ấy luôn được gọi là Chu Khiết.”
“Trực tiếp đến đồn cảnh sát nơi cô ấy thay đổi hộ khẩu.” Thẩm Hoài suy nghĩ một chút: “Vì Chu Khiết là nghi phạm trong vụ án này nên cô ấy chắc chắn cũng biết cảnh sát đang truy lùng cô ấy. Tôi cho rằng cô ấy không có mục tiêu phạm tội tiếp theo, lúc này cô ấy nên trốn khỏi miền đông Quảng Đông. Nếu như vậy….”
Sở Dao tiếp thu lời Thẩm Hoài vừa nói: “Không hẳn như vậy. Những kẻ gϊếŧ người hàng loạt như thế này sẽ không phạm tội trên đường chạy trốn. Hơn nữa, cô ấy là người gốc Đông Quảng Đông. Trong mắt cô ấy, Đông Quảng Đông nên được coi là nơi an toàn cô ấy sẽ không rời khỏi miền đông Quảng Đông sớm như vậy, thay vào đó, cô ấy sẽ ở lại đây để tiếp tục phạm tội, hoặc tạm nghỉ, hỏi thăm diễn biến vụ án này và đánh giá cách cảnh sát giải quyết vụ án một lần nữa. Nói không chừng còn quay lại hiện trường vụ án cảm nhận dư vị.”
Thẩm Hoài dịu dàng liếc nhìn Sở Dao.
Sở Dao cười khẩy: “Không phải chính cậu cũng nói sao? Một người nguy hiểm như cô ấy, cực kỳ tự phụ và đen tối, theo đuổi sự phấn khích cao độ, có học vấn cao nhưng gặp trở ngại trong cuộc sống, sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói.”
"Sở đội trưởng trí nhớ không tệ." Thẩm Hoài cũng cười.