Chiếc túi da rắn bọc các bộ phận cơ thể bị cắt xén nằm lặng lẽ trong phòng pháp y.
Nạn nhân là nữ 21 tuổi. Đã từng đến cơ quan công an trình báo tố cáo bạn trai cũ có hành vi cưỡng bức bạo lực nhưng không thành nhưng bạn trai cũ tố cáo lại là cô ra tay đánh người trước. cơ quan chuyên môn đã xác định được nhiều vết thương do lực tác động mạnh trên cơ thể bạn trai cũ và cả hai đều để lại dấu vân tay cũng như các thông tin nhận dạng khác tại đồn cảnh sát.
Một tuần sau, cô gái đến báo án đã chết thảm ở vành đai xanh. Không biết được danh tính kẻ sát nhân, thi thể cũng không thể tìm thấy đầy đủ, người nhà nạn nhân vẫn chưa xuất hiện.
"Tôi nói sao lại dễ dàng xác định danh tính nạn nhân như vậy? Thì ra là đã để lại thông tin trong hệ thống," pháp y của đội chuyên án cau mày lấy ra vài tờ báo cáo từ máy in, đẩy chiếc kính gọng vàng lên, và Sắc mặt anh ta có vẻ mệt mỏi, “Phân cục vừa gửi một số báo cáo.”
“Tình huống cụ thể thế nào?” Sở Dao nhìn thoáng qua bàn chân bị chặt đứt nằm trên bàn khám nghiệm.
"Khó mà nói. Các xét nghiệm liên quan vẫn đang được tiến hành. Hiện tại, chúng tôi chỉ có thể xác nhận danh tính của cô ấy. Thi thể chưa hoàn chỉnh và nguyên nhân cái chết cần được điều tra kỹ lưỡng hơn. Điều duy nhất có thể xác định được là vết thương ở tay chân có dấu hiệu sự sống. Bàn tay và bàn chân của người chết đã bị chặt đứt khi còn sống.”Vẻ mặt của Giang Bân vẫn bình tĩnh như mọi khi: “ và còn sót lại một lượng rỉ sét nhỏ trên bề mặt cắt của xương. Có thể thấy, những dụng cụ mà kẻ sát nhân sử dụng khi gây án tương đối tiện dụng và dễ kiếm. trong suốt những năm làm pháp y, tôi chưa bao giờ thấy một vết cắt nào gọn gàng như vậy ”.
Sở Dao phản ứng rất nhanh: “Ý anh là hung thủ rất có kinh nghiệm?”
“Nhìn mặt cắt ngang của bàn chân bị chặt thì đúng là như vậy ,” Giang Bân dừng lại và sửa lại, “Nhưng tôi nghi ngờ tại sao hung khí lại rỉ sét. Nếu hung thủ thường xuyên phạm tội lẽ ra hắn phải chú ý đến điều này. Nếu là tôi thì ít nhất tôi cũng sẽ mua một công cụ mới để tránh để lại dấu vết trên cơ thể.”
Không khí trong phòng pháp y rất ngột ngạt, nếu ở đó lâu bạn sẽ cảm thấy khó chịu.
Đó không phải là vấn đề về thể chất, mà là tâm lý không thể chấp nhận được. Suy cho cùng, không phải ai cũng có thể sống chung một phòng với một thi thể bị cắt xẻo như Giang Bân mà không thay đổi biểu cảm.
Thẩm Hoài lợi dụng lúc Sở Dao đang cân nhắc vấn đề, vội vàng cầm lấy tờ báo cáo mà bác sĩ pháp y vừa đưa cho hắn, vội vàng nhìn lướt qua.
“Thật ra hung thủ có lẽ đang hoảng loạn,” Thẩm Hoài thản nhiên ngồi trên chiếc ghế xoay gần đó, búng nhẹ bản báo cáo trong tay, “Không thể phủ nhận hắn có lực chém đứt tay chân của người ta, nhưng hắn đã bỏ qua một điểm quan trọng. Đó là sự sạch sẽ của hung khí - hung khí có sạch sẽ hay không và trên bề mặt thi thể có dấu vết quan trọng hay không đều là những vấn đề cần được chú ý, cho thấy anh ta có thực lực nhưng không có kinh nghiệm”.
Cậu suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Con dao rỉ sét, kỹ thuật sắc sảo và sạch sẽ, tâm lý đủ tàn nhẫn, nhưng lại bất cẩn và hoảng loạn, quên xóa bỏ bằng chứng phạm tội. Kẻ gϊếŧ người có thể có tính khí thất thường trong cuộc sống hàng ngày, và thường xuyên dùng dao."
“Cậu đang phác họa chân dung tội phạm à?” Sở Dao liếc mắt nhìn.
"Trước tiên chúng ta làm một cái suy luận, có thể không chính xác, nhưng quả thật có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian so với mù quáng điều tra." Thẩm Hoài khóe mắt hơi run lên, mỉm cười nhìn Sở Dao. “Chúng ta đã gặp phải một tình huống khó khăn. Nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, anh có thể hỏi tôi, tôi luôn sẵn lòng."
Sở Dao không nói nên lời, nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Kỳ quái, dạo này thầy bói lại mở rộng sang ngành công an.”
"Thật sao? Tôi nghĩ là do đội trưởng đã già, không theo kịp thời đại. Việc phân tích tâm lý tội phạm ở nước ngoài rất phổ biến."
Sở Dao: “Ai có mồm cũng có thể nói mấy câu phù phiếm. Bói toán không áp dụng ở đội đặc biệt.”
Thẩm Hoài nghe vậy, nhếch môi, lộ ra nụ cười có chút hung hãn.
Sở Dao lạnh lùng nhìn hắn như cảnh cáo.
Có một sự im lặng kỳ lạ trong phòng pháp y.
Giang Bân thở dài, ném báo cáo vào ngực Sở Dao, một tay đẩy Sở Dao, một tay đẩy Thẩm Hoài đuổi người: “Đội trưởng Sở, lúc này đừng nói nhảm với người trẻ... Còn cậu,Thẩm lão sư, xin cậu bình tĩnh một lát, nếu thật sự không có việc gì thì hai người có thể ra ngoài chơi, đừng cản trở việc khám nghiệm tử thi.”
Văn phòng đội chuyên án nằm ngay dưới tầng phòng lưu trữ cũ. Thẩm Hoài vừa mới đến, văn phòng của cậu được dựng tạm thời bên cạnh phòng lưu trữ.
Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng pháp y, cậu không lao lên lầu mà đi theo Sở Dao vào văn phòng của đội chuyên án.
Ánh sáng trong phòng làm việc mờ đi, trên máy chiếu là hình ảnh của nạn nhân và hình ảnh chi tiết những bộ phận thi thể bị chặt đứt. Sở Dao đứng bên cạnh máy chiếu, con chuột trong tay anh nhẹ nhàng nhấp nháy trên tấm rèm trắng xung quanh khuôn mặt cô gái. ánh sáng mờ ảo từ máy chiếu chiếu sáng khuôn mặt anh, vạch ra đường nét sắc sảo của một bên.
"Tay chân bị chặt ra, thi thể còn bị chia ra vứt ở nhiều nơi khác nhau của vành đai xanh. Điều này cho thấy hung thủ khi phạm tội rất tàn ác, không chút do dự, thậm chí còn có kiến thức nhất định." Bắt đầu cuộc họp điều tra Sở Dao chỉ vào màn Ảnh, "Người chết tên là Triệu Xuân Vũ 21 tuổi, tốt nghiệp một trường cao đẳng. Cô ấy có nhà riêng ở khu vực Vịnh Qinghe. không có công việc cố định trong suốt thời gian dài. Tháng trước, cô ấy đã đến khu vực vịnh Thanh Hà cùng với bạn trai cũ, cô ấy đã tố cáo bạn trai cũ đã cố gắng cưỡиɠ ɧϊếp cô ấy tại đồn cảnh sát khu vực.
Bạn trai cũ cũng có nhiều vết thương do lực tác động mạnh trên người. Khi đó, cảnh sát tại đồn cảnh sát Thanh Hà cho rằng nguyên nhân có thể là do mâu thuẫn giữa Triệu Xuân Vũ và Chu Tưởng ở nhà.
Bùi Thạch vỗ bàn một hồi: "21 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, lại có một bất động sản đứng tên mình. Ở khu vực vịnh Thanh Hà.. giá nhà đất không hề rẻ."
Trong lời nói của cậu có gì đó, Sở Dao nhìn và hiểu ý.
Sở Dao: "Các mối quan hệ xã hội của Triệu Xuân Vũ vẫn đang được điều tra. Hiện tại, chúng ta chỉ biết rằng cô ấy có bạn trai, đã hẹn hò được ba năm. Tôi đã hỏi người ở Phòng kinh doanh ven sông Thanh Hà về tình trạng tài sản, và họ nói rằng bọn họ đã trả trước một phần và phần còn lại trả sau nhưng người trả nợ lại là bạn trai của cô ấy ”.
Bùi Thạch ngẩng đầu lên, chậm rãi xoay cây bút trong tay: “Nói cách khác, bạn trai cũ này bị tình nghi gϊếŧ Triệu Xuân Vũ?”
“Có thể, nhưng không chắc chắn.” ánh mắt Sở Dao rơi vào Bùi Thạch “Bản chất của vụ án này là một vụ gϊếŧ người cực kỳ tàn ác. Hiện tại chúng ta chỉ tìm thấy bàn chân phải và cánh tay trái của Triệu Xuân Vũ và các bộ phận khác của thi thể vẫn chưa được tìm thấy và nguyên nhân chính xác về cái chết của cô ấy vẫn chưa điều tra rõ.”
Thẩm Hoài chán nản ở bên cạnh vẽ, thấy phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh, lại nói thêm gì đó: “Nói thêm, là một vụ gϊếŧ người có tính toán trước. Kẻ sát nhân…”
"Cậu muốn nói cái gì?" Sở Dao liếc nhìn hắn.
Thẩm Hoài cây bút trong tay dừng lại, ngước mắt lên: “Hung thủ chặt đứt tay chân của nạn nhân khi người còn sống, phải thù hận đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy?”
Sở Dao đang chờ đợi lời nói tiếp theo của cậu.
Thẩm Hoài vẫn ngồi tao nhã, bút vẽ trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, hai tay chống lên mặt bàn.
“Nói chung, phẩm chất tâm lý của những người như vậy cũng không tệ. Xét theo dấu vết để lại tại hiện trường, ngoài vết kéo và vết lõm thực vật do khi kéo túi da rắn để lại, còn có một lượng nhỏ nước tràn ra từ trên thi thể. Trong túi Không có vết máu chắc chắn nơi vứt xác không phải hiện trường đầu tiên.”.
Cuối cùng, cậu nói thêm: “Kẻ gϊếŧ người rất giỏi sử dụng các công cụ như dao, cưa. Hắn chặt tay chân của người chết khi cô ấy vẫn còn sống, để trút giận hoặc ngăn cản cô ấy trốn thoát, bất kể lý do là gì. Về mặt tâm lý, việc người chết bị cắt cụt tay, chân khi còn sống là điều vô cùng đau đớn. Mỗi bộ phận cơ thể bị vứt vào thời điểm khác nhau. Còn bàn chân còn lại và những bộ phận khác sẽ xuất hiện ở đâu?”
Sở Dao cau mày: “Đã nói nhiều như vậy, đi làm việc gì đó thực tế đi.”
Thẩm Hoài đứng lên: “Thực tế? Được.”
Cậu nhìn Sở Dao: “Nếu không có chuyện gì xảy ra, trong vòng ba ngày tới, chúng ta sẽ tìm thấy những phần thi thể còn lại ở một góc khác của thành phố.”
Sở Dao cảm thấy buồn cười: "Tại sao vậy."
“Bởi vì hung thủ không vừa lòng,” Thẩm Hoài nói, “Có thể làm ra chuyện tàn ác như vậy, trong lòng hắn nhất định cực kỳ đen tối và vặn vẹo. Sau khi gϊếŧ chóc, hắn sẽ khao khát càng nhiều kí©h thí©ɧ, thay vì chỉ thỏa mãn với việc gϊếŧ chóc. Một điều. Giống như..."
Sở Dao không muốn nghe những lời vô nghĩa của anh nữa và cau mày.
Bùi Thạch gần như bị Thẩm Hoài lừa: “Ví dụ như vậy?”
Thẩm Hoài: “Ví dụ như anh ta sẽ theo đuổi sự phấn khích lớn hơn và ném những bộ phận cơ thể mà anh ta vốn không định vứt trước mặt cảnh sát, hoặc phơi bày hành vi gϊếŧ người và vứt xác. Tay trái và chân trái của Người chết được tìm thấy vào thời điểm đó, anh ta đã nhìn thấy tin tức. Bất cứ ai đã gϊếŧ ai đó đều biết rằng vào lúc này, hoặc bỏ chạy hoặc giữ im lặng. Tôi cá rằng trong vòng ba ngày anh ta sẽ không ngồi yên được vì anh ta không phải là một kẻ sát nhân bình thường.”
:Bùi Thạch: "Vậy chúng ta nên điều tra vụ án này như thế nào? Địa điểm tìm thấy các bộ phận cơ thể là đường Huân Hạ Loại làng đô thị này lạc hậu và thậm chí không có sự giám sát toàn diện. Nếu hung thủ xảo quyệt như vậy, chúng ta làm sao có thể tiếp tục để điều tra? "
Thẩm Hoài im lặng.
Sở Dao giơ tay xoa xoa trán, cố gắng không đối mặt với Thẩm Hoài: “Thầy Thẩm, suy nghĩ của thầy nhanh quá. Ý của tôi là nên bắt đầu từ mối quan hệ giữa người khác với người chết. Một cô gái đột ngột qua đời, hoặc là...cô ấy biến mất trong mắt người khác, người thân và bạn bè của cô ấy sẽ không nghi ngờ sao? Tôi sẽ liên lạc với người nhà cô ấy để tìm hiểu tình hình, và họ có thể phát hiện ra điều gì đó.”
Thẩm Hoài đứng đó, vẻ mặt khiêm tốn và lễ phép: “Tôi chỉ đang nói ý kiến
của mình mà thôi, ở tổ chuyên án, điều tra phụ thuộc chủ yếu vào moi người.”
Bùi Thạch không ngửi thấy mùi thuốc súng giữa bọn họ, liền giơ tay lên nói: "Chu Tường thì sao?"
"Để hắn tới." Sở Dao nói.
.
Vụ án này hơi kỳ lạ, ngoại trừ bàn chân trái và cánh tay trái, phần còn lại của thi thể vẫn chưa được tìm thấy. Nhóm người của phân cục đi ra ngoài thăm hỏi đều báo không thấy gì khả nghi, điều đáng chú ý là nhân viên làm việc tại quán trà sữa gần hiện trường vụ án cho biết anh nghe thấy tiếng động lạ trên đường về nhà sau giờ làm việc.
Sở Dao lập tức chạy tới gặp nhân viên quán trà sữa.
“Tôi thuộc Đội điều tra đặc biệt của Đội điều tra hình sự Cục thành phố,” Sở Dao đưa thẻ căn cước ra. “Anh nói hai ngày trước anh đi làm về đã nghe thấy tiếng động lạ. Tình huống cụ thể là thế nào? Anh có ấn tượng gì không?"