Quyển 2- Chương 29: Lịch sử cuộc gọi quỷ dị

Chiếc Porsche Cayman đang đi trong giờ cao điểm buổi tối trong dòng xe cộ ồn ào. Sở Dao đang ngồi trên ghế phụ rộng rãi, có chút lơ đãng nhìn vào đuôi xe phía trước.

Bầu không khí trong xe có chút ngượng ngùng, Sở Dao đành phải vô tình nhắc tới chuyện tại sao Thẩm Hoài lại đến phía đông Quảng Đông làm người lập hồ sơ tâm lý tội phạm mà lại rời viện nghiên cứu của mình.

“Thủ đô dù sao cũng là quê hương của cậu.” Sở Dao nói: “Kinh tế ở đó phát triển, điều kiện tốt, sao cậu…”

Tình cờ gặp ùn tắc giao thông. Đèn xanh phía trước nhấp nháy rồi chuyển sang màu đỏ nhưng xe không thể di chuyển. Thẩm Hoài chỉ cần một tay đặt lên vô lăng, tay kia từ trong túi móc ra điếu thuốc, mở cửa sổ.

Cậu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Sở Dao mà chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ngậm điếu thuốc trong miệng: “Muốn biết à?”

Sở Dao sửng sốt.

Thẩm Hoài liếc anh một cái: “Châm thuốc cho tôi, tôi nói cho anh biết.”

Phù hợp với tâm lý như những đứa nhỏ trong nhà không chấp con nít, Sở Dao vẻ mặt u ám, lục lọi trong túi áo khoác một lúc, lấy bật lửa ra, tháo dây an toàn, nghiêng người, một tay che gió thổi từ cửa sổ một tay bật lửa, anh lẩm bẩm: "Được một tấc muốn tiến một thước."

Cạch..

Trong xe yên tĩnh, tiếng bật lửa nhẹ nhàng vang lên, mùi khói bay ra hòa lẫn với hương gỗ lạnh lẽo trong xe.

Thẩm Hoài rút điếu thuốc ra khỏi miệng, tay trái cầm, tùy ý đặt ở bên cửa sổ xe: “Dù được một tấc tiến một thước, tôi cũng sẽ không thật sự làm gì anh, anh không phải vẫn luôn tò mò sao?”

"Tôi nói tôi luôn tò mò khi nào?"

"Anh đoán." Thẩm Hoài vẻ mặt vẫn bình thường: "Tại sao tôi không ở lại thủ đô? Anh nghĩ sao? Tôi chỉ không thích mỗi ngày vùi đầu vào sách vở và nói lý luận suông với một đám ông chú hói. Với lại .."

Lúc này Thẩm Hoài chợt dừng lại, sau đó lộ ra nụ cười có phần mỉa mai: “Tôi không thiếu tiền, cũng không hiếm lạ tiền bạc, tôi không cần làm việc. Chỉ cần tôi chỉ giữ hộ khẩu thủ đô và tiền mà cha mẹ đã để lại trong ngân hàng trước khi họ qua đời. Mỗi ngày dựa vào lợi nhuận này sống qua, cũng có thể ăn chơi đàng điếm vài đời.”

Anh tưởng Thẩm Hoài sẽ nói về hứng thú và tình cảm của mình với tâm lý học tội phạm nhưng không ngờ lại có câu trả lời này.

Sở Dao nghiến răng nghiến lợi: “Vậy thầy Thẩm cậu thật là có tiền đấy.”

“Tôi đến miền đông Quảng Đông theo lời mời của Tần Yên và chú Lục.” Thẩm Hoài thu lại bàn tay đang đặt trên cửa sổ xe, hút một hơi thuốc lá: “Thật ra còn có một nguyên nhân khác.”

Sở Dao kiên nhẫn, tâm nói đây là đề tài mình hỏi quỳ gối cũng muốn nghe xong, thế là bình tĩnh nói: "Cái gì."

Thẩm Hoài nịnh nọt cười: “Sợ lạnh.”

Sở Dao dời ánh mắt khỏi đôi mắt của Thẩm Hoài: “Bệnh tâm thần.”

"Sở đội trưởng, tôi thực sự sợ lạnh.” Thẩm Hoài có lẽ đã đoán được những gì Sở Dao biết được trong văn phòng của Tần Yên, nên làm ra bộ dạng khiến người ta có chút đau lòng, nhưng giọng nói ấm áp như thường lệ: “Khi tôi còn nhỏ, ở thủ đô có tuyết rơi. Sau khi ở nhà xảy ra chuyện, bảo mẫu và giúp việc kiếm cớ rời khỏi nhà họ Thẩm, để tôi một mình. Khi tôi đến trường, họ đang chơi trò ném bóng tuyết, lũ trẻ đó luôn cố tình nhét tuyết vào trong áo tôi. Có lẽ tôi đã được chiều chuộng từ khi còn nhỏ thậm chí còn không quen thay quần áo, ở trường cả ngày vẫn mặc áo len ướt và run rẩy vì lạnh.”

Nói xong cậu hơi quay người đi, nhưng lại lặng lẽ nhìn Sở Dao bằng dư quang trong mắt.

Quả nhiên, cậu nhìn thấy trên mặt Sở Dao hiện lên một tia cảm xúc.

Cậu nói tiếp: “Tôi không đùa đâu. Lý do thứ hai khiến tôi đến miền đông Quảng Đông là vì mùa đông ở đây không lạnh”.

.

Lúc đầu, Sở Dao cảm thấy Thẩm Hoài đang cố tình lừa anh bằng giọng điệu lém lỉnh, nhưng anh không thể không nghĩ rằng cậu quả thực đã được cha mẹ chăm sóc kỹ lưỡng từ khi còn nhỏ, là cậu chủ nhỏ kiêu ngạo của Thẩm gia. Gia đình xảy ra chuyện, không có sự bảo vệ của cha mẹ, bị các bạn cùng lớp nhét tuyết vào quần áo không biết phải thay quần áo, khả năng này không phải là không có.

Phải nói rằng Thẩm Hoài rất biết cách tấn công người khác một cách nhanh chóng.

Những người nghiên cứu tâm lý thực sự rất đáng ghét.

“Sợ lạnh thì sợ lạnh.” giọng Sở Dao cuối cùng cũng ấm hơn, nhưng vẫn có vẻ nghiêm túc: “Nếu sợ lạnh thì sao không đóng cửa sổ xe lại? Tại sao phải làm nũng với tôi?"

Gió ngoài cửa sổ xe vẫn chậm rãi thổi vào, Thẩm Hoài nhất thời không nói nên lời: "Làm nũng? Tôi?"

“Từ giờ trở đi, chỉ cần không liên quan đến vụ án, mọi điều cậu nói đều là làm nũng với tôi.” Sở Dao bình tĩnh nói: “Cậu không phải cố ý lấy lòng tôi sao? Giả vờ đáng thương chỉ là để tôi đồng cảm thêm vài phần. Cậu thực sự biết cách đối phó tôi. Thật đáng tiếc. Nếu cậu thực sự là phụ nữ, tôi có thể xuống xe ngay bây giờ và đưa cậu đến Cục Dân chính.”

Thẩm Hoài cắn môi, cậu đã gặp phải khó khăn lớn trong cuộc đời, ví dụ như cậu biết Sở Dao ít nhất không ghét cậu, thậm chí còn có chút tưởng tượng về giới tính của cậu. Nhưng cậu thực sự không hiểu được Sở Dao mạnh miệng như vậy là có ý gì? Là ám chỉ rằng cậu có cơ hội, hay là hoàn toàn không có khả năng.

Đèn giao thông phía trước cuối cùng cũng thay đổi, và một vài chiếc xe phía trước cuối cùng cũng di chuyển.

Thẩm Hoài giữ vô lăng bằng cả hai tay, một tay cầm điếu thuốc rồi lái xe ra ngoài.

Sở Dao ngửi thấy mùi khói thuốc trong xe thở dài: “Dù sao cũng vẫn là con nít.”

"Con nít?"

“Sợ lạnh không biết đóng cửa sổ lại.” Sở Dao nói: “Còn hút thuốc.”

Thẩm Hoài: "?"

.

Đêm nay ở nhà Thẩm Hoài, vẫn là căn phòng đó, vẫn là đôi dép bông đó.

Như thể tất cả những thứ này đều là để chuẩn bị cho Sở Dao, căn hộ ba phòng ngủ trên tầng 16 có mùi thơm nhẹ giống như lần Sở Dao đến lần trước.

"Sao không chuyển tới đây đi. Môi trường rất tốt yên tĩnh." Thẩm Hoài vừa thay giày vừa nói.

Sở Dao cự tuyệt: "Không cần."

“Vậy khi nào tôi mới có thể đến chỗ của anh?” Thẩm Hoài hỏi ý kiến

của anh: “Chính anh đã nói rồi, chỉ cần tôi không vượt quá giới hạn, chúng ta là gia đình, tôi muốn sống cùng gia đình cũng không được sao."

"Chuyện này..." Sở Dao không ngờ lời nói an ủi bình thường của anh Thẩm Hoài lại có thể coi trọng như vậy, nên anh chỉ nói mơ hồ: "Chuyện này để sau hãy nói. Tôi chỉ là..."

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Hoài đã thay anh nói luôn nửa câu sau, với vẻ mặt thường ngày: “Anh tới đây vì cảm thấy tôi đáng thương. Tôi biết. Kỳ thật anh không cần... kiêng dè như vậy."

Có lúc Sở Dao tức giận đến mức đau tim, muốn tát Thẩm Hoài một cái.

Anh chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào làm ra vẻ như vậy, nhưng cố tình anh là người ăn mềm không ăn cứng!

.

Ngày hôm sau, hai người cùng nhau đến văn phòng, khi đến tầng hai thì đúng giờ làm việc.

Không sớm một phút, không muộn một phút, vừa phải.

Trong tay Bùi Thạch đang cầm một chồng giấy A4 là lịch sử cuộc gọi, có lẽ lấy được từ tổng đài hôm qua khi tăng ca, lúc này cậu đang vò đầu bứt tai nói với mập mạp: “Tôi không thấy vấn đề gì trong lịch sử trò chuyện này, nhưng điện thoại di động của ba người chết hiện không hoạt động, cuộc gọi cuối cùng của Trương Khả quả thực là vào đêm ngày 15 tháng 9.”

Mập mạp hừ một tiếng: “So với tình huống thực tế cũng không khác mấy.”

Hai người thì thầm một lúc, khi nhìn thấy Sở Dao đang đi về phía mình, mây đen trên mặt Bùi Thạch lập tức tan biến, cậu mỉm cười vẫy tay: "Sư phụ!"

“Đây là lịch sử cuộc gọi à?” Sở Dao cầm lấy thứ trong tay lật qua lật lại. Ánh mắt di chuyển xuống, đột nhiên dừng lại ở một dòng nào đó trong danh sách cuộc gọi: “Tối ngày 15… bắt đầu từ 9h50, Hạ Thái Liên gọi cho Trương Khả. Mấy cuộc gọi đầu tiên đều không kết nối được, nhưng đến 9h55, đường dây bên Trương Khả bắt đầu báo bận - Trương Khả là cùng ai gọi cuộc gọi này?”

Bùi Thạch dừng lại: “Không phải Hạ Thái Liên trong bản ghi chép nói rằng sau đó Trương Khả gửi cho cô ấy một tin nhắn trên WeChat, nói rằng đang nói chuyện với người nhà, không tiện nghe điện thoại sao?”

"Thoạt nhìn, số này không phải từ phía đông Quảng Đông. Đội kỹ thuật chưa từng nhìn thấy số này khi liên lạc với gia đình người chết. Cậu có chắc chắn đó là số của gia đình Trương Khả?” Sở Dao cau mày và lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Bùi Thạch: “Tôi xem lại lần nữa, cậu dùng điện thoại di động của tôi gọi lại theo ghi chép trong lịch sử cuộc gọi.”

"Ân, được." Bùi Thạch gật đầu, cầm lấy điện thoại di động của Sở Dao xoay người đi ra hành lang.

.

Sở Dao nhìn chằm chằm vào nhật ký cuộc gọi, trầm ngâm suy nghĩ, cẩn thận nhớ lại lời Hạ Thái Liên nói.

Theo góc nhìn của Hạ Thái Liên, cô và Trương Khả đã hoàn thành công việc ngoài giờ vào một đêm mưa ngày 15. Họ muốn gọi xe trực tuyến trên điện thoại di động của mình, nhưng may mắn thay, họ đã nhìn thấy một chiếc xe đậu ngay khi dưới tòa nhà văn phòng công ty. Để thuận tiện, hai cô gái cùng nhau lên xe.

Sau khi lên xe, Hạ Thái Liên phát hiện tài xế bịt khẩu trang đội nón, hình như bị câm. Tài xế rất nhiệt tình đưa cho mỗi người một tách cà phê nóng. Hai cô gái đã hào phóng chấp nhận, nói cười suốt chặng đường nhưng ký ức bỗng dưng ngưng lại sau khi uống cà phê. Hạ Thái Liên chỉ nhớ rằng cô đã ngủ quên, khi tỉnh dậy thì cô đang ở dưới nhà, tài xế bấm điện thoại di động nói với cô rằng có một cô gái khác đã xuống xe đi siêu thị mua đồ.

Vì vậy, sau khi Hạ Thái Liên về đến nhà, cô ấy bắt đầu gọi cho Trương Khả, trong vài lần đầu tiên không có tín hiệu, sau đó đường dây luôn bận. Sau đó, Trương Khả đã gửi tin nhắn cho cô ấy, nói rằng đang nói chuyện với gia đình không tiện nghe điện thoại và đang mua thực phẩm đông lạnh để dành cho bữa sáng ngày hôm sau.

"Cà phê nhất định có vấn đề, nhưng người mà Trương Khả gọi có thật sự là người nhà không?" Sở Dao cầm lịch sử cuộc gọi lẩm bẩm.

Thẩm Hoài đứng bên cạnh, bình tĩnh liếc nhìn lịch sử trên tay anh: “Không phải anh cũng biết thông tin hộ khẩu của Trương Khả sao? Cô ấy là người địa phương, quê quán ở một huyện trực thuộc phía đông Quảng Đông. Gia đình cô ấy dù thế nào đi chăng nữa không thể có được thẻ điện thoại Thượng Hải.”

“Tôi đương nhiên biết, không cần cậu nhắc nhở.” Sở Dao đặt đồ trong tay xuống: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao người cô ấy gọi lại có thể trùng hợp gọi cô ấy vào lúc tối muộn, thời gian đúng lúc cô ấy bị gϊếŧ? Tôi có một suy đoán không tốt.”

Thẩm Hoài nheo mắt lại: “Anh cho rằng người gọi cô ấy là hung thủ sao?”

"Hạ Thái Liên lúc 9h40 xuống taxi và 9h50 gọi cho Trương Khả. Khi cuộc gọi không thể kết nối được, tình cờ đó là lúc tài xế lái taxi rời khỏi dưới nhà họ. Nếu Trương Khả đã bị gϊếŧ vào thời điểm này, hoặc bị khống chế, cậu nghĩ người lái xe bị nghi ngờ là kẻ gϊếŧ người sẽ dùng phương pháp nào để che giấu?" Sở Dao nói: "Đừng quên, khi chúng ta theo dõi camera giám sát không tìm thấy bất kỳ video nào quay cảnh Trương Khả bước xuống xe."

Thẩm Hoài hiểu ra: “Ý anh là Trương Khả căn bản không có xuống xe! Hai ly cà phê đánh gục người liên quan và người đã chết, hung thủ muốn làm gì thì dễ dàng làm được! Hắn có thể lấy đi điện thoại di động của Trương Khả. Chờ đưa Hạ Thái Liên tới dưới nhà, anh ta đạo diễn một vở kịch? Sở dĩ mấy cuộc điện thoại đầu tiên của Hạ Thái Liên với Trương Khả đều không được thực hiện là vì kẻ sát nhân đang lái xe rời khỏi nhà cô ở tầng dưới, sợ bị bắt gặp.”

Sở Dao nhẹ gật đầu: “Nếu chúng ta nghĩ theo cách này thì cuộc điện thoại ‘bận’ có thể là do hung thủ lấy điện thoại di động của Trương Khả và gọi đến một điện thoại di động khác không phải của người chết. Hung thủ lại dùng điện thoại của Trương Khả gửi tin nhắn cho Hạ Thái Liên để tạo ảo giác rằng Trương Khả tạm thời vẫn ổn."

.

Bàng Nhiên nghe suốt cả quá trình lời nói của hai người, gần như choáng váng: "Nếu thật sự là như vậy..."

Sở Dao và Thẩm Hoài đồng thời nhìn cậu, đồng thanh nói: “Việc đó thì dễ thôi.”

Mập mạp: "Hả?"

Đang nói chuyện, Bùi Thạch cầm điện thoại di động của Sở Dao từ hành lang đi tới, có chút lo lắng: “Tôi gọi gần mười lần cũng không có ai bắt máy!”

Sở Dao đã sớm biết tệ nhất sẽ như thế này nên lấy lại điện thoại di động và nói: “Nếu không có ai trả lời cũng không sao.”

Không đợi Bùi Thạch kịp phản ứng, Sở Dao đã nói: "Liên hệ lại với tổng đài và đưa cho họ số này. Ngày nay, số điện thoại này yêu cầu xác minh danh tính khi đăng ký. Vì là từ Thượng Hải nên hãy kiểm tra chủ nhân đằng sau số điện thoại đó. . Hoặc là đồng phạm, hoặc chính hung thủ đã mua thẻ điện thoại của người khác!”