Khi tắc đường, Thẩm Hoài nhìn Sở Dao ngồi trên ghế lái, rồi nhìn mấy người ngồi ở ghế sau, bình tĩnh lấy từ trong túi áo khoác màu nâu sang trọng nhìn như poster thời trang một túi màn thầu rồi không xem ai ra gì ôm lấy gặm.
Sở Dao nghiêng người liếc hắn một cái: “cậu đến đây làm việc, hay là đến ăn đồ ăn nhẹ.”
“Chỉ khi ăn no mới có đủ sức lực để làm việc, giúp anh giải quyết vài vụ án.” Thẩm Hoài nhàn nhạt nói.
"Ồ, tôi làm điều tra tội phạm nhiều năm như vậy, chưa từng thấy thầy bói giải quyết vụ án. cậu là người đầu tiên trong đội chuyên án." Sở Dao khịt mũi liếc nhìn anh ta.
Cậu tao nhã đến mức không để vụn bánh màn thầu vương vãi trên xe. Sở Dao cũng không có gì để bắt bẻ, nghẹn một bụng tức dù sao thì anh cũng không ưa nhà tâm lý học này.
Do kẹt xe vào giờ cao điểm buổi sáng nên gần chín giờ, người của đội chuyên án mới đến hiện trường. Khi Sở Dao xuống xe, thứ anh nhìn thấy chính là dây giới tuyến đã kéo quanh khu vực vành đai xanh.
Đội điều tra hình sự phân cục nhìn thấy người phía trên tới, không dám lơ
là một phút, vội vàng đưa găng tay và bao giày cho Sở Dao, có ý thức báo cáo tiến độ điều tra: “Nhân chứng đã báo án kịp thời cáo. Hiện trường ban đầu không bị hư hại nặng nề khi chúng tôi đến, nhưng cho đến nay chúng tôi mới chỉ tìm thấy một loạt vết kéo ở phía nam vành đai xanh và không ít vết máu khô đọng lại trên cỏ dại trên mặt đất... Đội trưởng?"
Người lên tiếng là điều tra viên của Đội điều tra khám nghiệm, thấy Sở Dao không có biểu cảm gì, có chút bối rối.
Sở Dao dùng găng tay chạm vào bàn chân bị cắt cụt của người phụ nữ được bác sĩ pháp y tạm thời đặt trên mặt đất. anh nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân của người phụ nữ và khẽ xoay nó.
Viên cảnh sát lại dẫn Sở Dao đi vòng quanh vành đai xanh, cuối cùng dừng lại dưới gốc cây, nơi chất chồng lên nhau hai chiếc túi da rắn mới tìm thấy, lần lượt chứa bàn chân trái và cánh tay trái của thi thể. Sở Dao chỉ liếc nhìn cũng không chạm vào nữa.
"Thi thể đã cương cứng biểu hiện cụ thể là khớp xương cứng đơ, nhưng mắt cá chân của người chết đã mềm đi, chứng tỏ thời gian chết đã hơn bốn mươi tám giờ." Sở Dao đứng dậy nhìn xung quanh, ánh mắt có chút lạnh lẽo. và nhận xét: "Đây không phải là vùng nông thôn. Sau khi vượt qua vành đai xanh, có đường chính. Có thể thần không biết quỷ không hay đem thi thể dã phân ra nhiều mảnh bỏ tại đây có chút khó khăn- hỏi thăm người dân xung quanh như thế nào?"
Viên cảnh sát nhanh chóng nói: “Các nhân chứng báo án vào khoảng sáu giờ sáng. Chúng tôi đã cử cảnh sát đến phong tỏa hiện trường ngay lập tức và tiến hành điều tra. Lực lượng cảnh sát phân cục không đủ, chỉ có ít người được cử đi.” đi hỏi thăm vẫn chưa về.”
“Tôi hiểu rồi,” Sở Dao ậm ừ, “Cậu đi làm việc của mình trước đi, tôi sẽ dẫn người đi xem hiện trường.”
Anh chú ý đến khu vực xung quanh nơi vứt xác một lúc. Khu vực này được gọi là đường Huân Hạ. Cách đó không xa ngoại trừ gần đường lớn cũng chỉ có thưa thớt vài căn nhà cũ. Người dân sống trong đó có lẽ không muốn bị phá bỏ di dời nên cố chấp ở khu vực này. Người dân ở đây rất ít, cơ bản không có việc làm ổn định, phải dựa vào buôn bán ven đường để tồn tại.
"Anh nghĩ tại sao kẻ phân xác lại chọn sử dụng nhiều túi da rắn để vận chuyển các bộ phận khác nhau của cơ thể?" Có người ném một hòn đá vào cổ Sở Dao.
“Thầy Thẩm, đùa có chừng mực thôi.” Sở Dao cau mày xoay người, thuận tay kéo vạt áo sau cổ, đá từ trong quần áo rơi ra.
Thẩm Hoài thản nhiên huýt sáo, đôi mắt hơi nhướng lên lộ ra vẻ âm mưu thành công.
Chiếc áo khoác anh ấy mặc rất thanh lịch và tinh tế, trông anh ấy có vẻ lạc lõng với mọi người trong đội đặc nhiệm.
Sở Dao cau mày nhìn hắn, sau đó lại quay đi: “Cậu cũng để ý à?”
“Những chiếc túi da rắn đó có cũ có mới.” Thẩm Hoài vẻ mặt nịnh nọt tiến lại gần.
"Ừ, mấy ngày trước trời có mưa. Nếu những bao tải đựng thi thể này bị vứt bỏ trong cùng một ngày thì sẽ không như thế này." Sở Dao ngồi xổm xuống, kéo mạnh chiếc túi da rắn mỏng manh vài lần. chỉ vào họa tiết bị rách: “Dây nylon dùng để buộc miệng túi đã hơi mục rồi, còn bao và dây bên cạnh vẫn còn mới.”
Cánh tay trái của thi thể nằm một mình trong chiếc túi da rắn mới. Sợi dây ở miệng túi đã bị bác sĩ pháp y cắt đi, nhưng Sở Dao liếc nhìn có thể thấy trên sợi dây không có dấu vết sử dụng qua,còn mới đến nỗi thậm chí còn không dính một vết bùn.
Bàn chân phải bị cắt cụt được phát hiện trong một chiếc túi da rắn khác đã cũ, bẩn thỉu và thậm chí còn thoang thoảng mùi xăng.
Nhưng điều đáng chú ý là bên dưới những chiếc túi da rắn này có những vết lõm với mức độ nghiêm trọng khác nhau. Máu rỉ ra từ những chiếc túi này, tạo thành những đường viền độc đáo trên đám cỏ dại bên dưới nơi những chiếc túi da rắn bị vứt đi. Cỏ bị rũ xuống, không đứng thẳng chứng tỏ chiếc túi da rắn không bị xê dịch trong suốt khoảng thời gian từ lúc vứt xác cho đến khi tìm thấy các bộ phận của thi thể.
Bùi Thạch tình cờ quan sát nơi này, vươn tay vặn xoắn đám cỏ dại đẫm máu rơi xuống: “Đội trưởng, chúng ta sơ bộ đánh giá đám cỏ này đã bị đè ép ít nhất một hai ngày, nếu không cũng không nằm bẹp như vậy.”
“Nếu muốn vứt xác, có cần thiết phải tách tay chân ra không?” Sở Dao thản nhiên hỏi.
"A?" Bùi Thạch sửng sốt.
Sở Dao phủi bụi trên găng tay, nói: “Tôi không hỏi cậu.”
"Tại sao phải tách rời tay chân của thi thể? Không, tôi sẽ gom các bộ phận thi thể và chôn tại chỗ. Như vậy an toàn hơn," Thẩm Hoài ở bên cạnh nghiêm túc nói: "Tại sao lại ném thi thể vào vành đai xanh không sợ bị phát hiện và báo cảnh sát sao?”
Sở Dao đứng dậy, thật sâu nhìn Thẩm Hoài: “Cậu thật là biếи ŧɦái, nhưng mà thầy Thẩm -- nếu là tôi, tôi sẽ rải các bộ phận thi thể ra, chôn mỗi thứ mối góc trong toàn thành phố.”
"anh cũng rất biếи ŧɦái, Sở đội trưởng." Thẩm Hoài chân thành nói.
Những cảnh sát khác trong đội đặc nhiệm đang điều tra hiện trường đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Bùi Thạch nhanh chóng cùng Hạ Gia đến giúp bác sĩ pháp y, thề sẽ tránh xa hai "kẻ biếи ŧɦái" đó.
Thẩm Hoài dựa vào thân cây, nhướng mày nhìn Sở Dao: “Nhìn xem, anh dọa sợ hai bạn nhỏ đó.”
"Thầy Thẩm, nếu câij thực sự không có việc gì thì có thể quay lại xe và ăn màn thầu của cậu." Sở Dao liếc nhìn những người dân xung quanh đang xem, giơ tay kéo dây giới tuyến rồi bước ra ngoài.
Lúc này, hầu hết các lao động chính trong các hộ gia đình ở đây đều đã ra ngoài kiếm sống, chỉ còn lại một số phụ nữ, trẻ em hoặc người già không có khả năng lao động.
Hiện trường vụ án nằm ngay trên đường chính, sau khi qua đèn đỏ, có một lối đi bộ không dài cũng không ngắn. Khi Sở Dao đi qua đã thấy lối đi này đã bỏ hoang từ lâu, anh nhận ra nơi này từng là bãi đỗ xe đạp chung, nhưng xe đạp chung không còn phổ biến ở đường Huân Hạ, đã hơi suy tàn , xe đập ngã trái ngã phải khắp nơi và một số trẻ em đang cố gắng trèo lên chúng.
Lúc này đang là giờ học buổi sáng và những đứa trẻ này hiển nhiên không đến trường.
Sở Dao vẫy tay với chúng.
Cô bé dẫn đầu rõ ràng là sững sờ khi nhìn thấy anh, sau đó nhảy xuống chiếc xe đạp nghiêng đầu: "Anh đang làm gì vậy!"
“Cảnh sát,” Sở Dao lắc lắc tấm thẻ công tác trong tay, trợn mắt hỏi, “Người lớn các người đâu rồi?”
“Mẹ cháu bán bánh xèo ở đó,” cô bé chỉ vào quầy bánh xèo cách đó không xa, rồi chỉ vào hai bạn cùng chơi: “Mẹ cậu ấy ở nhà chăm sóc em trai, bố bạn này đang chuyển gạch ở công trường."
"Không phải là chuyển gạch! Là người giám sát! Là người giám sát! Nhà thầu!" Một đứa trẻ khác nhảy lên nói.
“Không phải đều giống nhau sao?” cô bé nói.
Vụ án vẫn chưa rõ ràng, những người trong đội chuyên án sáng sớm xem tin tức đã thấy không ổn quả nhiên lãnh đạo phái bọn họ đi hỗ trợ phân cục. Sở Dao dẫn theo một số điều tra viên, bác sĩ pháp y cũng đi cùng tiện thể đem theo một tên thầy bói nửa mùa. Sau đó anh còn muốn đem những bộ phận cơ thể được tìm thấy về giám định, sau đó tổ chức cuộc họp.
Những đứa trẻ đó rõ ràng biết rất rõ về khu vực này và chúng dám chơi đùa mà không có sự giám sát của người lớn. Người lớn dường như không lo lắng về điều này.
Cô bé vẫn đang tranh cãi với ai đó về việc chuyển gạch hay giám sát công việc.
Sở Dao cắt ngang cuộc tranh tài giữa bọn trẻ: “Em có thường chơi ở đây không?”
"Không hẳn. Chúng em rất quen thuộc với khu vực này, nhưng bố mẹ chúng tôi không cho chúng em đi. Họ nói rằng nơi đó quá hoang vắng vì sợ người xấu bắt bọn trẻ", cô bé dẫn đầu trả lời trước, "Em là người đứng đầu. chị cả đây! em biết rất rõ nơi này! Nhưng...mẹ em sẽ đánh em mất."
"Ngày hôm qua em có tới đây không?" Sở Dao liếc một cái.
Cô bé có chút sợ hãi, giọng nói trở nên yếu ớt hơn: “Không, không, mấy ngày trước gặp rắc rối, hôm qua mẹ nhốt em cả ngày, những người khác đều bị đánh trong nhà, ai dám ra ngoài? "À - sao anh biết hôm qua chúng em không ra ngoài chơi?"
"Bởi vì anh có năng lực đọc suy nghĩ người khác." Sở Dao nheo mắt lại, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Thực ra đó là một phỏng đoán.
Nếu những đứa trẻ này đến đây chơi ngày hôm qua thì không thể nào không phát hiện thi thể mà phải đến tận sáng sớm nay.
cô bé dẫn đầu rất kinh ngạc, không tin, còn muốn hỏi cái gì nữa, người bạn đồng hành ở bên cạnh đột nhiên hét lớn: "Chị, mẹ chị tới bắt chị!"
Cô bé sợ quá lập tức ôm đầu bỏ chạy, những đứa trẻ khác cũng chạy theo.
Người phụ nữ trung niên tức giận cầm xẻng làm bánh trong tay đuổi theo: “mày lại trốn học, còn bỏ học, tao sẽ đánh chết mày…”
“Tôi cảm thấy, khả năng người dân xung quanh đây gây án không lớn .” Thẩm Hoài bỗng nhiên đến gần, “Người dân ở đây cơ bản là quen biết nhau, sống gần nhau, chuyện nhỏ nhặt trong đó ai cũng biết. rất nhiều tin đồn, để tránh thu hút sự chú ý, trước tiên kẻ sát nhân phải loại bỏ mọi mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân. Phương thức gϊếŧ người và vứt xác sẽ không có tác dụng ở đây.
Chiếc áo khoác màu nâu ôm sát tay trông thanh lịch và ấm áp, phù hợp với tính cách mùa xuân của Thẩm Hoài.
Một giọng nói phát ra từ tận đáy lòng Sở Dao: Gió xuân vớ vẩn gì, thực ra là làm màu.
Khoảng cách có phần quá gần, Sở Dao dường như có thể nhìn rõ đường nét trên áo khoác của anh, anh biết chiếc áo khoác này là sản phẩm cao cấp của một cửa hàng chuyên dụng, không có vải thừa khi sản xuất. Trong tầm mắt, anh vô tình có thể nhìn thấy trước ngực áo đang mở của Thẩm Hoài cài chiếc ghim áo hoa hồng vàng.
Người đàn ông giàu có độc ác nhất.
"cậu rất tinh ý, vừa mới đến đã loại trừ khả năng một nhóm người phạm tội." Sở Dao cau mày, "Nhưng thầy Thẩm quá không nên quá thân thiết . Là một nhà nghiên cứu tâm lý chuyên nghiệp, cậu nên biết- khoảng cách an toàn khi xã giao là gì.”
Thẩm Hoài dùng ngón trỏ xoa xoa chóp mũi, giày da lùi lại một bước, đôi mắt đẹp lóe lên: “Nhưng tôi thích ở gần tiếp xúc với những người thú vị.”
" cậu có muốn rời khỏi đội đặc nhiệm không?” Sở Dao vừa trợn mắt nhìn cậu vừa tháo găng tay ra, “Tôi không ngại đóng dấu đơn từ chức của cậu.”
Ánh mắt anh sâu thẳm nhưng tràn đầy quyết tâm không thể nghi ngờ. Anh định nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị tiếng nhạc chuông cắt ngang.
Sở Dao đem điện thoại trong túi quần lấy ra, xoay người nhấc điện thoại lên.
Một lát sau, anh hừ lạnh có chút lạnh lùng: “Ngay lập tức.”
"Sao vậy?" Thẩm Hoài nhìn vẻ mặt của anh, không khỏi trở nên nghiêm túc.
"Quay về cục. đã có báo cáo khám nghiệm từ thi"