Đèn vẫn chưa tắt, Thẩm Hoài chỉ dựa vào đầu giường nhìn khuôn mặt đang ngủ của Sở Dao.
Người kia nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ vì tim không được khỏe mà sau khi nhắm mắt lại, dường như ngủ không ngon giấc, mí mắt vẫn còn hơi run.
Thẩm Hoài cất ống nghe đi, khó tránh khỏi phát ra chút tiếng động, Sở Dao lại nghe được âm thanh đó, suýt chút nữa đã tỉnh lại.
Mí mắt anh giật giật khẽ khịt mũi.
Thẩm Hoài hơi cúi người, dùng đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn anh trong giấc ngủ ngon này, cậu đưa tay ra, chậm rãi vỗ nhẹ nửa người nằm nghiêng của anh: “Không sao đâu, ngủ đi.”
Có lẽ là bởi vì giường nhà Thẩm Hoài nằm thoải mái, cũng có thể là vì hôm nay Thẩm Hoài mới phun hương gỗ mới kết hợp với mùi hương của cây tuyết tùng trước đó chưa tan hết, Sở Dao mới yên tâm chìm vào giấc ngủ và ngủ yên giấc cho đến bình minh.
Thẩm Hoài ở cạnh anh nhưng chỉ ngồi ở bên giường chợp mắt một lát, sáng sớm ngày hôm sau, cậu canh thời gian xuống mua một ít cháo nhạt, ăn kèm với đồ chua nặng mà Sở Dao có thể thích.
Khi Sở Dao dậy, anh mở to mắt thấy người được gọi là nhà tâm lý học này đang bận rộn vì mình.
Đúng vậy, là vì anh.
Anh hiếm khi chú ý đến chế độ ăn uống của mình. Anh chưa bao giờ coi trọng cơ thể của mình trong suốt những năm làm cảnh sát hình sự. Mỗi năm anh làm việc là mất một năm.
Vì vậy anh xuống giường, đi dép không nói một lời, mím môi có chút áy náy, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi mặc áo khoác vào: “Thầy Thẩm, tối qua cậu không nghỉ ngơi sao?”
Thẩm Hoài lắc đầu, mỉm cười nhẹ, xịt chút mùi gỗ lạnh lên người: “Tôi không dám ngủ, sợ anh sẽ xảy ra chuyện, khi anh ngủ rồi tôi mới ngủ.”
Nhưng trên thực tế, suốt đêm qua người này hầu như không chợp mắt một giây phút nào.
Sở Dao trong lòng cũng biết Thẩm Hoài sẽ không nói thật với mình anh khẽ gật đầu, không nói nên lời, trong lòng thực sự không thích nhà tâm lý học này, nhưng...
Một người làm điều này cho mình mà nói không biết ơn là không có khả năng.
“Tối hôm qua.” Sở Dao liếc nhìn Thẩm Hoài: “Cám ơn.”
Thẩm Hoài nheo mắt cười: “Chuyện nhỏ.”
Nói xong, cậu đổi chủ đề nói: "Sở đội trưởng, tới ăn sáng đi, tôi xuống lầu mua cháo thịt nạc."
Sở Dao ngồi xuống, nhận lấy chiếc thìa từ tay Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đổ cháo vào bát, đưa dưa chua nói: “Tôi nghĩ anh có thể không thích những món ăn quá nhạt nhẽo, nên tôi đã hỏi dì bán đồ ăn sáng một số đồ ăn kèm. Tuy nhiên, loại đồ ăn này quá mặn tốt hơn là ăn ít thôi.”
Sở Dao lơ đãng ậm ừ, vì thức dậy quá sớm nên không ăn nổi dưa chua nên anh nhanh chóng uống rất nhiều cháo.
Thẩm Hoài cũng biết mình không có tư cách thuyết phục nam nhân này chú pchăm sóc sức khỏe. sau khi ăn xong phần ăn, thấy Sở Dao gần như đã ăn xong , đứng dậy thu dọn bát đĩa nói: "Vẫn còn sớm, tôi thu dọn đồ đạc trước. Lát nữa sẽ đến thăm trường học nơi Cao Tử Ngọc làm việc, chắc chắn có thể tìm được rất nhiều thứ. Ít nhất có thể tìm hiểu các mối quan hệ xã hội của cô ấy. Đội trưởng Sở hãy ngồi xe tôi đi."
Sở Dao không từ chối: “Được.”
Không phải anh không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, anh thấy Thẩm Hoài bận việc này việc nọ, liền xắn tay áo lên định giúp rửa bát. Thẩm Hoài trong Phòng bếp lắc đầu đẩy anh ra ngoài, mỉm cười nói: “Tôi là chủ, anh là khách, không có lý do gì để anh dọn dẹp.”
“…” Sở Dao không thể phản bác: “Đối xử tốt với tôi như vậy có đáng không? Không phải là tôi không nhớ chuyện tối qua, tôi biết cảm giác của cậu đối với tôi, nhưng cậu cũng hiểu chúng ta không thể ở bên nhau. Tại sao phải dành nhiều thời gian và công sức như vậy để làm hài lòng tôi.”
Thẩm Hoài chớp chớp đôi mắt đẹp nói: “Tôi vui vẻ, chỉ cần anh vui vẻ, chỉ cần thấy anh ở cạnh tôi anh thoải mái. Nhìn anh thoải mái, tôi cũng rất vui vẻ, rất hưởng thụ.”
"Tùy cậu." Sở Dao nhẹ nhàng thở dài.
.
Sau khi dọn dẹp xong, đúng là giờ làm việc của trường, Thẩm Hoài chở Sở Dao đến trường Cao Tử Ngọc dạy, vừa đi qua cổng đã bị bảo vệ chặn lại.
Sở Dao cũng ngửi thấy mùi hương gỗ lạnh trong xe giống như mùi hương trên người Thẩm Hoài, đó là mùi gỗ tuyết tùng hòa lẫn với mùi hương lạnh lẽo của gỗ mới, mang đến cho người ta một cảm giác an tâm khó tả.
Thẩm Hoài rất cẩn thận khi tấp vào lề, không làm Sở Dao vừa ăn xong cảm thấy khó chịu vì rung lắc khi đỗ xe.
Sở Dao nhìn người ngồi trên ghế lái, hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Đây là trường cấp hai à?”
“Ừ.” Thẩm Hoài nói.
.
Người gác cửa của trường trung học số 2 thành phố nhìn chiếc McLaren thấp bé, lộ ra chút kiêu ngạo, tỉ mỉ nói: “Xe bên ngoài không được vào.”
“Cảnh sát, Đội điều tra hình sự của Công an thành phố,” Sở Dao hạ cửa kính xuống, đưa giấy tờ tùy thân ra.
Vẻ mặt của người bảo vệ có vẻ không ổn trong giây lát, sau đó anh ta nói "Chờ một chút", sau đó quay người đi vào gọi ai đó. Cuối cùng anh ta cũng bước ra, vẻ mặt buồn bã, xua tay và hét lên với một người bảo vệ khác cầm bộ đàm: "Cho họ vào nhưng đậu xe ở gara trong khuôn viên trường."
Sở Dao rút tay lại, nâng cửa kính xe lên: “Cám ơn.”
.
Khi xuống xe, không khí lạnh lẽo bên ngoài ùa vào, trường vừa rung hồi chuông thứ hai chuẩn bị vào học thì hai người cao ráo đẹp trai này đang đi trên đường đến văn phòng của Cao Tử Ngọc đã thu hút được sự chú ý của nhiều học sinh tò mò trên đường đi.
Sở Dao và Thẩm Hoài đều mặc thường phục. Những người không biết đều tưởng đó là anh trai hoặc chú trong gia đình học sinh.
Họ dừng lại trước văn phòng tổ ngữ văn, Sở Dao có chút do dự đưa tay gõ cửa.
Thẩm Hoài đọc dòng chữ phía trên khung cửa văn phòng: “Tổ ngữ văn, xem ra Cao Tử Ngọc không phải là người duy nhất ở văn phòng này.”
"Cao Tử Ngọc còn rất trẻ. Tôi nghe nói rằng sau khi tốt nghiệp không lâu, cô ấy đã dẫn dắt một nhóm học sinh từ các lớp bình thường giành được vị trí đầu tiên về điểm trung bình của thành phố trong kỳ kiểm tra trình độ ngữ văn.” Sở Dao thản nhiên bước vào cửa, "Cá nhân tôi thì tò mò hơn về việc đồng nghiệp nghĩ gì về cô ấy."
Thẩm Hoài chần chờ nói: “Kỳ thật quá nổi bật cũng không hẳn là chuyện tốt, nếu không ba người cũng sẽ không bị gϊếŧ.”
.
Mùi trà vương vấn trong văn phòng, người mở cửa cho họ là một giáo viên trẻ cũng trạc tuổi Cao Tử Ngọc. Cô ấy có thể lớn hơn Cao Tử Ngọc một chút, nhưng ít nhất là trong nhóm các giáo viên cấp hai, những nữ giáo viên như họ vẫn còn trẻ.
"Các người là ai?" Cô bối rối nhìn hai người đàn ông lạ mặt.
Thẩm Hoài: “Xin chào, chúng tôi đến từ Đội điều tra hình sự của Sở Công an thành phố. Lần này chủ yếu đến tìm hiểu một số tin tức từ phía nhà trường.”
Sở Dao gật đầu, nhìn nữ giáo viên trước mặt.
Cô giáo mím môi, đẩy kính lên, giấu đi ánh mắt sắc bén: “Được rồi, mời ngồi.”
Văn phòng phảng phất mùi trà không biết do ai pha. Sở Dao và Thẩm Hoài tìm hai chiếc ghế, thản nhiên ngồi xuống nhìn về phía văn phòng.
Văn phòng không lớn không nhỏ, trong phòng ngữ văn có sáu bàn, mỗi bàn có chút bừa bộn. Một số bàn chứa đầy bài tập và bài kiểm tra chưa xuất bản, còn một số thì đầy đồ ăn nhẹ đồ dùng cá nhân của giáo viên.
"Tại sao không thấy những người khác trong văn phòng?" Sở Dao hỏi.
Cô giáo hai tay cầm bình nước nóng giải thích: “Lúc này mọi người đã lên lớp rồi, buổi sáng tôi không có tiết, buổi sáng chỉ có mình tôi ở văn phòng.”
Sở Dao gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Thẩm Hoài nhìn chằm chằm nữ giáo viên hai giây, bỏ qua những điều không cần thiết, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu ở đây chỉ có mình cô, vậy thì đừng khách khí, chúng ta thoải mái ra nói chuyện thẳng thắn.”
"Được." Cô giáo thận trọng gật đầu.
Thẩm Hoài: “Cô nghĩ sao về Cao Tử Ngọc cùng tổ ngữ văn?”
Cô sững sờ, bàn tay cầm chai nước nóng vô thức siết chặt.
Sở Dao cũng nhìn cô: “Chúng ta nghe nói kết quả giảng dạy và nghiên cứu của cô Cao rất tốt, có phải vậy không?”
Cô im lặng một lúc, cuối cùng cũng thư giãn khi nghe tiếng ấm nước kêu xèo xèo, trông như đang định kể lại mọi chuyện.
“Tôi tên Tôn Lộ Hoa.” Cô đặt bình nước nóng xuống, đứng dậy rót ba cốc nước nóng, một cốc cho mình, một cốc cho Sở Dao và Thẩm Hoài ngồi đối diện: “Cũng giống như Cao Tử Ngọc chúng tôi đều là giáo viên môn ngữ văn, tôi dạy lớp 6, 8 và 12, còn cô dạy lớp 9, 10 và 15”.
Điểm chung của họ là đều là giáo viên ngữ văn. Họ đều thuộc nhóm ngữ văn năm hai trung học và dạy các lớp bình thường.
Tôn Lộ Hoa cho biết: “Nhằm tăng cường giáo dục, đồng thời tạo hứng thú cho học sinh, nhà trường chia một khối thành nhiều lớp. Ví dụ, năm hai của chúng tôi, các lớp từ 1 đến 3 là các lớp văn khoa thực nghiệm . Lớp 2 đến lớp 5 là lớp khoa học tự nhiên. Lớp thực nghiệm, đúng như tên gọi, là những học sinh đứng đầu, còn lại là những học sinh có điểm trung bình được phân ngẫu nhiên vào các lớp khác nhau.”
Từ câu chuyện của Tôn Lộ Hoa, Sở Dao và Thẩm Hoài biết được rằng việc được xếp vào lớp bình thường không phải chắc chắn chỉ cần đạt được kết quả xuất sắc trong kỳ thi giữa kỳ là có thể đuổi kịp 100 học sinh đứng đầu của trường, lớp bình thường cũng sẽ có cơ hội được chuyển tới lớp thực nghiệm tiếp tục học.
"Nhưng hiệu suất giảng dạy của Cao Tử Ngọc rất xuất sắc. Tôi nghe nói rằng nhiều học sinh ở lớp bình thường đã vào lớp thực nghiệm vì sự tiến bộ nhanh chóng của họ.” Hơi nước trong phòng lờ mờ Sở Dao nói.
Tôn Lộ Hoa gật đầu nhấp một ngụm nước rồi nói: “Đúng vậy. Tổ chúng tôi đều dạy ngữ văn cho học sinh năm hai, ngữ văn là một trong ba môn chính nên mọi người đều coi trọng. Họ đều hy vọng rằng học sinh sẽ học tốt. Nhưng nhìn Cao Tử Ngọc... lớp của cô ấy quá xuất sắc. Chỉ trong nửa học kỳ, nhiều học sinh trong lớp cô ấy đã đạt điểm xuất sắc trong các môn học đơn lẻ, cải thiện điểm tổng nên chuyển từ lớp này sang lớp thực nghiệm.”
Cô dừng lại rồi nói: "Bản thân Cao Tử Ngọc đã giành được nhiều giải thưởng giảng dạy. Người ta nói rằng những giáo viên trẻ rất nhiệt tình và cô ấy thực sự cũng như vậy."
Người mới nhậm chức có ba mồi lửa trong lòng là gì?
Sở Dao nghe vậy mới hiểu: “Tôi hiểu ý cô, thực ra việc học cũng là công việc, có việc thì có chỗ làm, có chỗ làm thì có tranh chấp, đó là chuyện bình thường. một người quá nổi bật ở nơi làm việc cũng không phải tốt đúng không."
"Được rồi, bây giờ chúng ta đừng nói về người khác. Tôi có thể làm bạn với bất kỳ ai, hơn nữa tôi cũng giản dị và tự nhiên hơn. Đối với tôi, thái độ của Cao Tử Ngọc quá nổi bật cũng không phải là vấn đề lớn." Tôn Lộ Hoa tâm trậng thật ra không tồi: " Tôi biết rất rõ về học sinh mình đã dạy rằng việc các em có được vào lớp thực nghiệm hay không là việc của các em. Tôi làm tốt phần việc của mình và tất nhiên thỉnh thoảng tôi cũng giám sát và đôn đốc các em học tập. Tuy nhiên... giữa các học sinh có sự cạnh tranh trong học tập, thậm chí giữa các học sinh với nhau, luôn ghen tị ai đạt điểm cao, chưa kể giáo viên chúng tôi phải nỗ lực để giành được giải thưởng về thành tích giảng dạy của mình. Cao Tử Ngọc bình thường cũng khá phô trương không hề khiêm tốn tôi thì không muốn tranh chấp để ý người khác nhưng trong môi trường làm việc có ai không vừa mắt cô ấy hay không thì không chắc.”
Thẩm Hoài nhận ra được ý tứ sâu xa trong câu nói này: “Vậy ý của cô là trong trường học, một nơi làm việc tương đối ổn định và yên bình, không loại trừ khả năng có người có quan hệ không tốt với Cao Tử Ngọc?”
"Không phải... không hẳn," Tôn Lộ Hoa nuốt khan: "Nhưng học kỳ trước có một cuộc thi nhóm giảng dạy và nghiên cứu, nhóm của cô ấy cùng với hai giáo viên khác đã về nhất và giành giải nhất, nhưng..."
Cho dù Tôn Lộ Hoa không nói ra, Sở Dao cũng có thể đoán được.
Thẩm Hoài và Sở Dao nhìn nhau, chờ đợi lời nói tiếp theo của cô.
Tôn Lộ Hoa tiếp tục: "Nhưng cô ấy phụ trách toàn bộ cuộc thi, không có chỗ cho người khác tham dự. Nói một cách logic, những đánh giá nhóm như vậy đều là về tinh thần đồng đội, nhưng có lẽ cô ấy đã đi quá xa."
Trong cuộc thi nhóm giảng dạy và nghiên cứu học kỳ trước, Cao Tử Ngọc nổi bật và những người khác dường như đã được hưởng lợi từ cô ấy. Từ PPT đến lịch trình khóa học và các chi tiết khác, nếu không có cô ấy, có thể đồng đội sẽ không có cơ hội tham gia tiếp tục.
Tôn Lộ Hoa: “Tôi chỉ biết chuyện khi nghe người ta bàn tán sau lưng cô ấy. Họ nói rằng cô ấy rất quá đáng không tính đến công sức của các giáo viên khác”.
.
“Thật ra, xét cho cùng thì cô ấy quan tâm quá nhiều đến được và mất, có nhiều giáo viên có kết quả giảng dạy kém hay gặp khó khăn.” Tôn Lộ Hoa nói, có lẽ với một số cảm xúc cá nhân: “Cô ấy khiến mọi người rất áp lực. Chủ nhiệm cũng luôn khen ngợi khích lệ cô ấy, nói bóng gió so sánh chúng tôi với cô ấy nên có rất nhiều người không hài lòng với cô ấy cũng là bình thường.”
Sở Dao: “Cô cũng vậy sao?”
Tôn Lộ Hoa thẳng thắn nói: “Không, anh cảnh sát, anh cũng đã từng đi làm, anh cũng biết nếu nổi bật quá sẽ ghen tị.”
“Tôi hiểu rồi.” Sở Dao mỉm cười, cảm nhận được trong lời nói của Tôn Lộ Hoa có gì đó, nên đổi câu hỏi: “Cô Tôn, nói thật đi, cô không tham gia vào những mâu thuẫn nhỏ giữa các giáo viên, nhưng Cao Tử Ngọc bình thường có quan hệ không tốt với ai chắc cô cũng nắm rõ.”
Tôn Lộ Hoa ngượng ngùng gật đầu.
Thẩm Hoài cũng nhìn Tôn lão sư: “Chúng ta xử lý vụ án một cách hợp pháp, không tính là buôn chuyện, tôi đảm bảo nội dung câu chuyện hôm nay sẽ không tiết lộ ra bên ngoài bất cứ điều gì.”
Không khí im lặng trong giây lát.
Tôn Lộ Hoa uống một ít nước để làm ẩm môi. Nước nóng lúc này đã hơi nguội một vài giọt nước rơi xuống từ thành cốc.
Cô nhìn Sở Dao, rồi nhìn Thẩm Hoài, nói: “Những giáo viên khác trong văn phòng tôi không biết, nhưng tôi chỉ nhớ có một người.”
Sở Dao: “Ai?”
"Lý Nguyệt.” Tôn Lộ Hoa nói: "Giáo viên ngữ văn năm hai không phải chủ nhiệm lớp. Tuy nhiên, lớp 3 là lớp văn khoa thực nghiệm, học sinh cạnh tranh với nhau, các giáo viên cũng không ngoại lệ. Họ sẽ bí mật so sánh kết quả giảng dạy của nhau.”
Sở Dao đã viết tên này vào sổ ghi chép của mình.
Lý Nguyệt.
Thẩm Hoài nhìn Tôn Lộ Hoa: “Giáo viên này bình thường thế nào?”
"Cô ấy là một giáo viên khá giỏi. Những lớp cô ấy dạy luôn là lớp thực nghiệm, nhà trường rất tin tưởng cô ấy. Tuy nhiên…" Tôn Lộ Hoa dừng lại: "Từ khi Cao Tử Ngọc đến dạy ở trường trung học số 2, rất nhiều học sinh ở lớp bình thường đã được chuyển sang lớp thực nghiệm trong học kỳ trước dựa trên điểm tổng thể của các môn học riêng lẻ, điều này cho thấy Cao Tử Ngọc không tệ chút nào. Hiệu trưởng đã nghĩ đến việc để cô ấy chia sẻ việc giảng dạy với cô Lý, cô Lý cũng lớn tuổi. Một người phụ nữ bảo thủ, dù miệng không nói ra nhưng cũng suy nghĩ so đo trong lòng.”
Thẩm Hoài nhẹ nhàng gật đầu.
Sở Dao nói: “Còn gì nữa?”
Tôn Lộ Hoa cầm cốc nước ấm bằng cả hai tay: “Cô Lý yêu cầu học sinh trong lớp đến trường tự học trong dịp nghỉ lễ Quốc khánh tháng 10. Bình thường, cô ấy sẽ làm thêm giờ và tập trung nhìn vào giờ tự học. Sau kỳ nghỉ đó, tôi mới biết cô Lý đã bị chủ nhiệm phê bình vào đầu tháng 10, nói rằng chất lượng giảng dạy của cô ngày càng kém, ngay cả Cao Tử Ngọc, người dạy lớp bình thường, cũng tốt hơn cô ấy. "
Lý Nguyệt yêu cầu học sinh tự học trong vài ngày đó nhưng lại không đến trường để trông chừng. Ngoài ra, thời kỳ mãn kinh đang đến gần, hoàn cảnh gia đình và công việc trong trường học cũng không quá tốt.
Nhưng đầu tháng 10…
Sở Dao nhìn Tôn Lộ Hoa, bình tĩnh nói: “Cô Tôn, mặc dù chúng tôi đã nói sự việc hôm nay sẽ không bị tiết lộ nhưng bản thân cô cũng hiểu tại sao chúng tôi lại ở đây, hơn nữa cô cũng biết Cao Tử Sa đã mất tích vào đầu tháng.”
“Tôi biết, chúng tôi đã không gặp Cao Tử Ngọc kể từ đầu tháng 10.” Tôn Lộ Hoa cau mày: “Sau đó, chúng tôi thấy tin tức về cái chết của cô ấy trên bản tin. Nhưng trong thời gian này, tất cả mọi người đều có mặt ở đây, cả cô Lý nữa công việc bình thường. Tôi không có ý nói gì sai về Lý Nguyệt, nhưng cảnh sát các cậu có thể nghĩ rằng tôi đang cố tình chuyển hướng sự chú ý của mình."
“Cô hiểu rất rõ ràng.” Thẩm Hoài cười nhẹ.
Có lẽ những người dạy ngữ văn có trực giác chính xác hơn người bình thường.
Sở Dao sau đó nói: "Cô Tôn, không thể loại trừ sự nghi ngờ của cô. Đúng như đồng nghiệp của tôi đã nói, cô là người thông minh. Chúng tôi sẽ điều tra sự việc của Lý Nguyệt, nhưng trong khoảng thời gian này, xin hãy chuẩn bị tinh thần hợp tác với chúng tôi."
"Tôi biết, tôi sẽ phối hợp, tôi ở chỗ này dạy học, trốn không được."
Sở Dao: “Vậy cuối cùng tôi sẽ hỏi cô thêm mấy câu nữa, cô phải thành thật trả lời, chúng tôi sẽ ghi âm lại chuyện ngày hôm nay, cô tốt nhất nên thành thật.”
Tôn Lộ Hoa cũng trở nên nghiêm túc: "Được. Cứ hỏi đi, những gì tôi biết tôi sẽ không bao giờ giấu giếm."
Sở Dao dùng ánh mắt ra hiệu cho Thẩm Hoài, cậu liền hiểu, thay đổi tư thế ngồi, hai tay khoanh trước ngực, dang rộng hai chân, dáng vẻ có chút thoải mái nhưng tự tin chiến thắng.
Thẩm Hoài: “Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đầu tháng 10 cô đã ở đâu?”
Tôn Lộ Hoa nói: “Tôi đang nghỉ ở nhà tôi không thích ép học sinh đến trường để tự học”.
Sở Dao liếc nàng một cái: “Ai có thể chứng minh cho cô, cô làm sao có thể chứng minh?”
Tôn Lộ Hoa: “Tôi ở nhà một mình trong những ngày nghỉ. Buổi tối không có việc gì làm, tôi ra quảng trường thư giãn và khiêu vũ. Thỉnh thoảng các bạn học sinh ra ngoài chơi sẽ tình cờ gặp tôi. những người hàng xóm đều có thể chứng thực điều này."
Sở Dao: “Vậy cô có biết lúc đó Lý Nguyệt ở đâu không?”
Tôn Lộ Hoa lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng sau kỳ nghỉ về, tôi nghe người ta bàn tán về chính sách mới. Tuy cô ấy sắp bước vào thời kỳ mãn kinh nhưng con trai lớn lại không có năng lực, nên vẫn dự định sinh con."
“Tiếp tục có con?” Thẩm Hoài có chút kinh ngạc.
Tôn Lộ Hoa: “À, tôi vừa nghe người trong trường nói, những ngày đầu tháng 10 cô ấy không đến trường, để học sinh tự đi học, cô ấy cũng không đến xem nữa, có lẽ vì ở nhà điều dưỡng hoặc tính toán trước phối hợp với các giáo viên khác sắp xếp khóa học cho kỳ nghỉ thai sản trong tương lai.”
“Thì ra là thế.” Thẩm Hoài gật đầu.
.
Sau khi ra khỏi trường, Thẩm Hoài thở ra một hơi.
Giờ đã là buổi trưa, thời tiết đã ấm lên khá nhiều, mặc một chiếc áo khoác mỏng là đủ, nhưng Sở Dao vẫn cởi khóa áo khoác cứ mặc như vậy, để một chút gió mát còn sót lại trong không khí lùa vào cơ thể.
Thẩm Hoài liếc hắn một cái: “Khóa kéo mở ra, anh không cảm thấy lạnh sao?”
“Không sao đâu.” Sở Dao đứng trước gara trước cổng trường hút thuốc: “Vừa lúc tỉnh tỉnh đầu óc. Tôn Lộ Hoa và Lý Nguyệt phải tiếp tục điều tra. Cho dù hai người này thật sự không có liên quan đến vụ án nhưng vẫn phải cẩn thận điều tra không bỏ sót chuyện gì.”
Thẩm Hoài ôn nhu cười: “Chờ đến lúc tổ chuyên án họp báo cáo, tôi sẽ tổng hợp lại. Hiện tại tôi không muốn suy nghĩ nhiều – đói bụng.”
Sở Dao không thấy đói vì đang nghĩ đến vụ án, nhưng sau khi Thẩm Hoài nói câu này, anh cũng cảm thấy buổi sáng mình ăn chút cháo trắng, đến trưa bụng quả thực có chút trống rỗng: “Cậu có thể gọi món, đừng đắt quá, khi nào về tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
Nếu muốn Sở Dao ăn ngon mà không trốn tránh, Thẩm Hoài chỉ có thể tự mình gọi món, nếu không Sở Dao sẽ không nhận bữa trưa này
“Tôi chở anh đi ăn, đừng quậy phá căng tin trường học của người khác nữa.” Thẩm Hoài cười mở cửa cho Sở Dao: “Lúc tới đây, tình cờ nhìn thấy phía trước một nhà hàng Tứ Xuyên. Hương vị chắc là… Không tệ, hợp khẩu vị của anh đấy.”
Sở Dao gật đầu: “Được.”
Tình cờ lúc này đang là giờ ăn, Bàng Nhiên và Bùi Thạch cũng đã đến công ty luật của Tiền Tự, gọi đến điện thoại di động của Sở Dao.
Sở Dao ngồi ở ghế phụ của Thẩm Hoài, thắt dây an toàn nghe điện thoại: "Mập mạp, sao vậy?”
"Nói ngắn gọn, anh bảo tôi mang Thạch Đầu đến công ty luật xem. Chúng tôi vừa mới ra ngoài.” Bàng Nhiên nói: "Tiền Tự có rất nhiều bạn bè, nhưng có rất ít bạn bè thân thiết. Hầu hết mọi người ở đây đều nhìn cô ấy không vừa mắt. Mọi người đều nói cô quá hung hăng... Có một luật sư hình sự tên là Hứa Ái Sơn người có chút cạnh tranh. Bọn họ nói rằng anh ta tình cờ đi công tác vào thời điểm vụ án xảy ra vào tháng trước, nhưng tôi không nghĩ đơn giản như vậy.
Sở Dao gật đầu, một lúc sau mới nhớ tới Bàng Nhiên lúc này không thấy được biểu tình của hắn, liền nói: "Được rồi, tôi và thầy Thẩm cũng tìm được một ít manh mối, ăn xong buổi tối trở về sẽ thảo luận."