Quyển 1- Chương 16: Người một nhà

Họ ngẫu nhiên tìm thấy một khách sạn và tiêu tổng cộng 80 nhân dân tệ cùng với tiền đặt cọc. Sở Dao cảm thấy việc này đã trở thành thói quen, nhưng Thẩm Hoài hiển nhiên có chút không vui.

Sau khi lấy được thẻ phòng, anh đi lên cầu thang, đi vào phòng đôi trên tầng hai, Thẩm Hoài mở hé cửa, cởϊ áσ khoác, đặt lên lưng ghế sau cửa: “Anh thường ở lại những khách sạn có chất lượng thế này khi đi công tác à?"

“Cậu đến đây để giải quyết một vụ án hay đến đây để hưởng thụ?” Sở Dao tùy ý cởϊ áσ khoác, cởi từng khuy đồng phục cảnh sát bên trong áo khoác ra, tấm lưng mịn màng nhưng rắn chắc lộ ra trước mặt Thẩm Hoài. “Thầy Thẩm, chúng tôi làm cảnh sát khác với các nhà tâm lý học các cậu, chúng tôi đều sống cuộc sống khó khăn, nếu thầy Thẩm quá nản lòng thì cũng không thể làm gì được."

Thẩm Hoài nhìn Sở Dao thay quần áo, vô thức nuốt nước miếng, sau đó cười nói: “Không sao, tôi có thể chịu đựng được, đại trượng phu co được dãn được.”

Sở Dao thay quần áo xong, nhìn cậu nói: “Nấu một ít ấm nước, uống một chút rồi đi ngủ.”

.

Đêm khuya, đèn khách sạn vẫn sáng.

Sở Dao khi ngủ thích không gian tối, nhưng không quá tối, sợ gặp ác mộng sẽ ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau nên ngồi dậy tắt hai ngọn đèn đầu giường - Thẩm Hoài đã ngủ say rồi. Đèn bên chỗ cậu đang bật, Sở Dao tắt hai chiếc đèn ở đầu giường.

Anh xoay người, vừa vặn đối mặt với Thẩm Hoài, không khỏi lợi dụng hoàn cảnh tối tăm để nhìn thêm vài cái.

Đó là một khuôn mặt rất đẹp, gần như không tì vết, với đôi môi mỏng, khóe mắt sâu và dài, lông mi dài và lông mày đậm. Lông mày kiếm, mắt sáng là nói những người vẻ ngoài giống Thẩm Hoài. Nhưng người ta nói, người môi mỏng thường gầy. Sở Dao nghĩ, dù sao Thẩm Hoài chuyên nghiên cứu tâm lý con người và tâm lý tội phạm nên gầy cũng có thể hiểu được.

Lông mi Thẩm Hoài run lên, Sở Dao đột nhiên quay lưng lại, nằm xuống như muốn trốn tránh, hai tay nắm chặt chăn bông, sợ tên khốn Thẩm Hoài tỉnh dậy.

Nhưng Thẩm Hoài lại không có động tĩnh gì.

Sở Dao lại nghĩ về khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt nói kia - đàn ông đều là loài xấu thích đồ đẹp, Sở Dao cũng nghĩ như vậy, nếu Thẩm Hoài là nữ, có thể sẽ sớm bị cám dỗ, nhưng đáng tiếc,Thẩm Hoài là nam, và định hướng của cậu .. thực sự khác với anh.

.

Suốt đêm dài, Sở Dao nghĩ đến chuyện này liền ngủ thϊếp đi.

Ngược lại, Thẩm Hoài mở mắt ra dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn Sở Dao quay lưng về phía mình trên giường bên cạnh, cười khúc khích: “Hừ.”

Đội trưởng Sở chỉ là một người bình thường, nhưng chẳng phải anh cũng thích người đẹp sao? Anh không phải chỉ là thẳng nam sao? Dù sao cậu có rất nhiều thời gian, chẳng phải là rồi sẽ có được trong tầm tay sao?

.

Sáng sớm hôm sau, họ đến nhà Triệu Xuân Vũ ở thị trấn.

Triệu Xuân Vũ đã lớn lên ở thị trấn từ khi còn nhỏ và không sống với ông bà ngoại, vì vậy gia đình có một tài sản tương đối rẻ ở một ngôi làng thành thị ở thị trấn.

Sở Dao nhẹ nhàng gõ cửa, một lát sau, cửa mở ra một khe hở, một đôi mắt già nua mờ mịt thò ra từ khe cửa.

Sở Dao xuất trình giấy tờ tùy thân và nói: “Chúng tôi đến từ Sở Công an thành phố.”

"Này, vào đi," Sở Dao chưa kịp nói xong thì cửa đã hoàn toàn mở ra, một bà lão xuất hiện ở cửa, cúi người nhìn Sở Dao, "Ta biết ngươi đến đây là vì Xuân Vũ, nhưng cô ấy đã gả cho Chu Tường rồi, con gái đã gả ra ngoài không có quan hệ gì với nhà chúng tôi cả."

Sở Dao không có gì ngạc nhiên khi bà lão sẽ nói như vậy, vì vậy cùng Thẩm Hoài nhìn nhau, hai người lần lượt đi vào nhà.

.

Đây là một căn nhà một phòng ngủ và một phòng khách rất đơn giản, nơi ổn định cuộc sống hàng ngày của gia đình. Điều đầu tiên đập vào mắt là một căn phòng - chỉ có một căn phòng, trong đó có đủ loại đồ lặt vặt, bìa cứng phế liệu, thiết bị điện, bên cạnh là một chiếc giường; còn phòng kia là phòng khách, trong đó có một chiếc giường sofa, một bàn ăn và đồ dùng nhà bếp bừa bộn đến mức gần như không có chỗ để chân.

Sở Dao chỉ tùy ý ngồi trên chiếc ghế dài do bà lão mang đến, tay chân thon dài của Thẩm Hoài có chút chật chội, nhưng cũng không trì hoãn sự việc.

Sở Dao: “Chắc bà đã biết tin Triệu Xuân Vũ bị sát hại rồi phải không?”

“Tôi biết, cảnh sát đã gọi điện cho chúng tôi rất nhiều, nhưng chúng tôi không muốn đến đó,” bà lão nói: “Chúng tôi không có chi phí đi lại cũng không thể chịu được rắc rối.”

Sở Dao gật đầu: “Tôi hiểu rồi, mục đích chính lần này tôi đến đây là để tìm hiểu Triệu Xuân Vũ từ bà.”

.

Bà lão khẽ thở dài.

Đúng vậy, dù sao thì cô ấy cũng là con gái của bà.

Sở Dao tưởng rằng bà vẫn còn có chút bản năng làm mẹ, nhưng lời nói tiếp theo khiến Sở Dao bị sốc: "nó đáng bị như vậy. Ai kêu nó không cẩn thận như vậy."

Sở Dao có chút kinh ngạc: "Cái gì?"

Thẩm Hoài ở một bên cũng nhướng mày: “Bà là có ý gì?”

.

“Xuân Vũ không phải là con đẻ của tôi,” bà lão nói: “Ban đầu, sau khi tôi sinh con gái đầu mẹ chồng tôi nói rằng bà vẫn muốn có một đứa cháu trai, còn tôi cũng có ý định sinh thêm một đứa con trai. Điều tôi không ngờ là mấy năm đó tôi lại không có thai, mẹ chồng nói chắc tôi có vấn đề gì đó nên đã cho tôi rất nhiều canh để thúc thai. Sau này, có một gia đình ở Đào Viên nhìn chúng tôi một cách đáng thương, họ đã sinh được hai cô con gái và không cần chúng nữa, đã tặng cho tôi một đứa.”

“Lúc đó Đào Viên chưa được chính phủ xây dựng, chỉ là một vườn đào bình thường… Tôi sinh đứa con thứ hai một cách bối rối như vậy. Lúc đó tôi quá tốt bụng và nghĩ rằng đến cũng đến rồi nên tôi cứ nên sống vui vẻ nuôi nó , mẹ chồng tôi cũng nói rằng sau này đứa trẻ kết hôn thì tiền sính lễ quà tặng tiền mừng đều có lợi cho nhà chúng tôi." bà lão nói chớp đôi mắt khô khốc, mí mắt khô khốc thiếu dinh dưỡng nhăn lại với nhau: "Khi Xuân Vũ được năm tuổi, tôi mang thai đứa con út trong nhà, và sinh ra một bé trai."

Sở Dao chợt nhận ra, nói: “Nghe nói Triệu Xuân Vũ đã từng tự sát khi học năm thứ ba trung học?”

“Ừ, tôi nói rồi, chúng tôi cung cấp đồ ăn thức uống cho nó cũng không yêu cầu nó phải đạt điểm cao, chỉ cần lớn lên nó lấy chồng thì sẽ được nhận nhiều quà hơn, không ai ép buộc nó phải làm như vậy. sao lại phải làm thế? Nó có vẻ rất chán nản.” bà lão nói: “Thế hệ chúng tôi đã trải qua biết bao khó khăn mà không hề chán nản. Nói thầy giáo quấy rối nó Tôi nghĩ nó cố tình nói dối để lấy được sự thông cảm của chúng tôi.”

Một cơn gió thổi qua đại sảnh, Sở Dao mím đôi môi khô khốc: "Sau đó các người lại đưa cô ấy đến bệnh viện phải không?"

Bà già: “Đúng vậy, cảnh sát nhất quyết bắt chúng tôi đến đó, họ nói rằng mọi chi phí đi lại và y tế sẽ được hoàn trả. Chúng tôi phải đưa Xuân Vũ đến bệnh viện để khám. Đó là lý do tại sao chúng tôi đưa Xuân Vũ đến đó. Sau đó có Kiểm tra hóa ra nó thực sự có vấn đề gì đó - nếu chúng tôi biết nó có vấn đề thì chúng tôi đã không nhận nó khi gia đình đó đưa đến."

Thẩm Hoài ngắt lời: “Tôi muốn hỏi, bà có đối xử với Triệu Xuân Vũ khác với hai đứa con ruột của mình ở nhà không?”

"khác biệt? Tôi nghĩ tôi đã cố gắng hết sức với nó Mẹ ruột tốt hơn mẹ nuôi. Tôi phải đối xử với con ruột của mình nhiều hơn nó chứ.” bà lão nói, "Nhưng nói nhiều như vậy cũng vô ích, Xuân Vũ đã kết hôn rồi, đã nhận được sính lễ và nhà cửa, tôi không còn gì nợ nó nữa. Số nó bị người khác gϊếŧ chết là đáng ai bảo nó có chồng còn có những người đàn ông khác.”

Cái gọi là "người đàn ông khác" này có thể bao gồm Trương Diên. Nhưng quan hệ xã hội của Triệu Xuân Vũ quá phức tạp, không cần phải đi sâu vào tìm hiểu một số người trong số họ dù có sâu đến đâu cũng sẽ chỉ là một mớ hỗn độn.

Sở Dao nắm bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của bà lão: "Đã kết hôn? Cô ấy không đăng ký kết hôn."

“Sau khi nhận lễ cưới và căn nhà, là đã kết hôn, chưa kể còn có thai. Sau khi lấy chồng, việc nó như thế nào không liên quan gì đến gia đình chúng tôi. Dù có quyến rũ đàn ông và tái hôn hay không, hoặc làm bất cứ điều gì khác, nó không còn là thành viên của gia đình chúng tôi. Tại sao chúng tôi phải quan tâm đến?”

Thẩm Hoài nói: “Tôi hiểu rồi, là chúng tôi kiến thức hạn hẹp. Nhưng đã quyết định gả Triệu Xuân Vũ, vì sao lại để mang hài tử uy hϊếp nhà họ Chu. Sau khi nhận lễ đính hôn, lại không giữ lại đứa bé như đã hứa mà đem đứa nhỏ bỏ đi.”

Trong đôi mắt đυ.c ngầu của bà lão hiện lên một tia kiêu ngạo và ranh mãnh: “Đây là một cách kiếm tiền. Ở Đây chúng ta có con gái đều như vậy, lúc đầu tôi cũng vậy.”

Thẩm Hoài: “Tôi nhớ ra bà đã nhận được một căn nhà mà Chu gia mua bằng tiền vay trong thành và được tặng 600.000 tệ. Những thứ này ở đâu?”

“Mặc dù tôi xuất thân ở nông thôn nhưng tôi cũng biết ngôi nhà là bất động sản. Khi con trai tôi kết hôn, nó có thể ở trong đó Triệu Xuân Vũ có thể chuyển ra ngoài. Còn 600.000 nhân dân tệ, tôi để dành cho đám cưới của con trai tôi ."

Sở Dao và Thẩm Hoài nhìn nhau.

.

Đang nói chuyện, cửa nhà bà cụ bị đẩy mạnh ra, không nhìn thấy người bước vào nhưng lại nghe thấy giọng nói của đàn ông: "Mẹ ơi, con khát!"

Thẩm Hoài và Sở Dao đều nghiêng đầu nhìn, tình cờ nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục thể thao, trên tay cầm quả bóng rổ, toàn thân lấm tấm mồ hôi.

Điều kỳ lạ duy nhất là vừa rồi Thẩm Hoài đi vào, trong tủ giày của Triệu gia không hề thấy một đôi giày thể thao nào, thậm chí cả giày vải nam trưởng thành cũng không có. Tuy nhiên, khi cậu con trai nhà Triệu đi chơi bóng về thì lại đi một đôi dép đã sờn.

Sẽ có thể giải thích được nếu đó là mùa hè, nhưng thời tiết hiện tại không còn thích hợp để đi dép lê ra ngoài nữa.

Thẩm Hoài dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Dao.

Sở Dao hiểu ý, mở miệng nói: "Cậu cảm thấy có vấn đề sao?"

“Người trưởng thành, nam, cao trên 1,8 mét, đủ điều kiện.” Thẩm Hoài cúi đầu gõ một dòng tin nhắn trên điện thoại cho Sở Dao đọc.

Sở Dao cũng rõ ràng.

Trong nhà tối om cho dù là ban ngày cũng phải mở đèn. Bây giờ đôi mắt già nua của bà cụ cuối cùng cũng phản chiếu niềm vui dưới ánh đèn, bà nhanh chóng kêu lên “con trai yêu”, đứng dậy rót nước cho đứa con trai yêu quý của mình, rồi đưa cho anh ta nói với giọng điệu vừa đau lòng vừa trách móc: “Sao lại đi chơi bóng nữa? Chẳng phải đã nói với con là trời đang trở lạnh sao? Nếu ra ngoài chơi mà về mà toát mồ hôi thì Cởϊ qυầи áo ra, bị cảm lạnh thì phải làm sao?"

"Mẹ, mẹ đừng lo nữa. Mẹ xem mẹ lo nhiều đã già thành bộ dạng gì rồi.”

.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì nhận ra trong nhà có người ngoài.

"Hai người này là ai? Hai người là bạn tình lãng mạn của chị tôi nữa phải không? Chị ấy vừa mới ly hôn và đang lo lắng về việc chọn nhà tiếp theo đây.” ánh mắt khinh thường.

"Trí Viễn, mẹ ra ban công lấy quần áo, hình như trời sắp mưa." Bà lão nhẹ nhàng vỗ ngực con trai, "Còn có, đây là chú cảnh sát, con đừng có không biết lớn nhỏ, trước giờ mẹ chiều chuộng con quá thì.”

Hóa ra tên anh ta là Triệu Chí Viễn.

Triệu Chí Viễn nói ồ, ánh mắt có chút né tránh, lùi lại nửa bước, vẻ mặt vẫn như thường: "Cảnh sát, xin chào, xin hỏi --"

"Chị gái thứ hai của cậu xảy ra chuyện, hỏi cậu một ít vấn đề thôi." Sở Dao ngắt lời hắn, đứng dậy: "bao nhiêu tuổi?"

"Anh bao nhiêu tuổi?" Triệu Trí Viễn sửng sốt.

Sở Dao: “Ý tôi là, cậu bao nhiêu tuổi.”

Triệu Trí Viễn hơi khựng lại, vô tội nói: “Mười tám.”

“có thể cho chúng tôi mượn hai đôi giày về kiểm tra được không?” Sở Dao nhìn đôi chân trần của cậu ta cau mày nói: “chơi bóng rổ… đi dép lê à?”

Triệu Chí Viễn rất thông minh, lập tức đặt ly nước xuống, phản ứng: "Kiểm tra? Anh đang nghi ngờ tôi à?"

Sở Dao khẽ mỉm cười: “Không, chỉ là vụ án của chị gái cậu phát sinh nhanh chóng, là một vụ án lớn. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần đến nhà nào chúng tôi cũng sẽ lấy giày của người dân để sàng lọc sơ bộ.”

“Nhưng tại sao cậu lại đi dép lê khi đi chơi bóng? Chân cậu không mỏi à?” Thẩm Hoài hỏi.

Triệu Chí Viễn nói: “Gia đình tôi nghèo chỉ có một đôi dép lê. Tôi không đủ tiền mua bất cứ thứ gì khác nhưng tôi thích chơi bóng”.

Sở Dao chưa kịp nói gì thì bà lão vừa mới lấy quần áo từ ban công đã quay lại: “Này, Trí Viễn, trước đây mẹ vừa giặt đôi giày thể thao cho con đôi giày màu trắng, mẹ phơi khô trên ban công cho con. Tại sao biến mất rồi, hôm nay mẹ cũng không thấy con đi.”

"Mẹ!" Triệu Trí Viễn có chút lo lắng.

Thẩm Hoài cũng đứng dậy, khoanh tay trước ngực: “Triệu Trí Viễn, đừng nói dối trước mặt cảnh sát.”

"Tôi..." Triệu Trí Viễn mở to mắt.

“Triệu Trí Viễn, tìm đôi giày đó đi, mời cậu đi cùng chúng tôi,” Sở Dao nói, “Tới văn phòng thành phố và giải thích rõ ràng chuyện gì đã xảy ra với chị gái cậu. ”

Triệu Trí Viễn bực bội gãi đầu: “Giày bẩn quá, tôi vứt rồi.”

“Vứt?” Thẩm Hoài cười lạnh, “Vậy tại sao trên người lại có mùi khói?”

Triệu Chí Viễn mím môi, im lặng mặc áo khoác vào.

Sở Dao nói: “Tháng trước cậu đã ở đâu?”

"Tại khu đô thị phía đông Quảng Đông, tôi đã tham gia các trận đấu bóng rổ được tổ chức trong thành phố. Thầy cô và các bạn cùng lớp của tôi đều có thể làm chứng."

Sở Dao: “Được rồi, nhưng cậu vẫn phải cùng chúng tôi đến văn phòng thành phố lấy lời khai.”

Triệu Trí Viễn: "..."