Tám giờ sáng là thời gian làm việc của bệnh viện.
Họ đến Bệnh viện Nhân dân số 3 của thành phố, tới nơi họ gặp Ôn Viễn, người vừa kết thúc ca trực đêm và chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
“Bác sĩ Ôn.” Sở Dao chặn cô lại trước cửa phòng khám phụ khoa, “Chào buổi sáng.”
Lông mày của Ôn Viễn không giấu được vẻ mệt mỏi, có thể thấy tối qua cô trang điểm nhẹ, nhưng vẫn có vẻ nhợt nhạt do thức đêm. Có thể nhìn thấy qua đôi mắt nhìn từ xa đã thấy mệt mỏi kia: "Sao anh đến sớm thế? Đội trưởng Sở đột nhiên đến như vậy, tôi không có đón tiếp từ xa được."
"Bác sĩ Ôn dự định về nhà?" Sở Dao nói.
"Ồ, không về nhà không lẽ tôi đến nhà anh? Tôi cũng trực cả đêm cả ngày. Nếu đội trưởng Sở có lòng tốt..."
Sở Dao xuất trình giấy tờ tùy thân, ngắt lời cô: “Xin lỗi, đội chuyên án không khách khí. Bác sĩ Ôn, mời đi cùng chúng tôi.”
Nói xong, Sở Dao ra hiệu cho cô đi xuống lầu.
.
Ôn Viễn không còn cách nào khác đành phải đi theo Sở Dao.
Khoa phụ sản ở tầng 5 nhưng tầng 5 không có thang máy. phải xuống tầng 4 để đi thang máy. Ting một tiếng, thang máy mở ra, Ôn Viễn bước vào, Sở Dao đứng ở cửa ấn nút đóng cửa, cửa thang máy đã lâu không được sửa chữa, nặng nề đóng lại, giống như một cỗ máy chém đang chuyển động.
Ở một bệnh viện thông thường, tất cả phụ nữ sau khi thực hiện phẫu thuật phá thai sẽ bị đẩy xuống tầng dưới rồi chuyển vào thang máy ở tầng bốn.
Lớp vỏ nhôm bên ngoài của chiếc thang máy này đã bong tróc nhiều, lộ ra tấm sắt màu xanh đồng bên trong, lốm đốm rỉ sét. Trông có vẻ hơi đáng sợ, nhất là vào buổi sáng khi bệnh viện mới bắt đầu hoạt động, càng có vẻ yên tĩnh và ma quái hơn.
Đinh--
Thang máy lắc mạnh.
Sở Dao ngửi thấy mùi thuốc khử trùng trong thang máy, bước ra khỏi thang máy, được chào đón bởi không khí trong lành từ thế giới bên ngoài.
Anh tìm trong túi quần, lấy chìa khóa xe ra, ấn vào xe cảnh sát, chiếc xe này cũng ngoan ngoãn kêu lên.
Sở Dao đưa mắt liếc nhìn Ôn Viễn phía sau: "Đi thôi, Ôn bác sĩ."
Thẩm Hoài đứng ở Ôn Viễn sau lưng, chắp tay trước ngực: “Sao vậy?”
Ôn Viễn nhìn Sở Dao đang đứng ở cửa xe cảnh sát: “Tôi có thể đi cùng anh, nhưng tôi không muốn đi cục công an.”
Sở Dao sửng sốt.
Lập tức, Ôn Viễn gỡ khẩu trang, cười khúc khích, hướng về phía cửa xe cảnh sát cúi xuống trang điểm, nói: “Không có quy định người không phạm tội phải đến Cục Công an để hợp tác điều tra phải không? Hợp tác ở đâu cũng là hợp tác."
"Đúng vậy, không có quy tắc cứng nhắc nào cả." Sở Dao vừa nói vừa nhìn cô.
Cô mím môi, tô son lên môi càng đẹp hơn: “Chúng ta đi quán ăn sáng đi, vừa lúc tôi đói bụng, tôi thấy đội trưởng Sở và đồng nghiệp của anh vành mắt đều đen, chắc là thức suốt đêm - có thể còn lâu hơn, anh không đói à?
Sở Dao nghiến răng cất chìa khóa xe: “Được.”
.
Lúc này hầu hết các cửa hàng ăn sáng bình thường đều đông đúc. Sở Dao vốn muốn tìm một chỗ ngồi ổn định, nhưng Thẩm Hoài lại dẫn họ đến một cửa hàng nổi tiếng giá cả đắt đỏ.
Trong cửa hàng không có bao nhiêu người, tùy tiện tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, Thẩm Hoài gọi cháo bí đỏ và bột chiên, sau đó đưa thực đơn cho cô gái duy nhất trong ba người: “Cứ tự nhiên tôi mời."
Sở Dao: “Một suất cháo bí đỏ bán sáu mươi tệ, ăn cướp sao, nhưng còn muốn cho cậu một bát cháo. Thầy Thẩm, đừng mong tôi sẽ tính số tiền này vào tài khoản quỹ công của đội.”
“Yên tâm, tôi có tiền.” Thẩm Hoài nheo mắt cười, sau đó nói với Ôn Viễn: “Mời gọi món.”
Ôn Viễn liếc nhìn bọn họ, thấy cũng không quá đắt: “Dù sao cũng là các anh mời, vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh – một phần cháo gà và một đĩa dưa muối.”
Người phục vụ đang đợi người tiêu tiền như rác đã phá lên cười.
Thẩm Hoài cuối cùng nhìn về phía Sở Dao: “Sở đội trưởng, anh muốn ăn cái gì?”
"Tôi không cần."
“Được,” Thẩm Hoài cũng không có ép buộc, nói với người phục vụ: “Vậy chúng ta thêm hai cốc sữa chua nữa nhé.”
Người phục vụ: "Được rồi, xin vui lòng đợi một lát."
.
Tám chín giờ sáng, nắng chiếu qua song cửa sổ, chiếu xuống mặt bàn.
Ôn Viễn đặt hai tay trước bàn, nhìn biển số gọi món trên bàn, lạnh lùng nói: “Hai người có chuyện muốn hỏi thì hỏi đi không cần khách sáo."
Nhìn thấy những gì cô ấy nói, Sở Dao nói: "Tôi nhớ rằng cô là người duy nhất ngoài bạn trai cũ củaTriệu Xuân Vũ đã nhìn thấy Triệu Xuân Vũ khi cô ấy còn sống, cô cũng là người khám phụ khoa cho cô ấy."
"Đúng."
Thẩm Hoài khoanh tay trước ngực: “Vậy cô có biết trong bụng cô ấy có một thai nam mới thành hình không?”
Ôn Viễn: “Tôi biết, tôi cũng hỏi cô ấy xem cô ấy có chắc chắn về việc phá thai không. Bởi vì đứa trẻ đã lớn như vậy nên tôi không thể nói giúp liền giúp cô ấy phá thai được. trong trường hợp này, chúng tôi phải có chữ ký của người nhà. Hơn nữa, gia đình cô ấy không có ở đây, chức vị của tôi cũng không cao nên tôi không thể thực hiện loại phẫu thuật này cho cô ấy.”
“Trong vài câu cô đã có thể chối bỏ rất sạch sẽ,” Sở Dao cong môi, “Vậy cô giải thích vết lõm hình chiếc nhẫn trên tay như thế nào?”
Ôn Viễn dừng lại, theo bản năng co ngón tay lại: “Tôi không có nhẫn.”
" Cô biết rõ nhất là mình có nhẫn hay không. Tôi chỉ nhìn thấy vết lõm trên chiếc nhẫn ở ngón giữa bàn tay phải của cô. Mặc dù vì lý do công việc, phải tạm thời tháo chiếc nhẫn ra nhưng nếu cô đeo nhẫn không lâu, chiếc nhẫn sẽ không lưu lại vết lõm sâu như vậy, đến mức xương ngón tay gần như biến dạng," Thẩm Hoài nói tiếp, "Bác sĩ Ôn, chắc đã ba mươi bảy tuổi rồi, chiếc nhẫn được tháo ra khi nào?”
"Cái này, cái này có liên quan gì đến chiếc nhẫn?"
Thẩm Hoài: “Đây không phải việc cô cần biết, đội chuyên án làm gì đều có lý do riêng, tôi chỉ muốn hỏi cô tháo nhẫn ra khi nào?”
“Nhẫn, nhẫn…” Ôn Viễn ngừng nói.
Sở Dao có chút tức giận: “Chuyện đơn giản như vậy, nhất định phải che đậy, hay là cảm thấy áy náy?”
Ôn Viễn cắn môi, dũng cảm nói: “Năm ngoái!”
"Không thể nào! Nếu nó được tháo ra vào năm ngoái, tại sao trên ngón tay của Triệu Xuân Vũ lại có một vết lõm giống hệt như trên bàn tay của cô? cô giải thích thế nào trên vết lõm của chiếc nhẫn là một chiếc nhẫn bạch kim trơn của De Beers trên tay cô ấy lại có vết hằn tên cô?"
Ôn Viễn ngơ ngác nhìn Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải, thản nhiên đặt lên bàn: “Chính cô xem, nó có giống nhẫn của chồng cô không? Cô có muốn nhìn bên trong xem có khắc tên riêng không?"
"Hiện tại cô không muốn nói ra sự thật sao?" Sở Dao nhìn Ôn Viễn, "Bác sĩ Ôn, cô có hiềm nghi gây án khá lớn cô cũng biết bác sĩ nếu dính vào án hình sự sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai như thế nào?”
"TÔI--"
Thẩm Hoài nói thêm: “Bác sĩ Ôn, nếu như tôi đoán không sai, quan hệ giữa cô và chồng đã tan vỡ từ lâu rồi.”
Ngoài cửa sổ có vài con chim hót líu lo, bóng tối lướt qua trên ngọn cây lướt qua mép bàn, chiếc nhẫn do Thẩm Hoài đặt trên bàn phản chiếu một chút ánh sáng. cũng bí ẩn như Thẩm Hoài, và ánh sáng phát ra cũng đẹp như đôi mắt của cậu
Người phục vụ bưng bữa sáng tới, kiên nhẫn đặt lên bàn: "Xin chào, bữa sáng của quý khách đã đến, xin quý khách cứ thong thả."
Nói xong anh ta rút lui.
Ôn Viễn nhìn bóng lưng người phục vụ, cuối cùng cũng mở lòng.
.
“Thật ra, tôi và chồng đã cãi nhau ba năm trước. Mặc dù trước đó chúng tôi thường xuyên cãi nhau nhưng… Tôi không nghĩ những chuyện đó hoàn toàn là lỗi của tôi. Tôi thường xuyên phải làm thêm giờ vì lý do công việc, còn anh ấy thì không. Nhưng anh ấy luôn đưa một số cô gái trẻ đẹp về nhà để qua đêm trong khi tôi đi vắng." Ôn Viễn bình tĩnh nói, như thể đang kể lại câu chuyện của người khác từ góc nhìn của người thứ ba, "Thật ra, tôi luôn mở một mắt. Nhắm một mắt cho đến khi..."
Ôn Viễn nhấp một ngụm sữa chua rồi nói tiếp: “Cho đến hôm đó, anh ấy đã tặng một cô gái chiếc dây chuyền vàng mà chúng tôi cùng mua nhân dịp kỷ niệm 10 năm ngày cưới - mẹ tôi cũng trả tiền một phần chiếc dây chuyền vàng đó, nếu không tôi sẽ không tức giận như vậy.”
Thẩm Hoài và Sở Dao đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Viễn: “Tôi thực sự rất tức giận nên đã cãi nhau với anh ấy, sau đó tôi định ly hôn. Đúng lúc tôi định ly hôn với anh ấy thì phát hiện mình có thai được sáu tuần. Vì tương lai của đứa trẻ ttoi không muốn đứa trẻ ra đời mà không có ba nên đành nhượng bộ về nhà mẹ đẻ, tháo nhẫn ra và không bao giờ qua lại với anh ấy nữa anh ấy chỉ là ba của con tôi mà thôi.”
Nói cách khác, Ôn Viễn đã tháo chiếc nhẫn này ba năm trước.
Sở Dao: “Ba năm qua, cô có để nhẫn bên người không?”
“Không, anh ấy đã mua chiếc nhẫn đó khi chúng tôi mới cưới nhau. Tôi nhìn thấy nó rất khó chịu nên đã để nó ở nhà anh ấy chứ không mang đi,” Ôn Viễn nhanh chóng giải thích: “Tôi không biết rằng chiếc nhẫn cuối cùng sẽ xuất hiện trong nhà Triệu Xuân Vũ. Thực ra, dù sao thì... tôi vẫn yêu chồng mình cho đến khi nhìn thấy Triệu Xuân Vũ đeo chiếc nhẫn đó tôi nghĩ họ đã ở bên nhau và cảm thấy rất tức giận.
Càng nói, lời nói của cô càng trở nên giả dối, cứ cảm thấy như đang che giấu điều gì đó.
Sở Dao: “Cô tức giận vì người mình yêu lại đi theo người khác à?”
“Ừ,” Ôn Viễn gật đầu, “Hơn nữa, lúc anh nói Triệu Xuân Vũ đã chết, tôi cũng rất sợ hãi, tôi không muốn bị liên lụy trong chuyện này.”
"Nếu như cô sớm nói ra, sao có thể có kết cục như thế này?" Thẩm Hoài đứng dậy cất chiếc nhẫn đi, "Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, chồng cô không phải người tốt, đừng yêu sai người rồi tha thứ."
Ôn Viễn không khỏi sửng sốt.
Thẩm Hoài cười nhẹ: “Chiếc nhẫn anh ấy mua cho cô khi cưới là đồ giả.”
Ôn Viễn ánh mắt tối sầm, nắm chặt nắm tay: “ thật sự cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết chuyện này.”
"Được rồi, cô về nghỉ ngơi trước đi. Đội chuyên án có chuyện gì sẽ liên lạc với cô. Trong khoảng thời gian này, cô không nên rời khỏi Đông Quảng, tùy thời giữ liên lạc." Sở Dao nói.
.
Sau khi rời khỏi quán ăn sáng, Sở Dao đứng cạnh xe cảnh sát ở tầng dưới bệnh viện, châm một điếu thuốc.
Chiếc bật lửa nhẹ nhàng rung lên, điếu thuốc rẻ tiền được châm lên, mùi khói ngạt ngào bay ra từ đầu ngón tay Sở Dao.
Thẩm Hoài: “Anh cho rằng Ôn Viễn không phải kẻ gϊếŧ người sao?”
“Cậu biết tôi đang nghĩ gì,” Sở Dao dừng lại, có chút kinh ngạc trước sự sáng suốt của Thẩm Hoài.
“Vậy thì chúng ta hãy thực hiện bước tiếp theo…”
Sở Dao đặt điếu thuốc lên nắp thùng rác một cách gọn gàng: “Trước đi điều tra hộ khẩu, sau đó gặp chồng cô ấy.”
.
Cục Công an thành phố, Đội chuyên án Đội điều tra tội phạm.
Bùi Thạch đầu tóc bù xù trong đội kỹ thuật đang loay hoay: “Cư dân mạng có ID là "Mùa xuân" trên weibo đăng ký không lâu nên không hiển thị định vị ở chế độ nền, vị trí thời gian thực cũng không xác định được. trừ khi anh ấy sử dụng lại weibo."
"Nhưng xét theo tần suất cập nhật của người này thì không thể xuất hiện trở lại được. Lần cuối cùng anh ta hoạt động là khi anh ta yêu cầu Triệu Xuân Vũ đến Đào Viên", Hạ Gia nói:" Đã lien hệ công ty phần mềm để kiểm tra."
An Thanh cầm tập tài liệu bước vào và nói: "Thạch Đầu, tôi vừa liên lạc với đồn cảnh sát Đào Viên. Đào Viên chính là quê hương của Triệu Xuân Vũ!"
"Về nhà!" Bùi Thạch tỉnh lại.
Đột nhiên, tất cả bọn họ đều im lặng.
Loại người nào sẽ yêu cầu Triệu Xuân Vũ về quê hương Đào Viên một tháng trước khi xảy ra sự việc? Mà Triệu Xuân Vũ lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào?
Bùi Thạch: "Tôi đi gọi điện cho Sư phụ. Hiện tại có hai vụ án xung đột. Thật sự là..."
“Không cần,” Sở Dao không biết xuất hiện ở đây từ
lúc nào, “Theo thứ tự thời gian, ưu tiên điều tra Triệu Xuân Vũ, còn chuyện của Trương Khả sẽ tính sau.”
Hạ Gia: "Sư phụ? Tại sao anh lại trở về?"
Sở Dao nói: “Lát nữa tôi sẽ cùng thầy Thẩm đến nơi đăng kí hộ khẩu nên quay lại xem các cậu một chút.”