Sở Dao nhận được điện thoại, vừa vặn hỏi tình hình Ôn Viễn, hơi giơ tay: “Chờ một chút, nhận điện thoại.”
“Anh quay lại ngay, ngay lập tức.”
"Có chuyện gì sao?" Sở Dao bình tĩnh nói: "Đợi một chút, hỏi thăm tình huống xong tôi lập tức trở về."
.
Sau khi cúp điện thoại, Sở Dao ngồi ở trên ghế trong phòng khám, chống hai tay lên bàn, nhìn Ôn Viễn: “Vậy là cô nói cô đã nhìn thấy người chết một tháng trước?”
"Đúng... Cô ấy đến chỗ chúng tôi khám phụ khoa một tháng trước," Ôn Viễn cắn môi, "Cô ấy cũng là người quen cũ của chúng tôi. Cô ấy thường đưa những người đàn ông khác nhau đến đây, đôi khi những người đàn ông đó đi cùng cô ấy, đôi khi....Nếu tôi nhớ không lầm thì chỉ trong một năm, cô ấy đã đến đây phá thai ba lần và khám phụ khoa năm, sáu lần. Những người đàn ông đều cùng cô ấy đến đây. Sau đó cô ấy yêu cầu xét nghiệm ADN, rồi đòi một số tiền từ cha của những đứa trẻ."
Sở Dao: “Một tháng trước, Triệu Xuân Vũ tới đây, chỉ có một mình sao?”
"Đúng. Bình thường cô ấy đều hẹn với Giám đốc nhưng hôm đó giám đốc đã nghỉ việc nên tôi là người đến tư vấn. Khi cô ấy đến, cô ấy là muốn phá thai, nhưng vì cô ấy đã phá thai quá nhiều lần nên Tôi không dám làm điều đó cho cô ấy, hơn nữa tôi chỉ là bác sĩ bình thường, tình hình của cô ấy cần phải đánh giá thêm." Vừa nói, Ôn Viễn tỏ ra thoải mái nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào bàn.
Thẩm Hoài lúc này mới lên tiếng: “Cho nên đến cuối cùng, cô ấy vẫn không thực hiện được tâm nguyện của mình.”
"Ừ, sau đó cô ấy rời đi." Ôn Viễn nói.
“Hy vọng cô nói thật,” Thẩm Hoài như vô tình liếc nhìn ngón tay của cô, “Cô đeo nhẫn lâu như vậy, sao bây giờ lại không đeo?”
Ôn Viễn cong ngón tay, cười nói: “Tôi là bác sĩ phụ khoa, có lúc lên bàn mổ phụ giúp. Theo quy định, tôi không được phép đeo trang sức, lâu dần cũng thành thói quen.”
Thẩm Hoài thật sâu nhìn nàng: “Thì ra là thế.”
Lúc rời đi, Thẩm Hoài đút hai tay vào túi quần, nhàn nhạt nhìn Sở Dao: “Anh cảm thấy lời cô ấy nói có đáng tin không?”
"Dù khó tin đến đâu thì vẫn phải tin. Hiện tại chúng ta không có manh mối gì." Sở Dao nói.
"Giấu đầu hở đuôi. Điều tôi nghi ngờ bây giờ chính là vết lõm do đeo nhẫn trên tay cô ấy,” Thẩm Hoài nói, “Bác sĩ và y tá trên bàn mổ đúng là không được phép đeo trang sức, nhưng vết lõm của chiếc nhẫn trên tay có lẽ đã đeo trên tay đã mấy năm rồi, hình dáng và kích thước của nó cũng không khác mấy so với chiếc nhẫn được lấy ra từ ngón tay Triệu Xuân Vũ."
Sở Dao: “Ôn Viễn có lẽ không có đủ sức lực để phân thây.”
"Vậy điều này đưa chúng ta quay trở lại câu hỏi đầu tiên. Nam chủ nhân của chiếc nhẫn là ai?"
.
Sở Dao dừng lại, nhìn Thẩm Hoài: “Không nói đến nam chủ nhân của chiếc nhẫn, hiện tại chúng ta có một vấn đề mới.”
Thẩm Hoài: “Vấn đề mới?”
“Xác chết từ cống thoát nước đã có manh mối, Giang Bân đã tìm ra manh mối quan trọng trên thi thể, yêu cầu chúng ta lập tức quay về.”
.
Đồng thời, An Thanh đã lấy được điện thoại di động, máy tính và các sản phẩm điện tử khác của Triệu Xuân Vũ từ ngôi nhà nơi cô ở khi còn sống. Nhà của Triệu Xuân Vũ ở khu vực Vịnh Thanh Hà, là một ngôi nhà ba phòng ngủ và một phòng khách được xây dựng dọc theo bờ sông. Ngôi nhà nằm ở tầng sáu. Quần áo trong phòng thay đồ sạch sẽ được treo ngay ngắn, có thể thấy Triệu Xuân Vũ luôn sống ở đây và rất coi trọng nơi này.
Bùi Thạch mang bao giày đi quanh phòng và thốt lên: "Chiếc vòng cổ của cô ấy thật là quý giá! Nó bằng vàng lấp lánh đó!"
"Nhỡ đâu là đồ giả thì sao? Không phải thầy Thẩm trước đó đã nói chiếc nhẫn trên tay cô ấy là giả sao?"
Bùi Thạch nói: “Có thể giả mà giồn y như thật cũng coi là một kỹ năng. Ít nhất cho thấy cô ấy yêu tiền hoặc hơi tham lam phù phiếm. khi còn nhỏ cô ấy sống rất khó khăn nhưng cô ấy lớn lên xinh đẹp, ở một nơi như phía đông Quảng Đông, xinh đẹp có thể được coi là một lợi thế, và không có gì đáng ngạc nhiên khi lớn lên cô ấy mua hàng giả hoặc nhận hàng giả từ bạn trai để coi như trả thù cũng như bù đắp cuộc sống khi nhỏ. "
Bàn Tử: "Ý cậu là Triệu Xuân Vũ không muốn người khác thấy bản thân mình nghèo nàn?"
Đúng vậy, một người nghèo sau khi trở nên giàu có sẽ không muốn người khác biết hoàn cảnh quá khứ của mình. Triệu Xuân Vũ tuy không giàu có, nhưng dựa vào khuôn mặt vẫn sống tốt hơn." Bùi Thạch nói. "Bạn trai đầu tiên của cô ấy, Chu Tường, không thể cho cô ấy nhiều, gia đình cô ấy cũng yêu tiền như mạng sống của họ. Nếu không, họ đã không thể nghĩ đến việc lợi dụng đứa trẻ trong bụng cô để yêu cầu mua nhà, tặng quà, sau đó hai người chia tay, tôi đoán chắc chắn Triệu Xuân Vũ đã dùng thủ đoạn tương tự để kiếm được rất nhiều tiền."
Bàn Tử: "...Xem ra có đạo lý."
An Thanh ngắt lời bọn họ: “Được rồi, đừng suy đoán nữa. Ở đây tôi tìm được một vài thứ, về Triệu Xuân Vũ.”
Hai người đều hướng sự chú ý về phía An Thanh.
An Thanh nói: “Điện thoại di động của Triệu Xuân Vũ bị khóa, nhưng máy tính lại không có mật khẩu, tôi chỉ mở ra xem thử. Lần cuối cùng cô ấy sử dụng chiếc máy tính này là vào ngày 12 tháng trước, tức là ngày 12 tháng 10. Buổi tối, cô ấy dùng công cụ tìm kiếm để tìm một số thông tin về Đào Viên”.
"Đào Viên? Cô ấy đang đi du lịch à?" Bàn Tử hỏi.
"Tôi không biết, nhưng cô ấy có một người bạn tương đối thân thiết trên weibo. Tài khoản đó mới được đăng ký và ID là "Mùa xuân". Đánh giá từ nội dung trò chuyện của họ ban đầu của họ không quen lắm. "Mùa xuân" là cũng sinh ra trong một gia đình có tư tưởng bướng bỉnh, có hai chị gái, Triệu Xuân Vũ rất hay trò chuyện với cô ấy", An Thanh nói. "Người có ID là "Mùa xuân" này có thể là chủ quán trà sữa. Cô ấy nói rằng cô ấy đã làm ăn khá tốt rất trong hai năm qua, đã để dành một ít tiền và muốn gặp Triệu Xuân Vũ ở ngoài tại một thắng cảnh nhỏ ở phía đông Quảng Đông, tên là Đào Viên.Triệu Xuân Vũ cũng nói gần đây bạn trai cô đã cho cô một khoản tiền và đồng ý với yêu cầu của "Mùa xuân""
An Thanh đóng máy tính lại: “Lát nữa lấy về giao cho đội trưởng.”
Bùi Thạch: "Được."
An Thanh lại nói: “Đúng rồi, bên Hạ Gia thế nào rồi?”
" Anh ấy đã đến quê hương của Triệu Xuân Vũ đến tối mới có thể trở về."
Đội chuyên án đặc biệt, phòng pháp y.
Giang Bân đứng trước bàn mổ, chỉ vào thi thể trên bàn mổ: “Tôi đã so sánh những phụ nữ trưởng thành mất tích trong hệ thống của cảnh cục. Chủ nhân của thi thể trong cống thoát nước tên là Trương Khả. Cô ấy là một người người gốc miền đông Quảng Đông, là nhà thiết kế của Công ty Quần áo Lone Wolf. Sau khi bị phân xác, các ngón tay và bộ ngực của cô ấy bị chiên ở nhiệt độ cao và không có phản ứng sống."
Nhiệt độ chiên thông thường thường ở khoảng 150 độ. Cho dù kẻ sát nhân vì lý do gì mà chiên thi thể sau khi chặt thành từng mảnh thì ít nhất DNA vẫn có thể giám định được. Chỉ cần ngón tay và bộ ngực của Trương Khả không bị chiên thành quá khô thì DNA vẫn có thể lấy được và tiến hành giám định.
Nhìn những người vây quanh phòng pháp y, Giang Bân nói thêm: “Bây giờ có một câu hỏi khó, hung thủ đã chặt thi thể thành từng mảnh rồi chiên lên. Vậy, phần còn lại của cơ thể Trương Khả có bị chiên không? hay chỉ bị vứt ở đâu đó hoặc..."
Bị ăn.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Giang Bân có sở thích mạnh mẽ như vậy, không có vụ án nào được giao cho đội chuyên án là bình thường.
Và tại sao những kẻ sát nhân bình thường lại chiên thịt người sau khi chết?
Thẩm Hoài cho biết: “Mức lương hàng tháng của các nhà thiết kế tại Công ty Quần áo Lone Wolf ít nhất là 10.000 nhân dân tệ."
Sở Dao suy nghĩ một lát: "Các cậu có để ý rằng Trương Khả và Triệu Xuân Vũ đều là những phụ nữ giàu có điển hình theo một nghĩa nào đó không? Sự khác biệt duy nhất là nguồn tiền. Trương Khả có được tiền thông qua công việc, còn Triệu Xuân Vũ thì không ngừng lợi đυ.ng việc mang thai rồi phá thai để tống tiền. trước đây thầy Thẩm đã suy đoán rằng kẻ sát hại Triệu Xuân Vũ là một người đàn ông kiêu ngạo và thấp kém, trong khi kẻ gϊếŧ Trương Khả lại có trái tim đen tối, thì họ có điểm chung..."
Thẩm Hoài: “Không thể chịu được phụ nữ tốt hơn mình.”
Giang Bân không hiểu họ đang nói gì, nói: "Các cậu đang nói về cái gì vậy?"
“Có một kiểu ánh mắt đặc biệt nhắm vào phụ nữ. Một khi hoàn cảnh của phụ nữ được cải thiện, một số đàn ông sẽ ghét họ đến mức không ngừng tìm ra lỗi lầm ở họ, chẳng hạn như sùng bái tiền bạc, ích kỷ, phù phiếm… và lợi dụng đủ mọi kiểu. Sẽ dùng những lời lẽ không hay ho đối với họ. Cái này gọi là vấn đề (nhìn chằm chằm)???,” Thẩm Hoài nói, “Bây giờ xem ra hai kẻ sát nhân này đều có điểm giống nhau về vấn đề nhìn chằm chằm.”
Giang Bân: "Hả?"
Thẩm Hoài ôm lấy vai Giang Bân: “Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”
“Không biết có phải cha mẹ Chu Tường đã gϊếŧ Triệu Xuân Vũ hay không?" Giang Bân nói, “Đứa con duy nhất trong nhà đã chết bất ngờ sau khi gặp lại bạn gái cũ. Hơn nữa, người bạn gái cũ này đã âm thầm bỏ đi đứa con của nhà họ Chu. Cha mẹ Chu có lẽ sẽ tức giận và bất bình về ngôi nhà và món quà đính hôn đã mất.”
Sở Dao liếc nhìn Giang Bân, nói: “Tạm thời chưa thể kết luận được, từ từ điều tra thôi.”
Lúc này, Giang Bân mím môi nói: "Đúng vậy, tôi có chút thành kiến trước những vấn đề này."
Trong khi nhiều người đang nói chuyện, Bùi Thạch và An Thanh lao tới, theo sau là tên béo đang thở hổn hển Bàng Nhiên.
"Sao vậy? có chuyện gì gấp sao?" Giang Bân nhìn ba người suýt ngã ở cửa phòng pháp y.
"Chúng tôi vừa đến ngôi nhà mà Chu Tường mua cho Triệu Xuân Vũ ở vịnh Thanh Hà và tìm được một số manh mối. Triệu Xuân Vũ có mối quan hệ thân thiết với một người trên mạng xã hội quen biết chưa đầy ba tháng trước khi qua đời. Hai người đã nói chuyện với nhau. Hẹn nhau đi Đào Viên vào đầu tháng 11 Triệu Xuân Vũ đã đồng ý,” An Thanh nói nhanh như súng máy, “Nhưng tôi đã xem tài khoản weibo đó rồi, là tài khoản mới đăng ký hơn nửa năm trước!"
…
Trương Khả, Triệu Xuân Vũ, Ôn Viễn.
Ngoài ra còn có một cư dân mạng có ID là "Mùa xuân" và chiếc nhẫn hàng nhái cao cấp đã qua sử dụng trên ngón tay của Triệu Xuân Vũ từ một người nào đó không rõ danh tính.
Ngay lúc mọi người đang bối rối, Sở Dao đã bình tĩnh nói: “Triệu Xuân Vũ trên thực tế có lẽ không có nhiều bạn bè. Cô ấy giống như loài hoa cô đơn trên núi. Trong mắt kẻ sát nhân, cô ấy xinh đẹp, nhưng vì nguyên nhân liên quan đến gia đình nên cô ích kỷ, viển vông và ham tiền, có lẽ ít người xung quanh biết về xuất thân của cô, người duy nhất hiểu rõ cô nhất chính là kẻ sát nhân, nhưng Chu Tường đã chết rồi, nên không thể nào là Chu Tường làm được."
Bùi Thạch hiểu: "Sư phụ, em hiểu rồi! Cho nên chúng ta phải tập trung vào mối quan hệ cá nhân của Triệu Xuân Vũ! Chúng ta đã điều tra trước đó và phát hiện ra rằng cô ấy không có nhiều bạn bè, nhưng -"
"Tiếp tục điều tra, đồng thời gửi những thứ cậu tìm được trong nhà Triệu Xuân Vũ cho đội kỹ thuật. Nhân tiện, chúng ta cũng sẽ điều tra người tên Ôn Viễn."
Bùi Thạch: "Được, còn Trương Khả thì sao?"
Sở Dao liếc nhìn thi thể trên bàn mổ: “Điều tra công ty của cô ấy.”