Trong phòng rửa tay, Trương Cảnh Minh đứng trước gương cạo râu, Chu Hoằng đứng bên cạnh nhìn vài lần, rốt cục vẫn không nhịn được nói một câu, "Em cạo cho anh?"
Chu Hoằng rất giống bà nội, tóc dày lông tơ ít, hoặc là vì tuổi còn trẻ cho nên không có kinh nghiệm cạo râu, nhưng thấy Trương Cảnh Minh lúc cạo râu khêu gợi quá, suy nghĩ muốn thử một phen liền không ngừng đứt đoạn.
Nghe vậy, Trương Cảnh Minh cong một bên khóe môi nhìn hắn, trong đôi mắt như mặc hoàn lóe ánh sáng không đồng dạng với lúc ổn trọng, "Em cạo cho anh? Nếu như cạo trầy mặt thì hôm nay làm sao gặp người?" Dù ngoài miệng thì nói như vậy, như vẫn đưa dao cạo râu cho Chu Hoằng.
*mặc hoàn: một loại đá mài mực thời cổ, có dạng hình tròn
Chu Hoằng mặt mày hớn hở nhận lấy, nhảy một bước nhỏ về phía Trương Cảnh Minh, thấy anh cười nhạt một tiếng đưa mặt lại gần, bởi vì cũng mới dậy, khóe mắt đuôi mày còn mang chút buồn ngủ lười biếng, đậu mọe thật khiến người yêu thích.
Chu Hoằng đè mạnh xung động khinh bạc xuống, sau đó đặt ánh mắt lên cằm đã thoa đây bọt cạo râu của Trương Cảnh Minh, cầm dao cạo râu vừa khoa tay múa chân vừa lắc lư không động thủ.
"Em làm gì vậy?"
Chu Hoằng nhíu đầu mày, "Đừng nói chuyện, cẩn thận em cạo trúng miệng anh." Nói xong, khẽ cắn răng ra tay.
Trương Cảnh Minh vừa nhìn biểu tình quyết tâm của Chu Hoằng, nhất thời có dự cảm không tốt, muốn đổi ý cũng không kịp, chỉ cảm thấy trên mặt mát lạnh, sau đó chính là một xúc cảm rất có áp lực cũng coi như ổn trọng từ từ hoạt động trên mặt.
Chu Hoằng hồi hộp như đứng trên băng mỏng, rất sợ bất cẩn cạo trầy gương mặt không tỳ vét của Trương Cảnh Minh, vì vậy sau khi an toàn cạo được một lần rồi, hắn chậm thở ra một hơi, kêu Trương Cảnh Minh soi gương, sắt nói: "Xem coi thấy thế nào, cạo sạch đúng không!?"
Trương Cảnh Minh tượng trưng nhìn một chút, gật đầu, "Sạch."
Chu Hoằng nâng đầu lên, có tự tin, kéo Trương Cảnh Minh qua lần nữa giơ dao cạo râu.
Khi Chu Hoằng đang rửa rau trong nhà bếp thì chuông cửa vang lên, Trương Cảnh Minh vừa vặn đang phòng khách, liền đi mở cửa, Chu Hoằng nhanh chóng lau tay đi theo.
Lưu Vũ Thần là người đầu tiên, vừa nói "Không tới sớm chứ" vừa cúi đầu đi vào, đang cởi giày, lơ đãng ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt của Trương Cảnh Minh, sửng sốt, chỉ lên vệt máu dài bằng móng tay trên mặt anh hỏi, "Sao trầy mặt vậy?"
Sau đó Chu Hoằng nhất thời có xung động muốn chạy trốn trở về nhà bếp.
Trương Cảnh Minh đang nhìn ba người đi vào đằng sau cũng nghiêng người nhường đường, thuận miệng ứng phó một câu: "Bất cẩn cạo trầy."
Ba phát tiểu đều nhìn thấy, nhưng không thèm để ý, cởi giày chui vào phòng khách, Lưu Vũ Thần lại ý vị thâm trường thoáng nhìn Chu Hoằng đang chào hỏi mấy phát tiểu, trêu Trương Cảnh Minh: "Cuộc sống gia đình tạm ổn rất thích ý ha."
Trương Cảnh Minh lại cười không nói.
Nếu đã tới rồi, đó chính là ôm thái độ giao hảo, mà không tới, cũng không có nghĩa là tuyệt giao, chỉ chứng minh rằng chấp nhận người kia mà thôi, đối với lần này, nhận thức không so với Chu Hoằng càng thêm khắc sâu hơn.
Trương Cảnh Minh cũng nói rồi, lần này là do Lưu Vũ Thần bày kế, mấy phát tiểu lại biết mình không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của Trương Cảnh Minh, đồng thời bày tỏ xin lỗi đối với thái độ ở buổi liên hoan lần trước, cho nên bằng lòng tham gia vào, còn như Hách Lôi vì sao không đến, đương nhiên là cảm thấy hắn hoàn toàn có lý do can thiệp vào đời sống tình cảm của Trương Cảnh Minh thôi.
May mà có Lưu Vũ Thần giúp đỡ, Chu Hoằng không có lúng túng luống cuống quá, không khí cũng không lạnh quá, vẫn có tiếng cười nói, chỉ là vô hình trung tựa hồ có một vòng tròn lẩn quẩn, Chu Hoằng bị ngăn cách bên ngoài vòng tròn, chỉ có thể nói vài câu xã giao, sự xa cách và cao ngạo vừa ẩn giấu vừa thật sự tồn tại giống như cái gai cắm trong lòng hắn.
Hắn rõ ràng cũng là một người kiêu ngạo biết phát cáu, nhưng khi bị đối xử như vậy, lại chỉ có thể tự thôi miên chính mình cười khổ cho qua.
Nhìn họ chơi vui vẻ, Chu Hoằng lặng lẽ lui ra, đi vào nhà bếp, ôm lấy ngực dựa khung cửa nhìn Trương Cảnh Minh bận rộn bên này bên kia, khóe môi luôn cong lên, đáy mắt lại sâu ẩn giấu nét cô đơn.
Nhìn một hồi, hắn tấm tắc than thở đến gần, nhìn vào trong nồi, cười, "Đại đầu bếp không cảm thấy ủy khuất chứ, một mình làm nhiều việc như vậy, không cần ủy khuất, có em thương anh nè."
Nói rồi, ngẩng mặt cười híp mắt nhìn Trương Cảnh Minh, đã thấy Trương Cảnh Minh đang nhìn hắn, đôi mắt sau kính gọng đen hơi rũ xuống, không chứa ý cười, thâm trầm đen thẫm, không hề bận tâm, làm Chu Hoằng thấy đau xót trong lòng, chút ít thương xót ngụy trang trên mặt cũng làm nổi.
Khi hắn định cụp mắt xuống, Trương Cảnh Minh bỗng nhiên đến gần hắn, khẽ hôn lên trán hắn một cái, "Anh cũng thương em." Thích nhất là giọng nói trầm tĩnh lại ấm áp.
Trong khoảnh khắc, Chu Hoằng phảng phất như nhìn thấy một vài thứ được ngộ ra như ánh rạng đông đầu tiên trong bóng tối.
Kỳ thực hắn hoàn toàn không cần phải... trông mong lấy lòng mấy vị đại gia kia như lúc này, cũng hoàn toàn không cần vì họ không định gặp mà tự ti mặc cảm, điều hắn chân chính cần nắm chặt chỉ có tình yêu của Trương Cảnh Minh mà thôi.
Các đại gia là phát tiểu của Trương Cảnh Minh, không thể dứt bỏ cảm tình, cho nên không thể không có một vài tình huống cần anh tham dự, cho nên hắn cũng hoàn toàn có thể cứ thế đến lúc thì dùng, không cần đi vào sâu nhất quyết phải giao ra tình cảm sâu đậm như Trương Cảnh Minh và họ.
Trương Cảnh Minh và phát tiểu, hắn và bạn hắn, hắn và Trương Cảnh Minh, chiếu theo hình thức thế này mà qua lại là được, sau này tất cả đều vui vẻ.
"Hai ngày này giày vò anh qua rồi đúng không!?" Bởi vì sự bất an của hắn.
Trương Cảnh Minh cười nhạt, thâm thúy trong mắt nhạt đi một tí, anh quay đầu chăm sóc đồ ăn trong nồi, như yên lòng thở dài một tiếng, "Ừ."
Chu Hoằng dùng đầu gối thụi thụi cái mông rắc chắc vểnh cao của Trương Cảnh Minh, nét cô đơn nhạt nhòa ẩn sâu trong ánh mắt đã biến mất hầu như không còn, hắn cười mắng một tiếng, sau đó hỏi: "Có gì cần em giúp một tay không?"
"Cũng hết rồi, ngoại trừ biết rửa rau em còn có thể làm cái gì?"
Chu Hoằng lập tức vung một đấm qua, sau đó tiếp tục câu được câu không trò chuyện với anh, cũng không lo lắng người bên ngoài có chơi tận hứng hay không.
Nghĩ thông suốt rồi, khi đi ra đối mặt lần nữa chính là một quang cảnh khác, chẳng những cười thật thản nhiên mà ăn cũng thoải mái, uống non nửa chai rượu một chút cũng không cảm thấy choáng, buổi chiều còn thay chỗ Trương Cảnh Minh xào mạt chược giúp anh thua ít tiền.
Chờ khi cuối cùng cũng tiễn mấy vị đại gia đi rồi, quay đầu nhìn khắp phòng bừa bộn, lại cảm thấy toàn thân thoải mái, Chu Hoằng thật tình cười cảm thấy hắn hết thuốc cứu rồi.
Chu Hoằng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày Hách Lôi sẽ gọi điện thoại cho hắn, còn hẹn hắn ra ngoài uống một ly, không biết đại gia kia là tình cảm thiếu sót hay là IQ rớt mạnh.
Lúc này Xuân Phân đã qua, côn trùng đều chạy ra ngoài.
(Tiết Xuân Phân trong 24 tiết khí nhằm vào 20-21 tháng 3)
Chu Hoằng để điện thoại di động xuống, có chút ngẩn ngơ, trong đầu vẫn còn đang tiếp nhận tin tức trong cuộc đối thoại.
Căn cứ vào giọng nói, đại gia của hắn thay vì với nói hắn là muốn hẹn hắn đi ra ngoài uống một ly, không bằng nói là cho hắn một thông báo, nói cho hắn biết rằng đại gia của hắn muốn gặp hắn, nhất định phải trình diện, phân trần cuối câu cực hiếm thấy, "Không cho phép nói cho Trương Cảnh Minh".
Chu Hoằng thật tình không thích người này, cũng quyết định về sau chỉ bảo trì quan hệ khách khí với những phát tiểu này, cho nên phản ứng đầu tiên cũng không định đến nơi hẹn, nhưng một giây sau đó, hắn lại quyết định đi, bởi vì đây là một cuộc hẹn cực kỳ mê người, nhưng nghĩ lại, thì cảm thấy rất mạo hiểm rất kí©h thí©ɧ, làm không tốt cũng rất thương tâm.
Tuân theo thông báo, Chu Hoằng gạt Trương Cảnh Minh, canh thời gian đã hẹn, đến rồi một quán Starbucks, chọn nơi như vậy, rõ ràng là lười ứng phó hắn.
Chu Hoằng chọn một chỗ khuất ngồi xuống, uống một ly cà phê, lại chờ nửa tiếng, mới thấy Hắc Lôi đại gia đút túi quần đủng đỉnh đi qua bên đây.
Chu Hoằng chống khuỷu tay lên lưng ghế, trên mặt mang nụ cười, trong lòng lại đang bắt chuyện với tổ tông mười tám đời đại gia của hắn, chờ người đến gần, cũng không đứng lên, còn như chủ nhà đưa tay chỉ chỗ đối diện, "Mời ngồi."
Lúc này Hách Lôi đã cúi xuống nửa người, nghe vậy, mới ngước mắt lên nhìn thẳng Chu Hoằng, Chu Hoằng cũng chỉ cười, cười thật vô hại.
Nhìn chòng chọc hai mắt, Hách Lôi bật cười, ngồi xuống, ôm ngực, dùng một loại ánh mắt xem thường khiến người thường khó có thể chịu được trên dưới quan sát Chu Hoằng.
Chu Hoằng thản nhiên chịu đựng, nhưng trong lòng vẫn hơi có chút ngoài ý muốn, lần trước gặp mặt tuy là biểu hiện của hắn làm người ta vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không trở thành bị người phản cảm như hôm nay, Trương Cảnh Minh lại có một phát tiểu như vậy, Chu Hoàng biểu thị có chút không hiểu.
"Tôi thực sự không hiểu nổi, sao Trương Cảnh Minh lại coi trọng cậu thế?" Lời thoại chia rẻ uyên ương buồn nôn nhất.
Chu Hoằng nheo mắt cười lạnh một tiếng, "Hác đại gia hãy bớt sàm ngôn đi đi, tôi cũng không rảnh như ngài, không có thời gian nghe ngài quanh co."
Hắn có thể ủy khuất chính mình lấy lòng người khác, nhưng sẽ không tiện đến mức rõ ràng thấy rõ thái độ của người ta nhưng không biết phản kích.
Hách Lôi giật mình trừng trừng mắt, hơi nghẹn lời, "Chung quy là nông dân, vô giáo dục."
"May quá tất cả những người thành phố đều không có giáo dưỡng giống ngài, nếu không ai còn dám chạy lên thành phố nữa?" Nói tới đây, đổi tư thế ngồi, không nhịn được ra dấu, "Ngài gọi tôi ra đây không phải chỉ đơn thuần uống một ly cà phê chứ!?" Nhìn cái bàn rỗng cùng ly cà phê đã uống hết trước mặt, lại đổi tư thế, còn nhíu mày, "Không thấy gọi nước, nghĩa là vì chuyện khác, được thôi ngài tranh thủ đi."
Trước giờ Hách Lôi chưa từng thấy có người dám nói chuyện với hắn như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lửa giận bùng cháy, bất ngờ vỗ bàn một cái, đè thấp thân trên, híp đôi mắt hung quang nhấp nháy từng chữ len ra khỏi khẽ răng: "Cậu là ai, lại dám nói chuyện với tôi như vậy!"
Fuck!
Chu Hoằng cũng không chịu được nữa, xoạch một tiếng đứng dậy, ngay cả dừng lại cũng không có liền trực tiếp đi nhanh đi ra ngoài.