☆ 4. Sự kiện ác liệtChu Hoằng cũng không biết mình lập tức thẳng người, giọng điệu cũng lạ đi, "À quản lý Trương chào anh, tôi là Chu Hoằng, người vừa rồi."
Bên kia tựa hồ hơi im lặng một chút, Chu Hoằng lập tức đổ mồ hôi lạnh nghĩ, ây da đúng là quý nhân hay quên chuyện mới thoáng cái mà đã quên mất tiêu rồi.
Rất may đối phương thản nhiên nói câu: "Ừ, có nhớ."
Chu Hoằng thế mà thở nhẹ một hơi, sau đó da mặt dày hỏi: "Hôm nay là cuối tuần, không biết quản lý Trương có rảnh hay không, tôi muốn mời quản lý Trương ăn bữa cơm nhạt, để tạ ơn quản lý Trương đã cứu giúp." Một câu nói có ba chữ "quản lý Trương", cũng buồn nôn muốn chết, Chu Hoằng hung hăng khinh bỉ chính mình một phát.
Bên kia lại im lặng, tim Chu Hoằng dâng lên, tựa hồ nhìn thấy nhân dân tệ trước mắt tung cánh bay đi, nhất là khi nghe thấy người bên kia nói "Một cái nhấc tay mà thôi, không cần nghiêm trọng vậy đâu...", nỗi lòng tràn ngập mong đợi của hắn lập tức bị nước lạnh tưới ướt sạch lạnh ngắt.
Lúc Chu Hoằng đang nhanh chóng tổ chức câu kết thúc, rồi lại nghe người bên kia điện thoại bỗng nhiên đổi chủ đề, không nhanh không chậm nói "Đồ ăn trong khách sạn này nọ đều na ná nhau cả, hay là không đi, cậu lên đây, chỗ tôi có một ít đồ ăn..."
Vậy là tiết kiệm tiền rồi nha!
Chu Hoằng giật mình, khóe môi như toét đến mang tai rồi, rồi lại giả vờ bình tĩnh đáp: "Ý kiến quản lý Trương thật hay, vậy tôi liền lên, ngài chờ."
Cúp điện thoại, Chu Hoằng lập tức đi về hướng ngược lại, trong đầu nhanh chóng suy ngẫm, làm sao mới có thể gợi ý chuyện công việc.
Trong thang máy, Chu Hoằng soi vách sắt trơn bóng loạn xạ một hơi, sau khi chỉnh lý một hồi vẫn phải xì hơi, thầm nghĩ: Lúc này có đại sư hoá trang cấp thế giới xuất hiện trước mắt, cũng ditme không cứu vãn nổi hình tượng tệ hại của hắn, cứ nhìn mặt xanh tím này đi, cứ như thằng hề.
Đứng trong phòng khách, nhìn Trương Minh rót rượu trước quầy bar, Chu Hoằng cảm thấy mình có chút não tàn, hắn nên chọn lúc ăn cơm mà gọi điện thoại chứ, bây giờ hay rồi, mới mười giờ sáng, ăn cái gì trời.
Nhấc chân định đi tới, điện thoại bỗng nhiên vang lên, Chu Hoằng lúng túng nhìn Trương Minh, thấy anh ta ra hiệu "Tùy ý", liền gật đầu một cái, tránh đi mấy bước móc điện thoại ra nhìn, là Lương Tử.
Hôm nay đang nghĩ tới cậu ta, cậu ta liền gọi tới, quả là thần giao cách cảm, không hổ là anh em tốt.
Trong hai ngày lần đầu tiên cười thật lòng, Chu Hoằng ấn nút nghe, điện thoại còn chưa dán lên lỗ tai, liền nghe thấy Lương Tử sốt ruột phát cáu to giọng: "Mày mở email xem đi."
Vừa dứt lời, không chờ Chu Hoằng phản ứng gì, rồi cúp máy ngay.
Chu Hoằng nhìn điện thoại nhíu mày, khó hiểu hết một hơi, trong lòng mắng thằng này vui buồn thất thường giở trò quỷ gì vậy, cùng lúc đó, lại có một cảm giác chẳng lành cực độ đột nhiên kéo tới, Chu Hoằng giật mình, cũng không suy nghĩ nhiều, ba chân bốn cẳng liền chạy về phía laptop Apple trên bàn ở phòng khách, cạch cạch gõ một hồi, sau đó gắt gao nhìn thẳng màn hình.
Khi thấy rõ trên màn hình đồng thời bắn ra mười mấy tấm ảnh, Chu Hoằng lập tức bùng nổ, thân thể ngã nghiêng lui hết mấy bước, gương mặt trắng như tờ giấy.
Trên màn hình, từng tấm ảnh chỉnh tề, đúng là hắn thân không mảnh vải, tư thế tệ hại bất đồng, cái tương đồng duy nhất, chính là trong mỗi tấm hắn đều nhắm chặt mắt như chết, giống như cái tượng hình người mặc cho người ta làm gì thì làm.
Chu Hoằng chỉ cảm thấy trong cổ họng ù ù rung động, một búng máu nghẹn ở ngực khiến hắn nghẹn đến mức muốn chết đi cho rồi, nếu như không phải lúc này Trương Minh đột nhiên vỗ hắn một cái, đoán chừng hắn đã khiến mình tự chết ngộp rồi. Hắn bất chợt quay đầu nhìn Trương Minh, thấy anh ta cau mày, trong đôi mắt đen kịt là hàm xúc khó hiểu.
Lúc này Chu Hoằng sớm đã thần trí mơ hồ, chỉ cảm thấy tâm tình trong mắt Trương Minh làm hắn vô cùng khó chịu, tựa như hắn là ngoại lai, là tên biếи ŧɦái.
Chu Hoằng lắc lư cơ thể, âm thanh khàn khàn khó nghe, không thể khống chế nói sảng: "Đây, đây không phải là thật, người bên trong không phải tôi..." Nhưng trong lòng lại quỷ dị rõ ràng, người trong ảnh rõ ràng chính là hắn, hắn còn nhận ra bàn tay đang nâng người hắn trong ảnh, chính là của Triệu Tả.
Môi mỏng của Trương Minh khẽ nhúc nhích, cũng không nói chuyện, chỉ vươn tay ra nắm cánh tay của Chu Hoằng, như là sợ hắn không khống chế được.
Nhìn chằm chằm con ngươi đen kịt ngưng trọng của Trương Minh, vào sâu ra ngắn thở hổn hển mấy hồi, Chu Hoằng cũng tạm tỉnh táo lại, gương mặt không còn dọa người quá nữa, hắn nghiêng mặt đi, nhìn về một chỗ, há miệng bất động, dần dần, sắc mặt trở nên khϊếp sợ và vô vọng cực độ.
Lương Tử không biết từ đâu nhìn thấy những tấm ảnh này, nhận ra là hắn, cho nên mới gửi cho hắn xem, nói cách khác, ảnh chụp đã tung ra ngoài, nghĩa là, sẽ không chỉ có mỗi mình Lương Tử nhìn thấy ảnh chụp!
Lại một búng máu dồn lêи đỉиɦ, Chu Hoằng tựa như nổi cơn điên nhào về phía laptop, muốn xem hình từ đâu ra, nhưng tay còn chưa chạm tới bàn phím, thân thể đã bị kéo mạnh về sau, sau đó liền thấy màn hình bị một bàn tay thon dài hữu lực quả quyết đè xuống, một hàng ảnh chụp cứ thế biến mất trong tầm nhìn.
Chu Hoằng bất chợt quay đầu nhìn Trương Minh, biểu tình cùng giọng nói đều hết sức ác liệt, "Anh làm cái gì!"
Trương Minh không hề có vẻ không vui, trên gương mặt tuấn mỹ trẻ tuổi là ổn trọng trầm lắng vượt tuổi, anh lắc người Chu Hoằng một cái, nói: "Cậu bình tĩnh một chút."
*** ! Nếu chuyện này xảy ra trên người anh thì anh có thể bình tĩnh?!
Chu Hoằng thật muốn hét lên như thế, nhưng tâm tình quá kích động, đầu lưỡi thắt lại, không cắn chết bản thân thì coi như hắn rất có lý trí rồi, ngực kịch liệt phập phồng, Chu Hoằng nghĩ tới Triệu Tả, tức giận ngập tràn nhất thời xông tới, gần như muốn cuộn trào ngập đầu hắn.
Mà đúng lúc này, điện thoại của hắn lại vang lên, Chu Hoằng theo phản xạ đưa lên nhìn, là Tiểu Hữu.
Nếu như cô ấy cũng nhìn thấy, vậy hắn có nên sống hay không?
Siết điện thoại, đốt ngón tay đều trắng, Chu Hoằng cầm ngón ấn nút trả lời hai cái, tuy nhiên đều ấn trật, cuối cùng vẫn là Trương Minh giúp một tay, mới bắt máy được.
Nhưng điện thoại còn chưa dán lên tai, liền nghe thấy âm thanh tâm tình không yên của người bên kia, "Những gì anh hai em nói là sự thật ư, anh thật sự là đồng tính luyến ái!"
Chu Hoằng bối rối, cũng không biết có phải nghe ra hàm ý sâu xa từ trong đây hay không, vung tay liền ném điện thoại ra ngoài. Điện thoại vèo một tiếng bay ra một quãng đường dài, bịch một cái đập lên tường rã thành ba khối, tán loạn trên mặt đất, sau đó bốn phía yên tĩnh lại.
Trong đôi mắt của Chu Hoằng hiện lên huyết quang, nhìn chòng chọc vào điện thoại đã tan nát ở chân tường, cứng đờ trong nháy mắt, sau đó đột nhiên nhảy lên, nhặt mảnh điện thoại lên bắt đầu ráp lại.
Trương Minh bị hành động của Chu Hoằng làm cho kinh ngạc, chờ khi đi tới, thấy hắn đã ráp xong điện thoại, màn hình điện thoại sáng, lỏng lỏng lẻo lẻo nhưng vẫn có thể sử dụng, anh thấy hắn gọi vào một số điện thoại, trên gương mặt tràn đầy vết thương là sự bình tĩnh dưới cơn thịnh nộ, có cái gì rất không đúng.
Chu Hoằng hoàn toàn bỏ quên có người bên cạnh, chỉ chuyên chú nghe động tĩnh trong điện thoại, ngay khi đường dây đã nối, trong lòng bất ngờ lại thoát ra một ngọn lửa mạnh, đốt sạch hắn như muốn lấy đao chém người, "Triệu Đại Tả, mày con mẹ nó đang ở đâu!"
Bên kia rất loạn, như là đang trong ghế lô, tiếng vui cười nổi giận mắng hết sức lớn, Triệu Tả đầu tiên là hơi im lặng, sau đó là cười quái dị, nói: "Làm sao, Tiểu Chu mày trải qua một hồi hưởng thụ cực hạn, hửm? Tìm gia chơi thêm một đêm?"
Chu Hoằng suýt chút nữa đã phun ra một búng máu, run rẩy thân thể, lời nói thực sự là từ trong kẽ răng nặn ra, "Mày con mẹ nó đang ở đâu!"
Bên kia lại im lặng, tựa hồ đang hồ nghi, trong giọng nói cũng chứa nét mất hứng, "Cắt, lửa này của mày cũng đốt quá chậm rồi, cách một ngày mới tìm tới, tụi mình đều là đàn ông, làm một lần cũng không tổn thất gì, quá hẹp hòi sẽ không tốt..."
Chu Hoằng triệt để bị lật ngược tâm tình, siết nắm đấm vung lên tường, âm thanh cực mạnh vang lên, đoán chừng bên kia cũng có thể nghe, "Con mẹ nó mày đang ở đâu!"
Đêm hôm đó tỉnh lại, Chu Hoằng quả thực bi phẫn dị thường, vừa nghĩ tới Triệu Tả liền nghiến răng, nhưng so với việc tiết hận, hắn để ý danh tiếng hơn, cho nên mới không có một bồn lửa giận tìm tới cửa, nhưng lúc này lại khác, sự việc đã lòi ra, còn bóc trần triệt triệt để để, hắn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tạo hình đủ loại xuất hiện trên mạng, mặc cho người chỉ trỏ đùa giỡn, mới nghĩ thôi, Chu Hoằng đã sắp tắt thở.
Cúp máy, Chu Hoằng nhấc chân định đi tới cửa, lúc cất bước trước ngực bỗng nhiên có cái tay cản lại, Chu Hoằng cũng không quay đầu lại, trực tiếp thô bạo đẩy ra, cũng không nói câu nào, chân dài giao thoa hai cái, người liền vọt đến ngoài cửa.