☆ 23. Công lực tức chết ngườiChạng vạng hai ngày sau, cục cảnh sát gọi điện tới, là đại thúc gọi tới, thông báo bọn họ xế chiều hôm sau đến cục cảnh sát giải quyết vụ án, cũng chính là hòa giải riêng. Đại thúc còn nói, vốn dĩ định lại trễ mấy ngày, nhưng bị Vương gia quấn rất dữ, không thể làm gì khác hơn là tốc chiến tốc thắng.
Chu Hoằng không rõ vì sao cơ quan công an lại không muốn tốc chiến tốc thắng vụ án này, giống như sợ ai vậy.
Khi nghe điện thoại Trương Minh ở ngay bên cạnh, sau khi cúp máy, Chu Hoằng đang định nói rõ với anh, liền nghe anh nói: "Tôi đi chung với em."
"Anh nghe thấy nội dung cuộc gọi rồi?" Âm thanh điện thoại di động của hắn rất lớn sao?
Trương Minh giương mắt lên, nói: "Không phải, là nghe em đáp nên đoán được."
Chu Hoằng từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Xem ra sau này tôi phải trốn đi nghe điện thoại."
Trương Minh lập tức nhíu mày, nhưng cũng không phản đối.
Địa điểm hòa giải được xếp trong một căn phòng nhỏ hẻo lánh của cục cảnh sát, khi Chu Hoằng và Trương Minh đúng thời gian quy định đi vào, Vương Thủy Lương đã ở bên trong rồi, mũi và cằm sưng thành cục, mắt nhìn chằm chằm Chu Hoằng gần như có thể phun ra lửa.
Chu Hoằng chỉ lạnh lùng đảo qua hắn, liền cất bước đi vào trong, mang nụ cười trên mặt, mà Trương Minh thì đi theo sau lưng hắn, một người đứng thẳng hiên ngang tuấn mỹ bất phàm, lại biểu hiện giống như một người hầu, thổi phồng Chu Hoằng thật cao.
Căn phòng này không giống nơi chuyên dùng để hòa giải riêng, đồ đạc trên bàn lộn xộn, bên trên còn đóng một lớp bụi, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người bên trong cũng quá ít, cảnh sát chỉ có một mình đại thúc, rồi tới hai bên hòa giải, Vương gia hai người, nhà hắn hai người, cộng lại tổng cộng cũng chỉ năm người.
Lỡ như hai bên đánh nhau, người can ngăn đều không đủ.
Hòa giải là như vậy à? Chu Hoằng thấy kỳ quái, cảm thấy hoàn cảnh này đã bị người động tay động chân, giống như mở kết giới, bên trong ầm ĩ không tạo ra động tĩnh lớn, bên ngoài cũng không thể nào biết được tình huống bên trong, như bị chế trụ.
Chu Hoằng theo bản năng nhìn sang phía Trương Minh, dùng ánh mắt hỏi anh, Trương Minh thì cho hắn một nụ cười giữ kín như bưng.
Chu Hoằng lập tức sáng tỏ, trong lòng hơi ấm, anh đang lo lắng nếu như làm theo cách hòa giải chính quy, nhiều người, lỡ như Vương Thủy Lương bỗng nhiên làm ầm, nói lời không nên nói, mình sẽ khó chịu.
Tuy là buồn bực anh làm sao mà thuyết phục được cảnh sát làm như vậy, nhưng đối mặt với sự cẩn thận tỉ mỉ như vậy, có ai lại rảnh rỗi đi nghiên cứu?
Sau khi song phương ngồi xuống, đại thúc đơn giản giới thiệu tình huống vụ án, liền tuyên bố bắt đầu hòa giải, bầu không khí cũng căng thẳng lên.
Vương Thủy Lương cầm một xấp chứng minh của bệnh viện ném lên bàn một cái, cả giận nói: "Chống án hay sao, thì bồi thường!" Trên mặt hắn có vết thương, vừa gào lên thì phải dùng lực, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, không khỏi ôm mặt hít mạnh một ngụm khí lạnh.
Đại thúc ý bảo hắn bình tĩnh, hỏi: "Vậy cậu cảm thấy bồi thường bao nhiêu thì thích hợp?"
Vương Thủy Lương giơ hai ngón tay, gã mập bên cạnh hắn thay hắn nói một tiếng: "Hai trăm ngàn!"
Chu Hoằng cười lạnh một tiếng, không chờ đại thúc mở miệng hỏi hắn, liền kiên quyết nói: "Cự tuyệt bồi thường, một xu cũng không cho!"
Nghe vậy, Vương Thủy Lương định bạo phát, đại thúc nhanh chóng giang hai cánh tay kêu ngừng, sau đó nhíu mày chuyển tín hiệu cầu cứu sang cho Trương Minh.
Chu Hoằng cũng nhìn về phía Trương Minh, chỉ thấy anh chống một khuỷu tay lên bàn, dùng hai ngón tay khẽ gõ thái dương, giống như đang trầm tư, Chu Hoằng cho rằng anh đang suy nghĩ pháp luật phân trần cương ngạnh gì, nhưng không ngờ anh cũng không suy nghĩ quá lâu, giương mắt lên nói câu: "Cự tuyệt bồi thường, một xu cũng không cho!"
Nhưng chỉ là lặp lại câu nói vừa rồi của hắn!
Chu Hoằng suýt chút nữa đã bật cười, quay đầu nhìn về phía đối diện, thấy đối phương đều lo lắng, hiển nhiên cũng không ngờ tới Trương Minh cũng nói vậy.
"Cậu đánh người thành như vậy, còn cự tuyệt bồi thường, không có đạo lý nha!" Đại thúc vỗ tay một cái, bắt đầu tẫn chức trách hòa giải.
"Hắn muốn ăn đòn, tôi thành toàn, hắn đòi tiền, tôi thành toàn không được, tình huống chính là như vậy, muốn tôi thay đổi ý định không bằng đi thuyết phục bọn họ." Chu Hoằng nhún vai, lời ít mà ý nhiều giọng nói lại kiên quyết, nửa điểm thái độ quay đầu cũng không cho.
Chu Hoằng không phải cố ý làm khó dễ đại thúc, những chuyện hãm thế này ai mà có biện pháp?
Vương Thủy Lương bị câu này làm cho xù lông, tròng mắt đỏ lên, hắn duỗi thẳng ngón tay chỉ vào Chu Hoằng, thật sự là một vẻ nghiến răng nghiến lợi hận hắn tận xương, "Họ Chu! Con mẹ nó mày bớt giả vờ đi, mày mẹ nó dựa vào cái gì mà bày vẻ, đừng cho là tao không trị được mày, tao có biện pháp hủy mày!"
Sắc mặt Chu Hoằng lạnh lùng, bên mặt có cơ thịt bật lên, hắn nhạy cảm nhận thấy "biện pháp" trong miệng Vương Thủy Lương là cái gì, trong chốc lát tim đập nhanh, nói không ra lời.
Đại thúc mất mặt trầm giọng dạy dỗ Vương Thủy Lương: "Chỉ bằng lời vừa rồi của cậu, cũng đủ chọc quan tòa rồi!"
Vương Thủy Lương bị dọa rụt mạnh cổ một cái.
Lúc này, Trương Minh lên tiếng, anh híp mắt nhìn Vương Thủy Lương, giọng nói trầm thấp bình tĩnh, không hợp vơi bầu không khí trước mắt, "Vương tiên sinh, phong thủy luân chuyển, lời không cần nói quá vẹn toàn, chuyện cũng không cần làm quá đẹp, không chừng hôm nào gặp họa chính là cậu." Anh nói "không chừng", nhưng giọng điệu ấy khiến người ta nghe xong, giống như chính là "tuyệt đối".
Đây không phải đang nguyền rủa hắn sao! Vương Thủy Lương nhất thời nổi bạo, nghển cổ định phát tác.
Đại thúc thấy không tốt, trung tâm tư tưởng sắp chạy lệch, vì vậy nhanh chóng chen vào giữa hai bên, đổi mạch suy nghĩ khuyên nhủ: "Tất cả mọi người bình tĩnh một chút, trước tôi không nói giải quyết như thế nào, trước tiên để tôi nói về mâu thuẫn này làm sao mà có, hai bên hãy nói nguyên nhân mâu thuẫn mà mỗi bên tự nhìn nhận ra, cuối cùng không chừng chỉ là một sự hiểu lầm, mọi người nói có đúng hay không? Vậy đi, cứ làm thế, ai nói trước?"
Chu Hoằng và Trương Minh đồng thời cụp mắt, im lặng mím môi, có vẻ không định nói.
Đại thúc không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Vương Thủy Lương, thấy hắn cũng ngậm miệng, cau mày mắt đầy phức tạp, đại thúc không khỏi chớp mắt, trực giác cho thấy hai bên trong lúc đó có chuyện gì không thể cho người khác biết.
Trong lòng Vương Thủy Lương thật ra vẫn đang suy nghĩ vì sao mình lại ghen ghét Chu Hoằng như vậy, bởi vì hắn đẹp trai? Bởi vì cô gái mình thầm mến bốn năm sắp đoạt tới tay chẳng những không thích mình, còn đối với hắn dư tình không dứt? Hay là nhìn không nổi khi thứ mà mình cố gắng thế nào cũng không chiếm được, hắn chỉ cần vẫy tay có thể dễ dàng có được? Vô luận là tình hữu nghị, tình yêu, hay là sự nghiệp, ở trên người hắn đều là viên mãn, mà hắn suốt ngày chỉ là một vẻ cái gì cũng không quan tâm!
Trong bốn năm đại học, người bên cạnh chỉ cần nói về hắn, tuyệt đối đều thống nhất thưởng thức ái mộ, dựa vào cái gì hắn không hề làm gì liền có thể được mọi người thừa nhận, mà mình mãi mãi cũng chỉ là đồ thừa?!
Dần dần, sự chán ghét của hắn đối với Chu Hoằng trở thành một loại bản năng, chỉ cần vừa thấy Chu Hoằng, chán ghét sẽ so với thiên nhiên còn muốn tự nhiên nhảy ra hơn.
Nhưng nguyên nhân này hắn có thể nói ư, trừ khi đầu hắn bị hỏng, vì vậy cười lạnh một tiếng, Vương Thủy Lương mở miệng nói: "Hắn hận tôi đoạt bạn gái của hắn, lại có tiền hơn hắn, không ưa tôi, rồi ba lần bốn lượt đối nghịch với tôi, mặc dù tôi có lòng nhường nhịn hắn, nhưng tượng đất còn có tính năng của đất nữa cơ mà, tôi có thể mặc hắn ức hϊếp không phản kháng? Lúc này đây, tôi con mẹ nó nhất định không buông tha cho hắn!"
Chu Hoằng cười đến mười phần bất đắc dĩ, "Vương Thủy Lương, mày đúng là biết đổi trắng thay đen!"
Đại thúc xua tay với Chu Hoằng, nói: "Cậu ta nói xong rồi, đến phiên cậu."
Chu Hoằng lập tức cụp mắt im lặng, Vương Thủy Lương phát ra hàng loạt tiếng cười quái dị.
Trương Minh nhíu mày, sắc mặt thanh lãnh, giọng nói lành lạnh mở miệng: "Đối phương trước mặt mọi người tát bạn gái, hành sự thấp kém, bây giờ lại nói năng bậy bạ, nhân phẩm thấp kém thật khiến người khó có thể tưởng tượng, Chu tiên sinh bên tôi tính tình thuần lương, đối xử với mọi người ngay thẳng nhiệt tình, bởi vì không ưa hành vi tiểu nhân của đối phương, mới ra tay tiến hành dạy dỗ, hoàn toàn hợp tình hợp lí."
Chu Hoằng giương mắt nhìn Trương Minh, đối diện với đôi mắt thâm thúy không gợn sóng của anh, không khỏi nhẹ nhàng cười.
Đại thúc lập tức bắt được lý do trong lời nói, xoay mặt hỏi Vương Thủy Lương: "Vì sao cậu đánh bạn gái của cậu?"
Vương Thủy Lương nghẹn lời, "Cô ấy, ở ngay trước mặt tôi do dự với hắn, tôi nhất thời tức giận, liền..."
Trương Minh nói sát theo sau hắn, "Theo tôi được biết, nguyên nhân Chu tiên sinh bên tôi và bạn gái cũ chia tay, cũng chính là bạn gái hiện tại của đối phương đến từ gia đình, mà không phải nguyên nhân đối phương chen một chân vào, có thể thấy lời đối phương không phải sự thật, chỉ sợ vị nữ sinh kia lúc này vẫn dư tình chưa dứt với Chu tiên sinh, đối phương lại biết rõ trong lòng, cho nên sinh ra ghen ghét, muốn làm khó bên tôi."
Đại thúc nhanh chóng hỏi Chu Hoằng: "Là như vậy ư?"
Chu Hoằng liền nghiêng theo thế núi, gật đầu nói "Phải".
Vương Thủy Lương bị đâm trúng chân đau, "Xoạt" một tiếng đứng lên, chỉ vào Trương Minh lớn tiếng nói: "Anh nói bậy, Tiểu Hữu thích tôi!"
Trương Minh khí chất trầm ổn, như thái sơn sừng sững bất động, chỉ dựa vào khí thế liền đè ép đối phương mạnh mẽ rồi, huống hồ chữ nào của anh cũng là châu ngọc: "Khá cho một tay hoảng loạn chột dạ, nói dối vô lực, quấn riết không buông."
Chu Hoằng trợn mắt há mồm, xem ra Trương Minh bình thường ít nói cũng không phải là vì ăn nói vụng về, kỳ thực anh có công lực có thể tức chết người...