Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Dâu Nhà Tỷ Phú

Chương 32: Lưu Hoa Đến Tìm

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâm Kiều hôm nay xin nghỉ học ở nhà nghỉ ngơi, vừa tắm xong đang sấy tóc thì nghe chuông cửa vang mấy tiếng cô liền đi mở cửa đang định hỏi là ai đã nhìn thấy Lưu Hoa ăn mặc sang trọng trang điểm tỉ mỉ mang một giỏ đựng đầy trái cây đứng ở cửa. Cô có chút bất ngờ không nghĩ bà ta biết chỗ mình ở còn tự động chạy tới đây, không biết có ý đồ gì không? Thấy cô nhìn mình hồi lâu không có ý định mở cửa liền bước tới thêm vài bước.

“Lâm Kiều à, cho ta vào trong nhà một chút.” Chưa để cho Lâm Kiều từ chối bà ta đã vội đẩy cửa đi vào nhà.

Lưu Hoa vốn dĩ không có ý định đến thăm cô, nhưng nghe Lâm Hải nói nên thông báo cho Lâm Kiều chuyện cưới xin. Nhân tiện qua nhà thăm cô xem cô sống ở đây thế nào, một phần khác chính là Lâm Na ở nhà vô cùng bức bối nghĩ đến cảnh Lâm Kiều đang ăn ngon ngủ yên thì nổi cơn thịnh nộ khiến Lưu Hoa phải chạy đến đây thám thính tình hình bên Lâm Kiều thế nào.

“Bà đến đây làm gì?” Lâm Kiều đi đến sô pha ngồi xuống nhìn Lưu Hoa mang trái cây đặt trên bàn ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

“Ba con bảo ta đến báo cho con chuẩn bị lễ đính hôn, ngày đã chọn rồi là 26 tháng 5.” Lưu Hoa trong lòng vô cùng ganh tỵ bà ta tận mắt nhìn nội thất trong phòng này, tất cả điều là đồ đặt làm thủ công đắt tiền.

“26 tháng 5 sao? Còn gì nữa không? Chuyện bé như thế ba gọi cho tôi là được không cần nhọc lòng dì tới đây. Được rồi cảm ơn dì đã báo tin, mời dì về cho.” Lâm kiều đuổi thẳng, bây giờ đây là nhà cô không muốn chứa người thì phải đuổi thôi.

“Sao con lại nói như thế dù gì chúng ta cũng chung một nhà. Oh quên mất nhà của con đẹp nhỉ con sống một mình có buồn không? Lâm Na nó bảo nhớ con lắm đấy.” Lưu Hoa cố gắng bỏ qua câu đuổi người của cô, không tức giận vì Lâm Na bà ta chịu nhục chút.

“Chẳng phải hai mẹ con bà đuổi tôi đi để lộng hành à? Sao bây giờ tôi chuyển đến nhà mới thì lại nói nhớ là thế nào?” Lâm Kiều cười khinh bỉ, mấy người thấy tiền sáng mắt như hai mẹ con bọn họ làm gì có chuyện nhớ nhung. Bọn họ hận không thể gϊếŧ cô đấy thôi.

“Đó là ngày xưa chúng ta không hiểu chuyện con đừng trách, bây giờ không phải nên hòa thuận yêu thương nhau sao?” Lưu Hoa che dấu sự đố kỵ trong lòng.

“Ha… bà nói làm tôi mắc cười quá bà Lưu ơi. Bà còn chưa gϊếŧ được tôi nên ngon ngọt à? Thế có ý định gϊếŧ luôn ba tôi đúng chứ? Nhưng bà yên tâm, tôi không bao giờ quên chuyện hai người đã làm và muốn làm đâu.” Lâm Kiều đi mở cửa tiễn khách.

“Hừm…” Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Lưu Hoa không cam tâm bị đuổi về nhưng bà ta cũng không nói gì còn muốn sau này lợi dụng cô nên đành nhịn.

Một người không có cùng huyết thống sống với mình mười mấy năm trời, nếu bảo không thân quen không có tình cảm là nói dối. Nhưng mà mấy ai ngờ đồng tiền làm mờ mắt, hai mẹ con bọn họ có thể vì tiền bán rẻ lương tâm. Ngày xưa Lâm Kiều nhớ lúc Lâm Hải mang Lưu Hoa về nhà, bà ta đối xử với cô như mẹ con ruột.

Lúc đó cô cứ ngỡ mình hạnh phúc rồi vì có thêm một người mẹ nhưng ai ngờ bà ta sinh Lâm Na. Từ đó Lâm Kiều nghiễm nhiên làm một chị gái cái gì cũng nhường em, cuộc sống cũng dần không ổn cho đến khi cô biết sự thật là… Lâm Na không phải con gái Lâm Hải, ai mà ngờ được Lâm Hải đổ vỏ cho người ta. Vì nghĩ tình nghĩa cho nên Lâm Kiều chưa hề nói chuyện này cho Lâm Hải biết cũng vì thế mà mẹ con Lưu Hoa sống trong lo sợ mong muốn cô chết để đổi lại sự bí mật. So với nhà họ Vương thì gia sản của Lâm Hải chỉ là con muỗi, nhưng trong mắt người nghèo nó là một gia tài khổng lồ. Mặc dù nhà họ Lưu cũng nổi tiếng khá giả nhưng ở đời mấy ai không tham lam, Lưu Hoa còn muốn nuốt trọn phần tài sản mà Lâm Hải để lại cho cô.

Đợi cho Lưu Hoa đi xa Lâm Kiều khoá cửa vào nhà ngồi xuống sô pha thở dài.

oOo

Thành phố S

Trong căn phòng làm việc rộng lớn được trang trí tỉ mỉ mọi thứ điều vô cùng ngăn nắp, những đồ dùng ở đây đều mang giá trị liên thành đủ thấy chủ nhân rất có tiền cũng rất biết hưởng thụ.

Ngón tay thanh mảnh vừa vẽ nên một đường nhỏ trên giấy hiện nét bút uốn lượn xinh đẹp, thế nhưng khi người ta nhìn kỹ lại người đang viết kia lại là một phụ nữ trung niên trên đầu có vài sợi tóc bạc đan xen.

Tô Yến bưng tách trà lên uống một ngụm, bà vừa xử lý xong công việc của công ty đang chuẩn bị về nhà. Mấy ngày gần đây Tô Yến vô cùng hài lòng, công việc suôn sẻ bên phía con trai bà cũng thành công mỹ mãn. Ánh mắt của Tô Yến dừng trên khung ảnh người đàn ông đặt bên cạnh bàn làm việc vừa khôi ngô tuấn tú vừa dịu dàng ấy.

Đây chính là Vương Khải Tông chồng của Tô Yến, tính đến thời điểm hiện tại ông đã qua đời được mười năm. Người đàn ông này trước kia sống rất có tình nghĩa còn vô cùng nhân ái, một tay ông gây dựng sản nghiệp đi đến thành công. Sau này khi ông bị bệnh nặng không qua khỏi thì Tô Yến mới một mình chèo chống Vương Thị, còn nhớ năm đó bà đã muốn giao sản nghiệp cho Vương Ngạn tiếp quản. Nhưng anh ta nhất quyết không nhận một mình đi ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp, mãi sau này Vương Đông Quân chuẩn bị tốt nghiệp đại học thì Tô Yến mới giao công ty cho anh. Cũng may là anh nhận quyền thừa kế và kinh doanh tốt dẫn dắt tập đoàn mạnh mẽ trên thương trường.

Tô Yến mãi suy nghĩ thì chuông điện thoại reo lên, bà nhìn điện thoại phát hiện trên màn hình là một cái tên quen thuộc.

“Tiểu tử, hôm nay sao lại nhớ mà gọi cho mẹ?” Tô Yến cầm điện thoại ngả người ra ghế tựa.

“Mẹ không nhớ con sao? Sắp đến sinh nhật con rồi, mẹ lại quên à?” Vương Bân nũng nịu, cậu là con trai út của bà là em trai của Vương Ngạn và Vương Đông Quân.

“Mẹ nhớ chứ… thế bao giờ con tổ chức?” Tô Yến ngẩng đầu nhìn lịch trên tường, suýt nửa thì bà quên rồi.

“Ngày mai nha mẹ, ngày mai con đưa bạn bè về nhà lớn. Con cũng gọi cho các anh về rồi ạ.” Vương Bân hào hứng nói, cậu hiện vẫn đang là sinh viên nên hay ở trường học ít về nhà.

“Ngày mai không kịp, mấy anh của con ai cũng bận rộn. Nếu tổ chức thì tụi nó không về kịp đâu.” Tô Yến xoa trán có đứa con trai út này vẫn còn khiến bà lo lắng.

“Vâng, con không biết đã mời bạn bè cả rồi.” Vương Bân mặc kệ mấy anh, cậu ta đã mời mọi người ở lớp rồi sao mà dời ngày được.

“Tuỳ con.” Tô Yến cúp máy, nếu mai mà hai đứa con trai lớn của bà về kịp thì vui.

oOo

Vương Đông Quân ngồi trong phòng làm việc nhìn lịch trình ngày mai, anh xoa trán. Nhà có thằng em út không về dự sinh nhật thì nó giận mà về thì anh không về kịp, một đống công việc chất như núi. Đến cấp dưới của anh còn không có thời gian về nhà với vợ con, anh dựa vào làm ông chủ có thể ung dung đi tiệc sao? Điều này quá bất nhân với mấy người huynh đệ đồng cam cộng khổ rồi, Vương Đông Quân gọi điện cho Lạc Dương.

“Ngày mai tôi chỉ xử lý công việc vào buổi sáng, các cậu thu xếp đi chiều tôi phải về thành phố S một chuyến.”

Lạc Dương nghe xong giật mình, đống hồ sơ cần Vương Đông Quân ký còn nằm đống trên bàn vội ngoắc tay bảo trợ lý tranh thủ.

“Ngài muốn hành chết nhân viên đúng không? Trời ạ không kịp mất thôi,”

“Tăng lương!”

“Bao nhiêu?” Lạc Dương hai mắt sáng rực.

“Gấp đôi cho toàn bộ phận.”

“Chủ tịch vạn tuế, chúng tôi thề làm trâu làm ngựa cho ngài.” Lạc Dương phấn khởi hối thúc mấy trợ lý thư ký phát ra thông báo toàn công ty, là Vương Đông Quân chủ động anh ta không có ép đâu nha.

Cứ theo lệnh anh đến buổi trưa toàn bộ hồ sơ công việc Vương Đông Quân điều đã giải quyết sạch, mấy trợ lý thư ký từ trên xuống dưới mồ hôi đổ như mưa. Bọn họ không biết anh dùng tốc độ gì mà làm việc nhanh như vũ bão khiến cho gà bay chó chạy cũng không đuổi kịp anh.

Trong lúc bọn họ cật lực làm việc Vương Đông Quân nhắn một tin cho Lâm Kiều.

“Chuẩn bị đồ tôi cùng em đi công việc ở thành phố S hai ngày.”
« Chương TrướcChương Tiếp »