Lâm Kiều vừa đi khỏi thang máy đã thấy người đàn ông kia đuổi theo, cô có chút giật mình. Anh vậy mà còn đi theo cô xuống tận đây, vừa tranh thủ đi vừa nhìn lại xem Vương Đông Quân đã đi đến đâu.
"A…!" Lâm Kiều va vào cửa kính ở phía ra vào sảnh công ty, cô ngã người ra phía sau.
Tưởng chừng như mình ngã ra đất sẽ bị đau mông đau đầu nên Lâm Kiều hoảng hốt.
Thế nhưng một bàn tay to lớn đã ôm lấy cô vào lòng, cánh tay săn chắc mạnh mẽ.
"Cẩn thận chút chứ, em không nhìn đường gì cả." Vương Đông Quân vừa đỡ Lâm Kiều đứng thẳng lên.
Thân ảnh to lớn, khí chất lạnh lùng mùi hương nam tính. Trong đầu cô không ngừng gào lên, người đàn ông này hôm nay sao lại ôm lấy mình? Không được cô đã bị vẻ ngoài của anh đầu độc tâm trí rồi, nhất định phải kéo sự tỉnh táo về với thực tại.
Lâm Kiều giật mình vội vàng chỉnh trang lại, hôm nay lại làm chuyện xấu hổ trước mặt anh rồi.
"Cảm ơn anh giúp tôi." Lâm Kiều sắp xếp hành động tiếp theo mà cô nên làm, toang bỏ đi thì bị anh nắm tay lôi trở lại.
Bàn tay to lớn ấm nóng, khớp xương mạnh mẽ có lực này đang áp đảo tinh thần cô. Không thể chịu đựng như thế này được! Cô vội vàng rút tay về muốn hỏi anh chuyện này là thế nào, tại sao anh muốn đi theo cô? Nhưng ánh mắt của anh quá sắc bén nhìn cô làm cho Lâm Kiều phải im lặng nuốt nước bọt.
Dáng người cô không cao đối diện với anh càng thêm nhỏ bé, Vương Đông Quân cứ nhìn mãi mái tóc nhuộm vàng buộc như đuôi ngựa của cô phía sau có vài sợi bay bay trông hơi kỳ cục. Hôm nay anh mới biết được thì ra lúc cô đổi trang phục lại tăng thêm phần xinh đẹp cũng có phần vụng về.
Hai người đứng giữa đại sảnh công ty khiến cho các nhân viên khác vô cùng tò mò, đây là chuyện gì? Nhân viên đưa cà phê và chủ tịch của bọn họ đang hàn huyên sao?
"Vị kia ngày thường vô cùng có quy tắc nổi tiếng xa gần là mặt lạnh, bây giờ sao lại thân thiện với cả nhân viên shipper như thế nhỉ?" Nữ nhân viên vừa đi pha cà phê vừa nói.
"Không biết, tôi cũng hơi bị bất ngờ đó." Phải là ngày thường mấy cô nữ nhân viên sẽ chạy cách xa anh mười lăm mét, bởi vì tính khí của chủ tịch không được tốt còn ghét phụ nữ ở gần.
Mặc kệ bọn họ đoán già đoán non, Vương Đông Quân nắm lấy tay cô lần nữa kéo đi ra ngoài. Nhìn bàn tay mình bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy, Lâm Kiều có chút khẩn trương.
"Anh lại định làm gì?" Cô dùng dằng theo anh ra ngoài.
"Yên tâm tôi không ăn thịt em." Nói đoạn bước nhanh hơn bình thường.
Tòa nhà Vương Thị vốn đã to lớn, riêng phần đại sảnh công ty cũng rộng vô cùng. Một Lâm Kiều bé nhỏ lọt thỏm ở hang ổ của anh làm sao cô có thể chống cự nổi đây?
Ánh sáng bên ngoài vô cùng đẹp, Vương Đông Quân nắm tay cô đi qua bồn hoa lớn nghĩ chân ở ghế đá trước công ty. Khuôn mặt nam tính góc cạnh này bây giờ ẩn hiện nụ cười. Lâm Kiều nhìn đồng phục áo phông quần ống rộng, chân đi giày thể thao, mũ lưỡi trai màu đen của mình rồi nhìn âu phục giày da của anh, cô xấu hổ đến mức câm nín.
Vị đại phú đại quý này lại muốn làm trò gì đây?
Vương Đông Quân thấy cô lơ ngơ, bàn tay nhỏ mềm mại vẫn nằm trong tay mình thì có chút nuối tiếc, nhưng anh vẫn phải buông ra. Anh cúi người đẩy cô ngồi xuống ghế đá, tự mình lấy điện thoại ra sau một hồi bấm bấm liền chìa bàn tay ra trước mặt cô.
"Tôi muốn đặt cà phê theo hợp đồng, sau này chỉ có em mới được phép mang cà phê đến đây."
"Hả?" Lâm Kiều nhíu mày cuối cùng thông minh lấy điện thoại đưa ra.
"Anh lôi tôi ra tận đây chỉ để đặt cà phê hợp đồng thôi à?" Chỉ có uống cà phê thì gọi đến tiệm đặt là xong, còn bay đặt làm màu.
"Đúng rồi, vậy theo em là để làm gì?" Thật ra anh nào có ý định này, muốn hỏi cô chuyện hôm trước đã xử lý đến đâu rồi.
Lúc anh nghe cô bị người ta ám sát lo lắng mất ngủ, vậy mà bây giờ không tìm ra được lý do gì để cô nói chuyện với mình.
"Tôi… tóm lại là anh cũng vô lý quá trời quá đất rồi! Tự mình gọi đến cửa hàng đặt không phải nhanh hơn sao?" Lâm Kiều cho rằng đây mới đúng là đạo lý.
"Nếu tôi đặt qua điện thoại như vậy còn có thể lấy số điện thoại của em sao?" Nói xong câu này Lâm Kiều đã thấy trên điện thoại của cô có lưu một số. Hơn nữa đang gọi đi… gì vậy chứ?
Lâm Kiều trợn tròn mắt, anh dám lưu tên trong máy cô. Còn là Ông Xã? Ủa từ bao giờ đàn ông có thể mặt dày tùy tiện đến vậy?
Nhất định là anh bị điên rồi! Lâm Kiều nghiến răng với tay lấy lại điện thoại, nhưng mà anh cao quá khi cô kéo ống tay áo âu phục của anh đổi lại là thân ảnh to lớn nhào vào lòng mình.
Được rồi… Lâm Kiều mày phải nhịn.
Người có tiền bây giờ tự do hành động quá đáng, thiên lý ở đâu. Vương Đông Quân một tay chống lên thành ghế đá tay còn lại cầm điện thoại của cô. Cả người anh nghiêng về phía trước bao trọn thân hình nhỏ nhắn của Lâm Kiều ở bên trong.
Ánh mắt sâu thẳm đen như mực đang đối diện mình, Lâm Kiều nhắm mắt lại hít một hơi vung tay tát một cái.
"Chát!" Không thể tin được mình tát anh ta không né, dễ dàng vậy sao? Chính cô cũng gào thét trong lòng.
Vương Đông Quân sững sờ giây lát, khuôn mặt đang nở nụ cười vụt tắt như tia sét trong mưa.
Anh không ngần ngại cúi đầu hôn lên môi người phụ nữ này, lá gan của cô cũng to lắm dám đánh anh!
"Ưm… cái.. gì?" Lâm Kiều bị bịt miệng.
Ánh nắng hôm nay không thể soi sáng hơn nữa, đám bảo an đứng ở bên cửa ra vào vội che mặt lại. Ôi trời! Giữa thanh thiên bạch nhật bọn họ đang nhìn thấy cái gì thế này? Mới đầu cũng cố tỏ vẻ không phận sự không quan tâm, nhưng mà vị chủ tịch nào đó biết tấn công quá giữ dội luôn.
Đôi môi nhỏ mềm mại bị bờ môi nam tính của Vương Đông Quân bao phủ, giờ phút này bọn họ bị một sự kí©h thí©ɧ không hề nhẹ.
Đúng lúc này điện thoại của Lâm Kiều vang lên, cô hoàn hồn từ trên thiên đường hạ xuống bối rối đẩy anh ra vội cầm điện thoại rồi chạy mất.
"Alo! Chị ơi sao mà giao cà phê lâu thế? Bọn em sắp bị khách đè chết rồi." Nam nhân viên bất lực nhìn mấy bàn khách đang chờ pha đồ uống phía trước.
"Rồi rồi chị đang về nè." Lâm Kiều đỏ mặt, tai cũng đỏ cả lên. Không biết trong lòng cô bờ rào chắn gió đã bị lung lay rung động kịch liệt.
Lâm Kiều không dám ngoảnh lại, chỉ biết ôm lấy ngực trái chạy thục mạng.
Vương Đông Quân ngước nhìn bóng dáng của cô khuất xa, anh bình tỉnh sờ lên má của mình. Dấu in đỏ năm ngón tay vẫn còn ở đó vô cùng chân thật vậy là anh có thể xác minh một sự thật rằng mình bị người ta tát. Nhưng mà kỳ lạ không có tức giận hay khó chịu như anh nghĩ.
Đưa tay lần nữa xoa môi, lần này vẫn còn cảm nhận sự mềm mại rung động ban đầu.
Minh Sơn cùng Châu Thiên từ trong công ty ra ngoài vừa nhìn thấy chủ tịch của bọn họ đứng ngây ra. Không biết anh đang làm gì ở đây, khó hiểu nhìn nhau.
Khác với bọn họ hai người nhân viên bảo an đang vô cùng sang chấn tâm lý, vừa rồi bọn họ chứng kiến một trò chơi kí©h thí©ɧ nhưng phải giả bộ mình không thấy vô cùng khổ sở.
Vừa phải giữ bí mật cho ông chủ vừa phải xác nhận lại, lẩm bẩm với nhau.
"Hôn rồi! Hôn rồi!"