Chuyện hôn lễ được cậu Hai ráo riết chuẩn bị, hết thảy mọi chuyện là do cậu Hai một tay lo hết chứ tôi chẳng cần phải động tay động chân gì cả. Má Út Quân cũng có sang báo tin cho tôi, bà nói cha của Út Quân được thả về, ngày cưới của tôi ông có thể dự mà không cần trốn tránh nữa. Tôi nghe cũng thấy mừng trong lòng, Út Quân coi như cũng yên tâm được phần nào.
Sáng này dì Dung có sang gọi tôi rồi đưa tôi đi may áo dài cưới nhưng tôi viện cớ còn mệt nên không đi, tôi kêu bé Nhỏ đo sẵn số đo rồi đi theo dì Dung chọn vải, nó thích vải nào thì cứ chọn vải đó, chọn xong rồi bảo là do tôi thích kiểu đó là được. Hết cách, dì Dung đành phải đưa bé Nhỏ đi, còn tôi thì nằm ở nhà ngủ. Đối với chuyện cưới xin này, tôi chỉ phối hợp cho có thôi chứ thực chất không mong đợi gì nhiều cả.
Nằm từ sáng tới trưa, nằm tới lúc chán chường mệt mỏi, tôi mới chịu mở cửa bước ra ngoài đi dạo vài vòng cho thoải mái. Đi loanh quanh trong sân, tôi vô tình gặp được thầy Trầm, thầy ấy có vẻ đang đi tìm ai, bộ dáng coi bộ cũng gấp gáp lung lắm. Vốn định không hỏi nhưng nghĩ lại nếu không hỏi thì không phải phép lắm nên tôi mới lân la đi lại chào hỏi.
– Thầy… thầy kiếm cái gì vậy, để con kiếm phụ cho?
Thấy tôi, thầy Trầm hơi nhíu mày, giọng thầy òm òm:
– Út Quân đó hả? Ừ cũng không có gì… mà sao con ở nhà? Hông phải dì con nói là đưa con đi mua vải may áo cưới hả?
Tôi cười nhẹ:
– Dạ dì có biểu con đi mua vải nhưng mà con mệt lung quá nên để bé Nhỏ đi với dì… cổ họng với đầu của con… còn đau lung lắm thầy.
Thầy Trầm gật gù:
– Ừ, coi mà giữ sức khỏe, ngày cưới gần kề rồi để đổ bệnh là không được đâu đó đa. Nhưng mà sao dì con đi đâu lâu quá, tới chừ vẫn chưa chịu về…
Thầy Trầm vừa nói vừa ngó nghiêng, điệu bộ trông gấp gáp thế nào ấy, lâu lâu lại ngáp ngáp vài cái cứ như là người thiếu ngủ kinh niên. Thấy có chút lạ, tôi bèn hỏi:
– Bộ có chuyện gì hả thầy, thầy cần gì thì nói con lấy cho.
Thầy Trầm ngáp thêm vài cái nữa, giọng khàn khàn:
– Thôi không cần đâu, đợi dì con về là được rồi.
Nói xong, thầy quay người đi vào lại trong nhà, dáng đi uể oải như người không có sức sống. Quái nhỉ, thầy Trầm dạo này làm sao ấy, nhìn cứ trông như người nghiện không bằng, hay có khi là bị bệnh gì rồi cũng nên. Mà có khi bệnh thật không chừng… mà bệnh là bệnh lười ấy. Gớm, từ ngày giao lại công việc cho cậu Hai, ông ấy suốt ngày đàn đúm ca hát rồi đi xem tuồng. Trước kia dữ tợn uy nghiêm bao nhiêu thì giờ đây chán chường bấy nhiêu, chả còn ra dáng ông hội đồng nữa. Đúng là đàn ông không có vợ quản lý thì chả làm ra chuyện gì tử tế được mà.
Thấy thầy Trầm đi vào rồi, tôi quay người định đi về phòng thì đυ.ng mặt ngay Kim Chi, tôi thấy cô ấy nhìn tôi mà tôi giật hết cả mình. Eo ôi, ai lại trừng mắt nhìn chằm chằm trông ghê thế không biết nữa.
– Cô… nhìn cái gì vậy? Nhìn gì mà nhìn lồ lộ mắt ra… ghê quá đi.
Kim Chi bĩu môi, thái độ kênh kiệu y như từ trước tới giờ.
– Thì kiếm mày nên nhìn mày, hổng lẽ kiếm mày rồi đi nhìn cha tao hả?
Thấy cách xưng hô là không muốn nói chuyện tiếp, tôi lườm lườm:
– Cô đổi cách xưng hô đó đi thì mình nói chuyện tiếp, còn không thì thôi luôn.
– Tao không thích đổi đó rồi mày làm gì tao?
Tôi cười trừ:
– Vậy thì thôi… tao về.
Chưa kịp đi được hai bước thì Kim Chi đã kéo tôi giật ngược lại, cô ta gắng gượng bất đắc dĩ kêu lên:
– Út Quân… tao… à không… em có chuyện muốn nhờ.
Mặc dù cách xưng hô còn hơi ngượng nghịu nhưng như vậy coi như cũng được rồi, đòi hỏi thì cũng có giới hạn, đòi quá thì lại mất công đánh nhau chứ chả tốt lành gì. Thấy Kim Chi nhượng bộ, tôi cười hiền:
– Em Chi… có chuyện gì?
Kim Chi lườm nguýt tôi vài phát, cô ta khoanh tay nói thẳng:
– Chị… nói cậu Nghị gặp em một bữa… em có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng.
Tôi cau mày:
– Em kiếm cậu Nghị… không lẽ…
Kim Chi nhìn tôi kiểu ghét bỏ:
– Ừ, em muốn nghe chính miệng cậu Nghị nói thì em mới tin, chị nói… em không tin được. Vậy đi, gọi chị một tiếng chị là nể mặt anh Hai lung rồi… chị đừng có mà lên mặt đòi hỏi.
Thấy Kim Chi bỏ đi, tôi liền gọi với tới, thấy tôi gọi nhiệt tình quá, cô ta buộc lòng phải quay lại nhìn xem là có chuyện gì.
– Cái gì vậy? Bị mắc thằng bố hay gì mà kêu hoài vậy… tôi không có bị điếc.
Vẫn là cái kiểu ăn nói ngang tàng này… thiệt tình…
– Nếu em có rãnh để suy nghĩ chuyện của Bích Hà thì nên nhín chút thời gian qua thăm má em đi, má em cần em hơn đó.
Kim Chi có hơi sững người, cô ấy mím môi nhìn tôi, gương mặt thoáng chút buồn. Cô ấy không trả lời tôi mà lại quay người đi thẳng về phòng, không biết là suy nghĩ chuyện gì nữa. Thật ra con người Kim Chi cũng không quá mức tệ hại, chỉ là tính cách được nuông chiều riết mà sinh hư hỏng. Đáng lý sẽ là cô Út vừa có sắc vừa có tài, cuối cùng lại… thiệt là tiếc quá.
……………….
Tôi về phòng được một lát thì bé Nhỏ mới về, con bé vừa về tới phòng tôi liền than khát nước rồi uống liền tù tì hai ba ly nước mới ngưng. Thấy con bé như vậy, tôi bật cười, hỏi:
– Em làm cái gì vậy Nhỏ? Làm gì mà như chết khát từ đời nào vậy?
Bé Nhỏ thở dốc mấy hơi, nó hít một hơi lấy lại tinh thần rồi mới trả lời:
– Em chạy muốn tụt quần luôn đó cô, hên là về truớc bà nhỏ… chớ không thôi là tiêu đời em rồi.
Thấy có vẻ nghiêm trọng, tôi liền hỏi:
– Có chuyện gì? Ai làm gì em?
Bé Nhỏ lắc đầu lia lịa:
– Không có ai làm gì em hết mà tại vì em đi rình… sợ bị lộ nên em chạy.
– Rình ai? Rình cái gì?
Con bé ra vẻ kì bí:
– Rình bà nhỏ với một người đờn ông.
Tôi ngạc nhiên hết cỡ:
– Em nói cái gì, dì Dung với…
– Nhỏ tiếng thôi cô, người ta nghe được bây chừ.
Tôi tò mò quá nên liền kéo ghế tới gần con bé, tôi hỏi gấp:
– Nhưng chuyện là sao, em kể cho cô nghe coi, sốt ruột quá nè.
Bé Nhỏ cười hề hề chỉ trỏ tôi nhiều chuyện rồi mới bắt đầu kể lại mọi chuyện nó biết.
– Là vầy, ban sáng cô kêu em đi lựa vải may áo dài đó, đi lựa xong xuôi thì đi về, lúc về ngang chợ huyện… tự dưng bà nhỏ nói mệt rồi biểu em về trước đi, bà ghé bóng cây nghỉ ngơi chút rồi đi về sau. Mà cô biết rồi đó, em nhanh nhạy lung lắm, bà nói vậy là em nghi ngờ liền, bởi hồi nãy bà còn khoẻ ru tự dưng cái mệt ngang nên em đâu có tin được…
– Rồi sao nữa?
– Cô đừng có gấp, em kể đầu đuôi ngọn ngành cho cô nghe, rồi cô còn biết mà phân tách… Cái em cũng gật đầu giả bộ đi về thiệt, mà đi được một đoạn cái em núp… em núp em coi coi bà nhỏ nói thiệt hay là nói xạo. Thì y như rằng ha, bà nhỏ giả bộ mệt để đuổi em về rồi lén lút đi gặp ai đó á cô, mà cô biết bà đi gặp ai hông?
Tôi gật đầu:
– Biết, một người đàn ông lạ mặt.
Bé Nhỏ nhìn tôi ngạc nhiên:
– Ủa… sao cô biết?
Tôi cười ngờ nghệch, khoé môi giật giật:
– Hồi nãy em mới nói xong… cái con này… mày điên rồi hả em?
Con bé nhớ ra rồi cười hề hề:
– Í em quên… em quên…
Tôi lắc đầu chịu thua:
– Thôi bỏ qua một bên đi, em rình nghe được cái gì?
– Để em kể tiếp cho cô nghe, em rình đi theo một hồi, bà nhỏ bị ông kia dắt đi tuốt trong chỗ heo hút vắng người rồi để cho chị Sen đứng canh bên ngoài. Em đứng sớ rớ một hồi, nghe được chữ đực chữ cái… rồi thấy ông kia với bà nhỏ còn… nắm tay nhau nữa kìa.
Chuyện này… mụ Dung… chả lẽ mụ ta nɠɵạı ŧìиɧ?
– Nhưng em có nghe được họ nói cái chi hông?
Bé Nhỏ gật gật:
– Thì nghe được từa lưa hết đó cô, à nghe ông kia nhắc tới cậu Bảo… rồi nhắc tới cậu Hai nữa… rồi nói gì nữa thì em nghe hổng được. À à còn… còn bà nhỏ… bà nhỏ có nhắc tới cô nữa đó cô.
Tôi có hơi kích động, hỏi liền:
– Nhắc tới cô… dì ấy nói gì?
– Ờ… ờ… bà nói cái gì mà hông chết… rồi là sợ lộ chuyện chi nữa á cô… nói chung là em hông biết vụ gì… em nghe sơ sơ chữ có chữ không nên hông dám đoán mò đâu.
Sợ lộ chuyện gì à…
– Vậy chứ em biết ông kia là ai hông? Nhìn quen hông?
Bé Nhỏ lắc đầu chịu thua:
– Cái này thì em chịu rồi, ngó bộ chắc hông phải người vùng này… trông cái ông này cũng còn trẻ lung lắm… tóc hơi dài… kiểu… kiểu… à… kiểu lãng tử giống mấy cậu trên Sì Gòn. Mà cái giọng của ông này… nghe kỳ cục lắm đa…
– Kỳ cục sao em?
– Thì… thì éo éo hông giống tiếng đờn ông lắm… nhìn cái tướng cũng ngon lành vậy mà cái giọng ngộ lung lắm… nghe mà mắc cười.
Con bé càng nói tôi càng tò mò, nếu đúng như những gì bé Nhỏ vừa nói thì chính xác là mụ Dung có nhân tình ở bên ngoài. Mà chưa chắc là nhân tình thôi đâu, tôi còn đoán mò thêm một chuyện khác nữa…
Nghĩ nghĩ, tôi liền quay sang nói với bé Nhỏ:
– Giờ hen, từ rày trở đi em phải để ý sát sao con Sen cho cô… nó mà đi ra ngoài, thì một là em đi theo còn hai là kêu bé Thảo… Mà thôi, đi kêu bé Thảo vô đây cô biểu, nhanh đi.
– Dạ.
Đợi bé Thảo vào rồi, tôi bắt đầu phổ cập lại tất cả thông tin kiến thức cho cả hai đứa nghe. Nghe xong, bé Thảo có chút khó hiểu, hỏi:
– Rồi cô Oanh với cậu Bảo… hông cần để ý tới nữa hả cô?
Tôi lắc đầu:
– Tạm thời không cần, em cứ phụ bé Nhỏ để ý tới con Sen với bà Nhỏ là được rồi.
– Dạ.
– Ừ Nhỏ nè, em giả bộ làm thân với con Sen nhiều hơn đi… cô có chuyện cần nhờ con Sen nữa.
Bé Nhỏ mặt mày hậm hực, nó không vui.
– Thôi cô, em hông có ưa chị Sen… mà chỉ cũng hổng ưa em… để cho bé Thảo đi, con Thảo được hơn em á.
Bé Thảo cười hề hề:
– Để chuyện làm thân cho em đi cô, em mần được hết chơn mấy chuyện đó á. Cô cần nhờ chuyện chi, cô nói em.
– Ừm… nếu được, em nói con Sen mượn sợi dây chuyền bông hoa năm cánh mà cậu Cả tặng cho bà nhỏ cho em mượn coi thử. Em cứ nói là em khoái sợi dây chuyền đó quá mà không có tiền mua nên muốn coi tận mắt cho biết.
Bé Thảo vỗ ngực gật đầu:
– Em biết rồi, em biết rồi cô.
Tôi nhìn con bé, dặn dò thêm:
– Còn chuyện này quan trọng nữa… khi em mượn được sợi dây chuyền đó rồi… em nhớ lật mặt dây chuyền ra coi thử coi coi nó có khắc chữ T hay không. Cô chỉ muốn biết mặt của sợi dây chuyền đó có khắc chữ hay không thôi… còn lại không quan trọng… không cần ăn cắp… em hiểu chưa?
– Dạ hiểu, em hiểu rồi cô.
– Ừ, hai đứa đi làm công chuyện đi, nhớ những gì mà cô căn dặn.
Manh mối từ từ lộ ra hết rồi, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra thôi, lưới Trời tuy thưa mà khó thoát… nếu đã làm chuyện xấu thì giấu mãi làm sao được để người ta biết…
Mụ Dung… nếu bà gϊếŧ Út Quân thì bà nhất định phải trả giá!