Chương 51

Diệu Anh... con đi đâu vậy?

Cô quay qua thì thấy bà hai, cô vui mừng, lắp bắp nói.

- Mẹ hai...

- Có chuyện gì bình tĩnh nói.

Một tay cô chỉ về phía trong nhà, một tay ôm bụng.

- Bà Tư... bà ấy hiện nguyên hình thành quỷ rồi. Mau đến bàn thờ gia tiên mẹ hai ơi.

Bà hai đầu óc hoàn toàn mơ hồ nhưng thấy cô khẩn thiết đến bàn thờ gia tiên nên vội vàng đỡ lấy eo cô.

- Được. Để ta đưa con đi.

- Sao tự dưng bụng con nhói đau quá.

- Bình tĩnh. Ta đỡ con vào từ đường nghỉ ngơi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Cô ngồi xuống ghế trong từ đường, bà hai rót cho cô cốc nước ấm.

- Mẹ hai. Khấn tổ tiên giúp con, cầu mong tổ tiên Trần Gia phù hộ và che chở Trần Gia qua kiếp nạn này.

Vừa dứt lời cô lêu “ A “ lên một tiếng. Bà hai lo sợ nhưng vẫn bình tĩnh thắp 3 nén nhang rồi chắp tay thành kính. Xong xuôi, bà vội vàng đi gọi bà nội cùng mọi người.

Út Liên đang bầu lên phải ở yên trên phòng, Gia Hưng theo ba chồng cô với hai người nữa tới chỗ Gia Minh. Bà nội với mọi người còn lại tới chỗ cô. Bà nội không quên gọi điện cho thầy Pháp kể rõ sự tình, mấy ngày qua bà cũng đã chuẩn bị tinh thần và cũng biết ai là người làm ngải, trong lúc thầy pháp chưa tìm được cách giải thì bà ta đã ra tay mất rồi. Thầy Pháp bình tĩnh hướng dẫn mọi người và nói mình sẽ tới luôn. Vừa dứt lời thì từ cổng có chiếc ô tô tiến vào, người bước xuống xe là thầy Tuy. Thầy Tuy xách theo một chiếc hộp gỗ vội vàng đi vào trong. Cô liếc mắt thấy thầy Tuy nên cũng yên tâm nhiều phần.

Bà hai:

- Mẹ. Bây giờ đưa con bé tới bệnh viện hay sao ạ?

- Con bé đang mang bầu, nhất định là do ảnh hưởng của tà khí vừa nãy. Thầy pháp nói dùng trứng gà luộc bóc vỏ lăn trên toàn bộ cơ thể để hút tà khí trong cơ thể ra bên ngoài, sau đó kiểm tra bằng cách bẻ đôi quả trứng, nếu lòng đỏ trứng không đổi màu thì có nghĩa đã hoá giải thành công.

- Vậy để con đi luộc trứng.

Bé Sún.

- Ở dưới bếp có 3 quả trứng luộc rồi ấy bà.

- Vậy đi lấy luôn đi.

- Nhưng mà...nhưng mà con sợ..

- Ôi trời con bé này. Vậy để ta đi lấy.

- Bà hai lấy dùm con nhé. Tính con nhát lắm bà ơi.

Quả trứng thứ nhất lăn trên người cô hoàn toàn chuyển màu đen, đến quả trứng thứ hai có phần giảm hơn, cũng theo đó mà bụng cô cũng đỡ đau hơn hẳn.

Tại chỗ Gia Minh với mọi người, sau một hồi hết sức dụ dỗ không thành, Gia Minh nhớ lại cảnh lúc cô chê con quỷ xấu xí cũng khiến nó bị phân tâm.

- Ngươi là đồ quỷ xấu xí, cái thứ quỷ xấu xí.

- Im miệng... Im miệng lại ngay.

Từ đằng sau Gia Minh, Gia Hưng chết chân nhìn mẹ mình bị quỷ nhập.

- Mẹ... dừng lại đi mẹ.

- Bà ta bây giờ đã không phải mẹ của con nữa đâu Gia Hưng ( ba anh nói)

Gia Hưng rơi nước mắt từ từ tiến từng bước chân tới chỗ mẹ mình.

- Mẹ... mẹ nhìn con này, con là con trai mẹ.

- Chủ nhân. Tôi mới là người trung thành với bà, gϊếŧ nó đi.

- Mẹ, con là Gia Hưng.

Bà tư ôm đầu hét lớn.

- Tránh ra.

- Mẹ.

Mắt bà ta bắt đầu phát đỏ hơn rồi nhanh như chớp bóp lấy cổ Gia Hưng mà nhấc bổng lên. Gia Long thấy vậy cầm lấy lá bùa dán lên vai bà tư rồi niệm chú khiến bà ta kêu lên một tiếng rồi tự khắc buông tay khiến Gia Hưng ngã phịch xuống đất, thầy Tuy đưa chiếc dây màu đỏ cho Gia Minh rồi nói nhỏ.

- Làm cách nào trói bà ta lại.

Ông bất giờ lên tiếng.

- Mỹ Hoa... bà còn nhớ tôi không?

Khi nghe ông nhắc tới tên mình, ánh sáng màu đỏ trong mắt dần dịu xuống, lâu lắm rồi mới có người gọi tên thật của bà, ký ức ngày đầu gặp ông vô tình chập chờn trong đầu. Bên tai bà vang vảng tiếng nói.

- Chủ nhân. Tất cả đều là người xấu muốn hại người.

Gia Minh phối hợp cùng Gia Long xông tới chạy chéo vào nhau để chiếc dây cuộn vào người bà ta một vòng khiến bà ta gầm rú lên vì đau đớn.

Thầy Tuy ngồi xuống đất, lôi ra một quyển sách ngồi đọc thần chú để phá hủy bùa ngải. Bà Tư sau một hồi gầm rú liền dùng hết sức lực xông tới chỗ thầy Tuy, Gia Minh vội vàng chạy tới ngăn lại khiến cho chiếc dây đỏ sắc loáng cứa soẹt vào tay anh khiến máu đỏ trong tay chảy ra dính vào người bà Tư, cảm giác như có một sức mạnh nào đó lớn mạnh hơn trong người bả. Sợi dây đỏ gần đứt, thầy Tuy cấp tốc đọc nhanh lời giải. Cho tới khi sợi dây đỏ đứt làm đôi, bà ta cười, nụ cười hết sức kinh dị.

- Các người tưởng diệt được ta mà dễ à? Ông thầy này, lần trước đã chết hụt một lần, lần này vẫn chưa sợ à? Hôm nay ta sẽ cho ông tới trầu diêm vương.

Thầy Tuy vẫn bình tĩnh đọc chú trên trang giấy, chỉ cần không bị phân tâm đọc hết trang giấy này là có thể hoá giải tất cả. Bà ta nhắm mắt niệm vài câu, con dao bất ngờ bay lên, mũi đáp hướng về phía thầy Tuy. Gia Long vội vàng đọc nhẩm trong miệng, khống chế con dao quay ngược lại, cứ như thế con dao xoay vòng vòng cho tới khi Gia Hưng bất ngờ lao tới đứng trước dao khiến mũi dao đâm thẳng bụng cậu ta trước con mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bà tư thay đổi sắc mặt nhớ ngày 28 năm về trước, bà hân hoan hạnh phúc đón con trai đầu lòng, tiếng khóc trẻ em vang vọng quanh bà. Gấp trang sách lại, màu đen trong miệng bà phun ra khiến bà ngã quỵ xuống. Thầy Tuy thở gấp nói.

- Cậu hai. Đẩy nốt phần hồn còn lại của con quỷ đó ra khỏi người bà ấy.

Gia Long gật đầu tiến tới vỗ mạnh lên vai bà tư 3 phát. Tiếp đó một cái bóng đen bị bắn ra ngoài và dần tan như màn sương khói. Thầy Tuy thở phào rồi ho lên vài tiếng, cúi xuống ôm ngực.

- Không sao rồi...Giờ đã không sao rồi.

Sự việc vừa xảy ra trước mắt, ngoài Gia Minh, Gia Long và thầy Tuy thì ba anh cùng Gia Hưng vẫn mơ hồ mọi chuyện. Ngay sau đó Gia Hưng được đỡ đi cấp cứu, bà Tư yếu ớt đưa con mắt căm thù nhìn Gia Long và Gia Hưng rồi gục xuống.

Gia Long nói:

- Anh còn không mau đi xem vợ mình thế nào. Phụ nữ có thai nên ít nhiều sẽ ảnh hưởng

- Vậy mọi chuyện nhờ cậu giải quyết dùm.

Vừa xoay người thì bất chợt anh thấy con dao từ đâu phi về hướng Gia Long, anh vội vàng đẩy Gia Long ra khỏi rồi đỡ lấy nhát dao thay cậu ấy. Mũi dao xiên trúng bả vai Gia Minh.

- Bắt lấy nó.

Cô hầu gái của bà Tư bị giữ chân lại. Nó gào nó cười.

- Hoan hô trúng rồi.

Gia Long đỡ lấy Gia Minh rồi chầm chậm hỏi.

- Sao lại đỡ hộ tôi?

- Vì cậu là em trai tôi.

*******

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi chuyện vẫn cứ như một giấc mơ. Cô nhớ lúc hôm qua khi thầy Pháp đến có đập nhẹ cành liễu vào người cô 61 cái từ trên xuống dưới, khắp người, vừa đập vừa niệm Lục Tự Thần Chú. Rồi.. rồi sau đó cô nhớ là “ Gia Minh “... đúng rồi, Gia Minh đang bị thương và đã được đưa tới viện.

Ở cửa sổ phòng vẫn còn treo cành liễu, cô uể oải bước xuống giường, xương cốt khắp người đau nhức như bị ai dần một trận. Vội vàng mở cửa bước xuống lầu thì đã gặp bà hai trước cửa.

- Con dậy rồi à? Dậy rồi thì xuống dưới ăn sáng.

- Mẹ hai... chồng con đâu rồi? Anh ấy sao rồi?

- Yên tâm. Bác sỹ nói vết thương Gia Minh đã không còn nguy hiểm. Bây giờ chỉ cần ở lại viện rồi yên tâm dưỡng bệnh là được.

Nghe bà hai nói vậy cô thở phào nhẹ nhõm hơn.

- Con tới bệnh viện với anh ấy đã.

- Khoan đã. Bà nội biết là con khi tỉnh dậy kiểu gì cũng đòi tới viện nên có dặn con ăn sáng xong xuôi rồi mới được đi đâu thì đi. Bà nội với nhỏ Cúc tới đó rồi.

- Nhưng mà...

- Không nhưng gì hết. Con phải nghĩ cho đứa bé trong bụng mình chứ.

- Phải rồi. Con còn bé con nữa.

Ăn xong bát cháo tổ yến, cơ thể cũng cảm giác khỏe hơn khá nhiều. Cô nhanh chóng thay đồ đi cùng bà hai tới bệnh viện. Trên đường đi bà hai cũng kể lại những chuyện xảy ra sau khi cô lịm đi. Gia Hưng nghe nói bây giờ đã tạm thời qua cơn nguy hiểm nhưng vẫn chưa tỉnh lại, nghe nói sẽ đưa sang Singarbo chữa trị. Bà Tư bị nhốt trong nhà kho, còn Gia Long từ tối qua tới giờ cũng không thấy mặt. Đặc biệt là ba chồng cô tiều tụy và suy sụp lắm, một gia đình hạnh phúc mà ông vẫn luôn lấy làm tự hào đột nhiên trở nên tan nát bởi những đố kỵ trong lòng. Ông cũng tự trách ông, trách ông không quan tâm nhiều đến bà Tư nên mới để hận thù trong bà càng tăng. Sau tất cả mọi chuyện, người có công lớn nhất với Trần Gia lúc này chính là thầy Tuy, thầy xin phép rời đi luôn sau đó và không nhận bất kỳ món quà nào từ gia đình, thầy nói thầy sẽ về quê cách đây 200km ở cùng con trai.

Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời hôm nay quãng đãng với những cơn gió nhè nhẹ. Dừng xe lại trước bệnh viện thành phố, cô tức tốc bước vào bên trong tìm phòng Gia Minh nằm. Bà hai bước theo sau gọi lớn.

- Diệu Anh... đi chậm thôi con, còn đứa bé.

Gia Minh nằm trên phòng Vip, đứng nhìn anh qua ô cửa kính mà cô rơi nước mắt. Người đàn ông của cô chắc hẳn đang đau lắm, nhưng anh lại rất mạnh mẽ, chẳng bao giờ biểu lộ ra ngoài. Bà nội thấy cô, mọi người biết ý lui sang phòng Gia Hưng. Cô nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn anh. Anh bật cười khi thấy cô.

- Lại đây với anh.

Cô tiến tới kéo ghế ngồi cạnh giường, anh cười nhẹ đưa cánh tay còn lại lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô rồi nói.

- Mít ướt. Khóc gì mà khóc chứ.

- Em thấy lo, thấy xót xa.

- Anh không sao rồi. Vẫn nằm đây cười nhăn răng với em nè.

- Ngốc này. Đau vậy còn cười được.

- Vết thương này có nhằm nhò gì đâu. Anh không sao mà.

- Đau thì cứ nói là đau. Em không muốn thấy anh mạnh mẽ mãi, thử thật lòng cho em xem nào.

- Ơ kìa. Đã nói rồi còn không tin cơ. Thế em sao rồi? Anh nằm đây mà vẫn nghe hớt được tối qua em đau bụng đó.

- Sau khi thầy pháp đuổi tà khí đi thì em ổn rồi, lát em sẽ sang siêu âm luôn.

- Siêu âm hả? Cho anh theo mới, anh muốn được thấy con.

- Tên hâm này. Bị thương vậy còn đùa được.

- Ơ nói thật. Bị thương ở vai chứ có phải ở chân đâu mà.

- Vẫn không được. Nếu anh không muốn em lo lắng thì phải nằm yên đó nghỉ ngơi.hiểu chưa?

Anh ấm ức trả lời.

- thế không cho anh đi gặp con thật à?

- Thật. Khi nào anh khỏi rồi tha hồ gặp.

- Được. Tạm thời nghe lời em.

- Anh muốn ăn gì không? Em đút cháo cho anh nhá.

- Muốn ăn em được hơm?

- Giỡn hoài.nằm yên đó em đút cháo cho ăn.

- Thôi anh không ăn đâu. Có cho ăn em thì ăn chứ cháo anh ăn rồi. Hay em cứ đi siêu âm đi, bảo bác sỹ chụp mặt bé con cho anh xem nhá.

- Vậy em đi nhé. Lát quay lại.

- Ơ khoan đã.

- Sao nữa?

- Hôn phát rồi đi.

Cô mỉm cười hôn nhẹ hôn trán anh. Sau khi cô bước tới cửa, anh khẽ nhăn mặt vì đau đớn.

Tại phòng siêu âm.

Bác sỹ:

- Thai được 16w5 ngày rồi. Hàng họ cu cậu chổng thẳng lên trời cho mẹ xem đây nè.

Cô mỉm cười nhìn lên màn hình ti vi đầy hạnh phúc.

Bác sỹ:

- Trộm vía bé khỏe mạnh,phát triển tốt.mẹ cố gắng ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ vào nhé.

- Dạ. Cảm ơn bác sỹ ạ.

Cô bước trở về phòng thì thấy bác sỹ đang thay băng cho anh. Nhìn vết thương mà cô không cầm được lòng, đau thế kia mà kêu không sao, đúng là ngốc thiệt.

Cô bác sỹ trẻ đi khỏi thì cô mới đi vào. Anh vội vàng hỏi.

- Có chụp ảnh cho anh xem không đó.

- Có,bác sỹ chụp cho anh cái này nè.

Anh cầm lấy kết quả siêu âm mà bật cười.

- Ái chà. Khoai to y như bố nó. Haha. Thế này lại làm bao gái chết thôi con trai.

- Gớm. Thế bố nó khiến bao người chết rồi.

- Bao nhiêu cũng chẳng nhớ nhưng trong đó có mẹ nó là được.

- Xuý. Hẳn là bao nhiêu cũng chẳng nhớ.

- Anh chưa nói xong mà. Đó là người ta đơn phương anh chứ anh thèm khát gì. Anh chỉ thèm khát cô Nụ có được không?

Cô bật cười thành tiếng.

- Người gì đâu càng ngày càng dẻo miệng.

- Ấy quên rồi. Anh quên không hỏi sáng em ăn gì rồi.

- Em ăn cháo tổ yến rồi. Mà phòng Gia Hưng chỗ nào ấy anh, em sang xem tình hình thế nào.

- Ừ. Ở cuối dãy hành lang này.

- Vậy em đi nhé.

Anh gật đầu nói.

- Sau em về nhà nghỉ ngơi nhé. Chứ ở đây mùi thuốc sát trùng không có tốt.

- Em biết rồi.

- Hôn phát nữa nào.

- Đúng là hâm.

Út Liên gương mặt xanh xao ngồi hàng lang bệnh viện, thấy cô tới gần, cô ấy vội vàng lau những giọt nước mắt đang tuôn rơi. Nhẹ giọng hỏi:

- Chị dâu.

Cô ngó vào phòng bệnh rồi hỏi.

- Chú ấy sao rồi?

- Chiều nay sẽ được đưa sang Singarbo. Bà nội với ba đang đi làm thủ tục.

- Cố lên, thím cũng nghĩ ngợi ít thôi, còn đứa bé trong bụng nữa.

Út Liên vừa rơi nước mắt vừa nói.

- Tất cả mọi chuyện tại bà ta làm ra. Tại sao ông trời lại không công bằng, mẹ làm bắt con gánh chịu.

- Thôi nào. Đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện qua rồi, bây giờ chỉ cầu cho chú ấy sớm khỏe lại thôi.

- Em biết rồi. Cảm ơn chị nhiều nhá. Mà phải rồi, lát chị có về thì chơi với bé Su giúp e nhé. Con bé không thích chơi với người lạ

- Ừ. Cố lên!

- Dạ.

Bà nội được mẹ hai dìu đằng sau, hai người đang bước tới gần.

Bà nội:

- Mọi thủ tục đã xong rồi. Nhỏ Liên đang bầu bí nên ở nhà thôi.

- Bà nội. Cháu muốn sang đó với anh ấy.

- Nghe bà. Ở nhà thôi, có ba chồng cháu với vài người nữa sang rồi. Ở nhà đợi chồng cháu khỏe mạnh trở về.

- Bà nội nói phải đấy Liên ( bà hai nói)

- Đúng đó thím út ( cô nói thêm)

Sau một hồi suy nghĩ, út Liên nước mắt ngắn nước mắt dài gật đầu.

Trở về Trần Gia. Nhỏ Sún chạy ra báo cáo.

- Lão phu nhân ơi. bà Tư từ sáng giờ điên khùng đập loạn quá trời