Chương 44

Bà hai suy nghĩ một hồi rồi mới tròn xoe mắt lên tiếng.

- Mà con nói con không dùng lọ tinh dầu này, vậy là ai đã mang nó bỏ vô phòng con?

- Đó mới là điều con đang thắc mắc đây mẹ hai.

- Mẹ cha cái đứa nào mà ác dữ vậy. Lần này bắt được phải xử thật nặng tội.

- Nó có gan vô phòng con mới ghê.

- Đúng rồi. Phòng con có camera mà, check camera là biết.

- Haizz. Hồi mới về đây con cũng có thấy camera, sau hồi chắc anh Gia Minh cho người gỡ xuống rồi.

- Nói vậy như mò kim đáy bể rồi.

- Dạ. Con nghĩ sớm muộn sự thật cũng được phơi bày thôi ạ. Không có một sự thật nào được che dấu mãi mãi.

Bà hai gật đầu. Gia Minh từ ngoài cửa bê vào một tô cháo thơm nức mũi. Bà hai biết ý bèn lui đi ra ngoài, Gia Minh nhẹ nhàng đặt tô cháo xuống bàn rồi nói.

- Cháo gà ác anh vừa nấu xong đó.

- Em không muốn ăn cháo nữa.

- Không ăn cháo thì ăn gì tầm này. Hay là ăn anh nhá.

- Giỡn hoài. Người ta đang mệt á.

Gia Minh vừa cười vừa nói:

- Mệt thì phải tiêm liều thuốc bổ mới hết mệt.

Cô xấu hổ đánh yêu mấy cái vào tay anh.

- Ghét cái mặt!

- Ơ hay. Nói thật không tin cơ. Mũi tiêm của anh tiêm phát trúng đích, thuốc không xê dịch luôn.

Thấy cô bật cười, anh đưa tay véo nhẹ má cô một cái.

- Ngoan. Bây giờ ăn cháo để sớm khỏe lại, thiếu nợ anh hơi lâu rồi ấy.

Anh nhẹ nhàng đưa từng muỗng cháo lên miệng cô, vừa xúc vừa thổi.

- Cháo vừa miệng em không?

Cô gật đầu hỏi.

- Nay anh không phải tới công ty à?

- Thấy em không khỏe nên anh không yên tâm đi đâu cả. Ở nhà với một lũ đàn bà âm mưu nên anh lo.

Gia Minh nói mà cô bật cười, suýt chút nữa là sặc cháo.

- Gì mà lũ đàn bà âm mưu?

- Bình thường bọn họ đấu đá nhau thế nào anh không cần biết. Nhưng nếu ai đó động vào vợ con anh, anh nhất định khiến người đó sống không bằng chết. Anh hứa đấy.

- Em biết, biết anh lo cho mẹ con em. Nhưng mà trong nhà cũng có người tốt người xấu mà anh.

- Em có biết phòng ngày phòng đêm cũng không bằng phòng người trong nhà không hả? Nhất là lúc em đang mang bầu thế này, trước kia mình thân em thì khoẻ re, nhưng bây giờ còn bé con nữa. Nói tóm lại dù thế nào anh vẫn không thể yên tâm. Hay là mình dọn ra căn biệt thự khác ở đi.

- Không được đâu Gia Minh. Anh không sợ bà nội buồn à? Từ ngày em mang bầu, bà rất quan tâm em, chứng tỏ bà mong đứa bé này biết nhường nào. Với lại ở đây cũng vui mà, trừ những người xấu ra thì ai cũng rất tốt.

Nghe cô nói Gia Minh mới xuôi xuôi hơn một chút. Thực ra những chuyện gần đây xảy ra trong nhà anh đều biết hết, chẳng qua không phải chuyện liên quan đến vợ anh nên anh mới không buồn đả động tới.

********

3 ngày sau là ngày lành tháng tốt, bà tư với bà hai cùng vài người nữa sang nhà Nhật Lệ thưa chuyện từ sáng sớm. Út Liên thẫn thờ ngồi ôm bé Su dưới xích đu gỗ, thỉnh thoảng có giọt nước mắt tuôn rơi cô lại lấy tay lau vội. An Nhã đi ngang qua thấy vậy bèn dừng chân lại nói.

- Út Liên. Nắng đang chuẩn bị lên cao rồi mà thím còn không cho bé Su vào nhà đi.

- À. Em ngồi đây một lát rồi vào luôn đây.

- Thím đang buồn chuyện của chú ba à? Thực ra sau khi nghe xong câu chuyện tôi cũng thấy thương thím. Khéo cứ như tôi lại hay, có người chồng ngốc chẳng lo tranh giành với ai.

- Mỗi người mỗi hoàn cảnh, chẳng thể ví ai được với ai cả.

- haizzz. Nhà này có mình chị dâu cả là sướиɠ nhất thôi, được người chồng vừa cao to đẹp trai lại tài giỏi, đã vậy còn hết mực cưng chiều. Nghĩ nó chán thật, cùng là thân phận chị em phụ nữ với nhau mà chị em mình số má có ra gì đâu.

Út Liên biết An Nhã nói vậy là đang cố tình khiến cô ghen tỵ với Nụ. Nhưng mà cô ta không ngờ sau những chuyện gần đây cô sáng suốt hơn nhiều rồi, não hoạt động cũng bình thường lại rồi, cũng chẳng thể nào nổi lòng xấu xa với một người đã từng giúp mình trong những lúc mình thất bại nhất. Út Liên nét mặt thản nhiên rồi nở ra nụ cười nhẹ, chầm chậm đáp.

- Thực ra trước chị chưa về đây chưa biết chứ từ ngày lấy chị dâu, anh cả thay đổi nhiều lắm, chứng tỏ chị ấy là người khiến anh cả thay đổi. Chị ấy sướиɠ là nhờ phúc phần chị ấy ăn ở không sống lỗi với ai nên được trời thương. Em thấy như vậy cũng xứng đáng mà.

An Nhã cứng họng, cô tưởng Út Liên phải ghét chị dâu cả lắm, nay lại còn bày đặt lên giọng bênh vực. Cô lấy nụ cười và vài cái gật đầu đáp trả.

- Phải rồi. Chị em trong nhà cứ yêu thương nhau như vậy là tốt. Tôi thấy mừng vì thím nghĩ được như vậy.

- Dạ.

An Nhã cười cười nói với bé Su.

- Su nay không đi học hả con?

Su rụt rè lấp sau lưng mẹ khiến An Nhã có chút không vui, cô nghĩ thầm trong bụng “ cái con nhỏ đáng ghét này, hỏi mà không trả lời tao à “

Út Liên:

- Thôi em đưa con bé về phòng trước.

- Ừm.

******

An Nhã trở về phòng, thấy Gia Long ngồi bàn với khuôn mặt nghiêm túc cùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô khiến cô khẽ giật mình. Lắp bắp một hồi cô mới hỏi.

- Anh đi đâu mà đêm qua không về vậy? Có biết tôi lo cho anh thế nào không? Tôi sợ anh lạc đường nên mất ngủ cả đêm đó. Đã ngốc còn hay đi linh tinh.

Gia Long đứng dậy, lừ lừ tiến từng bước chân tới chỗ An Nhã, ánh mắt đỏ ngầu hết sức giận dữ.

- Đây là gì?

Cô thót tim khi thấy lọ tinh dầu trầm hương rồi chợt nhớ ra.

“ chồng mình chỉ là tên ngốc, có gì phải sợ chứ “

- Là lọ tinh dầu của tôi mua dùng cho đẹp da. Anh làm gì mà gớm chết đi được.

Cô khó chịu bước đi, Gia Long tóm chặt lấy cổ tay cô lôi lại.

- Cô làm gì mà phải đặt số lượng nhiều vậy?

Nhìn kỹ Gia Long lúc này, An Nhã chợt thấy sợ, biểu hiện này không giống với một người ngu ngốc. Ngập ngừng một hồi cô mới dám hỏi.

- Gia Long...anh bình thường lại rồi à?

Gia Long nhếch môi cười nhạt.

- Anh giả ngốc sao?

- Suỵt! Nói nhỏ thôi không tôi cắt lưỡi cô đó.

An Nhã lập tức im miệng.

- mọi chuyện cô làm không bao giờ qua mặt được tôi đâu. Hiểu chưa? Tốt nhất là cô đừng động nhầm người.

- Anh làm sao vậy? Tôi là vợ anh đó.

- Cô chưa bao giờ xứng để được làm vợ tôi.

Gì chứ? Gia Long nói cô chưa bao giờ xứng để được làm vợ anh. An Nhã tức, tức muốn sôi máu mà không thể làm gì khác. Nhìn Gia Long lúc này thật sự rất đáng sợ, cô không thể tuỳ tiện làm liều. Im lặng chính là giải pháp tốt nhất.

*********

Độ nửa tháng sau đó, khi cả nhà đang ngồi ăn cơm trưa thì bất chợt Nhật Lệ kêu đau bụng, kêu như chết cha chết mẹ đến nơi rồi ấy. Gia Hưng lo lắng ngồi phắt dậy chạy đến bên ả.

- Em sao vậy? Sao dạo này hay đau bụng thế?

- Á. Em đau bụng, đau đầu, đau lưng, đau khắp người... Huhu.

Bà nội:

- Làm gì mà đau lắm chỗ thế? Đưa đến phòng khám siêu âm xem sao?

Gia Hưng trả lời:

- Bà nội. Chẳng hiểu sao độ 3 ngày gần đây cô ấy toàn kêu đau như vậy. Cháu có cho đi siêu âm rồi nhưng không ra bệnh.

- Quái Lạ.tự nhiên đau vậy mà không rõ nguyên nhân là sao?

Bà nội vừa dứt lời thì cô ta kêu “ A” một tiếng lớn hơn, hai tay ôm chặt lấy bụng rồi đột nhiên lăn đùng ra ngất. Mọi người giật mình đứng dậy, Gia Hưng hốt hoảng bế Nhật Lệ trên tay rồi đi nhanh về phòng. Cô thấy vậy cũng không thể làm ngơ, lật đật đi theo sau mọi người. Út Liên đứng yên một chỗ, cô cũng mong cô ấy cứ ở yên đó cũng được không lại có người đổ oan cho thì xong. Trước khi đi cô không quên dặn Cúc.

- Trông chừng mợ ba nhá Cúc.

- Dạ. Mợ cứ yên tâm đi.

Gia Hưng đặt Nhật Lệ xuống giường, sắc mặt cô ấy xanh xao trông thấy. Bà nội lập tức sai nhỏ Sún đi gọi thầy lang ở gần nhà, còn bà hai sai người đi tìm bác sỹ Lý. Một lúc sau đó bà Tư cũng trở về, hôm nay nghe đâu bà đi đám hỏi con gái bà bạn ngay cuối thị trấn từ sáng sớm, bà chạy nhanh từ cổng chạy vào, sắc mặt đầy lo lắng, gấp gáp hỏi.

- Sao rồi? Con bé sao rồi?

Bà ba lên tiếng.

- Đang đợi thầy lang với bác sỹ Lý tới thăm khám.

Vừa dứt lời thì từ cổng nhỏ Sún đi cùng ông thầy lang chừng 50 tuổi, ông khoác theo cả hộp gỗ nhỏ trên vai. Mọi người tản ra, thầy lang đặt tay Nhật Lệ lên một cái gối màu vàng rồi bắt mạch, được một lúc thầy đứng dậy lắc đầu thở dài nói.

- Lão phu nhân. Tôi e rằng đứa bé không giữ lại được. Mạch đập yếu lắm, khó mà cứu vãn.

Bà Tư nghe vậy loạng choạng lùi về đằng sau vài bước.

- Không đúng. Đang yên đang lành sao lại như vậy được. Ông nhất định phải cứu lấy đứa bé này, đứa bé này phải sống. Ông là thầy lang mà, ông bốc thuốc an thai đi.

- Tôi xin lỗi bà tư. Sức tôi có hạn, không thể cứu vãn nổi với cái thai này có nhịp tim đập quá yếu như vậy.

- Còn bác sỹ Lý nữa. Sao giờ vẫn chưa tới, nếu chưa tới thì đưa con bé tới bệnh viện.

Nhỏ hầu gái của Nhật Lệ run run lên tiếng.

- Bà ơi...máu...máu.

Lão phu nhân:

- Chuẩn bị xe tới bệnh viện.

Bà Tư với Gia Hưng lập tức đưa Nhật Lệ tới viện.

Lần đầu tiên cô để ý thấy bà nội nước mắt lưng tròng, có lẽ bà đang thương cho đứa nhỏ chưa kịp chào đời. Kể ra cũng tội....sau khi chiếc xe đi khỏi thì Út Liên mới xuất hiện. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô ấy mặc dù không biết ánh mắt này có ý gì nhưng chắc chắn không hề bình thường.

Thầy lang bất ngờ lên tiếng làm phá tan bầu không khí căng thẳng.

- Lão phu nhân. Hình như trong căn phòng này có mùi tinh dầu trầm hương.

- Tinh dầu trầm hương sao?

- Dạ. Nếu như tôi không nhầm thì chắc chắn là có ấy ạ. Tinh dầu trầm hương rất kỵ với phụ nữ mang thai 3 tháng đầu.

Bà nội nghe thầy lang nói vậy lên lập tức sai người lục soát căn phòng. Không quá 10 phút thì nhỏ Sún đã tìm được một chai tinh dầu màu đen ngay đầu giường. Chai tinh dầu này rất giống với chai tinh dầu ở phòng cô và Út Liên lúc trước. Út Liên định lên tiếng thì kịp lúc cô vội bắt tay cô ấy lại rồi lắc đầu. Hiện tại trong mắt mọi người Út Liên đang là người bị nghi ngờ số một nên cô không muốn cô ấy lên tiếng trong lúc như này.

Tiễn thầy lang ra về, căn phòng lúc này chỉ còn có cô, út Liên và mẹ hai.

Út Liên lên tiếng.

- Mẹ hai, chị dâu...em không có làm gì cô ấy. Gần đây em nghĩ thông suốt hơn nhiều rồi, hai người nhất định phải tin ạ.

Nụ cười nhẹ nắm lấy bàn tay xương xương của Út Liên rồi nói.

- Yên tâm. Tôi tin thím.

Bà hai cũng cười nhẹ đáp.

- Mẹ hai cũng tin con.

Út Liên rưng rưng nước mắt vì xúc động.

*******

Một giờ sau đó Gia Hưng gọi điện về nhà thông báo đứa bé đã không giữ lại được, vừa kết thúc cuộc gọi thì đã thấy bóng dáng bà Tư xuất hiện từ cổng đi vào. Bà không mảy may nói một lời mà đi thẳng lên phòng.

Về nguyên nhân khiến Nhật Lệ sẩy thai mọi người cũng ngưng bàn tán cho đến ngày cô ấy xuất viện trở về. Từ lúc sẩy thai, cô ấy thường xuyên làm loạn, có những lúc một sống hai chết đổ tội cho Út Liên làm hại mình và con. Gia Hưng phải luôn bên cạnh cô ấy trấn an tinh thần, thậm chí không giám rời mắt khỏi một phút.

- Anh Ơi.. đêm qua em nằm mơ thấy con mình về báo mộng. Nó nói nó chết oan anh ơi... nhất định là có người rắp tâm hại con mình.

- Em lại suy nghĩ nhiều rồi. Làm gì có ai độc ác như vậy.

- Có đó. Vợ cả của anh không ít lần muốn hại em rồi.

- Thôi nào.

- Đến giờ này anh còn bênh chị ta... con của em...huhu... em phải đi tìm thầy cầu siêu cho con mình được siêu thoát.

- Haizzz. Dù sao đứa nhỏ vẫn chưa hình thành mà. Rồi chúng ta lại có những đứa con khác.

- Không. Lần này em không làm cho ra lẽ thì sẽ còn có lần sau. Anh giúp em gọi thầy tới đi, ở bên làng em có một bà thầy nổi tiếng lắm. Anh thưa chuyện với bà nội giúp em để em yên lòng.

Gia Hưng chần chừ rồi gật đầu.

- Được rồi. Anh sẽ thưa chuyện với bà nội.

Nhật Lệ mỉm cười tựa đầu vào ngực anh.

- Cảm ơn anh....

Sáng sớm hôm sau, được sự đồng ý của bà nội, Gia Hưng sang làng bên mời thầy bà từ rất sớm.

Vừa bước chân tới căn nhà, thầy bà đã lắc đầu thở dài.

- Căn nhà này chứa nhiều oan khí quá.

Bà nội thực ra trước giờ vốn là người có máu mê tín, lại cũng từng nghe danh vị thầy bà này nên liền nói.

- Oan khí là sao? Thầy giải thích thêm được không?

- Tôi nhìn thấy có linh hồn trẻ em đang đi theo cô gái kia ( chỉ tay về phía Nhật Lệ)

Mọi người nheo mắt nhìn nhau. Thầy bà nói tiếp.

- Tôi đọc được suy nghĩ linh hồn hài nhi ấy. Nó nói nó hận người không cho nó lên người. Nó nói nó bị người ta yểm bùa.

- Yểm bùa sao? ( bà nội nghi ngờ hỏi lại)

- Nếu lão phu nhân không tin thì có thể cho người lục soát các căn phòng sẽ rõ ạ.

Bà nội trầm ngâm suy nghĩ rồi lên tiếng.

- Đi lục soát từng phòng các bà, các mợ và cả phòng người làm nữa. Chuyện bùa ngải phải làm cho đến nơi đến chốn, không thể để trong nhà ai cũng có thể tác oai tác quái.

Triệu tập người làm, tất cả mọi người mỗi người chạy vô một phòng.

Rồi đột nhiên nhỏ Sún chạy từ tầng 3 đi xuống kêu.

- Lão phu nhân. Con tìm được thứ này trong phòng mợ cả.