Tịch Miên đã bỏ ngoài tai tất cả mọi thứ. Nhưng hôm nay Lục Đông Thâm lại nói muốn cô gả cho anh. Cô biết chuyện bà Lục để cô bước chân vào nhà họ Lục là chuyện không thể nào.
“Lục Đông Thâm, tại sao con lại làm như vậy? Tiểu Đào có điểm nào không bằng con hát đó. Có phải con muốn chọc ta tức chết con mới hài lòng hay không?”
Hôm nay bà Lục lại càng tức giận hơn vì Lục Đông Thâm đã để cho Lưu Đào- tiểu thư nhà họ Đào phải leo cây mà không đến điểm hẹn.
Phải biết là bà đã dày công sắp xếp cho anh mối hôn sự này như thế nào. Lưu Đào có điểm nào không bằng Tịch Miên?
Lại là con nhà gia giáo, có học thức, có gia thế. Cần nhan sắc có nhan sắc, lại xuất thân trâm anh thế phiệt. Nói thế nào cũng môn đăng hộ đối với Lục Đông Thâm biết nhường nào?
“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi. Đời này ngoài Tịch Miên ra, con sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào khác. Lưu tiểu thư không phải là không tốt nhưng con không có cảm giác với cô ấy.”
“Không có cảm giác. Hôn nhân gia tộc họ Lục không phải đều như thế cả sao? Yêu hay không yêu thì có gì quan trọng? Tình cảm không phải lâu ngày về sẽ bồi dưỡng được sao?”
“Không cần đâu. Cuộc đời của Lục Đông Thâm con, con sẽ tự mình định đoạt. Mẹ không chấp nhận cô ấy thì con và Tịch Miên sẽ không dọn về Lục gia nữa.”
Nghe đến đây, bà Lục càng thêm tức giận,
“Rốt cuộc con hồ ly tinh đó đã nói gì mà con lại đối xử với mẹ như vậy?”
“Mẹ, mẹ tôn trọng cô ấy chút đi. Cô ấy không nói gì với con cả. Tất cả là do con tự mình quyết định.”
Tịch Miên thấy anh cãi nhau với mẹ, tuy rằng bà Lục nói những lời rất khó nghe nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ, mà làm gì có người mẹ nào không muốn tốt cho con mình chứ?
Nếu như cô có con trai tốt như vậy, chắc chắn cũng sẽ không để cho lấy một cô gái mồ côi không có xuất thân tốt như cô.
Chỉ trách cô không được sinh ra trong gia đình giàu có, không thể nào cùng anh nói chuyện xứng lứa vừa đôi.
Nhưng cô bây giờ thật sự rất yêu anh, rất muốn ở bên cạnh anh. Cô thật sự không thể buông tay anh được.
“Con mau thu xếp về sớm nhất cho mẹ. Và phải gọi điện xin lỗi Tiểu Đào.”
“Tại sao con phải xin lỗi?”
“Mẹ và bà Lưu đã chuẩn bị cho hai đứa ngày đính hôn?”
Nghe đến đây mà Lục Đông Thâm càng thêm tức giận. Vì để chia cắt tình cảm của anh và Tịch Miên mà bà không thèm hỏi qua ý kiến của anh đã tự mình định đoạt chuyện hôn sự.
Tại sao Lục Đông Thâm anh lại có một người mẹ không hiểu lý lẽ như vậy?
“Ai nói sẽ lấy cô ta? Mẹ muốn lấy thì mẹ tự đi mà lấy, là mẹ tự ý quyết định, con không có dính dáng gì cả.”
“Mẹ không có thời gian để đôi co với con. Nếu như con không muốn mang tội bất hiếu thì mau thu xếp về đây và chuẩn bị kết hôn.”
Nói rồi, bà Lục tự mình cúp máy trước để cho Lục Đông Thâm mặt mày đỏ trạch vì tức giận. Khi anh quay lại phát hiện Tịch Miên đã nghe hết cuộc nói chuyện của anh và mẹ. Anh lại cảm thấy vô cùng có lỗi.
Chuyện này anh nên giải quyết sớm để cô tránh đau lòng.
Anh đi đến ôm lấy cô vào lòng.
“Em đừng lo lắng, không sao đâu. Mẹ rất thương anh…”
“Hay là… anh đừng vì em mà cãi nhau với mẹ nữa? Nghe lời bà ấy quay về đi được không? Hay là chúng ta…”
Cô còn chưa kịp nói ra hai chữ “chia tay” đã bị Lục Đông Thâm lấy tay che miệng lại.
“Vậy còn em thì sao? Anh không thể bỏ mặc em được. Tịch Miên, tin anh, anh nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ em. Chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện chia tay.”
“Đông Thâm, ôm em, ôm em thật chặt, có được không anh?”