Chương 34: A

Bây giờ con ruột đã tìm về rồi, chẳng phải là gia sản lại phải chia thêm một phần nữa sao?

Hai con nhỏ chết tiệt này đều khắc bà ta, nhìn thấy chúng là không có chuyện gì tốt.

Mọi người đều ngồi im lặng, cho đến khi cửa thư phòng mở ra, ông cụ nhà họ Thẩm bước ra.

Ông cụ tuy tóc đã bạc trắng nhưng tinh thần thoạt nhìn vẫn rất tốt, trong tay cầm một cây gậy. Thẩm Phất Du liếc mắt nhìn, hình chạm khắc đầu rồng ở đó sao cứ thấy quen quen, hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Theo bước chân ông cụ Thẩm đi xuống bậc thang, Thẩm Phất Du cũng nhìn rõ hình vẽ đầu rồng, sắc mặt có chút vi diệu.

Cây gậy này là do cô từng dùng để luyện tập, sau khi khắc xong không biết vứt đâu, sau đó bị người ta lấy đi lấy lại cũng không biết đã bán cho ai rồi. Đối với cô mà nói cũng không quan trọng, dù sao cũng chỉ là một cây gậy thôi.

Không ngờ lại nhìn thấy ở đây, còn đang ở trong tay ông nội ruột của mình, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu.

Nhìn lớp bao bọc bên ngoài, có thể thấy ông cụ thường xuyên cầm nó trong tay.

“Cháu chính là Tiểu Du?” Ánh mắt cô quá mức trực tiếp, ông cụ Thẩm lập tức chú ý tới.

“Vâng, cháu chào ông ạ, cháu là Thẩm Phất Du.”

Điều này trước đó bố mẹ cũng đã nói qua, tên của những đứa trẻ trong nhà đều do ông cụ Thẩm đặt. Tên của cô trước khi bị lạc là Tɧẩʍ ɖυ, tên hiện tại cũng chỉ nhiều hơn trước một chữ, ngay cả họ cũng không đổi, gọi lên tự nhiên cũng thuận miệng.

Cái tên này đã dùng mười mấy năm lại rất giống với tên ban đầu, cho nên chỉ cần chuyển hộ khẩu về đây, những thứ khác đều không thay đổi.

“Rất thích?” Ông cụ Thẩm chỉ vào cây gậy trong tay hỏi.

Thẩm Phất Du lắc đầu: "Chỉ là thấy quen mắt thôi ạ.”

Cô không nói thẳng là do mình làm, bởi vì cô không chắc là ai đã bán thứ này, và bán với giá bao nhiêu.

Thứ này chắc chắn không phải do ông nội mua, nhỡ đâu bị người trung gian mua đi bán lại mấy lần thì sao, thôi, cứ vờ như không biết đi.

Nhưng câu nói này của cô lại khiến người khác hiểu lầm.

Đào Tố Mai nhịn không được bật cười: "Anh cả, chị dâu, Tiểu Du này thật thú vị, mới gặp lần đầu mà đã dám nói đồ của ông cụ là quen mắt."

Bà ta biết rõ, thứ này là mấy năm trước ông cụ nhờ người ta mua về, ông cụ rất thích, lúc nào cũng mang theo bên mình.

Cố tình nói ra như vậy, chính là muốn để ông cụ cho rằng con bé này tâm cơ khó lường.

Mạnh Thanh Bình liếc nhìn con dâu thích thể hiện của mình, nhíu mày, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Bà ta rất không hài lòng về cô con dâu này.

So về gia thế, học thức, thậm chí là dung mạo đều không bằng con dâu cả, nhưng lại là do ông cụ tự mình quyết định.

Điều này khiến bà ta rất bất mãn, đều là con trai của ông, sao có thể thiên vị như vậy?

Nhưng bà ta không dám phản bác, ông cụ đối với một số việc vẫn rất cố chấp, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi.

May mà Đào Tố Mai tuy không ra sao, nhưng đứa cháu trai sinh ra lại rất ưu tú, chỉ là sức khỏe có chút yếu.

Ông cụ họ Thẩm liếc nhìn Đào Tố Mai, tâm tư của bà ta đều thể hiện rõ trên mặt.

"Thẩm Minh đâu? Sao nó không đến?"

"Anh ấy đi công tác rồi ạ."

"Đi công tác? Đi với gái à?" Ông cụ hừ lạnh một tiếng, đi đến sô pha ngồi xuống, ra hiệu cho mọi người cùng ngồi.