Chương 23: A

Khi nói chuyện, ánh mắt Đào Tố Mai lại vô thức nhìn về phía Thẩm Phất Du, đến cả Thẩm Đường Khê chào hỏi bà ta cũng không nghe thấy.

Thẩm Phất Du chào hỏi Đào Tố Mai, nhìn đối phương trực diện, quả thật có chút khác biệt.

Khí vận trên người Đào Tố Mai ẩn ẩn có chút phát tím, người có khí vận như vậy hoặc là ở bên cạnh quý nhân lâu ngày nhiễm phải, hoặc là tiền đồ của bản thân sắp sửa thể hiện ra ngoài.

Rõ ràng Đào Tố Mai thuộc về trường hợp trước, luồng tử khí này là nhiễm từ trên người người khác.

"Dì hai, cháu thấy ấn đường của dì vẫn còn đen, sau này vẫn sẽ gặp hạn huyết quang."

Nghe Thẩm Phất Du nói, sắc mặt Đào Tố Mai lập tức sa sầm, thầm mắng con bé chết tiệt này không biết nói chuyện, mới gặp nó hai lần mà trong miệng chưa từng nói ra câu nào tốt đẹp về bà ta.

"Chị dâu, tôi còn việc, đi trước đây." Đào Tố Mai trực tiếp bước nhanh đi, khỏi phải nghe thêm từ trong miệng Thẩm Phất Du câu nào về việc bà ta có hạn huyết quang nữa.

"Tiểu Du, đây là?" Nhìn Đào Tố Mai vội vàng rời đi, Trần Uyển Uẩn khó hiểu nhìn về phía Thẩm Phất Du.

"Không có gì, chỉ là phản phệ sau khi vật về đúng chỗ thôi ạ."

Thứ này cũng không phải là không thể hóa giải, nhưng xem dáng vẻ của dì hai thì chắc là không muốn hóa giải rồi. Nếu không nhìn thấy cô, dì ấy cũng sẽ không chạy nhanh như vậy.

Trần Uyển Uẩn cũng nhớ tới chuyện lúc trước, sắc mặt cũng có chút khó coi. May mà bà còn nhớ là đến đây mua đồ giúp con gái, điều chỉnh lại tâm trạng, liền dẫn hai con gái đi vào trong tiệm.

Nhân viên quầy vừa nhìn thấy họ đi tới liền lập tức niềm nở chào đón, nghe nói họ muốn mua đồng hồ nữ lập tức lấy tất cả đồng hồ nữ ra bày ra trước mặt Thẩm Phất Du.

"Thẩm tiểu thư, cô có thích mẫu nào không ạ?" Người phụ trách vừa giới thiệu đồng hồ, vừa quan sát phản ứng của Thẩm Phất Du.

Thẩm Phất Du nghe một lúc, không mấy hứng thú, tùy ý quét mắt một vòng chọn đại một chiếc vừa mắt: "Lấy cái này đi."

"Không xem thêm mấy cái khác sao?" Trần Uyển Uẩn cũng không ngờ cô lại chọn nhanh như vậy.

"Không cần đâu ạ, chiếc đồng hồ này có duyên với con, chính là nó."

Thấy cô nói vậy, Trần Uyển Uẩn cũng không tiện nói thêm câu nào bảo cô chọn thêm mấy chiếc để ở nhà thay phiên đeo nữa.

Rồi bà ấy quay sang nhìn Thẩm Đường Khê: "Tiểu Khê, con cũng xem thử đi."

“Mẹ, con thấy cái này được đấy ạ." Thẩm Đường Khê cảm thấy Thẩm Phất Du nói đúng, cô cũng chọn một chiếc đồng hồ vừa nhìn đã thấy ưng ý.

Ừm, cái này gọi là có duyên.

Lúc từ quầy hàng ra, Trần Uyển Uẩn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy cũng trễ rồi định bụng dẫn hai đứa con gái đi ăn thì bị người ta gọi lại.

“Thẩm phu nhân, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp chị ở đây."

“Phương phu nhân." Nhìn thấy người tới, Trần Uyển Uẩn lịch sự đáp lại.

“Dì Lâm." Thẩm Đường Khê cũng chào hỏi theo, sau đó quay sang nhỏ giọng nhắc nhở Thẩm Phất Du: "Chị, đây là dì Lâm."

“Dì Lâm." Thẩm Phất Du cũng chào hỏi theo.

“Đây là?" Lâm Dung nhìn cô gái có vài phần giống Trần Uyển Uẩn, nhớ tới tin đồn gần đây nghe được.

“Đây là con gái lớn của tôi, Thẩm Phất Du."

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Lâm Dung cười nói.

“Gần đây có phải cô không khỏe?" Trần Uyển Uẩn thấy sắc mặt Lâm Dung hơi tái nhợt, cho dù có trang điểm cũng không che được.