Chương 85: Chị hoàn toàn thuộc về em

Âm Mật Vi mỉm cười nhìn Thời Sở Yêu, bộ dạng của cô giờ phút này cực kì đáng yêu, vừa giống một cô bé nhỏ tuổi chưa trải sự đời, lại vừa giống một vương phi phong tình vạn chủng, có thể dễ dàng nói ra những lời tâm tình sâu lắng động lòng người nhất, đồng thời lại tạo cho người khác cảm giác vô cùng ngây thơ.

Âm Mật Vi đưa tay vuốt ve gương mặt Thời Sở Yêu, cười nói: "Cảm ơn em."

Thời Sở Yêu đè lên mu bàn tay nàng, đắc ý nói: "Không cần cảm ơn, vì em còn có điều kiện."

Âm Mật Vi hỏi: "Điều kiện gì?"

Khóe miệng Thời Sở Yêu giương lên: "Đến lúc đó chị sẽ biết."

Âm Mật Vi cười cười, tiện tay cầm lên một phong bì trên mặt bàn, liếc qua một chút rồi đưa cho Thời Sở Yêu. "Em xem cái này đi."

Thời Sở Yêu nhận lấy. "Thư mời lễ trao giải hàng năm?"

Âm Mật Vi gật đầu. "Chị đã cho Triển Nhan chuẩn bị tư liệu của em, cuối năm nay sẽ đề cử em giải diễn viên của năm và bộ phim của năm."

Thời Sở Yêu sửng sốt. "Em?"

Âm Mật Vi mỉm cười. "Là em."

"Nhưng em chỉ vừa mới tái xuất, hơn nữa những lời nhận xét trước đây, không, thậm chí là bây giờ..." Thời Sở Yêu bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải, diễn viên của năm là giải thưởng mà tất cả các diễn viên đều mong muốn, nhưng trong tình huống hiện tại cho dù có ngờ nghệch đến mức nào cô cũng biết nếu muốn đạt được danh hiệu này phải gánh chịu những gì.

Quan trọng nhất là cho dù giữa Âm Mật Vi và cô không có bất kì quan hệ gì, chỉ cần có chút mập mờ cánh truyền thông cũng có thể đem xào nấu, đổi trắng thay đen trắng trợn, nói gì đến sự thật vốn đã vô cùng mờ ám.

Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu một chút. "Em có điều gì băn khoăn à?"

Thời Sở Yêu lắc đầu: "Không, chỉ là..."

Âm Mật Vi nắm tay Thời Sở Yêu, khẽ nói: "Có chị ở đây, mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì, em chỉ cần biểu hiện tốt một chút..."

Lời nói còn chưa dứt cửa phòng đã bật mở, một âm thanh vội vã vang lên: "Âm tổng, sao chị có thể bất công như vậy?"

Thời Sở Yêu nhìn lại, người đang xông vào phòng chính là Yến Tuyết Trì, nếu không phải trong tay cô ta cũng cầm một tập phong thư giống hệt của cô, có lẽ Thời Sở Yêu đã cho rằng cô ta ở ngoài cửa nghe lén.

Âm Mật Vi liếc mắt ra hiệu cho Thời Sở Yêu, lập tức ngồi xuống vị trí của mình, nhìn Yến Tuyết Trì nhạt nhẽo hỏi: "Cô dám tự tiện xông vào văn phòng tôi như vậy, hi vọng cô có lời giải thích hợp lí cho hành vi của mình."

Yến Tuyết Trì chìa phong thư ra trước mặt Âm Mật Vi: "Bộ phận nhân sự nói với tôi Âm tổng sắp đề cử Thời Sở Yêu đi làm ứng cử viên, tôi muốn hỏi vì sao Âm tổng lại làm như thế?"

Âm Mật Vi không thèm nhìn đến thứ trên tay Yến Tuyết Trì, nói: "Vì sao tôi không thể làm vậy?"

Yến Tuyết Trì cắn răng nói: "Thời Sở Yêu là người mới, chuyện gì cũng phải biết phải trái trước sau, huống hồ tôi đã vì Anh Lan cống hiến nhiều năm như vậy..."

Âm Mật Vi: "Tiểu Tuyết, thành tích của cô mấy năm nay đã rõ như ban ngày, liên tục ba năm liên tiếp nhận được đề cử danh hiệu diễn viên của năm, đây không phải cũng là một vinh dự sao?"

Yến Tuyết Trì oán giận nói: "Tôi không thèm cái đề cử đó, tôi muốn đạt giải!"

Âm Mật Vi thở dài: "Cô về nhà tỉnh táo suy nghĩ lại một chút, chúng ta sẽ bàn về chuyện này sau."

"Không có bàn sau." Yến Tuyết Trì lạnh lùng nói. "Tôi nhất định phải được đề cử, cũng nhất định phải dành giải, nếu Âm tổng nhất quyết không coi trọng những cống hiến của tôi, vậy tôi đành phải bỏ gian tà theo chính nghĩa vậy."

Âm Mật Vi ngẩng đầu nhìn. "Bỏ gian tà theo chính nghĩa?"

Yến Tuyết Trì: "Công ty của Dương Thấm Ngư tiểu thư đã mời tôi ký kết hợp đồng, tất cả các tác phẩm của tôi trên danh nghĩa sẽ thuộc bản quyền của Dương tiểu thư, ngoài ra tôi cũng muốn xem rốt cuộc giữa Thời Sở Yêu và tôi, ban giám khảo sẽ chọn ai."

Yến Tuyết Trì nói rồi quay người rời đi, đi qua Thời Sở Yêu còn hung hăng lười cô một cái, Thời Sở Yêu đưa tay giữ cô ta lại: "Cô đã muốn đến vậy tôi có thể nhường, dù sao tôi có đi cũng chưa chắc đã có thể đạt giải."

Yến Tuyết Trì nheo mắt: "Đừng ở đây giả vờ giả vịt nữa, đừng nghĩ tôi không biết những hành vi dơ bẩn của cô, muốn thắng tôi? Nằm mơ!"

Yến Tuyết Trì nghênh ngang rời đi.

Thời Sở Yêu nói với Âm Mật Vi: "Cô ta làm vậy cũng được sao, chị không suy nghĩ lại một chút à?"

Âm Mật Vi mỉm cười: "Cứ để cô ấy đi, người đã muốn đi thì khó có thể giữ lại được."

Thời Sở Yêu vừa rời khỏi tầng 30 thì gặp Âm Vũ Tùy đi tới kéo tay cô: "Tôi có chuyện muốn gặp cô, đến đây một chút."

Mãi đến một chỗ vắng người Thời Sở Yêu mới buông tay Âm Vũ Tùy: "Sao vậy, có chuyện gì mà hoảng hốt như thế?"

Âm Vũ Tùy: "Rốt cuộc vì sao cô lại để tôi với Đào San Hô chạm mặt hết lần này đến lần khác vậy?"

Thời Sở Yêu không hiểu: "Không phải chị bảo muốn biến cứng thành mềm sao?"

Âm Vũ Tùy bất đắc dĩ nói: "Hiện tại có vẻ là không được."

Thời Sở Yêu: "Vì sao?"

Âm Vũ Tùy: "Cô không hiểu Đào San Hô, không, có lẽ tôi cũng không hiểu người phụ nữ này rốt cuộc là thế nào..."

Thời Sở Yêu: "Cô ấy yêu cầu chị cái gì?"

Âm Vũ Tùy dừng một chút, nói: "Cô ấy nói muốn tôi tổ chức một buổi biểu diễn, sau đó trước mặt tất cả mọi người xin lỗi cô ấy, cầu hôn cô ấy."

Thời Sở Yêu ngẩn người, đột nhiên bật cười: "Không tệ, rất phù hợp với phong cách làm việc của cô ấy."

Âm Vũ Tùy sốt ruột nói: "Cô biết đây là chuyện không thể nào, tôi..."

Thời Sở Yêu hỏi: "Nếu chị không làm vậy thì sao?"

Âm Vũ Tùy: "Cô ấy không nói, nhưng cô biết mà."

Thời Sở Yêu cười cười. "Tôi không biết, chị cũng hiểu rõ cô ấy đấy chứ, biết tính cách của cô ấy đương nhiên sẽ hiểu cách làm việc của cô ấy, chuyện này ngoài chị ra ai không ai có thể nhúng tay vào được."

Âm Vũ Tùy nhìn Thời Sở Yêu. "Ý cô là tôi phải hòa giải với Đào San Hô, không nhất quyết phải chịu trách nhiệm đến cùng?"

Thời Sở Yêu: "Tôi chỉ nói phần đầu, quan trọng nhất là cách cô giải quyết thế nào, dù sao người Đào San Hô tiểu thư yêu là cô chứ không phải tôi."

Âm Vũ Tùy nhất thời nghẹn lời, Thời Sở Yêu nhìn cô. "Chị không phải là loại người không biết chịu trách nhiệm với hành vi của mình như thế, Đào San Hô tiểu thư đã có lần nói vậy với tôi."

Âm Vũ Tùy sững sờ: "Cô ấy nhắc đến tôi với cô?"

Thời Sở Yêu suy nghĩ một lát, gật đầu. "Lúc đó tôi không biết chị là ai, chỉ biết Đào San Hô tiểu thư có một người cô ấy rất yêu, mặc dù yêu đương nồng nhiệt đến thế nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn bị vứt bỏ thảm thương."

"Tôi không vứt bỏ cô ấy." Âm Vũ Tùy không nhịn được nói.

Thời Sở Yêu nhìn Âm Vũ Tùy. "Chị và cô ấy không có kết quả, thậm chí còn chưa nếm được mùi vị của kết quả đó đã chia tay, không phải bị vứt bỏ thì là gì?"

Âm Vũ Tùy xoa xoa huyệt thái dương. "Không phải bất kỳ đoạn tình cảm nào cũng có kết quả, đây là quy tắc trò chơi của người trưởng thành."

Thời Sở Yêu vỗ vai Âm Vũ Tùy. "Thật đáng tiếc Đào San Hô tiểu thư không nghĩ vậy, ít nhất trong tương lai mà cô ấy vẽ ra đã luôn có hình bóng của chị trong đó."

Âm Vũ Tùy ngẩn người, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

"Cho dù không thể có kết quả tốt đẹp, vậy cũng phải nghiêm túc đối mặt mới được." Thời Sở Yêu nhìn Âm Vũ Tùy. "Đây là thái độ cơ bản nhất phải có."

Âm Vũ Tùy thở dài, nhìn Thời Sở Yêu: "Cô rất để ý nhân vật này đúng không?"

Thời Sở Yêu mỉm cười. "Âm Mật Vi tiểu thư để ý."

Âm Vũ Tùy: "Tôi không cảm thấy cô là người sẽ suy nghĩ vì người khác."

"Âm Mật Vi không phải là người khác." Thời Sở Yêu nhìn vào mắt Âm Vũ Tùy. "Tôi không quan tâm bộ phim này có thể tiếp tục diễn hay không, cũng không quan tâm Đào San Hô tiểu thư có vi phạm hợp đồng, tôi chỉ để ý liệu Âm Mật Vi có bị tổn thương, có không vui hay không, ít ra trên một phương diện nào đó chúng tôi có vẫn có chung một quan điểm."

Âm Vũ Tùy nhìn ánh mắt không rõ hàm ý của Thời Sở Yêu, nheo mắt: "Cô và Vi Vi..."

"Nếu chị khiến cô ấy tổn thương dù chỉ một chút, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho chị." Thời Sở Yêu gằn giọng. "Những lời này của tôi đều là thật."

Lúc Thời Sở Yêu nhận được điện thoại của Âm Mật Vi đang ở trong phòng hóa trang, mệt mỏi cả ngày nhưng khi nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên tên của Âm Mật Vi không khỏi cười một tiếng, cảm thấy mệt mỏi nãy giờ dường như bị một cuộc gọi này đánh bay.

"Đang nghỉ ngơi sao?" Âm thanh của Âm Mật Vi trong trẻo dễ chịu.

Thời Sở Yêu cười nói: "Còn một phân cảnh nữa, quay xong là có thể kết thúc công việc rồi."

Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng: "Chị có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"

Thời Sở Yêu nghĩ nghĩ: "Tin tốt trước đi."

"Chị ly hôn rồi." Ngữ khí của Âm Mật Vi vẫn trầm ổn bình tĩnh, tựa như đang nói đến chuyện không phải của mình.

Thời Sở Yêu sững sờ một lát mới phản ứng được Âm Mật Vi đang nói đến cái gì, cô cắn môi, không biết nên nói gì đành hỏi: "Vậy còn tin xấu?"

Thật ra nghe được tin này rồi thì làm gì có tin nào có thể coi là tin xấu?

Đối với Thời Sở Yêu mà nói, thứ chắn đường cô và Âm Mật Vi là Quý Nguyên Tu từ giờ trở đi đã không còn tồn tại, Âm Mật Vi không còn là vợ của Quý Nguyên Tu, mà Quý Nguyên Tu cũng không còn là người quan trọng nhất của Âm Mật Vi.

Cuối cùng cô cũng có thể hoàn toàn, hoàn chỉnh mà có được Âm Mật Vi.

"Tin xấu à." Âm Mật Vi cố ý câu giờ, đợi Thời Sở Yêu thúc giục nhiều lần mới nói. "Ông nội mời em đến ăn cơm."