Âm Vũ Tùy rất ít khi xuất hiện tại trụ sở Anh Lan, cho dù có đến cũng sẽ rất kín tiếng, hôm nay cũng không ngoại lệ. Toàn bộ công ty Anh Lan, trừ Triển Nhan, chắc có lẽ không có đến người thứ hai nhận ra cô ấy.
Khi Âm Mật Vi thấy Âm Vũ Tùy xuất hiện trong văn phòng có chút kinh ngạc, dừng bút, nói: "Sao chị lại đến đây?"
Thật ra Âm Mật Vi cũng đã đoán được bảy tám phần, Âm Vũ Tùy sẽ không vô duyên vô cớ về nước, cũng sẽ không lặng lẽ xuất hiện như vậy, nhưng rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với Đào San Hô không, Âm Mật Vi vẫn chưa xác định được.
"Hai hôm trước chị đã gửi bài hát cho em, em nghe chưa?" Âm Vũ Tùy ngồi xuống sofa, thoải mái nghiêng người.
"Chưa, nhưng nghe nói rất hay, ngay lập tức đã được đưa đến chỗ đạo diễn rồi." Âm Mật Vi thành thật trả lời, cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Âm Vũ Tùy.
Âm Vũ Tùy cười cười: "Cứ tưởng sẽ nhận được lời khen của em cơ đấy."
Âm Mật Vi bình tĩnh hỏi: "Chị tìm tôi có chuyện gì?" Âm Vũ Tùy không phải là kiểu người sẽ bám theo người khác, từ một góc độ nào đó, thật ra cô ấy rất lạnh lùng, lạnh đến thấu xương, chỉ cần cô ấy muốn, nhất định sẽ không để lộ ra bất kỳ cảm xúc gì.
Âm Vũ Tùy nhìn Âm Mật Vi, đột nhiên nói: "Nếu chị có làm việc gì khiến em khó xử, vậy chị xin lỗi."
Âm Mật Vi ôm khuỷu tay nhìn Âm Vũ Tùy, không nói một lời, rất lâu sau mới mở miệng: "Vì Đào San Hô tiểu thư sao?"
Âm Vũ Tùy trầm mặc một lát, khẽ gật đầu.
Âm Mật Vi: "Vậy chị quả thật phải xin lỗi tôi rồi."
Âm Mật Vi nói rồi đặt một tập văn kiện trước mặt Âm Vũ Tùy, nói: "Đào tiểu thư vừa mắng các diễn viên chính một trận, cả đạo diễn hay người chế tác cũng không tha."
Âm Vũ Tùy nhìn lướt qua bức thư, ánh mắt va phải câu cuối cùng: Không loại trừ khả năng thay đổi diễn viên.
"Đào San Hô tiểu thư mặc dù làm việc một mình, nhưng cô ấy cũng không phải kiểu người không biết lấy đại cục làm trọng, có thể khiến cô ấy tự cản trở tác phẩm của chính mình tất nhiên phải có lý do chính đáng." Âm Mật Vi nhàn nhạt nói. "Có lẽ chỉ có chị mới có thể nói cho tôi lý do đó là gì."
Âm Vũ Tùy nhìn lên trần nhà thật lâu, cuối cùng mới nói: "Nếu chị nói, vì sợ Đào San Hô sẽ làm gì đó em với ông nội nên chị mới trở về, em có tin không?"
Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Giải thích rõ ràng hơn đi."
Âm Vũ Tùy: "Thật ra chị và Đào San Hô đã quen biết rất lâu rồi, tình cờ vì một mối lương duyên mà chị và cô ấy..."
Âm Vũ Tùy dừng một chút, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp.
"...hình thành một mối quan hệ song phương, nhưng lại rất khác thường." Âm Vũ Tùy cuối cùng cũng tìm thấy từ mình cho rằng phù hợp. "Mối quan hệ này của bọn chị lúc đó rất thích hợp, nhưng đó không phải là một mối quan hệ có thể nhìn thấy tương lai."
Âm Mật Vi im lặng lắng nghe: "Chị chưa từng nói cho tôi biết những chuyện này."
Âm Vũ Tùy: "Chị cứ nghĩ chuyện này sẽ kết thúc sau khi chị rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy 《Cùng ngươi tránh mưa》, chị mới phát hiện Đào San Hô còn lâu mới dễ dàng quên đi như vậy, cô ấy thậm chí..."
"Cô ấy thích chị?" Âm Mật Vi cảm giác Âm Vũ Tùy cũng không muốn bị đem chuyện mình đã coi là quá khứ ra thảo luận, nàng hỏi.
Âm Vũ Tùy bất đắc dĩ nói: "Từ góc độ của cô ấy mà nói, đúng vậy."
Âm Mật Vi: "Cô ấy đã thích chị, chị sợ cái gì?"
Âm Vũ Tùy nhìn Âm Mật Vi một chút: "Em có biết không, có một thứ tình yêu, nó sẽ khiến chúng ta rơi vào một trạng thái hoàn toàn khác biệt so với bản thân lúc trước, làm những thứ không tưởng tượng nổi, nói những thứ mình không dám nghĩ đến, đến khi nhìn lại bản thân dường như chỉ còn lại cái xác, bên trong là một linh hồn hoàn toàn xa lạ."
Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, nói: "Cho nên, chị chính là nguyên tác của Nguyên Tuấn?"
Mặc dù Âm Vũ Tùy rất không muốn thừa nhận, nhưng cho đến bây giờ cô cũng chưa từng phủ nhận, đối với Âm Mật Vi mà nói, đây là một sự thật rõ rành rành.
"Chị..." Âm Vũ Tùy hiếm hoi lộ ra biểu cảm khó xử, trong ấn tượng của Âm Mật Vi, người chị này từ trước đến giờ chưa từng tỏ ra khó khăn như thế.
Âm Vũ Tùy đang định trả lời thì Triển Nhan đột nhiên gõ cửa, đưa một phong thư cho Âm Mật Vi, nói: "Âm tổng, Bạch Anh Lạc tiểu thư có một bức thư muốn gửi cho chị."
"Thư?" Âm Mật Vi ngoài ý muốn nhận lấy bức thư trong tay Triển Nhan, nàng lập tức hiểu ra nội dung trong tờ giấy này nhất định sẽ không mấy vui vẻ.
Lướt qua nội dung, Âm Mật Vi trầm mặc.
Triển Nhan dò hỏi: "Âm tổng, Bạch tiểu thư..."
Âm Mật Vi đặt thư xuống, lạnh lùng nói: "Bạch tiểu thư đã liệt kê ra mười một lý do để thay đổi diễn viên chính Thời Sở Yêu, nếu không cô ấy sẽ rút đi tất cả phần vốn đầu tư."
Triển Nhan sửng sốt: "Tại sao lại như vậy?"
Âm Mật Vi đương nhiên nhận ra mục tiêu của Bạch Anh Lạc là Thời Sở Yêu, chỉ là tạm thời nàng chưa nghĩ ra lý do tại sao cô ta lại dám ra tay mạnh mẽ như vậy vào lúc này.
"Em thật đúng là em gái của chị." Âm Vũ Tùy thoáng liếc qua bức thư của Bạch Anh Lạc. "Xem ra chúng ta đều chọc phải những người không nên chọc rồi."
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm tờ giấy, lạnh nhạt nói: "Chị nói sai rồi, bọn họ mới là kẻ chọc nhầm người."
Thời Sở Yêu cảm thấy kì lạ khi nhận được điện thoại của Âm Mật Vi, vì nàng nói muốn mời cô tham gia một bữa tiệc rượu, mà lại là lấy danh nghĩa riêng của nàng chứ không phải thư mời từ Triển Nhan.
"Bảy giờ tối nay, em đến được không?" Âm Mật Vi nhạt nhẽo hỏi.
Mặc dù Thời Sở Yêu không hề bài xích việc cùng đi dự tiệc với Âm Mật Vi, nhưng cô vẫn nói: "Trừ phi chị đến đón em."
"Được." Giọng nói Âm Mật Vi vẫn nhẹ nhàng như vậy.
"Vậy chị phải mặc một bộ lễ phục hở lưng đó." Thời Sở Yêu cảm thấy hôm nay Âm Mật Vi rất dịu dàng, dứt khoát đòi hỏi thêm.
"Màu đen được không?" Âm Mật Vi nhẹ giọng hỏi, tựa như đã quyết định, nhưng nếu Thời Sở Yêu muốn màu khác nàng vẫn có thể đổi được.
Thời Sở Yêu vừa tưởng tượng đã thấy trái tim nhảy dựng. "Được." Vừa vặn có thể tôn lên làn da trắng như bạch ngọc của Âm Mật Vi, chỉ nghĩ thôi đã thấy vô cùng ngon miệng.
"Quyết định vậy đi, chờ chị ở trường quay." Âm Mật Vi nói xong cúp điện thoại.
Thời Sở Yêu nghe âm thanh tút tút trong điện thoại, không thể tin được lần hẹn hò đầu tiên lại đến nhanh như thế, hơn nữa còn là Âm Mật Vi chủ động hẹn cô.
Cách đây không lâu cô còn suy nghĩ, làm thế nào để mở miệng rủ Âm Mật Vi đi hẹn hò đây.
"Thời Sở Yêu tiểu thư, Diệp Thanh Dục tiểu thư đã vào chỗ." Phó đạo diễn gọi cô.
Thời Sở Yêu lập tức cất điện thoại, cách đó không xa Diệp Thanh Dục đã hóa trang xong, chuẩn bị sẵn sàng tại vị trí. Vừa thấy Thời Sở Yêu, ánh mắt Diệp Thanh Dục lóe lên.
"Em vẫn khỏe chứ?" Mặc dù Thời Sở Yêu cảm thấy sau khi Diệp Thanh Dục thổ lộ tình cảm rất khó để tiếp tục quay phim với cô ấy, nhưng cô không muốn phá hỏng sự ăn ý giữa hai người.
Diệp Thanh Dục gật gật đầu.
Hai cảnh phim đầu tiên rất nhanh đã quay xong.
Thời Sở Yêu nhìn đồng hồ, hiện tại cách thời gian bảy giờ Âm Mật Vi hẹn ước ngày càng gần.
Diệp Thanh Dục nhìn Thời Sở Yêu, trầm mặc một lát, nói: "Thời tiểu thư, thời gian này rất cảm ơn chị đã chiếu cố em, em cũng đã học được rất nhiều từ chị..."
"Sao đột nhiên em lại nói như vậy?" Thời Sở Yêu không hiểu. "Em muốn rời đi sao?"
Diệp Thanh Dục muốn nói lại thôi, dưới áp lực của Thời Sở Yêu cuối cùng cũng nói: "Không, không phải em, Thời tiểu thư, bởi vì em không thể tiếp tục quay phim cùng chị nữa, nên người đi nhất định phải là chị."
"Em có ý gì?" Thời Sở Yêu nhìn Diệp Thanh Dục, không hiểu chuyện gì.
Diệp Thanh Dục cầm nước mắt, nói: "Bạch Anh Lạc tiểu thư đã đưa công văn xuống yêu cầu chị nhanh chóng rời khỏi vai nam chính, chị không biết sao?"
Bạch Anh Lạc?
Chính là cô gái thích bám đuôi Âm Mật Vi kia?
Thời Sở Yêu trầm xuống: "Nhìn biểu hiện của em, có vẻ em đã biết lâu rồi?"
Diệp Thanh Dục không trả lời, chỉ nói: "Chị vẫn luôn là người em kính trọng..."
"Thật đáng tiếc, địa vị của em trong lòng tôi cần phải có sự sắp xếp lại." Thời Sở Yêu kiềm chế cơn tức giận, bình tĩnh nói: "Mặc dù tôi không biết quan hệ giữa em và Bạch Anh Lạc là thế nào, nhưng tôi vẫn muốn khuyên em một câu, tốt nhất nên tránh xa người phụ nữ đó, nếu không em sẽ là thiêu thân lao đầu vào lửa."
Diệp Thanh Dục tỏ vẻ đã hiểu, Thời Sở Yêu cũng không muốn dây dưa với cô ấy, nói xong quay người đến phòng trang điểm.
Đứng trước gương tẩy trang, Thời Sở Yêu bỗng nhiên nghĩ đến Âm Mật Vi, nếu Diệp Thanh Dục đã biết chuyện này, Âm Mật Vi chắc chắn cũng đã biết rồi, vì vậy nàng mới chủ động mời cô đi dự tiệc.
Nàng muốn cô phân tâm, không quá đau buồn sao?
Thời Sở Yêu nhớ Âm Mật Vi đã từng nói, bộ phim này sở dĩ có thể bấm máy phần lớn là do nhà Bạch Anh Lạc đầu tư, hiện tại Bạch Anh Lạc dám thẳng thừng ra quyết định đổi diễn viên như vậy, sợ là đã chuẩn bị xong xuôi.
Hoặc là đổi diễn viên, hoặc là rút vốn đầu tư, Thời Sở Yêu có thể tưởng tượng được Bạch Anh Lạc hùng hùng hổ hổ đi dọa người.
Thời Sở Yêu thay quần áo rồi một lần nữa trang điểm, đúng bảy giờ đã xong, điện thoại của Âm Mật Vi cũng đúng giờ gọi đến.
Thời Sở Yêu bấm nghe, ban đầu cô định nói Âm Mật Vi mình không muốn ra ngoài, nhưng giây phút nghe thấy âm thanh dịu dàng của Âm Mật Vi cô lập tức thay đổi chủ ý.
"Chị đợi em ở cửa ra vào, còn có trà chanh mà em thích uống." Giọng nói Âm Mật Vi vẫn nhẹ nhàng, dễ nghe như vậy.
Thời Sở Yêu đi ra cửa chính của trường quay, quả nhiên nhìn thấy Âm Mật Vi cách đó không xa, nàng nhìn thấy Thời Sở Yêu liền mở cửa, vẫy tay với cô.
Trong không gian mờ ảo của bầu trời khi xế chiều đã tắt, thân ảnh Âm Mật Vi giữa dòng xe cộ tấp nập thật xinh đẹp ưu nhã, phảng phất bóng dáng như một nàng tiên giáng trần.
Nàng mặc một bộ lễ phục hở lưng màu đen, lớp vải lụa ôm lấy toàn cơ thể xẻ ra ở đôi chân.
Vô cùng xinh đẹp.
Thời Sở Yêu không tự chủ được tiến về phía Âm Mật Vi.