Bạch Anh Lạc cười nhạt một tiếng, nói với Diệp Thanh Dục: “Coi như cô biết đi, không phải điều đó cũng chỉ mang đến cho cô đau đớn thôi sao?”
Diệp Thanh Dục không nhịn được nói: “Tôi chỉ nghĩ, vì sao người Thời tiểu thư thích không phải là tôi, chúng tôi lúc quay phim rõ ràng ăn ý như vậy, cũng rất có cảm giác CP, rõ ràng cô ấy...”
“Rõ ràng đã khiến cô cảm thấy cô ấy thích cô?” Bạch Anh Lạc tiếp lời, cười híp mắt nhìn gương mặt muốn khóc của Diệp Thanh Dục.
Diệp Thanh Dục cắn môi, trầm mặc một lát, cuối cùng im lặng.
Bạch Anh Lạc tuyệt đối không đồng tình với cách suy nghĩ trong chuyện tình cảm của Diệp Thanh Dục, nói cách khác, cô cũng không tốt bụng đến mức rước phiền phức vào người, huống gì dạng người Diệp Thanh Dục gặp phải rất nhiều.
Diệp Thanh Dục chẳng qua chỉ là thiếu nữ không tìm thấy mùa xuân của mình, tinh thần hơi ảm đạm mà thôi.
Nhưng Thời Sở Yêu cũng không phải ngọn đèn đã cạn dầu.
Bạch Anh Lạc nhớ trước đây, Âm Mật Vi cũng chưa từng bài xích sự đυ.ng chạm của cô, thậm chí cũng không cự tuyệt biểu hiện ân cần muốn lấy lòng đó.
Nhưng rõ ràng cô mới quen biết Âm Mật Vi không lâu, thậm chí số lần hai người gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Xét đến tính cách cao ngạo quạnh quẽ kia của Âm Mật Vi, làm gì có chuyện nàng không đẩy cô ra, ngược lại tựa như ngầm đồng ý vậy.
“Bạch tiểu thư... Nếu... nếu cô là tôi... cô sẽ làm thế nào?” Diệp Thanh Dục nghĩ một hồi, cuối cùng khuấy động chiếc thìa trong tay, hỏi.
Bạch Anh Lạc nhìn Diệp Thanh Dục: “Sao cô lại hỏi tôi vấn đề này, chuyện tình cảm mỗi người khác nhau, không thể so sánh như vậy.”
"Nhưng tôi cảm thấy cô và Thời tiểu thư...” Diệp Thanh Dục cúi đầu, mập mờ nói.
Bạch Anh Lạc: “Tôi với Thời tiểu thư làm sao? Tôi không quen biết cô ấy.”
Diệp Thanh Dục nghiêm túc nhìn Bạch Anh Lạc nói: “Tôi cảm thấy cô và Thời tiểu thư có ngoại hình rất giống nhau, nhìn thoáng qua có thể liên tưởng đến hai chị em.”
Bạch Anh Lạc sững sờ: “Chị em?"
Diệp Thanh Dục gật đầu.
Bạch Anh Lạc cảm giác tất cả mọi thắc mắc trước đó của mình đã được lý giải, bởi vì cô trông giống Thời Sở Yêu nên Âm Mật Vi mới không cự tuyệt. Trên thực tế, người Âm Mật Vi để ý trước giờ chỉ có Thời Sở Yêu mà thôi.
Cho nên, người yêu của Thời Sở Yêu là Âm Mật Vi sao?
Bạch Anh Lạc khẽ cắn môi, Thời Sở Yêu là một cô gái xinh đẹp, dáng lại chuẩn, vì chuyện công việc mà suốt ngày quấn quýt Âm Mật Vi cũng không có gì là lạ, nhưng rốt cuộc tại sao Âm Mật Vi lại chú ý đến cô ấy?
Đến Diệp Thanh Dục cũng tơ tưởng Thời Sở Yêu, điên cuồng tương tư.
Thời Sở Yêu người phụ nữ này, rốt cuộc cô ấy có bùa phép gì khiến người khác để ý đến mình như vậy?
Sau khi tạm biệt Diệp Thanh Dục ở quán cà phê, Bạch Anh Lạc gọi cho luật sư Bạch Anh của mình.
“Điều tra một người cho tôi, Thời Sở Yêu, đúng, là diễn viên đó, nhanh lên, càng kỹ càng tốt.”
Âm Mật Vi cuối cùng cũng kết thúc hai cái hội nghị, nàng cảm thấy hai bên eo mình mỏi đến sắp gãy rồi, gần đây mọi chuyện đang dần vượt tầm kiểm soát, mặc dù có sự giúp đỡ của Triển Nhan nhưng những việc nàng phải tự ra tay vẫn rất nhiều, hơn nữa vì 《Cùng ngươi tránh mưa》 ngày càng nổi tiếng, những công ty giải trí và tập đoàn điện ảnh muốn hợp tác với Anh Lan ngày càng nhiều, đáp ứng không xuể.
Âm Mật Vi xoa xoa thái dương, hôm nay đã là ngày thứ tư trong tuần nàng phải tăng ca đến mười một giờ mới được rời công ty, nhưng rời công ty không có nghĩa là hoàn thành công việc, sau khi về nhà nàng còn phải làm việc đến hơn một giờ mới có thể đi ngủ.
Âm Mật Vi có thói quen, đó là sau mỗi hội nghị nàng luôn là người cuối cùng rời khỏi phòng họp, hôm nay cũng không ngoại lệ, đợi khi đám người đó ra khỏi phòng, Âm Mật Vi sắp xếp tài liệu, đứng dậy mở cửa đi ra, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bó hồng lớn.
Âm Mật Vi nhíu mày.
Phía sau bó hồng ló ra một khuôn mặt xinh xắn, nở nụ cười ngọt ngào với nàng.
“Âm tỷ, đây là hoa hồng em tự tay hái.” Người nọ cười nói, không có vẻ gì là sợ sệt.
Gương mặt Âm Mật Vi không chút biến sắc. “Muốn gặp tôi phải hẹn trước.”
“Em biết, nhưng em chỉ muốn gặp chị một chút thôi, em tên là Tất Sam.” Cô bé Tất Sam đầy mong đợi nhìn Âm Mật Vi. “Em rất thích 《Cùng ngươi tránh mưa》, rất hi vọng trong tương lai có thể hợp tác với bên chế tác ưu tú như Âm tỷ...”
“Đoàn làm phim của chúng tôi đã đầy.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên cách đó không xa.
Âm Mật Vi sững sờ, nghiêng đầu nhìn, người đang đi đến từ đầu bên kia hành lang đúng là Thời Sở Yêu.
“Chị là...” Tất Sam nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu, vẻ mặt do dự.
“Đến tôi cũng không biết, vậy mà dám tự xưng là người hâm mộ của bộ phim này sao?” Thời Sở Yêu ôm khuỷu tay nhìn Tất Sam, ánh mắt tràn đầy nghiền ngẫm.
Tất Sam sững sờ: “Chị... chị là...”
“Tôi là ai?” Thời Sở Yêu hơi cúi người, đầu ngón tay khẽ nâng cằm Tất Sam. “Cô có thể không biết tôi là ai, nhưng em nhất định phải biết, không thể tự nhiên đến quấy rầy Âm tổng, cũng không thể tự tiện chìa loại hoa này ra trước mặt cô ấy.”
Thời Sở Yêu nói rồi đẩy bó hoa trước mặt Âm Mật Vi vào ngực Tất Sam: “Muộn rồi, cô về đi.”
Tất Sam tức giận nói: “Chị dựa vào cái gì mà dám đuổi tôi đi?”
Thời Sở Yêu mỉm cười: “Tôi đang rất lịch sự tiễn khách.”
“Chị...!” Tất Sam trừng mắt nhìn Thời Sở Yêu, cầm bó hoa hồng rời đi.
Âm thanh gót giày va chạm với mặt đất biến mất cuối hành lang.
Thời Sở Yêu thỏa mãn cười cười, nhướng mày với Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi nhìn cô, quay người về phía phòng làm việc, vừa đi vừa lạnh nhạt nói: “Em ăn dấm quá rõ ràng rồi.”
Thời Sở Yêu không để ý chút nào: “Trong hành lang không có người khác à, sao chị dám nói thẳng như vậy?”
Âm Mật Vi mở cửa ban công, bật đèn, quay trở lại ghế ngồi, lật sấp văn kiện ra: “Tầng này chỉ có văn phòng của chị, chị muốn làm gì chẳng được.”
Thời Sở Yêu cảm thấy một Âm Mật Vi chững chạc đàng hoàng nhưng lại để lộ ý xấu của mình như vậy thật sự rất mê người, cô đi đến trước mặt nàng, nói: “Thật sự làm gì cũng được?”
Động tác cầm bút của Âm Mật Vi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thời Sở Yêu, lặng lẽ nói: “Phải.” Sự mệt mỏi cả ngày hôm nay dịu đi từ giây phút nàng nhìn thấy Thời Sở Yêu, Âm Mật Vi thật sự không tưởng tượng nổi sự khác biệt này.
Đặt trước lý trí là tình cảm, hiện giờ nàng cần Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu di chuyển đến cạnh bàn, ngồi lên mép bàn làm việc Âm Mật Vi, hai bên đùi khẽ tách ra tạo thành khoảng cách, mũi chân nhẹ nhàng vuốt ve phần đùi lộ ra bên ngoài váy của Âm Mật Vi. “Em không tin.”
Âm Mật Vi không hề bị lay động bởi lời nói ẩn ý của Thời Sở Yêu, chỉ hơi di chuyển, khéo léo tránh đi sự quấy rầy của Thời Sở Yêu, tiếp tục vùi đầu vào đống văn kiện, lạnh nhạt nói: “Tin hay không tùy em.”
Âm Mật Vi vô cùng hưởng thụ quá trình Thời Sở Yêu trở thành thợ săn, Thời Sở Yêu thích đi săn, nàng sẽ thiết kế mồi nhử và con mồi, để Thời Sở Yêu tìm kiếm ở khu vực nàng chuẩn bị sẵn, chỉ đợi đến khi cô không thể kìm nén được nữa, Âm Mật Vi mới tung ra thứ cô ấy muốn.
“Hôm nay luật sư của Quý Nguyên Tu gọi cho em, nói có vài chuyện muốn thương lượng.” Thời Sở Yêu thấy Âm Mật Vi không để ý đến mình, cảm thấy hơi lạc lõng, nhưng cô tuyệt đối không sốt ruột, Âm Mật Vi chính là một đóa hoa Tuyết Liên, đưa Tuyết Liên đến một nơi nhiệt độ dần tăng cao, quan sát từng biến hóa nhỏ của bông hoa, đó mới là niềm vui thú.
“Sau đó em làm sao?” Tay Âm Mật Vi vẫn viết không ngừng, lật xem văn kiện.
Thời Sở Yêu nhẹ nhàng ấn lên tay Âm Mật Vi, đợi đến khi Âm Mật Vi ngẩng đầu lên nhìn cô, lúc này Thời Sở Yêu mới gằn từng chữ: “Chị nói không muốn em có bất kì liên hệ gì với hắn, nên em cũng không để ý nữa.”
Âm Mật Vi hơi cảm động, Thời Sở Yêu thật sự đã ghi nhớ từng lời nói của nàng vào lòng, dù đây chỉ là một câu nói nhảm lúc ăn dấm.
“Đêm hôm khuya khoắt em tới đây chỉ là để nói với chị em đã hết lòng tuân thủ lời hứa hẹn sao?” Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, dù bận rộn vẫn ung dung hỏi.
Thời Sở Yêu mỉm cười: “Còn tiện tay từ chối giúp chị một đóa hoa đào nát.”
Âm Mật Vi: “Cô bé vừa rồi kia?”
Thời Sở Yêu gật đầu: “Chẳng lẽ còn có người khác?”
Âm Mật Vi: “Nếu như nói tặng hoa hay quà thì phòng chứa đồ bên trong còn rất nhiều, chị...”
“Em biết, xét về vị trí của chị bây giờ, số người ôm mộng tương tư chị rất nhiều, cả những kẻ muốn bò lên...”
Thời Sở Yêu đột nhiên dừng lại, bởi vì Âm Mật Vi đã đứng dậy, dán môi lên môi cô.
“Vị trí bên giường chị sẽ chỉ là của em thôi.” Âm thanh của Âm Mật Vi trong trẻo lạnh lùng, nếu đánh giá từ góc độ đặt bên môi này, quá bình tĩnh, cũng quá lạnh lẽo không chút nhiệt độ, thế nhưng lọt vào tai Thời Sở Yêu, câu nói này lại giống như một mũi tiêm giúp cô nâng cao dũng khí, đâm thẳng vào trái tim.
Mãi đến rất lâu sau khi Âm Mật Vi thốt ra câu nói đó, Thời Sở Yêu vẫn cảm thấy tim mình đập như trống.
Có thể khiến toàn bộ cơ thể cô rung động lại là một người phụ nữ, mà người phụ nữ này đang đứng trước mặt cô, với dáng vẻ ưu nhã cô thích nhất.
Dùng chính dáng vẻ như đang chờ đợi được ôm, đứng trước mặt cô.
Thời Sở Yêu ôm lấy Âm Mật Vi vào trong ngực, bất kể nhiệt độ của nàng lạnh thế nào, lời nói thốt ra quạnh quẽ ra sao, cô luôn có thể thu hoạch được một năng lượng nóng hổi từ trên người Âm Mật Vi.
Có lẽ đây chính là sức hút độc nhất vô nhị của Âm Mật Vi.
Lúc Bạch Anh Lạc cầm trên tay kết quả điều tra ít nhiều vẫn có chút giật mình, nàng không nghĩ bên cột bối cảnh của Thời Sở Yêu lại có hai chữ “bao nuôi”.
Bạch Anh lý trí phân tích với nàng: "Thời Sở Yêu từng có thời gian nhàn rỗi vô cùng, thế nhưng tiền bạc lại chưa bao giờ thiếu, đã vậy cô ấy còn từng bị nhìn thấy đi chung với một người đàn ông thần bí...”
Bạch Anh Lạc siết chặt báo cáo điều tra trong tay, mặc dù đã biết trước Thời Sở Yêu không phải con cháu gia tộc nổi tiếng gì, nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ cô lại...
Thảm hại như vậy.
Bạch Anh Lạc: “Người bao nuôi cô ấy là ai?”
Bạch Anh lắc đầu: “Người kia rất cẩn thận, gần như chưa từng cùng Thời Sở Yêu xuất hiện chung một chỗ.”
Bạch Anh Lạc: “Có khả năng Thời Sở Yêu đồng loạt được nhiều người bao nuôi không?”
Bạch Anh nghĩ nghĩ, nói: “Gần đây nơi Thời Sở Yêu đi nhiều nhất, không, phải nói là duy nhất, là trường quay và trụ sở chính tập đoàn Anh Lan, nhưng Thời Sở Yêu đã rời khỏi chung cư đang sống, dọn sang chỗ khác, mặc dù về độ xa hoa thì kém xa chỗ cũ, nhưng đó cũng là một chung cư cao cấp, tôi đi nghe ngóng qua, căn hộ đó cũng không đứng tên Thời Sở Yêu.”
Bạch Anh Lạc cười một tiếng: “Tức là đổi kim chủ rồi sao? Anh Lan lại muốn để loại người thế này làm diễn viên chính, không biết lão gia sẽ phản ứng ra sao.”
Bạch Anh do dự một chút, nói: “Còn có một chuyện kỳ quặc khác, Thời Sở Yêu hình như có quen biết với chồng Âm Mật Vi. Tôi từng thấy trên bàn luật sư của Quý Nguyên Tu một tập văn kiện gửi cho luật sư của Thời Sở Yêu.”
Bạch Anh Lạc xoa lông mày: “Từ những manh mối trên, cô có kết luật gì?” Những đầu mồi đứt quãng quá nhiều, Bạch Anh Lạc không muốn hao tâm tổn sức suy nghĩ quá nhiều.
Huống gì người nàng quan tâm không phải Thời Sở Yêu, không phải người đàn ông thần bí kia, cũng không phải Quý Nguyên Tu, mà là Âm Mật Vi.
Nàng cũng muốn như Diệp Thanh Dục mà chất vấn Âm Mật Vi, vì sao lại thích người không phải là nàng?
Nhưng Bạch Anh Lạc kiêu ngạo hơn Diệp Thanh Dục rất nhiều lần, cái tôi lớn không cho phép nàng đặt ra câu hỏi khiến tự tôn của bản thân bị gièm pha như thế.
Muốn, vậy cứ chiếm lấy là được.
Hai mươi mấy năm cuộc đời trước đó của Bạch Anh Lạc vốn dĩ xoay vần như vậy.