- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 77: Cùng em như vậy cả đời, được không?
Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 77: Cùng em như vậy cả đời, được không?
Lúc này Âm Mật Vi giống hệt như một nàng tiên cá bị đưa lên bờ, khắp người tỏa ra gợn sóng mịn màng bóng loáng, lấp lánh nhưng lạnh buốt thoải mái.
Bên ngoài trận tuyết cuối mùa đang đổ xuống, nhưng Thời Sở Yêu lại cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, dây thần kinh cùng các tế bào khác trên cơ thể mẫn cảm đến mức có thể nghe được âm thanh từng bông tuyết chạm vào cửa kính.
Cảm xúc vì Âm Mật Vi mà trở nên nhạy cảm, cũng chỉ có thể vì nàng mà dịu đi.
Thời Sở Yêu cúi người hôn tấm lưng của Âm Mật Vi, thoải mái chìm đắm trong hào quang nàng tỏa ra, những tia sáng phát ra từ ánh mắt, đôi môi, từ đuôi lông mày dường như đều biến thành những viên ngọc quý, nương theo sức lực của Thời Sở Yêu mà lặng lẽ trôi vào cơ thể cô.
Chỉ trong nháy mắt, Thời Sở Yêu đã cảm thấy toàn bộ cơ thể mình bị bao bọc bởi Âm Mật Vi.
Cảm giác khó hiểu này dấy lên khiến Thời Sở Yêu thấy vô cùng lạ lẫm, nhưng lại khiến cô hoài niệm, tất cả những thứ cô đã đánh mất trước đó rất lâu, cả những thứ cô chưa từng có, hay những hứa hẹn trong tương lai, trong nháy mắt, tựa như cô đã tìm thấy chúng trên người Âm Mật Vi.
Giờ phút này, sức sống lớn mạnh như một dòng suối này có lẽ là món quà lớn nhất Âm Mật Vi tặng cho cô.
Thời Sở Yêu đắm chìm trong nụ hôn đang dần hòa tan Âm Mật Vi, đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vội vã không thể tả, không gian vô hạn cùng nội lực đang dần chiếm lấy lý trí cô, tất cả suy nghĩ và tư duy đều đồng loạt tan rã, khiến Thời Sở Yêu bỗng nhiên có một loại xúc động muốn khóc.
Không phải vì đau buồn, cũng chẳng phải vì vui sướиɠ, thậm chí không liên quan đến bất kì cảm xúc biến đổi nào trong cô, chỉ là Thời Sở Yêu muốn như vậy, để hốc mắt tự do tràn ra những giọt chất lỏng.
Tốc độ và sự mạnh mẽ của khẩn trương dưới đáy lòng, phảng phất như thể đã giáng xuống một đòn mạnh mẽ từ trên cao, đánh vỡ một thứ vô danh nào đó Thời Sở Yêu đã giấu kín dưới tận cùng của cơ thể mình.
Mà thứ vô danh này đang dần hiện rõ vì Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu không biết một Âm Mật Vi hư hỏng lại chói mắt đến vậy, khiến nội tâm cô sinh ra một cảm xúc mãnh liệt, càng không thể tưởng tượng được cô có thể vì nàng mà mất trí.
Cho dù chỉ là một giây trôi qua, Thời Sở Yêu cũng vô cùng ngạc nhiên về sự mất trí của mình.
"A..." Thanh âm của Âm Mật Vi nhẹ nhàng thanh khiết, giọng nói nhỏ nhẹ không ngừng phát ra, tô vẽ nên một Âm Mật Vi hoàn mỹ. Cơ thể nàng như đang trôi trên đầu ngọn sóng, tựa như ở trên một chiếc thuyền lớn, da thịt mát mẻ thoải mái bị những cơn sóng nhào nặn, không ngừng dập dềnh theo từng gợn nước óng ả.
Thời khắc này Âm Mật Vi chính là một viên ngọc bảo ấm áp đẹp đẽ, nằm gọn trong ngực Thời Sở Yêu.
"Chúng ta có thể duy trì như vậy không?" Thời Sở Yêu ghé cằm vào vai Âm Mật Vi.
"Em có ý gì?" Âm Mật Vi ngả đầu lên gối, âm thanh vỡ vụn không chịu nổi.
Thời Sở Yêu hôn lên tai Âm Mật Vi, thấp giọng, chân thành nói: "Chỉ làm người phụ nữ hư hỏng của em, cả đời này, được chứ?"
Âm Mật Vi nhắm mắt lại, bờ mi ướŧ áŧ trập trùng theo từng hơi thở, nghe được câu trả lời của Thời Sở Yêu, nàng chậm rãi mở mắt, con ngươi xinh đẹp sáng tỏ vì động tình mà tan ra, nhưng lại trong suốt tao nhã.
"Em có làm được không?" Âm Mật Vi cật lực giữ cho âm thanh của mình không run rẩy, hỏi Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu ôm eo Âm Mật Vi xoay người nàng lại, cúi người nhìn vào mắt nàng, ngừng một lát, nói: "Nếu chị có thể làm được, vậy em cũng có thể."
Âm Mật Vi khẽ cười, đưa tay ôm cổ Thời Sở Yêu, kéo cô xuống gần hơn: "Đừng khiến chị thất vọng."
Sao cô có thể khiến Âm Mật Vi thất vọng đây?
Thời Sở Yêu ôm cả cơ thể Âm Mật Vi vào lòng, thời khắc da thịt của hai người chạm vào nhau, Thời Sở Yêu cảm thấy toàn thân như được trải qua một trận xoa bóp, thả lỏng.
Đơn thỏa thuận ly hôn của Âm Mật Vi đúng hạn được luật sư Triệu Tiệp gửi đến Quý Nguyên Tu, rõ ràng chỉ có hai trang giấy, nhưng Quý Nguyên Tu mất đến nửa tiếng để đọc, cuối cùng nói với Triệu Tiệp: "Tôi muốn gặp vợ tôi nói chuyện rõ ràng, sau khi đã rõ tình hình tôi sẽ nói chuyện tiếp với anh."
Triệu Tiệp mỉm cười: "Thật ngại quá Quý tiên sinh, tôi là người được ủy thác xử lí vụ việc, thân chủ của tôi không có ý định muốn gặp anh trước khi anh chấp nhận thỏa thuận này."
Quý Nguyên Tu phất tay: "Đã vậy, tôi cũng không còn gì để nói."
Triệu Tiệp: "Ngày mai đúng hẹn tôi sẽ tới."
Nói xong anh quay người rời đi.
Quý Nguyên Tu nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Tiệp, bóp nát đơn thỏa thuận trong tay.
"Đã về rồi sao?" Triển Nhan gặp Triệu Tiệp trên hành lang, kinh ngạc.
Triệu Tiệp gật đầu, liếc mắt đến văn phòng Âm Mật Vi, hỏi: "Âm tổng có trong đó không?"
Triển Nhan lắc đầu: "Đang trong phòng họp, hôm nay là tổng kết cuối kì."
Triệu Tiệp: "Rốt cuộc tại sao Âm tổng lại đột ngột muốn ly hôn lúc này, tôi đã từng đề nghị cô ấy cố gắng tránh đi lúc sự nghiệp đang ở đỉnh cao, nhưng mà..."
"Âm tổng vốn dĩ luôn quyết đoán như vậy." Triển Nhan nói. "Loại chuyện riêng như vậy hẳn càng phải do bản thân quyết định."
"Tôi cũng không biết kết cục đây sẽ là chuyện tốt hay chuyện xấu," Triệu Tiệp nói với Triển Nhan. "Tôi còn có việc, phiền cô giao lại cái này cho Âm tổng, chỗ nào cần cô ấy kí tên bổ sung tôi đều đánh dấu hết rồi."
"Được, hẹn gặp lại."
Triển Nhan đưa Triệu Tiệp ra thang máy, vừa quay lại thì đυ.ng phải một người, văn kiện trên tay rơi xuống đất, Triển Nhan hơi bực mình, ngẩng mặt lên nhìn, đứng trước mặt là Bạch Anh Lạc.
"Ngại quá, tôi không nhìn thấy..." Bạch Anh Lạc lên tiếng xin lỗi.
Không để ý đến Bạch Anh Lạc không mời mà tới, Triển Nhan vội vàng ngồi xổm xuống nhặt văn kiện, Bạch Anh Lạc cũng cúi người, vừa nhặt lên một tờ giấy ngay lập tức đã bị Triển Nhan đoạt mất.
"Văn kiện cần được bảo mật." Triển Nhan lạnh lùng nói.
Bạch Anh Lạc hiểu ý đứng dậy, cười cười nói: "Hung dữ như vậy sẽ không có bạn trai đâu, Triển Nhan tiểu thư."
Triển Nhan không để ý đến Bạch Anh Lạc, như cũ đi về phía phòng họp, Bạch Anh Lạc thản nhiên theo sau cô, khi Triển Nhan sắp bước vào phòng họp, Bạch Anh Lạc chụp lấy tay Triển Nhan, cười hỏi: "Âm Mật Vi tiểu thư muốn ly hôn sao?"
"Đây là việc riêng của Âm tổng." Triển Nhan đè nén sự ngạc nhiên trong lòng, rõ ràng Bạch Anh Lạc mới cầm tờ giấy kia lên chưa đến hai giây.
Bạch Anh Lạc cười lên thật xinh đẹp: "Gần đây tôi luôn nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này, tên ngốc Quý Nguyên Tu kia làm sao có thể xứng với Âm Mật Vi tiểu thư."
Triển Nhan nhìn Bạch Anh Lạc: "Bạch tiểu thư thật sự vì tình yêu mà nhọc lòng rồi."
Bạch Anh Lạc cười, chống cằm suy nghĩ một hồi, nói: "Cô cảm thấy Âm Mật Vi tiểu thư và tôi, thế nào?"
Triển Nhan lạnh lùng cười một tiếng: "Chuyện quan trọng như vậy, hi vọng Bạch tiểu thư tự mình hỏi Âm tổng."
"Tôi đương nhiên biết điều đó." Bạch Anh Lạc nói, chăm chú nhìn Triển Nhan tiến vào phòng họp.
Triển Nhan mở cửa, Diệp Thanh Dục đồng thời đi ra, sắc mặt không tốt lắm, đυ.ng vào Bạch Anh Lạc cũng chỉ hững hờ nói xin lỗi.
"Sao vậy?" Bạch Anh Lạc quan sát sắc mặt Diệp Thanh Dục, hỏi.
"Không có gì." Diệp Thanh Dục lời ít mà ý nhiều.
Bạch Anh Lạc bật cười: "Hôm nay mọi người bị sao vậy, ai cũng có vẻ bị tổn thương."
Diệp Thanh Dục nhìn Bạch Anh Lạc một chút, đột nhiên òa khóc, bờ vai đứng thẳng không ngăn được nước mắt.
Bạch Anh Lạc choàng tay qua vai nàng: "Diệp tiểu thư, cô có muốn uống một ly với tôi không?"
Sau khi uống một ly whisky ở quán café, Diệp Thanh Dục mới nghẹn ngào nói: "Thời Sở Yêu nói với tôi, cô ấy đang hẹn hò với người mình thích rồi, hai người bọn họ sẽ cùng nhau trải qua một đời, tôi sẽ tuyệt đối không có cơ hội."
Bạch Anh Lạc ngoáy ngoáy ống hút, đuôi lông mày mang ý cười: "Thời tiểu thư thật sự nói như vậy?"
Diệp Thanh Dục gật đầu.
Bạch Anh Lạc nghe xong đột nhiên cảm thấy có điểm trùng hợp, Thời Sở Yêu có người yêu, Âm Mật Vi ly hôn, giữa hai chuyện này có liên hệ gì không?
"Thời tiểu thư có nói người yêu của cô ấy là ai không?" Bạch Anh Lạc không biến sắc hỏi.
"Không, có hỏi thế nào cô ấy cũng không chịu nói." Diệp Thanh Dục lau nước mắt, bi thương trả lời. "Nếu cô ấy chịu nói, ít nhất tôi cũng có thể nhìn xem rốt cuộc cô gái kia là ai, rốt cuộc..."
"Cô gái?" Bạch Anh Lạc dừng động tác trên tay, ngẩng mặt nhìn Diệp Thanh Dục.
Diệp Thanh Dục bình tĩnh nói: "Trực giác nói cho tôi, người yêu của Thời tiểu thư là một cô gái."
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 77: Cùng em như vậy cả đời, được không?