Âm Vũ Tùy cười cười, cầm ly nước lên, chưa kịp đưa đến miệng đã bị Đào San Hô ngăn lại, nhẹ nhàng đoạt lấy ly nước trên tay cô, một lần nữa để lên bàn.
Âm Vũ Tùy bất đắc dĩ đành thôi. "Không phải chứ, hẹp hòi đến vậy sao?"
Nụ cười trên môi Đào San Hô không tắt. "Mới nói có mấy câu thôi mà đã phải uống nước, nói chuyện với tôi hao tâm tổn sức đến vậy sao?"
"Không phải." Âm Vũ Tùy trả lời. "Tôi về chẳng qua là chỉ muốn xem em gái tôi Âm Mật Vi sống thế nào, con bé..."
"Âm Mật Vi tiểu thư rất tốt, rất chân thành quay phim, đối với người khác cũng rất thành khẩn." Ánh mắt Đào San Hô bình tĩnh, cô nhếch miệng. "Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải hai người là cùng một thể hay không. Có điều, có cô em gái ưu tú như vậy, cô cũng đừng để vì mình mà công sức của Âm Mật Vi tiểu thư biến thành công cốc."
"Cô có ý gì?" Âm Vũ Tùy cảm thấy trong lời nói của Đào San Hô có ẩn ý, nhưng cô không nghe ra logic trong đó.
Đào San Hô cười cười. "Không có gì, thời gian của tôi có hạn, xin cáo từ."
Đào San Hô nói xong liền đứng dậy, trợ lý Hải Thạch Lưu lập tức đi đến khoác áo cho nàng.
Âm Vũ Tùy đứng dậy chộp cánh tay Đào San Hô. "Bây giờ cô mới nói đến chuyện quan trọng, vừa mở đầu đã định đi rồi sao?"
Đào San Hô nhìn thoáng qua cánh tay bị Âm Vũ Tùy nắm, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: "Xem ra Âm tiểu thư trước giờ vẫn như vậy, vẫn thích làm đau tôi."
Âm Vũ Tùy sững sờ buông tay Đào San Hô, dừng lại một chút, nói với Hải Thạch Lưu: "Mời anh ra ngoài đợi Đào San Hô tiểu thư, tôi còn có lời phải nói với cô ấy."
Hải Thạch Lưu nhìn Đào San Hô, Đào San Hô ra hiệu, lúc này Hải Thạch Lưu mới rời đi.
"Nghĩ ra chuyện gì rồi sao?" Đào San Hô nhìn gương mặt u ám của Âm Vũ Tùy. "Chần chừ không quyết đoán như vậy không giống phong cách của cô chút nào."
Âm Vũ Tùy không trả lời, Đào San Hô đi đến bên người cô, đưa tay nắm lấy bàn tay của Âm Vũ Tùy, dùng lòng bàn tay khẽ vuốt ve những đường vân tinh tế, nói: "Cảm ơn cô khi đó đã dứt khoát bỏ đi như vậy, khiến tôi có thể khắc cô vào sâu trong lòng, thành công ngày hôm nay của tôi đều là nhờ món quà của cô."
Âm Vũ Tùy rút tay về, quay người ngồi trên ghế sofa, không nói một lời.
Đào San Hô mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Âm Vũ Tùy, thoải mái thả lỏng cơ thể. "Không phải cô bảo có lời muốn nói với tôi sao?"
Âm Vũ Tùy trầm mặc một lúc, nói: "Vì sao cô lại đồng ý để Âm Mật Vi quay <
>?"
Đào San Hô nói: "Âm Mật Vi tiểu thư rất thành khẩn, đối với nội dung câu chuyện cô ấy cũng có cách lý giải rất độc đáo, rất khớp với suy nghĩ của tôi, cô cũng biết, trước giờ tôi luôn xem trọng những người có cùng chí hướng."
Âm Vũ Tùy: "Cô biết tôi không hỏi cái này."
Đào San Hô nở nụ cười: "Tôi sẽ không nói cho Âm Mật Vi tiểu thư, cô chính là nguyên mẫu của Nguyên Tuấn, cũng không nói tôi là Mỹ Miêu, cô lo lắng cái gì?"
Âm Vũ Tùy xấu hổ nhìn Đào San Hô, Đào San Hô tự nhiên khoác tay lên vai cô, nghiêng đầu nhìn: "Đương nhiên, nếu cô muốn cho mọi người biết thì tôi cũng không ngại. Dù sao thì đã từng có rất nhiều độc giả nhắn tin hỏi tôi liệu Nguyên Tuấn và Mỹ Miêu có nguyên mẫu hay không."
Âm Vũ Tùy nắm chặt bả vai Đào San Hô: "Tôi đã nói rồi, đoạn quá khứ kia của chúng ta là sai lầm. Hai chúng ta đều bị tình yêu làm cho tổn thương, mất đi lý trí và khống chế. Tất cả những việc tôi đã làm với cô, tôi rất xin lỗi, sự nhẫn nại và tiếp nhận của cô với tôi, tôi cũng vô cùng cảm kích, nhưng chuyện đã qua rồi không thể để nó trôi qua sao, sao cô cứ phải chấp nhất như vậy?"
Đào San Hô nghe xong, gương mặt biến sắc, đứng phắt dậy, nhìn xuống Âm Vũ Tùy: "Mất lý trí? Người mất đi lý trí chỉ có cô mà thôi, từ đầu đến cuối tôi vẫn rất tỉnh táo! Rõ ràng là cô trêu chọc tôi, câu dẫn tôi, khiến tôi yêu cô đến chết đi sống lại, không thèm nói một tiếng đã bỏ đi một mạch. Bả vai tôi vẫn còn vết roi cô ban cho, cô có thể quên, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không quên!"
Âm Vũ Tùy đứng dậy muốn ôm Đào San Hô, nhưng Đào San Hô lại hất cô ra. "Lần này cô quay về hoàn toàn là vì lo lắng tôi sẽ làm gì Âm Mật Vi, cô chưa từng nghĩ đến Âm Mật Vi sẽ cảm thấy hứng thú với một kịch bản như thế này, phải cầu xin tôi cấp phép quay phim phải không? Đây đúng là ý trời!"
"Đào San Hô, cô..." Âm Vũ Tùy nhìn ánh mắt Đào San Hô đang dần trở nên lạnh lẽo, muốn nói lại thôi.
Đào San Hô cười lạnh một tiếng: "Tôi lại rất muốn xem thử, ngoài đối với tôi ra cô còn có thể quan tâm, sốt ruột đến mức nào với người khác."
Âm Vũ Tùy nhìn chằm chằm Đào San Hô: "Tôi với cô và cô với Âm Mật Vi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, cô trong giới văn học đã dày công xây dựng hình tượng tác giả vừa tài năng vừa tình cảm, chẳng lẽ cô muốn tự tay phá hủy nó sao?"
"Vì cô, tôi có thể phá hủy cả thế giới, nói chi là một cái danh nghĩa hư ảo." Đào San Hô lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt lạnh tanh.
Thời Sở Yêu về đến nhà, nhìn thấy Âm Vũ Tùy đang ngồi trên sofa, đeo tai nghe viết lách cái gì đó, cô nhón chân định im lặng đi qua phòng khách, nhưng vẫn bị Âm Vũ Tùy nhìn thấy.
"Cô về rồi sao?" Âm Vũ Tùy cởi tai nghe, cười cười hỏi.
Thời Sở Yêu gật gật đầu: "Tôi chưa tẩy trang, giờ tôi vào toilet đã nhé?"
"Cứ tự nhiên." Âm Vũ Tùy nói. "Tối nay cô có hẹn à, nghe nói đoàn làm phim có người mời, cô không đi liên hoan sao?"
Thời Sở Yêu lắc đầu: "Tôi không thích nơi đông người, cũng không thích dùng cơm với người lạ."
Âm Vũ Tùy nhìn Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu cảnh giác: "Cô muốn hẹn tôi đúng không?"
Âm Vũ Tùy: "Tôi còn chưa nói gì, sao cô đoán được?"
Thời Sở Yêu nhếch miệng cười một tiếng. "Không phải cô nói cô muốn theo đuổi tôi sao, có gì khó đoán đâu?"
Âm Vũ Tùy cười cười không nói. "Không ngờ cô còn nhớ rõ."
Thời Sở Yêu: "Mặc dù tôi rất cảm kích ý tốt của cô, nhưng tôi không thể đồng ý được, bởi vì bây giờ tôi đang hẹn hò với người khác rồi."
"Ai vậy?" Âm Vũ Tùy cũng không quan tâm, chỉ nhạt nhẽo hỏi.
Thời Sở Yêu cười: "Người tôi thích."
Âm Vũ Tùy: "Coi như cô có người mình thích, tôi vẫn có quyền theo đuổi cô mà."
Thời Sở Yêu không thèm để ý đến Âm Vũ Tùy, đứng dậy đi vào phòng tắm. "Tôi phải đi tắm, cô tập trung sáng tác của cô đi."
Thời Sở Yêu vào phòng tắm rồi mới nhớ ra cái áo choàng tắm hôm trước mới giặt còn chưa khô, thế là mượn khăn tắm của Âm Mật Vi dùng.
Căn phòng của Âm Mật Vi trước giờ không khóa cửa, tủ quần áo hay gì cũng chỉ cần liếc qua là thấy. Thời Sở Yêu đi vào, tìm thấy áo choàng tắm, đột nhiên ánh mắt va phải tập tài liệu đặt dưới gối.
Thời Sở Yêu hiếu kì lấy ra đọc, đập vào mắt là mấy chữ "Đơn ly hôn" ở trên cùng tờ giấy.
Thời Sở Yêu sững sờ, nhìn đến phần chữ ký, đã có một bên là chữ ký Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi muốn ly hôn?
Thời Sở Yêu lập tức ngồi xuống giường, đầu óc rối loạn.
Âm Mật Vi chưa từng nhắc đến hai chữ ly hôn với cô, kể cả lúc khẳng định chủ quyền, tuyên bố cô với Quý Nguyên Tu từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ nào, nàng chưa từng nhắc đến chuyện này.
Vậy mà nàng đã soạn xong đơn thỏa thuận ly hôn?
Từ khi nào mà Âm Mật Vi có suy nghĩ muốn ly hôn đây?
Từ khi biết Quý Nguyên Tu nɠɵạı ŧìиɧ, hay là từ sau khi cô nói thích nàng?
Bất kể là vì lý do gì, nguyên nhân Âm Mật Vi ly hôn chắc chắn có liên hệ mật thiết đến cô.
Thời Sở Yêu bất tri bất giác gây ảnh hưởng đến cuộc sống của Âm Mật Vi, khiến nàng đi lệch quỹ đạo trước kia đã định.
Điều này có thật sự tốt cho Âm Mật Vi không?
Thời Sở Yêu nhất thời cảm thấy vô cùng lo lắng, ngay lúc đầu óc mụ mị chợt nghe tiếng mở cửa, giọng Âm Vũ Tùy gọi Âm Mật Vi.
Thời Sở Yêu giật mình, chưa kịp đứng dậy đã thấy Âm Mật Vi đứng ngoài phòng khách, nhìn vào phòng ngủ.
"Em, em vào tìm áo choàng tắm." Giọng nói Thời Sở Yêu lộ ra chút bối rối, tờ đơn ly hôn còn đang nắm chặt trong tay, không biết nên cầm lên hay bỏ xuống.
Âm Mật Vi đi tới, nhìn Thời Sở Yêu: "Em thấy hết rồi?"
Thời Sở Yêu tự thấy giả ngu không được, đành gật đầu.
"Hai người đang làm gì vậy? A Vi, em không được bắt nạt Sở Yêu." Âm Vũ Tùy cũng đi theo Âm Mật Vi vào phòng, vừa vào đã thấy Thời Sở Yêu vô cùng khẩn trương không biết làm sao đứng đó.
"Cái gì đây?" Âm Vũ Tùy giơ tay muốn cầm tập tài liệu trong tay Thời Sở Yêu, Âm Mật Vi thấy vậy nhanh tay chộp mất khỏi tay Thời Sở Yêu, quay người rời khỏi phòng ngủ.
Nhưng Âm Vũ Tùy vẫn kịp nhìn thấy mấy chữ "Đơn ly hôn" thật to đầu trang.
"Chị có nhìn nhầm không vậy?" Âm Vũ Tùy tìm thấy Âm Mật Vi trên ban công. "Em muốn ly hôn với Quý Nguyên Tu?"
Âm Mật Vi bám vào lan can, lặng lẽ nhìn phong cảnh đằng xa, hời hợt nói: "Không thể sao?"
Âm Vũ Tùy quay người tựa trên lan can, ngửa đầu nhìn trời. "Nếu em cảm thấy mình có đầy đủ lý do cho việc làm của mình, vậy thì có thể."
"Lý do?" Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy một chút, nghĩ nghĩ nói: "Tôi chỉ không muốn duy trì quan hệ hôn nhân với anh ta nữa mà thôi, còn cần lý do khác sao?"
"Em yêu người khác rồi sao?" Âm Vũ Tùy hỏi.
Âm Mật Vi bình tĩnh nói: "Đây là chuyện riêng của tôi."
Âm Vũ Tùy mỉm cười: "Vốn dĩ chị nghĩ rằng giữa em và Quý Nguyên Tu có tồn tại tình yêu, lúc em kết hôn chị còn mong hai đứa sẽ vượt qua được khó khăn, bên nhau đến răng long đầu bạc."
Âm Mật Vi không trả lời.
Âm Vũ Tùy nói tiếp: "Em phải chuẩn bị kỹ càng trước khi nói với ông nội, chị nhớ lúc đó hôn lễ của em..."
"Tôi sẽ nói với ông ta." Âm Mật Vi lạnh lùng nói. "Sau khi tôi và Quý Nguyên Tu đạt được sự đồng thuận trong chuyện này, có lẽ ông ta không cần quan tâm đến chuyện riêng của tôi đến vậy."
Âm Vũ Tùy nhìn Âm Mật Vi: "Chị chưa từng thấy em phản nghịch như vậy, thật sự rất tò mò người khiến em điên cuồng đến vậy là ai."
Âm Mật Vi không trả lời, ngược lại nhìn Âm Vũ Tùy hỏi: "Sự tò mò của tôi cũng mạnh mẽ như chị vậy, chị không để ý nếu tôi hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa chị và Đào San Hô tiểu thư sao?"
"Để ý." Âm Vũ Tùy thốt lên, gương mặt lại hiện lên biểu cảm mà chỉ mỗi khi nghe thấy tên của Đào San Hô mới xuất hiện.
"Vậy tôi cũng để ý." Âm Mật Vi thờ ơ nói, cơ thể đang dựa vào lan can hơi ngả ra.