Chương 71: Trừng phạt

Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy Âm Mật Vi trước mắt vô cùng lạ lẫm, từng hành động cử chỉ đều nằm ngoài dự đoán của cô, đến mức Âm Mật Vi nói gì, làm gì cô cũng không phản ứng kịp.

Nhưng mà mới vừa đây mọi chuyện đâu phải như vậy?

Âm Mật Vi luôn là người tỉnh táo cao ngạo, khiến cho Thời Sở Yêu không kiềm chế được muốn chọc nàng đến khi xúc động, cáu kỉnh thậm chí là nổi giận mới thôi. Mỗi khi nhìn thấy Âm Mật Vi vì mình mà mơ hồ không rõ Thời Sở Yêu sẽ cảm thấy mình có một vị trí nào đó trong lòng nàng.

Mà bây giờ khi Âm Mật Vi khống chế cổ tay cô, cưỡng hôn cô trên cánh cửa mà không màng bên ngoài có Khương Phàm và Âm Vũ Tùy, lưu lại trên người nàng những dấu vết đau đớn, đồng thời miệng không ngừng nói muốn “Trừng phạt em”, đối với Âm Mật Vi mà nói bây giờ cô có thân phận gì, đang đóng vai nhân vật nào đây?

“Em thất thần.” Âm thanh của Âm Mật Vi vang lên, trầm thấp lạnh lẽo.

Thời Sở Yêu lấy lại bình tĩnh: “Em không có.”

“Thật sao.” Giọng nói của Âm Mật Vi hơi có vẻ cáu kỉnh, nàng đứng thẳng dậy nhìn Thời Sở Yêu: “Vậy tất cả những gì chị nói với em, từng câu từng chữ, em có nghe không?”

Thời Sở Yêu sững sờ: “Chị nói gì cơ?”

Âm Mật Vi mỉm cười, ngay lập tức vặn cổ tay Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu đau đến mức híp mắt lại, cắn môi. Âm Mật Vi đưa tay sờ môi cô, dùng tay miết bờ môi đang đóng chặt đó, nhẹ nhàng xoa những đường vân nhỏ xíu, lạnh lùng nói: “Em hay dùng cái miệng này của em đi làm chuyện mình thích lắm nhỉ.”

Thời Sở Yêu chưa kịp trả lời, Âm Mật Vi đã bắt lấy cằm cô cắn vào môi dưới, Thời Sở Yêu bị đau nhưng không thể nào tránh thoát.

Nên nói thế nào đây?

Hiện giờ coi như có đau chết cô cũng không muốn tránh ra.

Đây là lần đầu tiên Âm Mật Vi mang theo du͙© vọиɠ mà hôn cô.

Mặc dù Thời Sở Yêu không hiểu du͙© vọиɠ của Âm Mật Vi từ đâu mà đến, Âm Mật Vi định lấy nụ hôn tàn khốc này mở đầu hay kết thúc cô cũng không hay biết. Nhưng du͙© vọиɠ mãnh liệt rõ ràng của Âm Mật Vi lại dấy lên trong lòng Thời Sở Yêu một nguồn năng lượng không xác định, gần như cùng lúc đó nội tâm cô lại dâng lên một khát vọng mãnh liệt tương tự.

Âm Mật Vi càng làm cô đau cô càng có cảm giác nàng sẽ nhớ đến mình, cũng có trọng lượng trong lòng nàng, Âm Mật Vi càng siết chặt cô, Thời Sở Yêu càng muốn hôn đôi tay khiến cho mình đau đớn kia.

Bởi vì tất cả mọi thứ đều là Âm Mật Vi mang đến cho cô, mà Âm Mật Vi tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tương tự với người khác, trong lòng nàng cô chắc chắn đã chiếm một vị trí không nhỏ.

Định nghĩa thế nào bây giờ?

"A... Đau...” Thời Sở Yêu có thể cảm thấy đau đớn rõ ràng, lực tác động của Âm Mật Vi đến cằm, cổ tay hay eo của cô đều đủ để khiến cô không ngừng kêu đau, thế nhưng Thời Sở Yêu không làm vậy. Cô sợ Âm Mật Vi sẽ tin là thật, từ đó tách khỏi người mình.

Muốn biết hoàn toàn suy nghĩ của Âm Mật Vi cô chỉ có thể vứt giác quan của mình sang một bên, trải nghiệm cảm giác đau đớn này.

"Đau không?” Âm Mật Vi nâng mặt Thời Sở Yêu hỏi.

Thời Sở Yêu gật đầu.

Trong ánh mắt Âm Mật Vi nổi lên một tia sáng. “Vẫn còn gật đầu được vậy có lẽ vẫn chưa đau lắm.”

"Vậy chị cứ thoải mái làm đau em.” Thời Sở Yêu nhướng mày, thật ra môi cô đã rất đau rồi, môi của cô vừa mỏng vừa nhạy cảm, chỉ cần cắn nhẹ cũng gây đau đớn vô cùng. Mặc dù Âm Mật Vi có thể nhìn thấy môi cô đỏ lên nhưng chắc chắn không thể biết cô đang đau đớn thế nào.

“Em quả nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?” Âm Mật Vi nở nụ cười, ánh mắt dời đến khóe miệng hồng hồng của Thời Sở Yêu, một lần nữa đưa tay ra vuốt ve bờ môi sưng đỏ mềm mại. “Chị thật sự rất tò mò lá gan không sợ trời không sợ đất của em là từ đâu mà ra.”

“Chị thật sự muốn biết sao?” Thời Sở Yêu hỏi.

“Chị đang nghe đây.” Giọng điệu Âm Mật Vi vô cùng bình thản.

Thời Sở Yêu hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Lúc đầu khi biết Quý Nguyên Tu có gia đình rồi nhưng vẫn qua lại với anh ta, em cũng rất thấp thỏm, nhưng về sau nghe nói vợ anh ta là một tiểu thư nhà giàu khuê các, trong lòng em lại bình tĩnh. Các tiểu thư luôn được giáo dục rất tốt, vô cùng lễ phép, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện khó tin.”

Bàn tay trên lưng Thời Sở Yêu tăng thêm lực, Âm Mật Vi mỉm cười nói: “Nói rất đúng.” Câu nói này của Thời Sở Yêu là đang khen nàng, thế nhưng nàng lại thấy không dễ nghe chút nào.

Thời Sở Yêu thầm cắn răng, nói thêm: “Lần đầu tiên em nhìn thấy chị, cũng biết chị là vợ của Quý Nguyên Tu, em đã biết chắc chắn sẽ không có chuyện chị kéo tóc kéo tai em, đưa em ra ánh sáng, cho nên em tiếp tục hẹn hò với Quý Nguyên Tu, muốn làm gì thì làm nấy.”

Âm Mật Vi nhíu mày, chờ Thời Sở Yêu nói đoạn sau.

Thật ra những lời nói này khiến Âm Mật Vi rất không thoải mái, thế nhưng tất cả đều là sự thật, nói theo một cách nào đó thì Thời Sở Yêu đang thành thật khai nhận tất cả mọi chuyện với nàng, vậy nàng đành phải chấp nhận sự thật khó chịu này rồi.

Dù sao nàng cũng không yêu Quý Nguyên Tu, sẽ không sinh ra những hành động mãnh liệt liên quan đến tình cảm, ví dụ như đố kị hay ghen tuông.

Thậm chí trong một khoảng thời gian rất dài Âm Mật Vi đã cảm thấy con gái ghen tuông là chuyện rất buồn cười.

"Quả thật em không hề sợ chị sẽ phát hiện ra mối quan hệ giữa mình và Quý Nguyên Tu, không sợ chút nào.” Thời Sở Yêu nói, nhìn thẳng vào mắt Âm Mật Vi. “Thứ khiến em thật sự sợ hãi là chị sẽ không chú ý đến em nữa, dọn đi cũng được, block em cũng được, cho dù chị có ghét em, lạnh lùng với em, khinh thường em thì em cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rời xa chị. Chỉ cần chị... A...”

Thời Sở Yêu cảm thấy trên cổ vô cùng đau đớn, lần này Âm Mật Vi thật sự cắn rất mạnh, đến nỗi Thời Sở Yêu có thể cảm thấy vết thương đang chảy máu.

Thời Sở Yêu đau đớn đến mức tỉnh táo lạ thường, tỉnh táo đến mức dường như cô biết Âm Mật Vi đang định nói gì, trong lòng đang suy nghĩ điều gì, thậm chí Âm Mật Vi sắp làm gì cô cũng có thể đoán được.

“Nếu cắn em như vậy có thể khiến chị thoải mái hơn chút nào không?” Thời Sở Yêu nhịn đau hỏi Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi không trả lời, đợi đến khi Thời Sở Yêu đau đến mức một lần nữa lên tiếng rêи ɾỉ nàng mới buông cô ra, quay người ngồi ở mép giường, biểu cảm rất cô đơn.

Thời Sở Yêu không để ý đến đau đớn đi về phía Âm Mật Vi, kéo tay nàng rồi ngồi xổm xuống, ngước mắt nhìn Âm Mật Vi: “Chị sẽ rời khỏi em sao?”

“Chị đi đâu liên quan gì đến em?” Âm Mật Vi lạnh lùng nói.

Thời Sở Yêu: “Em đã nói chuyện rõ ràng với Quý Nguyên Tu rồi, em với anh ta bây giờ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa.”

Âm Mật Vi giương mắt nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu nói: “Chung cư anh ta mua cho em, cả trang sức châu báu em cũng ủy thác lại cho luật sư của anh ta rồi, kể cả quần áo em cũng không lấy đi bộ nào.”

Thời Sở Yêu dừng một chút, đứng dậy ôm Âm Mật Vi, kề trán nàng vào ngực mình, nói: “Lúc ra khỏi căn phòng đó em mới biết hóa ra mình không hề quan tâm đến những món quà đắt đỏ kia, cũng không quan tâm đến Quý Nguyên Tu đang nổi trận lôi đình bên kia điện thoại, người duy nhất em muốn có được lúc đó chính là chị.”

Thời Sở Yêu cười nhẹ: “Thật không thể tưởng tượng nổi đúng không.” Dừng một chút cô nói tiếp. “Nhưng sự thật chính là như vậy, em sẽ thường xuyên nghĩ đến chị, thậm chí sẽ thăm dò từ Quý Nguyên Tu xem loại nước hoa chị thích nhất là loại nào, nghĩ xem việc gì sẽ khiến chị ghét, không làm gì mới có thể khiến chị thích...”

Âm Mật Vi không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thời Sở Yêu, thứ Thời Sở Yêu sắp nói ra chắc chắc là điều nàng chưa từng nghĩ đến, cho dù nghĩ đến cũng không thừa nhận, thế nhưng mặc dù biết tính nghiêm trọng và khả năng tạo thành hậu quả của nó thì Âm Mật Vi vẫn không ngăn Thời Sở Yêu nói ra.

Nàng thậm chí còn hơi mong chờ những lời đó của cô, nếu không thì làm sao giải thích được nhịp tim đang đập càng lúc càng nhanh này?

“Em và chị, chúng ta có thể hay không không quan tâm đến bất kỳ ai khác, chỉ có hai người chúng ta, ở bên nhau trong một thời gian ngắn?” Thời Sở Yêu im lặng một lát, nói với Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, muốn nói lại thôi, một lần nữa định mở miệng đột nhiên Thời Sở Yêu đứng dậy giữ chặt nàng, nâng cằm Âm Mật Vi nghiêng sang một bên, cúi người xuống hôn lên môi nàng.

Chờ đợi Âm Mật Vi trả lời chỉ có mấy giây, thế nhưng Thời Sở Yêu vẫn cảm thấy khô nóng khó nhịn, cách duy nhất để làm dịu sự nôn nóng này là ôm Âm Mật Vi vào ngực, sau đó mạnh mẽ hôn nàng.

“Thời Sở Yêu... Ưʍ...” Hơn nửa người Âm Mật Vi bị Thời Sở Yêu ôm, nàng cảm thấy nhịp tim vừa nhanh vừa hoảng hốt, cảm giác chưa từng trải qua này như một con dao đâm thẳng vào lục phủ ngũ tạng của nàng, vừa yêu thương vừa khiến cho người ta cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại của cô. “Dừng... dừng lại.”

Thời Sở Yêu vờ như không nghe thấy, hương vị của Âm Mật Vi thơm tho như vậy, âm thanh cũng mềm mại dễ nghe như thế, bảo cô dừng lại thế nào được.

Huống gì...

“Không phải chị vừa mới...” Thời Sở Yêu hơi nhấc người lên, nhìn Âm Mật Vi.

Ánh mắt Âm Mật Vi ẩm ướt, nàng nhìn Thời Sở Yêu, gương mặt tỏ vẻ không hiểu.

"Chị cũng muốn em đúng không?” Thời Sở Yêu cúi người bên tai Âm Mật Vi nói khẽ.

“Em...” Âm Mật Vi cố gắng giữ tỉnh táo nhưng không nhịn được mà đỏ mặt.

Thời Sở Yêu cởϊ áσ khoác, hai cánh tay trắng nõn lộ ra rõ ràng, cô cố ý đến gần Âm Mật Vi, cởi đi hai nút áo trên cùng sau đó kéo áo xuống, cần cổ và hơn nửa bộ ngực lộ ra nửa hở nửa kín trước mặt Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi không thể kiềm chế bị cảnh tượng trước mắt thu hút, nhưng nàng vẫn cố giữ tỉnh táo nhìn sang chỗ khác, hờn dỗi nói: “Em muốn làm gì?”

Thời Sở Yêu càng ngày càng tiến gần về phía Âm Mật Vi, mãi đến khi dồn nàng đến đầu giường cô mới ngã người đè lên phần eo của Âm Mật Vi, cúi người nói với nàng: “Không phải vừa rồi chị cũng muốn làm những chuyện này với em sao?”