- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 7: Lực hấp dẫn
Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 7: Lực hấp dẫn
Chương 7: Lực hấp dẫn
Người phụ nữ như Thi Mạn Nhu vậy, trong phạm vi cuộc sống của thành phố đều có thể tùy ý mà thấy được.
Các nàng mặc trang phục công sở cao nhã mà vừa vặn, chải kiểu tóc tỉ mỉ tinh xảo, cúc áo trước ngực luôn luôn cài đến viên thứ hai, mỗi ngày dùng đồng hồ báo thức uống nước, nhìn kim phút ăn cơm, trong một tuần tuyệt đối sẽ giành thời gian đặc biệt để hẹn trước chuyên gia làm đẹp, thợ mát-xa, cố vấn sư, các nàng trải qua cuộc sống thư giãn trong phòng điều hòa, nhưng mà thứ duy nhất thiếu đó chính là tự do tiếp cận bầu không khí mới mẻ.
Đối với Thi Mạn Nhu mà nói, không khí mà cô cần, chính là Thương Luật Viện.
Thương Luật Viện tóc dài, dáng người cao gầy, mi tâm luôn luôn đơn giản toát ra không bị trói buộc cùng làm càn, ngươi vĩnh viễn cũng không biết nàng vừa từ đâu tới đây, sắp muốn đi đâu?.
Lực hấp dẫn của Thương Luật Viện đối với Thi Mạn Nhu, là bẩm sinh đấy.
Khi Thời Sở Yêu quay đầu lại đưa tay nhìn ánh sáng chiếu lấp lánh tài cao ốc chính, khóe miệng giơ lên mỉm cười một cái, Thi Mạn Nhu rơi vào tình yêu mặc dù là không thể đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng chất dinh dưỡng mười phần, cô rất thích làm người chứng kiến cho một tình yêu như vậy.
Huống chi, từ chỗ Thi Mạn Nhu, cô có thể đạt được chất dinh dưỡng sung túc giống như vậy.
Lại làm cho Âm Mật Vi khóc thút thít.
Ý nghĩ này quanh quẩn ở trong đầu Thời Sở Yêu, thẳng đến khi Thời Sở Yêu lên xe vặn vẹo cái chìa khóa càng ngu xuẩn – ngu xuẩn – muốn – động.
Từ trước đến nay Thời Sở Yêu không kiêng kị đối mặt với bất luận cái gì có sự uy hϊếp, ngược lại chuyện càng nguy hiểm, càng phức tạp, cô lại càng có hứng thú, nếu như cô cùng Âm Mật Vi chỉ là không liên quan đến xinh đẹp danh viện, cô sẽ chẳng thèm ngó tới, nhưng mà nhân vật lợi hại Âm Mật Vi lại khiến cho cô trong vòng một đêm từ đỉnh cao ngã xuống đáy cốc, mà sự hấp dẫn lớn nhất chính là, người phụ nữ có năng lực siêu phàm này, là lão bà của kim chủ cô.
Lúc này Âm Mật Vi đối với Thời Sở Yêu mà nói, chính là một bàn mỹ vị vô cùng, lại thủy chung che giấu món ăn quý và lạ sau sương mù, Thời Sở Yêu cảm thấy Âm Mật Vi gợi lên cảm giác thèm ăn của nàng.
Mà muốn được ăn uống no bụng, điều đầu tiên phải học sẽ là phân biệt cùng chọn lựa.
Sáng sớm lúc trước giờ làm việc, Quý Nguyên Tu bất ngờ đi đến nhà trọ của Thời Sở Yêu thuận tiện mang theo bữa sáng mua từ bên ngoài.
"Là cá ngừ ca-li sandwich mà em thích, cám ơn." Thời Sở Yêu đem trà lài Quyết Minh Tử đưa cho Quý Nguyên Tu, không quên cho Quý Nguyên Tu một cái hôn.
"Tiện tay mà thôi." Quý Nguyên Tu vẫn như cũ khéo léo mà có tu dưỡng.
Thời Sở Yêu ngồi xuống ở bên cạnh Quý Nguyên Tu, lơ đãng thấy trên áo sơmi của Quý Nguyên Tu có dấu son môi, trong lòng khẽ động, liền nhìn chằm chằm thêm mấy lần. Sáng nay cô mơ hồ tỉnh dậy, cũng chưa trang điểm. Huống chi mọi thứ cô đều cẩn thận, tuyệt đối sẽ không bất cẩn lưu lại dấu vết ở trên cổ áo sơmi của Quý Nguyên Tu như vậy.
Cho nên dấu hôn này không phải của cô.
Quý Nguyên Tu cảm nhận được ánh mắt Thời Sở Yêu, cũng không lúng túng, chỉ giải thích nói: "Hôm nay trước khi đi ra ngoài có một người hôn chúc anh sáng sớm tốt lành."
Thời Sở Yêu lộ ra mỉm cười: "Các anh rất ân ái, em rất hâm mộ."
Quý Nguyên Tu nắm chặt bàn tay Thời Sở Yêu, trở tay hôn xuông mu bàn tay: "Em khiến cho anh động tâm."
Thời Sở Yêu tỏ vẻ trốn tránh, suy nghĩ một chút nói với Quý Nguyên Tu: "Hôm nay anh còn phải đi làm, giữ lại dấu vết như vậy cũngkhông tốt. Em giúp anh tẩy một chút, lại dùng máy hong khô."
Quý Nguyên Tu đối với sự săn sóc của Thời Sở Yêu rất cảm động, không cần suy nghĩ liền cởϊ áσ sơmi đưa cho Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu cầm lấy áo sơmi đi vào phòng giặt quần áo, lật đến dấu hôn kia, như anh túc lạnh lùng hồng nhẹ nhàng mà kiên quyết lưu lại trên cổ áo sơmi chất lượng tốt, bên cạnh dấu hôn cũng không rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình bầu dục nhợt nhạt.
Nếu là lúc hôn môi đang cười, chắc là sẽ không lưu lại dấu vết như vậy đấy.
Huống chi với tu dưỡng của Âm Mật Vi cho dù sẽ không tay làm việc nhà, cũng sẽ không để cho Quý Nguyên Tu mặc áo sơmi như vậy đi ra ngoài.
Ngón tay Thời Sở Yêu nhẹ nhàng vuốt lên dấu son nhạt kia, đoán đại khái chính là Quý Nguyên Tu đột nhiên tới gần muốn hôn môi Âm Mật Vi đều, Âm Mật Vi không cẩn thận mà cọ đi lên.
Sờ nhẹ cái kia màu sắc đã có điểm thưa thớt hồng, bỗng nhiên Thời Sở Yêu nhớ lại ngày đó ở phòng thay đồ, Âm Mật Vi bộ dáng ưu nhã ngửa đầu uống xong Dom Pérignon.
Đường cong bên mặt nàng xinh đẹp lại tinh xảo, có chút giơ lên khóe miệng giống như cười mà không phải cười càng là làm cho người mơ mộng viễn vông hết lần này đến lần khác, mặc dù cũng là phụ nữ, nhưng trong khoảnh khắc đó Thời Sở Yêu cũng kìm lòng không được mà nín thở tập trung suy nghĩ, thán phục Âm Mật Vi cao quý cùng mỹ mạo.
Môi đẹp như vậy, nếu hôn đi, sẽ là cảm giác gì đây?
Thời Sở Yêu cúi đầu, chóp mũi nhẹ chạm đến dấu hôn, nghe thấy được hương thơm thanh lịch tao nhã. Nhất thời Thời Sở Yêu rất muốn nhìn thấy Âm Mật Vi, muốn tận mắt nhìn Âm Mật Vi dùng hoa anh túc – hồng son môi, là diện mạo như kinh sợ như thế nào.
Trên cơ bản Thời Sở Yêu đối với Âm Mật Vi là hoàn toàn không biết gì cả, duy nhất có thể hiểu rõ, chính là Âm Mật Vi yêu thích Dom Pérignon Champagne.
Đưa Quý Nguyên Tu ra cửa, Thời Sở Yêu lên mạng tìm kiếm, ngoài ý muốn biết được buổi đấu giá từ thiện Dom Pérignon sắp tổ chức ở thành phố C cách đây không xa, trong phòng trưng bày hàng loạt Champagne hàng đầu 98 năm, trên thông cáo của buổi đấu giá còn liệt kê ra không ít nhân sĩ nổi danh sắp dự tiệc.
Thời Sở Yêu trong lòng khẽ động, mặc dù đối phí đặt chỗ lên đến sáu con số kia có chút đau lòng, nhưng cảm thấy đây là cơ hội không để cho bỏ qua.
Triển Nhan gõ rồi mở cửa phòng làm việc Âm Mật Vi, Âm Mật Vi đang cắt tỉa cành lá cho chậu hoa lan trên bàn làm việc, Triển Nhan mỉm cười: "Tâm tình Âm tổng hôm nay không tệ?"
Âm Mật Vi khẽ cười, vẫn nhìn chằm chằm vào cành cành lá lá hoa lan nói: "Đêm mai có buổi đấu giá từ thiện Dom Pérignon, năm trước tôi bỏ lỡ, năm nay hành trình vừa vặn có thể sắp xếp được."
Triển Nhan tự nhiên mà đem văn kiện trong tay đặt trên bàn Âm Mật Vi: "Tôi chúc Âm tổng hưởng thụ tốt yến hội. Cần thông báo cho Donald chuẩn bị lễ phục sao?"
Âm Mật Vi cười khẽ: "Không cần, tôi đã chuẩn bị xong. Đêm mai cô nhớ kĩ phải thay tôi gửi điện thoại chúc mừng đến ban giám đốc, nói không có thể tham gia tiệc ăn mừng cùng bọn họ tôi thật xin lỗi."
Triển Nhan từng cái ghi nhớ, lại nói: "Quý tiên sinh cần đặc biệt gửi điện thoại sao?"
Âm Mật Vi suy nghĩ một chút: "Tôi sẽ điện thoại giải thích cho hắn."
Hôm nay du thuyền xa hoa ven biển thành phố C đèn đuốc sáng trưng, bắt đầu từ sáng sớm đã không ngừng có phi cơ trực thăng đi tới đi lui vận chuyển nguyên liệu nấu ăn bằng đường hàng không đến, hơn mười vị đầu bếp đỉnh cao đến từ nước Pháp, Italy, Tây Ban Nha tức thời tạo ra mỹ thực, chỉ vì phụ trợ tạo ra hương vị Dom Pérignon thuần khiết nhất.
Lúc chạng vạng tối gió mát phơ phất, trên du thuyền đèn đuốc sáng trưng, khách mời hối hả.
Lúc Thời Sở Yêu ở gần cửa vào du thuyền chờ trong chốc lát, quả nhiên cách thời gian bắt đầu không đến mười phút đồng hồ đã thấy Âm Mật Vi xuống xe, thản nhiên đi đến cửa vào.
Thời Sở Yêu lông mày khẽ nhếch, đem thư mời trong tay bóp nát, trực tiếp đi đến cửa vào của du thuyền.
"Thực xin lỗi quý khách, không có thư mời không thể lên thuyền." Nhân viên tạp vụ vẫn khách khí như cũ.
"Tôi quên mang theo." Thời Sở Yêu không để ý.
"Tôi không thể để cô đi vào được." Nhân viên tạp vụ uyển chuyển cự tuyệt.
Cùng lúc này lên thuyền còn có mấy tên nam nhân áo mũ chỉnh tề rất có thâm ý mà nhìn Thời Sở Yêu, hôm nay Thời Sở Yêu đã tận lực lựa chọn lễ phục ít để lại ấn tượng rồi, nhưng mà mỹ mạo kiêu ngạo của cô vẫn đang chiếu sáng rạng rỡ, trong đó một vị nam sĩ chủ động mời nói: "Tiểu thư, làm đồng bạn của tôi tôi dẫn cô lên thuyền."
Thời Sở Yêu lễ phép mỉm cười cự tuyệt, nhưng mà nam nhân vẫn kiên trì, nam nhân đi theo cũng bắt đầu phụ họa mời, Thời Sở Yêu đang tiến thoái lưỡng nan không cách nào thoát thân, chợt cảm thấy bên cạnh có hương thơm theo không khí dịu dàng bay tới.
Một người phụ nữ nhanh nhẹn bước tới, xoa Thời Sở Yêu bên người đi đến trước mặt nhân viên tạp vụ, ưu nhã từ trong xách tay lấy ra thư mời đưa cho nhân viên tạp vụ: "Vị tiểu thư này là khách mời đi cùng tôi."
Thời Sở Yêu ngẩng đầu nhìn lên, người giúp cô giải vây, quả nhiên là Âm Mật Vi không hẹn mà gặp.
Âm Mật Vi vẫn mỹ mạo mà cao quý như cũ, thanh âm thấp trong trẻo, ở trong hội trường tiệc rượu tráng lệ phảng phất thanh âm từ không trung nhanh nhẹn truyền tới.
Âm Mật Vi thực thích giúp người làm niềm vui, Thời Sở Yêu thầm nghĩ, Âm Mật Vi bất cứ lúc nào cũng biểu hiện hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ sẽ không sợ trong lòng người khác sinh ra ý nghĩ xấu, trong đầu có ý niệm phạm tội đối với nàng sao?
Ví dụ như như cô vậy, làʍ t̠ìиɦ nhân của chồng Âm Mật Vi còn chưa đủ, còn muốn đánh chủ ý lên người Âm Mật Vi.
An nguy của Âm Mật Vi thật là đáng lo lắng a.
-------------------------------
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 7: Lực hấp dẫn