- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 67: Chị chỉ để ý mặt tôi thôi sao?
Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 67: Chị chỉ để ý mặt tôi thôi sao?
Âm Mật Vi trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, cầm tạp chí lên lật hai trang vẫn không ngủ được, cửa phòng khép hờ vang lên tiếng nói chuyện điện thoại của Âm Vũ Tùy với Thời Sở Yêu.
Sao Âm Vũ Tùy có thể nấu cháo điện thoại với Thời Sở Yêu lâu như vậy?
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm quyển tạp chí trong tay nửa ngày không lật sang trang khác.
Thời Sở Yêu rất giỏi tạo ra thiện cảm với người khác, chỉ cần cô ấy muốn thì bất kể là ai cũng có thể cùng nhau trò chuyện hàng giờ, nhưng nói vậy có nghĩa là Thời Sở Yêu cũng muốn nói chuyện với Âm Vũ Tùy?
Không biết xấu hổ.
Âm Mật Vi nghĩ vậy, cạch một tiếng tắt đèn bàn, kéo chăn lên nghỉ ngơi, vừa nằm xuống không lâu thì nghe thấy tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Âm Mật Vi ngẩng đầu, người vào là Âm Vũ Tùy.
"Em ngủ chưa?" Âm thanh của Âm Vũ Tùy nhỏ như muỗi kêu.
Âm Mật Vi định không trả lời, nãy giờ Âm Vũ Tùy nói chuyện điện thoại với Thời Sở Yêu lâu như vậy giờ có lẽ đến lúc khoe mẽ rồi đây.
Âm Mật Vi lại bật đèn lên, ngồi dậy: "Chuyện gì?"
Âm Mật Vi suy nghĩ, nói với Âm Mật Vi: "Chung cư của em lớn như vậy, nếu có thêm một người em thấy có sao không?"
Âm Mật Vi không hiểu: "Thêm một người là sao?"
Âm Vũ Tùy mỉm cười: "Một người bạn của chị tạm thời muốn chuyển nhà, nhất thời không tìm được chỗ ở, chị thấy chỗ này của em cũng rộng mà chỉ có hai người chúng ta ở rất trống vắng, không muốn lãng phí."
"Âm Vũ Tùy, chị bây giờ là phận ăn nhờ ở đậu, sao còn có mặt mũi đi làm người tốt?" Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy, lãnh đạm nói. Trong lòng nàng nghĩ hóa ra nãy giờ ở ngoài lâu vậy không phải là nói chuyện điện thoại với Thời Sở Yêu, có lẽ là nàng nghĩ nhiều, coi như Thời Sở Yêu có quen biết với Âm Vũ Tùy thì cũng không thể thân đến mức có thể nói chuyện điện thoại cả đêm.
Âm Vũ Tùy không để ý, nghiêng đầu nhìn Âm Mật Vi: "Nghe nói 《Cùng ngươi tránh mưa》 rất quan trọng với em, việc làm ăn ba năm tới cũng dựa vào đó?"
Âm Mật Vi vuốt vuốt tóc mai rối bời: "Chuyện này thì liên quan gì đên chị?"
Âm Vũ Tùy cười: "Coi như chị muốn "gia nhập liên minh" với em, được không?"
Âm Mật Vi thoáng kinh ngạc: "Chị muốn thêm vào đội ngũ, lĩnh vực nào?"
"Tất nhiên là sở trường của chị." Âm Vũ Tùy trong lòng cảm thán, chỉ có nói chuyện công việc mới có thể khiến Âm Mật Vi hứng thú, đối với Âm Mật Vi, không có gì quan trọng hơn công việc.
Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Một khi kí hợp đồng là không thể rút lui, mặc dù chị là chị gái tôi nhưng nếu chị làm trái quy định tôi vẫn sẽ xử phạt chị như người khác." Âm Vũ Tùy tài ba hơn người, là một người vô cùng nổi tiếng trong giới nhạc cổ điển, bất kể là tác phẩm cộng tác nào, chỉ cần có tên nàng trong đó thì sẽ hấp dẫn rất nhiều người đến xem, chỉ tiếc Âm Vũ Tùy cho đến bây giờ vẫn không hứng thú với việc mang thiên phú của mình thương nghiệp hóa, nên hiện tại số lượng tác phẩm cộng tác của Âm Vũ Tùy chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Lo lắng của em cũng là lo lắng của chị." Âm Vũ Tùy cười cười. "Vậy nên chị sẽ không linh tinh dây dưa với em nữa mà đưa em một bài ngay lập tức được không? Chị đã nghe qua bài hát cuối phim của em, mặc dù cũng không tệ nhưng..."
"Chị cũng phải tham gia vào quá trình quay mv." Âm Mật Vi lạnh nhạt nói. "Còn lại không mặc cả gì nữa."
Âm Vũ Tùy suy nghĩ, dứt khoát gật đầu: "Thành giao."
Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Đã chốt rồi vậy ngày mai tôi sẽ bảo Triển Nhan đem hợp đồng soạn thảo cho chị ký, cụ thể chi tiết ..." Âm Mật Vi đột nhiên nhớ ra người thường xuyên bay tới bay lui như cơn gió Âm Vũ Tùy không có người đại diện.
"Cứ tìm chị bàn bạc là được." Âm Vũ Tùy cười một tiếng. "Phải rồi, em không tò mò người bạn chị muốn cho ở nhờ kia là ai à?"
"Không, phòng ngủ cho khách có rất nhiều, số điện thoại của người làm nội trợ trên điện thoại dưới tầng một, ngủ ngon." Âm Mật Vi tắt đèn, để cơ thể tự nhiên chui vào chăn mềm.
"Ngủ ngon." Âm Vũ Tùy cong khóe miệng, đóng cửa đi ra.
Âm Mật Vi nghe Triển Nhan xác nhận lịch trình mới biết trước đó công ty muốn đến trường quay 《Cùng ngươi tránh mưa》 xem xét tình hình, nghe nói sau buổi tiệc đêm hôm qua đạo diễn ngay lập tức sắp xếp một cảnh quay đêm cho các diễn viên, toàn bộ nhân viên đoàn phim đều làm việc thâu đêm, buổi sáng vừa nghỉ ngơi một chút đã phải quay đuổi tập hai.
"Đi tay không cũng không tốt." Triển Nhan vừa quay xe vừa nói chuyện với Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi lật tờ báo trong tay. "Em đặt bữa sáng rồi sao?"
"Đặt rồi, lúc chúng ta đến nơi đồ ăn vừa vặn được giao đến, vì đoàn phim vốn đã ăn sáng nên tôi chọn sushi và cơm cuộn rong biển." Triển Nhan trả lời.
Âm Mật Vi nhớ tối hôm qua Âm Vũ Tùy và Thời Sở Yêu nấu cháo điện thoại đêm khuya, hoá ra là Thời Sở Yêu trở về trường quay vẫn nói chuyện với Âm Vũ Tùy, tức là công việc cũng không thể làm chậm trễ tình cảm của hai người.
"Có diễn viên bị dị ứng hải sản, bảo đầu bếp chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận chút." Âm Mật Vi lướt qua trang chính trị, nhìn bản tin tài chính kinh tế nói.
Triển Nhan nhoẻn miệng cười: "Chị đang nói Thời tiểu thư sao? Nếu Thời tiểu thư biết Âm tổng quan tâm đến mình như vậy chắc chắn sẽ rất cảm động."
"..." Âm Mật Vi nhất thời không biết nói gì, làm sao nàng biết Thời Sở Yêu dị ứng với hải sản được chứ, nếu để Thời Sở Yêu biết nàng cố ý căn dặn chắc phải đắc ý quên luôn hình tượng mới đúng.
Trước khi đến nơi, Âm Mật Vi lấy gương trang điểm ra chỉnh trang lại mặt mày một chút, mặc dù mệt mỏi nhưng người trong gương vẫn trông thật xinh đẹp, gương mặt tinh xảo.
Âm Mật Vi xuống xe, vừa đi đến cửa phim trường thì hai bên phụt ra một tràng pháo hoa và những dải lụa sặc sỡ, Triển Nhan vừa cười vừa giúp Âm Mật Vi phủi những cánh hoa trên người xuống, nói với đám người đang nhiệt liệt chào mừng Âm Mật Vi trước mặt: "Mấy người muốn bị phạt quay thêm tập mới à?"
Đang nói thì sushi Triển Nhan đặt trước đến, Triển Nhan lần lượt phân phát cho các nhân viên trong đoàn phim, nữ chính Diệp Thanh Dục cũng xuất hiện nhưng lại không thấy Thời Sở Yêu đâu.
Âm Mật Vi thu hồi ánh mắt khỏi đám người, hỏi Phạm Minh Minh: "Chưa bắt đầu quay sao?"
Phạm Minh Minh cầm tách trà lên uống: "Còn nửa tiếng nữa, mọi người đang tranh thủ chợp mắt một chút."
Âm Mật Vi: "Nhìn trạng thái của cô có vẻ không tốt lắm, lần sau không cần tranh thủ thức đêm quay, tiến độ cũng không nhanh đến mức đó."
Phạm Minh Minh cười: "Biết làm sao được, tôi không tự chủ được bản thân, vừa hay não bộ cũng đang sung sức."
"Trần đổng bắt chúng tôi dậy sớm quay phim, trời chưa sáng đã thúc giục." Quản lý Quan phụ trách thị trường thiết kế gắt lên.
Sao Trần Minh lại đến trường quay, Âm Mật Vi đang định hỏi thì nhìn thấy trong đám người đang đi tới có thư ký Vương Minh của Trần đổng, cung kính đưa một phần quà cho Âm Mật Vi nói: "Âm tổng, đây là một chút tâm ý của Trần đổng."
Âm Mật Vi mỉm cười: "Trần đổng quá khách sáo rồi."
Vương Minh nói: "Thật ra Trần đổng có một chút chuyện muốn bàn bạc với Âm tổng, hi vọng trưa nay có thể hẹn ăn trưa cùng Âm tổng."
Âm Mật Vi: "Trần đổng từ trước đến nay không thích đi ăn với người khác, cho nên không cần phải phá lệ vì tôi. Nếu có chuyện muốn bàn bạc thì nói lúc nào cũng được."
Vương Minh cười nói cởi mở: "Quả nhiên Âm tổng rất thấu hiểu lòng người, nhưng thật ra là do hôm qua Anh Lan đã thành công khởi chiếu bộ phim mới nên Trần đổng muốn nhân dịp này kéo thêm một số nhà đầu tư khác..."
Âm Mật Vi: "Đây là chuyện tốt, Trần đổng chắc chắn sẽ xử lí tốt thôi."
Vương Minh cười một tiếng, xích lại gần Âm Mật Vi nói: "Nếu bây giờ Âm tổng muốn hợp tác với chúng tôi thì cô sẽ đánh cược một ván bài, ý Trần đổng muốn là Thời tiểu thư cũng giúp ngài ấy đầu tư, nhân tiện cũng giúp nhân khí của Thời tiểu thư tăng cao hơn. Những nhà đầu tư kia đa số đều là ông lớn, sau lưng là cả quốc gia hỗ trợ, nếu chăm chỉ quay quảng cáo..."
Âm Mật Vi mỉm cười nói: "Thời tiểu thư ban đầu ký hợp đồng diễn xuất với chúng tôi, chúng tôi cũng không phải người thân nên tôi không có tư cách đòi hỏi Thời tiểu thư phải làm những việc cá nhân khác."
"Vậy tôi coi như Âm tổng đồng ý nhé." Vương Minh haha cười, cầm ly rượu Champange lên, tỏ ý cụng ly với Âm Mật Vi rồi nốc sạch.
Vừa nói xong thì Trần Minh và Thời Sở Yêu từ hành lang cùng nhau đi đến, Trần Minh cười nói: "Ở đây thật náo nhiệt, tôi đã đoán chắc chắn Âm tổng lại đi thị sát mà."
Sắc mặt Thời Sở Yêu hơi mệt mỏi nhưng khi nhìn thấy Âm Mật Vi đôi mắt sáng lên, khóe miệng lóe lên ý cười.
Âm Mật Vi bỗng dưng cảm thấy ánh mắt của Thời Sở Yêu rất có tính chiếm hữu, tránh ánh mắt cô, lịch sự bắt tay Trần Minh nói: "Chào buổi sáng."
Vương Minh đến trước mặt Trần Minh báo cáo: "Âm tổng đã đồng ý..."
Trần Minh ra hiệu cho Vương Minh tạm dừng, vui vẻ nhìn Âm Mật Vi: "Âm tổng, cô chắc là sẽ không làm khó, tôi biết cô vẫn luôn muốn nghệ sĩ nhà mình mở rộng sang những lĩnh vực khác."
Âm Mật Vi cười nhạt: "Tất nhiên."
Lúc này Trần Minh mới nói với Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư, vậy chúng ta quyết định thế nhé."
Thời Sở Yêu nhíu mày: "Quyết định thế nào?"
Trần Minh: "Chiều nay tôi đã hẹn một người bạn cùng đánh golf, nghe nói cô chơi golf cũng không tệ, cô cũng tham gia với chúng tôi đi?"
Thời Sở Yêu mỉm cười, gọi Khương Phàm hỏi: "Chiều nay em có lịch trình gì không?"
Khương Phàm nhanh chóng lấy ipad ra xem, nói: "Không...không có."
Thời Sở Yêu mỉm cười, bờ môi khẽ mấp máy: "Thế nên hôm nay là lịch trình cá nhân của tôi, với lại, tôi đã có một cuộc hẹn quan trọng khác rồi, xin lỗi Trần đổng."
Trần Minh sững sờ: "Cuộc hẹn quan trọng?"
Ánh mắt Thời Sở Yêu rơi xuống trên người Âm Mật Vi, cợt nhả nói: "Đúng vậy, Âm tổng biết mà."
Âm Mật Vi bỗng nhiên nhớ đến hôm qua Thời Sở Yêu nói muốn nàng dành thời gian cả ngày hôm nay cho cô ấy, cuộc hẹn quan trọng Thời Sở Yêu nhắc tới là đây sao?
Không hiểu sao Âm Mật Vi cảm thấy buồn cười, giống như giữa hai người có một cuộc thương lượng bí mật nho nhỏ, mà người bị lừa lại chính là Trần đổng chững chạc mà mơ mơ màng màng trước mặt.
Âm Mật Vi gật đầu với Trần Minh, từ chối cho ý kiến.
Sắc mặt Trần Minh cứng đờ, đã nghĩ đến việc kiên trì với ý kiến của mình nhưng cuối cùng không dám làm trái ý Âm Mật Vi nên lại thôi.
"Em phải làm sao để cảm ơn tôi đây." Thời Sở Yêu nhìn bóng lưng Trần Minh và Vương Minh, khóe miệng nhếch lên với Âm Mật Vi.
"Sao tôi phải cảm ơn chị?" Âm Mật Vi thu hồi ánh mắt đang hướng về đằng xa, nhìn Thời Sở Yêu hỏi.
Những nhân viên xung quanh đang hối hả dọn dẹp để bắt đầu cảnh quay, Âm Mật Vi và Thời Sở Yêu đứng giữa dòng người không có chút cảm giác vướng víu nào.
"Giúp em giữ vững nguyên tắc của mình." Thời Sở Yêu nghiêm túc nói.
Âm Mật Vi không nhịn được bật cười: "Chị nghĩ không có cuộc hẹn của chị thì tôi sẽ phá bỏ nguyên tắc của mình sao?"
"Không phải sao?" Thời Sở Yêu nói: "Nếu có bất cứ tin đồn xấu nào của em nổi lên chắc chắn trong nhiều ngày mặt em sẽ rất khó coi."
Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu một chút: "Không cần chị quan tâm đến mặt tôi."
Thời Sở Yêu: "Thật ra tôi không vĩ đại, cũng chẳng vô tư như vậy, chẳng qua tôi không muốn những người kia quấy rầy em."
Âm Mật Vi nhướn mày.
Thời Sở Yêu nói: "Thời gian cả ngày hôm nay của em đều thuộc về tôi, em quên rồi sao?"
Âm Mật Vi dừng một chút: "Tôi cũng chưa đồng ý."
"Tôi đã từ chối cả nhà đầu tư chỉ để đi hẹn hò với em, em còn có lý do gì để cự tuyệt tôi đây?" Thời Sở Yêu nói, cười cười với Âm Mật Vi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 67: Chị chỉ để ý mặt tôi thôi sao?