- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 66: Ôm nhau không bằng về nhà
Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
Chương 66: Ôm nhau không bằng về nhà
Nói thế nào đây, Thời Sở Yêu cố gắng tìm từ biểu đạt dáng vẻ của Âm Mật Vi bây giờ, nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm ra.
Thời Sở Yêu vươn tay lau khóe môi Âm Mật Vi, cảm giác chỗ mình cắn lúc nãy hơi sưng lên không khỏi đau lòng, tự hỏi sao bản thân có thể nhẫn tâm cắn nàng?
"Không cần lòng tốt của chị." Âm Mật Vi lạnh lùng nói, cản bàn tay đang đưa đến của Thời Sở Yêu, mặc dù cả người lạnh đến phát run nhưng nàng vẫn đủ sức đẩy cô ra.
Thời Sở Yêu cắn răng, đi đến bên tủ lấy một chiếc khăn tắm đến choàng lên người Âm Mật Vi, ngừng một chút hỏi: "Lạnh không?"
Âm Mật Vi không trả lời, Thời Sở Yêu hơi nghiêng người, giơ tay ôm Âm Mật Vi để cả người nàng dựa vào mình: "Tốt hơn chút nào chưa?"
"Người chị cũng lạnh." Giọng nói Âm Mật Vi vẫn trầm trầm, âm thanh phát ra từ khuỷu tay Thời Sở Yêu có chút buồn bực.
Thời Sở Yêu nói: "Vậy em cũng ôm tôi đi, để tôi ấm hơn một chút."
Mặc dù nói như vậy nhưng Thời Sở Yêu cũng không trông cậy gì Âm Mật Vi sẽ thật sự ôm mình, thế là tự động nhích lại gần nàng, cơ thể Âm Mật Vi cũng rất lạnh nhưng nếu hai người dán vào nhau thì cũng có thể tạo ra nhiệt độ dù là ít ỏi.
Trên người Âm Mật Vi toát ra một mùi hương thanh khiết mà đến mùi nước cũng không thể át đi được, khoảng cách hai người bây giờ lại gần đến vậy khiến cho hương thơm thoang thoảng càng vờn quanh đến nỗi Thời Sở Yêu cảm thấy mình cũng sắp nhiễm mùi hương này rồi.
Mùi hương này tựa như có ma thuật, lại tựa như đến từ một nơi nào đó cô không biết. Càng hít thứ hương này lâu Thời Sở Yêu càng cảm thấy cơ thể của mình nóng dần lên, mà người mang đến sự rung động nóng bỏng này lại là Âm Mật Vi tĩnh lặng như hồ nước, tần suất nhịp đập trái tim cũng khác thường.
Bản năng của Thời Sở Yêu nhận thấy có một bộ phận nào đó trong người đang gào thét tên Âm Mật Vi, dường như muốn xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của Âm Mật Vi, cũng muốn nàng xâm nhập cơ thể bản thân, muốn chạm vào tất cả các bộ phận cơ thể từ trong ra ngoài của Âm Mật Vi nhưng đồng thời cũng muốn nàng chạm vào mình. Nghĩ như vậy môi lưỡi Thời Sở Yêu đã khô đắng, cô mấp máy môi, bỗng dưng cảm thấy một thứ gì đó vòng qua sau lưng.
Thời Sở Yêu ngừng thở, Âm Mật Vi?
Thời Sở Yêu không dám động đậy, không dám ngẩng đầu, càng không dám lên tiếng, cô sợ chỉ cần bản thân phát ra bất kì âm thanh hay hành động nào Âm Mật Vi sẽ im lặng biến mất.
Đối với Âm Mật Vi mà nói lạnh lạnh lùng lùng biến mất mới là bình thường, đột nhiên ôm cô mới bất thường.
"Về đi." Âm Mật Vi đứng dậy, quấn khăn tắm quanh người.
Thời Sở Yêu sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy Âm Mật Vi ra ngoài. Thời Sở Yêu quay đầu nhìn giày dép rơi lả tả trên đất, lại còn quần áo nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nói với Âm Mật Vi: "Chờ chút."
Âm Mật Vi dừng lại chờ, nhìn thấy Thời Sở Yêu chọn vài món quần áo ẩm ướt đi tới. Ánh mắt nàng dừng lại mấy giây rồi rời đi, Thời Sở Yêu nói: "Chẳng lẽ em muốn ngày mai nhân viên dọn dẹp hồ bơi gọi loa thông báo tìm người mất đồ?"
Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, không nói lời nào đi vào thang máy, Thời Sở Yêu cũng đi theo.
Trong thang máy im lặng đến mức khiến cho Thời Sở Yêu cảm thấy buồn bực, nhất là Âm Mật Vi, rõ ràng là rất lạnh nhưng vẫn nhất quyết giữ khoảng cách một mét, nước trên người nàng xuôi theo khăn tắm nhỏ giọt xuống đất đọng thành vũng, yên tĩnh như viên ngọc dưới gót chân.
Thang máy kêu đinh một tiếng đến tầng văn phòng Âm Mật Vi, nàng không chần chừ muốn đi ra. Thời Sở Yêu nhìn bóng lưng Âm Mật Vi, đột nhiên cảm giác nếu bây giờ Âm Mật Vi đi ra ngoài tất cả mọi thứ sẽ trở về như cũ.
Thời Sở Yêu nắm chặt tay Âm Mật Vi, Âm Mật Vi quay đầu nhìn Thời Sở Yêu: "Chuyện gì?"
Thời Sở Yêu suy nghĩ, nói: "Em có nhớ em đã nói nếu tỷ suất người xem cao hơn 17 thì sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi không?"
Âm Mật Vi: "Theo như tình hình bây giờ thì tôi không nghĩ chị có việc gì cần tôi làm."
Thời Sở Yêu ngửa đầu: "Đương nhiên là có."
Âm Mật Vi dừng lại: "Vậy chị nói đi."
Thời Sở Yêu mỉm cười: "Thời gian cả ngày mai của em đều dành cho tôi."
"Ngày mai tôi có ba hội nghị, một buổi gặp mặt với khách hàng." Âm Mật Vi dừng lại một chút rồi bổ sung. "Mà đây chỉ là những lịch trình mà tôi biết."
Thời Sở Yêu nheo mắt: "Hội nghị có thể kéo dài thời gian, gặp mặt cũng có thể từ chối, bất cứ thứ gì cũng không thể quan trọng hơn so với tỷ lệ người xem."
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu: "Chị nghĩ là tỷ suất người xem là do một mình chị tạo nên?"
Thời Sở Yêu không quan tâm nói: "Nếu em không nghĩ vậy thì ngày mai tôi sẽ đến phim trường xin rút khỏi tập tiếp theo của bộ phim."
"Chị..." Âm Mật Vi bị sự vô lại của Thời Sở Yêu chọc cho cạn lời.
Thời Sở Yêu đến gần Âm Mật Vi, giương khóe miệng, nhìn đồng hồ nói: "Tôi chờ câu trả lời của em, ngày mai hoặc là em gặp tôi lúc mười giờ, hoặc là em sẽ thấy tôi vi phạm hợp đồng."
Âm Mật Vi: "Nếu vi phạm hợp đồng thì tiền bồi thường vi phạm sẽ gấp mười lần cát-xê của chị."
"Rất nhiều tiền, đúng không?" Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, cười cười nói: "Hơn nữa, em cũng biết là tôi còn có nguồn kinh tế khác."
Thời Sở Yêu nói xong liền đi ra thang máy, gặp phải Âm Vũ Tùy. Âm Vũ Tùy giữ chặt Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư, sao người cô lại ướt thế này?"
Âm Vũ Tùy vừa nói vừa lo lắng choàng áo khoác lên người Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu mỉm cười: "Không sao, chẳng qua không cẩn thận trượt chân ngã xuống hồ bơi thôi, tôi vẫn ổn, chỉ là..."
Vừa quay đầu đã thấy Âm Mật Vi trùm khăn tắm đi ra.
"Em bị sao vậy?" Âm Vũ Tùy nhìn Âm Mật Vi toàn thân ướt đẫm, cực kì kinh ngạc.
"Âm tổng vì cứu tôi nên cũng nhảy xuống theo." Thời Sở Yêu nhẹ nhàng nói một câu.
Âm Mật Vi không chớp mắt nhìn hai người kia đang dính sát vào nhau, nói với Âm Vũ Tùy: "Có vẻ chị không cần ở nhờ nhà tôi nữa, hình như có người muốn cho chị ở rồi."
Ánh mắt quét qua người Thời Sở Yêu một chút, Thời Sở Yêu lại giả vờ không nghe thấy, quay đầu không đoái hoài đến ánh mắt nàng.
Âm Vũ Tùy cười: "Làm sao chị có thể bỏ em được chứ em gái, đừng để bị cảm, em muốn uống nước gừng..."
Âm Mật Vi không có kiên nhẫn hất tay Âm Vũ Tùy: "Không uống."
"Đúng là làm ơn mắc oán." Âm Vũ Tùy nhún vai, nói với Thời Sở Yêu: "Thời tiểu thư, để tôi đưa cô về, bây giờ đã là rất muộn rồi."
Thời Sở Yêu gật đầu, nhìn bóng dáng Âm Mật Vi đi qua hành lang, cho dù đến chỗ ngoặt nàng cũng không quay đầu.
Khi Âm Mật Vi về đến nhà đã là sáng sớm, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ của những người đầu tư và người quen bên truyền thông chúc mừng. Sau khi nghe xong từng người một, Âm Mật Vi nghe thấy lời Quý Nguyên Tu nhắn lại, đang định cúp máy thì nghe thấy Quý Nguyên Tu nhắc đến tên Thời Sở Yêu.
Âm Mật Vi ngồi xuống, nghe giọng nói của Quý Nguyên Tu: "Bây giờ em xem trọng nữ diễn viên Thời Sở Yêu như vậy, anh thấy cô ấy không thích hợp làm diễn viên, nếu cứ tiếp tục nâng đỡ như vậy anh sợ trong tương lai sẽ đem đến tổn thất không thể vãn hồi cho Anh Lan. Anh đề nghị trong lúc mọi chuyện còn chưa nghiêm trọng em nhanh chóng thay đổi diễn viên đi."
Âm Mật Vi tắt điện thoại cười lạnh, kết hôn với Quý Nguyên Tu nhiều năm rồi, mặc dù nàng không sinh ra tình yêu mãnh liệt với anh ta nhưng cũng chưa từng chán ghét Quý Nguyên Tu như bây giờ.
Quý Nguyên Tu đánh giá Thời Sở Yêu tất cả đều dựa trên suy nghĩ âm u hèn hạ, tuyệt nhiên không phải bằng những lí lẽ công bằng khách quan.
Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy bóng tối dưới chân Thời Sở Yêu cũng có lúc khiến người khác phải thương hại đến vậy.
"Em vẫn chưa ngủ?" Âm Vũ Tùy từ ngoài cửa đi vào, bỏ túi xách xuống nói.
Âm Mật Vi lật tờ tạp chí, lạnh nhạt trả lời: "Không ngủ được."
Âm Vũ Tùy cười: "Chị cũng vậy, hay là chúng ta bật đèn tâm sự một chút?"
Âm Mật Vi: "Tôi không có chuyện gì muốn tâm sự với chị."
Âm Mật Vi chống tay lên ghế sofa, ngửa đầu nhìn Âm Mật Vi: "Vậy nói về Thời Sở Yêu đi."
Âm Mật Vi nhìn Âm Vũ Tùy: "Nói về cô ấy?"
Âm Vũ Tùy gật đầu: "Tục ngữ nói phải biết lượng sức mình thì mới trăm trận trăm thắng được, chị muốn theo đuổi cô ấy tất nhiên phải biết những thứ cô ấy thích và ghét."
Âm Mật Vi lật tờ tạp chí trong tay: "Tôi không biết."
Âm Vũ Tùy không hài lòng nói: "Em quá vô tâm với nghệ sĩ của mình rồi."
Âm Mật Vi lạnh lùng nói: "Nếu chị muốn biết thì tự đi hỏi cô ấy đi."
"Là em nói đấy nhé, chắc là em có số điện thoại của Thời tiểu thư đúng không." Âm Vũ Tùy tiện tay cầm điện thoại Âm Mật Vi lên, nhanh chóng tìm được số điện thoại của Thời Sở Yêu.
Sau vài tiếng bấm, Âm Vũ Tùy làm động tác cảm ơn với Âm Mật Vi, đi ra ban công.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp
- Chương 66: Ôm nhau không bằng về nhà