Chương 65: Cuối cùng cũng nếm được nước mắt Âm Mật Vi

Âm Mật Vi bất ngờ hôn khiến cho Thời Sở Yêu không kịp trở tay, quanh người nàng lạnh toát bị bao bọc bởi một lớp nước, nhưng giây phút Thời Sở Yêu chạm vào môi Âm Mật Vi cô đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể nàng lại vừa vặn, đủ để cô cảm nhận được sự nóng bỏng của nàng.

Loại cảm giác này chỉ Âm Mật Vi mới có thể tạo ra cho cô.

Thời Sở Yêu nhớ lại lúc cô hôn những người khác, không một ai là không bị cô hôn đến mức thần hồn điên đảo, nhưng cô lại nửa gần nửa xa, lúc tiến lúc lùi khiến cho tất cả lãng mạn trong phút chốc bị dập tắt, Thời Sở Yêu cũng không bao giờ lưu luyến những nụ hôn như thế.

Nhưng đối với Âm Mật Vi cô lại vô cùng tham luyến cảm giác này, khát vọng được Âm Mật Vi hôn, muốn được nàng ôm thật lâu, cũng thèm khát nhiệt độ cơ thể nàng, khát khao tất cả mọi thứ trên người Âm Mật Vi đều thuộc về cô.

Từ khi nào cô lại sinh ra cảm xúc đáng xấu hổ một cách khó tin thế này với vợ của kim chủ?

Chắc chắn là Âm Mật Vi đã khiến cho đầu óc cô rối loạn mới có thể sinh ra suy nghĩ kỳ quái này, tất cả là do Âm Mật Vi hôn cô, là do Âm Mật Vi hết.

Đối với ai cô ấy cũng tỏ ra lạnh lùng như băng như vậy, rốt cuộc lại chờ lúc người khác không đề phòng mà cưỡng hôn họ.

Nụ hôn này nghĩa là sao đây?

Là muốn khıêυ khí©h, muốn thị uy hay đơn giản là đầu óc đột nhiên trở nên bất thường nên mới hành động như vậy?

Âm Mật Vi chắc chắn không biết bản thân lại có nhiều điểm gây hấp dẫn cô như vậy.

Thời Sở Yêu thấy hơi buồn, cô ghét bản thân bị nụ hôn của Âm Mật Vi hấp dẫn, càng ghét sự tham luyến nhiệt độ cơ thể nàng của mình, cô đối với Âm Mật Vi rõ ràng...

Không phải như vậy.

Thứ Âm Mật Vi thu hút cô là vẻ ngoài cao cao tại thượng nhưng nhã nhặn kia, vậy điều khiến Âm Mật Vi để ý đến cô là cái gì?

Làn da trẻ tuổi căng mọng đến mức có thể bóp ra nước, vẻ ngoài xinh đẹp đến mức có thể khıêυ khí©h bất cứ người con gái nào hay dáng người không thua kém bất kỳ người mẫu Brazil?

Cho dù Âm Mật Vi là phụ nữ thì có lẽ cũng bị vẻ ngoài của cô hấp dẫn.

Nhưng Âm Mật Vi thật sự bị cô hấp dẫn sao?

Đột nhiên Thời Sở Yêu cảm thấy bản thân đã thua một ván, cho đến hiện tại cô vẫn không biết Âm Mật Vi có thích bất kỳ đặc điểm nào của cô không, cho dù chỉ là thuần túy yêu thích vẻ ngoài một cách nông cạn cũng được, Âm Mật Vi cũng chưa từng thể hiện.

Coi như người phụ nữ chung đυ.ng với Âm Mật Vi không thể nào là Âm Vũ Tùy cũng tuyệt đối không thể là cô.

Nếu vậy tại sao Âm Mật Vi còn muốn hôn cô?

Thời Sở Yêu tức giận, hàm răng gặm nhẹ, Âm Mật Vi bị đau kêu lên một tiếng, lập tức buông Thời Sở Yêu ra.

Sau khi tách ra Thời Sở Yêu mới phát hiện trên môi có mùi máu, cô cắn Âm Mật Vi đến mức chảy máu rồi?

"Chị điên rồi sao?” Âm Mật Vi sờ khóe môi, cảm thấy một cơn đau nhói trào lên.

Thời Sở Yêu lấy lại bình tĩnh, nói: “Người điên là em.” Thời Sở Yêu vừa mở miệng liền có cảm giác tim đập mãnh liệt, cô không biết muốn đẩy Âm Mật Vi ra phải dùng nhiều lực đến vậy, cũng không biết lúc hai người hôn nhau sao phải gấp gáp dính chặt lấy nhau như thế, càng không biết sau khi đẩy Âm Mật Vi ra trong lòng cô lại thoáng có cảm giác mất mát.

"Chị nói gì?” Âm Mật Vi đi đến trước mặt Thời Sở Yêu, âm thanh vang lên trầm thấp trong không gian hồ bơi rộng lớn.

Thời Sở Yêu nhìn chằm chằm Âm Mật Vi, trong bóng tối không nhìn thấy rõ cảm xúc nàng nhưng Thời Sở Yêu đoán biểu cảm của Âm Mật Vi bây giờ nhất định là không màng sự đời, có chút lạnh lùng nhạt nhẽo cùng ánh mắt như nhìn thấu tất cả, dường như trong một khắc có thể đánh tan lớp ngụy trang của cô, cũng có thể nhìn xuyên qua hàng phòng ngự trong lòng cô, thấy được nơi mềm mại nhất trong tim.

Thậm chí chính Thời Sở Yêu còn không biết nơi mềm mại của cô là chỗ nào, mãi đến khi Âm Mật Vi xâm nhập vào nơi đó cô mới thoáng cảm giác được sự tồn tại của nó trong lòng, Thời Sở Yêu nửa oán hận nửa tức giận, sao Âm Mật Vi có thể chưa thông qua sự đồng ý mà đã nhìn trộm vào nội tâm cô?

Cô ghét nhất là bộ dạng như biết tất cả mọi thứ này của Âm Mật Vi.

“Ai bảo em hôn tôi?” Thời Sở Yêu cắn răng, nhất thời nói mà không lựa lời.

Âm Mật Vi lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược: "Tại sao lại không thể? Tôi nghĩ là chị đã thích nghi với việc này từ lâu rồi chứ.”

“Em...” Thời Sở Yêu đã quen với một Âm Mật Vi lễ phép nhã nhặn không nghĩ nàng dám thốt ra lời nói như vậy, chẳng lẽ Âm Mật Vi không thấy ngại sao?

Âm Mật Vi cười nhạt một tiếng, từng bước tiến đến gần Thời Sở Yêu, chậm rãi nói: “Sao, không còn gì để nói?”

Thời Sở Yêu cảm thấy sự lạnh lẽo toát ra trên người Âm Mật Vi, không khỏi lùi lại vài bước nhưng Âm Mật Vi không dừng lại, tiếp tục tiến về phía cô: “Chị sợ à?”

Thời Sở Yêu thấy gót chân mát lạnh, phát hiện mình đã bị dồn đến bức tường, cả lưng cũng dán sát vào tường.

"Không lạnh sao?” Khoảng cách giữa Âm Mật Vi và Thời Sở Yêu chỉ cách nhau vỏn vẹn một tấc, nàng hơi cúi đầu, khẽ hỏi Thời Sở Yêu.

“Lạnh.” Thời Sở Yêu thẳng thắn trả lời, vách tường phía sau lạnh như băng.

Nhưng đó không phải là điều Thời Sở Yêu chú ý đến bây giờ, cho dù sau lưng cô là núi tuyết hay tường băng thì sự lạnh lẽo đó cũng bị ngọn lửa như thiêu đốt trong l*иg ngực dung hòa, cả người cũng nóng như nổi lửa. Thời Sở Yêu cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cô vẫn cảm thấy một loại năng lượng không xác định dâng trào trong cơ thể, bị sự nóng nảy trong tim kí©h thí©ɧ như cơn lốc cuốn qua tất cả các tế bào trong cô, làm rung động các dây thần kinh.

Thời Sở Yêu không kìm được hít vào một hơi thật sâu, Âm Mật Vi vừa khiến cho cô cảm thấy nguy hiểm vừa khiến cho cô không kìm được mà muốn tới gần.

Thời Sở Yêu vô thức kéo tay Âm Mật Vi, kéo nhẹ một cái Âm Mật Vi đã nghiêng người ngoài dự đoán, Thời Sở Yêu nắm chặt cổ tay nàng cưỡng ép đi lên phía trước, đi đến gần bể bơi liền mạnh tay đẩy Âm Mật Vi xuống dưới.

Ào một tiếng dư âm rõ ràng trong không gian tĩnh mịch.

“Chị định làm gì...” Âm Mật Vi chật vật dưới bể bơi, miễn cưỡng vịn được thành hồ, ngón tay trơn trượt không ngừng miết trên tường hồ nhưng vẫn tụt xuống.

Thời Sở Yêu đứng trên bờ nhìn xuống, ánh đèn gợn lên mặt cô những cơn sóng nhỏ lăn tăn, Âm Mật Vi đứng dưới nhìn lên bỗng cảm thấy giờ phút này Thời Sở Yêu thâm sâu khôn lường.

“Chị muốn làm gì?” Âm Mật Vi giơ tay lau những giọt nước trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn Thời Sở Yêu. Nàng biết cô sẽ không nói cho nàng.

Thời Sở Yêu cúi đầu nhìn Âm Mật Vi giãy giụa trong nước, trong lòng bỗng dưng nổi lên một cảm xúc khó hiểu.

Giờ phút này chỉ có chà đạp Âm Mật Vi đến phát khóc mới có thể làm dịu đi sự nôn nóng này.

Thời Sở Yêu đưa tay cởi nút áo trước ngực, cởϊ áσ khoác ra, chân thành nói: “Âm Mật Vi, em có biết việc em hôn tôi có nghĩa là gì không?”

Âm Mật Vi nhìn động tác của Thời Sở Yêu, trong lòng cạch một tiếng, đồng thời lại nghe tiếng bước chân cách đó không xa, chắc chắn là Triển Nhan đến tìm nàng.

Âm Mật Vi ổn định tâm lý: “Có người đang đến, chị tốt nhất không nên làm loạn.”

Thời Sở Yêu giương khóe miệng, đá đôi giày dưới chân, nhảy ào xuống hồ bơi.

Dễ dàng ôm chặt Âm Mật Vi vào lòng nép bên vách hồ, Âm Mật Vi đẩy Thời Sở Yêu ra, Thời Sở Yêu không chần chừ giật mạnh quần áo đã sớm ướt đẫm trên người nàng xuống, Âm Mật Vi không kịp phản ứng kêu lên một tiếng, theo bản năng giơ tay che trước ngực.

Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi. “Âm thanh lớn như vậy là em muốn Triển Nhan nhìn thấy chúng ta trong bộ dạng này sao?”

Âm Mật Vi thẹn đỏ mặt: “Chị...” Sao có thể vô liêm sỉ như thế?

Thời Sở Yêu vòng tay ra sau lưng Âm Mật Vi tìm kiếm móc cài nội y, khẽ mỉm cười nói: “Chỉ cần em yên lặng một chút thì không ai có thể phát hiện ra chúng ta.”

Âm Mật Vi muốn đẩy Thời Sở Yêu nhưng tay chân dưới áp lực nước không tài nào dùng lực được.

Đúng lúc này Âm Mật Vi nghe thấy giọng Triển Nhan vang lên ngoài cửa: “Âm tổng, chị ở đâu?”

Nếu để Triển Nhan nhìn thấy tình trạng của nàng và Thời Sở Yêu bây giờ thì nên giải thích thế nào?

Thời Sở Yêu như đọc được suy nghĩ của Âm Mật Vi, dễ dàng cởi được móc gài nội y của nàng, hít một hơi thật sâu kéo Âm Mật Vi xuống nước.

Hai người bây giờ đang ở chỗ ngoặt của hồ bơi, nước sâu mà trời lại tối nên cho dù Triển Nhan có bật đèn cũng không thể nhìn thấy hai người. Nhưng Thời Sở Yêu muốn nhìn thấy bộ dạng gấp gáp sợ hãi mà không thể tự do hoạt động của Âm Mật Vi, cũng không thể phát ra âm thanh nhưng lại không mở miệng chống cự hành động của cô được.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng chắc chắn là rất thú vị.

Rõ ràng cơ thể Âm Mật Vi đã mang lại sự thú vị này cho cô.

Thời Sở Yêu nhẹ nhàng đặt lưng Âm Mật Vi lên vách hồ, nhân lúc nàng lơ đãng không chú ý giơ tay cởi váy nàng. Âm Mật Vi cảm giác bất thường, giơ tay muốn đẩy Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại giữ chặt cổ tay nàng, dùng răng thay thế cho tay kéo dây khóa váy xuống.

“Âm tổng, Thời tiểu thư?” Tiếng giày cao gót của Triển Nhan thanh thúy vang lên trong không gian yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.

Âm Mật Vi ngừng thở, cảm giác thiếu không khí khiến nàng bất lực không thể ngăn từng đợt tấn công của Thời Sở Yêu, mà Thời Sở Yêu đã cởi lớp váy ngoài của nàng xuống, qυầи ɭóŧ bên trong yếu ớt lộ ra ngoài.

Âm Mật Vi không hiểu sao Thời Sở Yêu có thể cùng lúc vừa nín thở vừa làm nhiều hoạt động như vậy, trong lúc nàng mải suy nghĩ chuyện này Thời Sở Yêu đã dùng lưỡi xâm nhập vào nơi yếu ớt nhất của nàng.

Âm thanh Âm Mật Vi kiềm chế đã lâu bỗng chốc hóa thành một tiếng “a”, nhưng trong nước không nghe được bất kỳ âm thanh gì, chỉ có thể nhìn thấy bóng nước không ngừng thay nhau nổi lên.

Không biết là do Thời Sở Yêu hay do sóng nước dập dềnh, Âm Mật Vi cảm giác như thời khắc này nàng dường như sắp hòa tan cùng những bóng khí kia rồi.

Thứ duy nhất còn chân thực chính là gương mặt gần trong gang tấc của Thời Sở Yêu.

Âm Mật Vi không thích nước, lại còn bị Thời Sở Yêu giày vò đã nhanh chóng hết không khí để thở, Thời Sở Yêu ấn eo Âm Mật Vi xuống, cẩn thận ngóc đầu lên mặt nước hít một hơi thật sâu rồi lại chui xuống nước, tìm đến bờ môi của Âm Mật Vi truyền toàn bộ không khí vào khoang miệng nàng.

Dưới đáy hồ ánh sáng rất rõ, chiếu sáng đến mặt nước gợn sóng cùng gương mặt ưa nhìn của Thời Sở Yêu.

Âm Mật Vi mượn môi của Thời Sở Yêu hô hấp, lông mi dài quét qua mũi cô. Nàng nhìn thấy gợn nước thi nhau trôi nổi trên gương mặt Thời Sở Yêu, cũng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc mà hài hước của cô, chạm vào cơ thể lạnh lẽo mà chân thực đó.

Thời Sở Yêu cứ triền miên hôn nàng như vậy, không giống bình thường, giờ phút này nàng và Thời Sở Yêu quấn lấy nhau đến nỗi mái tóc cũng không phân chia, miệt mài như chìm sâu vào một thế giới khác.

Một thế giới khác trong tương lai mà Âm Mật Vi chưa từng đến.

Chỉ có Thời Sở Yêu mới có thể dẫn dắt nàng vào thế giới này, sau đó mở ra cánh cửa cao ngất trên mây đó.

Tại sao Thời Sở Yêu lại phải làm những việc này, đối xử với nàng không giống như những người khác?

Triển Nhan tìm một vòng không thấy ai mới bỏ đi.

Âm Mật Vi ngay lập tức ngoi lên mặt nước, không ngừng ho khan thở dốc, Thời Sở Yêu sau đó mới chui khỏi mặt nước, nhẹ nhàng vỗ lưng Âm Mật Vi. Cô phát hiện trên mặt nàng toàn là nước đọng.

Thời Sở Yêu chợt nhớ đến vừa rồi lúc còn ở trong nước, giây phút Âm Mật Vi lên cao trào đã nắm chặt vai cô, dường như lúc đó cô đã nếm được trong nước có vị mặn.

Trừ hóa chất ra thì trong hồ bơi đều là nước sạch, vậy thì vị mặn ở đâu ra?

Chẳng lẽ là nước mắt của Âm Mật Vi sao?