"Em định làm gì?" Thời Sở Yêu để Âm Mật Vi dẫn mình đến chỗ ngoặt mới hỏi, hành vi của nàng hôm nay thật kì quái, chẳng lẽ mối quan hệ giữa Âm Mật Vi và Âm Vũ Tùy vẫn luôn như nước với lửa vậy ư?
Âm Mật Vi lạnh lùng nhìn Thời Sở Yêu, ý tứ sâu xa hỏi: "Mập mờ với nhiều người cùng một lúc như vậy, chị không thấy mệt sao?"
Thời Sở Yêu nheo mắt: "Tôi mập mờ với ai?"
Âm Mật Vi không để ý đến Thời Sở Yêu, nói: "Cuộc sống riêng tư của chị tôi không có quyền hỏi đến, nhưng là cấp trên của chị tôi phải nhắc nhở, không thể để những chuyện cá nhân làm ảnh hưởng đến tương lai, cũng ảnh hưởng đến bộ mặt công ty."
Thời Sở Yêu cuối cùng cũng hiểu rõ, ý Âm Mật Vi không phải là bảo cô sinh hoạt cá nhân tɧác ɭoạи?
Nhưng cô đâu có? Cho dù có cũng không thể hiện ra trước mặt Âm Mật Vi, mà chưa từng thể hiện ra thì nàng có tư cách gì nói cô?
Âm Mật Vi mới là người thích ra vẻ nghiêm túc nhưng thật ra đã đem phụ nữ về nhà, ấn lên giường từ lâu rồi.
Thời Sở Yêu cười một tiếng: "Tôi chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, chưa đến mức ảnh hưởng đến cả công ty, ngược lại là Âm tổng. Tôi so với em chẳng qua chỉ là một hạt vừng bé tí, nếu có mười đôi mắt nhìn tôi thì sẽ có hàng trăm đôi mắt nhìn em, cái cần lo lắng hơn là hành vi của em có ảnh hưởng đến Anh Lan hay không mới đúng."
Âm Mật Vi nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu: "Ý chị là gì?" Lời nói của Thời Sở Yêu chắc chắn có ẩn ý.
Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi, ung dung cười: "Âm tổng là người phụ nữ đã có gia đình thì nên biết giữ mình, nếu đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi có ngày sẽ lên tiêu đề báo đấy."
Âm Mật Vi nhíu mày. "Tôi trêu hoa ghẹo nguyệt?" Đầu óc Thời Sở Yêu nóng phát điên rồi sao, còn dám trả đũa trên sự trong sạch của nàng?
Thời Sở Yêu lấy điện thoại ra mở Wechat, đưa đến trước mặt Âm Mật Vi: "Em tự nghe đi."
Âm Mật Vi nhận lấy, bấm mở voice, cẩn thận nghe ngóng lại nghe thấy giọng Âm Vũ Tùy, âm thanh mềm mỏng gọi "Thân yêu ơi".
Âm Mật Vi bình tĩnh trả điện thoại cho Thời Sở Yêu. "Đây là chị gái tôi Âm Vũ Tùy, hiện tại đang ở nhà tôi."
Thời Sở Yêu sững sờ, Âm Vũ Tùy?
Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Âm Vũ Tùy, nhưng trực giác nhắc nhở giọng nói của Âm Vũ Tùy rất giống với giọng nói trong voice chat tối qua của Âm Mật Vi.
"Người ở trong phòng em tối qua là Âm Vũ Tùy tiểu thư?" Thời Sở Yêu thử thăm dò, phát hiện trên mặt nàng không có chút nào giống nói dối.
Vấn đề là Âm Mật Vi không phải loại người sẽ nói dối.
"Chị thấy còn có khả năng nào khác?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, cảm thấy cô rất kì quái, phòng nàng có người phụ nữ khác hay không không phải Thời Sở Yêu là người quen thuộc với tình cảnh đó nhất sao?
Nhưng trong lòng Thời Sở Yêu không hề buông lỏng chút nào. Cô phát hiện, cho dù Âm Mật Vi có thật sự đem phụ nữ về nhà hay không thì cô vẫn không hài lòng với đáp án.
Nếu Âm Mật Vi thật sự đưa phụ nữ về nhà chứng tỏ nàng là một người dối trá, nhưng nếu Âm Mật Vi thật sự không đem phụ nữ về nhà, vậy có nghĩa là nàng không nɠɵạı ŧìиɧ, đặc biệt là với phụ nữ.
Nghĩ vậy, Thời Sở Yêu cảm thấy hơi mất mát.
Cho dù Âm Mật Vi là cô gái trong trắng như băng như ngọc hay lẳиɠ ɭơ đồi trụy thì cô cũng không thể vui vẻ với câu trả lời được.
"Vậy bây giờ tôi có tư cách phán xét hành vi của chị chưa?" Âm Mật Vi bình tĩnh nhìn Thời Sở Yêu, chậm rãi hỏi.
Hành vi của Thời Sở Yêu khiến nàng cảm thấy tức giận, chưa có nghệ sĩ nào ở Anh Lan dám phách lối như vậy với nàng. Thời Sở Yêu là người đầu tiên.
Đã nhiều lần Thời Sở Yêu làm ra những hàng động khıêυ khí©h sự nhẫn nại của nàng, nhưng mỗi khi suy nghĩ muốn phong sát cô nảy ra trong đầu, luôn có một thế lực vô hình nào đó dường như muốn ngăn nàng lại.
Âm Mật Vi thở dài một hơi, là do trước đây đã nhìn thấy Thời Sở Yêu sẽ đem lại may mắn cho Anh Lan, chống đỡ mối nguy hại cho công ty hay sao?
"Tôi..." Thời Sở Yêu dừng lại một chút, nhướn mày. "Tôi làm sao?"
Âm Mật Vi nói: "Tôi phải nói rõ ra sao?"
Thời Sở Yêu không chút do dự: "Nói đi."
Âm Mật Vi tiếp tục: "Hi vọng chị biết giữ khoảng cách với những lãnh đạo khác của Anh Lan, còn có Diệp tiểu thư, Dương tiểu thư và tất cả những người trong tương lai sẽ cùng làm việc với chị. Là một diễn viên chuyên nghiệp hẳn chị cũng nên có thái độ chuyên nghiệp một chút chứ?"
Thời Sở Yêu mỉm cười: "Thái độ chuyên nghiệp? Nhưng sao tôi thấy yêu cầu này của em chẳng chuyên nghiệp chút nào."
Âm Mật Vi nheo mắt nhìn cô, Thời Sở Yêu lại nhếch miệng, tiếp tục: "Giống người vợ ghen tuông đang chất vấn người chồng đào hoa của mình hơn."
Có lẽ em cũng từng đối mặt với Quý Nguyên Tu, đặt ra những câu hỏi như vậy. Thời Sở Yêu thầm nghĩ.
Âm Mật Vi đen mặt, nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu trong chốc lát, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ chúng ta không còn gì để nói."
Âm Mật Vi nói xong liền quay người định rời đi, Thời Sở Yêu vẫn tiếp tục theo sau nàng hỏi: "Nếu không còn gì để nói thì em kéo tôi ra đây làm gì rồi hỏi những chuyện dễ gây hiểu lầm như thế?"
Hiểu lầm cái đầu chị.
Âm Mật Vi nghĩ trong lòng, không quay đầu tiếp tục bước đi, nàng đúng là ảo tưởng khi muốn thông não Thời Sở Yêu.
Sao nàng có thể nghĩ đến việc nói lý với Thời Sở Yêu chứ, lại còn có suy nghĩ muốn kéo cô đi ngay giây phút Âm Vũ Tùy mở miệng ra khıêυ khí©h.
Là do nàng không muốn Thời Sở Yêu lại sa vào những mối quan hệ ngổn ngang phức tạp?
Đúng là làm ơn mắc oán!
Âm thanh giày cao gót của Âm Mật Vi vang lên rõ ràng trong dãy hành lang trống trải, mà trên tầng văn phòng nàng cũng không quá rộng rãi, không đủ không gian để nàng tránh đi Thời Sở Yêu. Âm Mật Vi từ cầu thang đi đến đột nhiên rẽ sang tầng tập thể thao, giữa đại sảnh là một hồ bơi lớn.
Sau chín giờ tối tất cả các tầng làm việc của nhân viên đều tắt đèn, Âm Mật Vi chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà đi tiếp, nghe thấy tiếng bước chân của Thời Sở Yêu theo sau nàng càng bước nhanh hơn, muốn cắt đuôi cô.
Đứng trước thành hồ bơi Âm Mật Vi vô tình giẫm lên một vũng nước, dừng lại một chút lấy thăng bằng rồi đi tiếp, đột nhiên đế giày trượt đi khiến cả người nàng ngã sang một bên.
Tiếng rơi rõ ràng trong đêm tối thưa thớt.
Tim của Thời Sở Yêu hẫng một nhịp, bật đèn pin trên điện thoại ra soi liền thấy có người rơi xuống hồ bơi. Nhìn quần áo là biết chắc chắn là Âm Mật Vi nãy giờ cô vẫn đi theo.
Thời Sở Yêu không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi đến cạnh hồ, hỏi Âm Mật Vi: "Em không biết bơi à?"
Nhưng Âm Mật Vi không trả lời, gương mặt của nàng lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước. Thời Sở Yêu chợt nhớ ra Âm Mật Vi đang đi giày cao gót, mà loại giày này cho dù có chạm đến đáy hồ cũng không thể đứng vững được.
Thời Sở Yêu đột nhiên sốt ruột, cởi giày rồi vứt túi xách xuống, nhảy xuống nước bơi về phía Âm Mật Vi.
Sau khi trời tối tất cả hệ thống giữ ấm của hồ bơi đều ngừng hoạt động, lúc Thời Sở Yêu chạm được Âm Mật Vi đã cảm thấy toàn thân lạnh phát run.
Mà cánh tay của Âm Mật Vi cũng lạnh như băng rồi.
Thời Sở Yêu ôm nàng, muốn đưa Âm Mật Vi vào bờ, nhưng Âm Mật Vi sau khi được cô đỡ lên ho vài cái, lấy lại tinh thần rồi dường như muốn đẩy Thời Sở Yêu ra, nói: "Không cần sự tốt bụng của chị."
Thời Sở Yêu vẫn ôm chặt Âm Mật Vi, cả người nàng bây giờ đã ướt đẫm, trên mặt toàn nước. Thời Sở Yêu giơ tay muốn lau đi nước trên mặt Âm Mật Vi lại bị nàng giơ tay thủ thế, ngăn lại động tác.
"Làm gì?" Thời Sở Yêu hỏi, giờ phút này hai người cho dù chỉ làm một động tác rất nhỏ âm thanh cũng sẽ bị phóng đại rõ ràng.
Âm Mật Vi thở khẽ, đột nhiên cảm thấy Thời Sở Yêu vô cùng đáng ghét.
Cười cợt không chút kiêng nể, cũng không để ý đến lời nói của nàng, đáng ghét nhất chính là bàn tay đang mạnh mẽ ôm eo nàng, giống như chưa từng buông ra.
Giống như mỗi khi nàng trải qua nguy hiểm, Thời Sở Yêu sẽ luôn là người xuất hiện bên cạnh, hết lần này đến lần khác giải vây cho nàng.
Người phụ nữ này thật sự là rất đáng ghét.
Âm Mật Vi nghĩ như vậy, nắm lấy cổ tay Thời Sở Yêu ở sau lưng chế trụ lên đầu cô, lập tức hôn bờ môi lạnh lẽo ướŧ áŧ của cô.
Đối với người phụ nữ đáng ghét như vậy thì đây là cách duy nhất để dập tắt dáng vẻ không sợ trời không sợ đất của cô ấy.
Có lẽ đây chính là âm mưu của Thời Sở Yêu.
Chuẩn bị kĩ càng những cạm bẫy từ trước, mà chờ đợi nàng lại là những bí mật chưa từng để lộ của Thời Sở Yêu.
Người phụ nữ xấu xa này, còn gì thì lấy hết ra đi.