Hôm nay là một ngày đáng chúc mừng đối với truyền thông thành phố C, ngành giải trí đã tung ra vô số tin tức động trời, đã vậy tác phẩm 《 Cùng ngươi tránh mưa》 của công ty giải trí Anh Lan sẽ công chiếu tập một vào lúc tám giờ tối; nhưng kì quặc ở chỗ ngoại trừ tổ chức buổi họp báo theo thông lệ thì Anh Lan không triển khai bất kì hoạt động tuyên truyền nào.
Các phóng viên của những tờ báo lớn túc trực trước cửa Anh Lan cả ngày trời, đến lúc chạng vạng tối ngoài tin tức Âm Mật Vi tăng ca làm việc cũng không moi móc thêm được chút gì.
Âm Mật Vi trong ấn tượng của giới truyền thông vẫn luôn là một người vô cùng chuyên nghiệp, nhưng chỉ có điều này thì không thể mang đến tin tức chấn động gì.
Cho nên họ mai phục ở đây nửa ngày trời là tốn công vô ích.
Âm Mật Vi đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn qua cửa kính trong suốt thấy một đám phóng viên đang tản mạn rời đi, chuẩn bị bảo Triển Nhan tăng cường bảo vệ đề phòng chụp lén chợt nghe thấy tiếng đồng hồ điểm.
Tám giờ rồi.
Âm Mật Vi trở lại văn phòng, tựa người vào bàn nhìn tivi.
Đoạn đầu có một quảng cáo ngắn ngủi nhanh chóng trôi qua, sau đó tiêu đề phim bắt mắt 《Cùng ngươi tránh mưa》 xuất hiện trên màn hình.
Âm Mật Vi thở dài, vì để mua được khung giờ vàng phát sóng vào tám giờ tối trong vòng ba tháng trước và sau năm mới nàng đã triệu tập bảy người đầu tư tài chính lại, trong đó có Anh Lan và Bạch Anh Lạc của Bạch thị là chiếm nhiều phần nhất.
Nếu như phản hồi tốt thì toàn bộ kế hoạch hoạt động năm nay của Anh Lan đều có thể dựa vào lợi nhuận của bộ phim này mà thực hiện, ngược lại nếu không tốt sẽ đưa Anh Lan đến bờ vực thiếu hụt kinh phí, mà số tiền bị hao tổn trong vòng ba năm mới có khả năng phục hồi lại như cũ.
Âm Mật Vi nhìn tên từng người trong tổ giám chế lần lượt xuất hiện trên màn hình, tên giám đốc sản xuất và đạo diễn, đột nhiên không hiểu vì sao lúc đó bản thân lại quyết định đánh cược lớn như thế.
Là bởi vì xem trọng kịch bản, tin tưởng Đào San Hô hay là vì nhìn thấy diễn xuất của Thời Sở Yêu, cảm thấy cô ấy có triển vọng trong tương lai?
“Âm tổng, tôi đã pha trà hoa cúc rồi.” Triển Nhan mở cửa đi vào, đưa trà cho Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi tự nhiên nhận lấy: “Sao giờ này em còn chưa về?”
“Chị chưa về tất nhiên tôi cũng không về rồi.” Triển Nhan đi đến bên cạnh Âm Mật Vi, nhìn màn hình tivi nói: “Thời tiểu thư đẹp thật, cho dù đóng vai đàn ông cũng rất tuấn tú.”
Âm Mật Vi nhìn Triển Nhan: “Em nghĩ vậy sao?”
Triển Nhan cười: “Có phải chị thấy không thể tưởng tượng nổi không? Tất cả mọi người đều nói Thời tiểu thư rất xinh đẹp, rất cuốn hút, chắc chắn là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí người yêu.”
Triển Nhan vừa nói vừa tìm trong điện thoại một diễn đàn nổi tiếng, hot topic đầu tiên là bình chọn ra người tình màn bạc đứng đầu trong lòng bạn.
Tên Thời Sở Yêu đứng đầu trong danh sách những người được bầu, mà đa số cư dân mạng bỏ phiếu đều là phái nữ.
Trước giờ không biết Thời Sở Yêu lại có duyên với phụ nữ như vậy, điều này khiến Âm Mật Vi hơi ngạc nhiên. Theo gu của cư dân mạng trước đây thì nữ minh tinh có ngoại hình quá nữ tính, quá “thụ” thường không chiếm được nhiều sự yêu thích.
Rốt cuộc mị lực của Thời Sở Yêu là sao đây?
Âm Mật Vi thầm nghĩ, trừ ngoại hình xinh đẹp ra thì Thời Sở Yêu chẳng có cái gì tốt.
“Thời tiểu thư quá đẹp, có thể nói cô ấy thu phục những người cùng giới quá dễ dàng.” Triển Nhan chầm chậm di chuyển ánh mắt, một lần nữa dán lên màn hình: “Nếu như trên đời thật sự có vẻ đẹp phi giới tính, vậy đó chính là Thời tiểu thư rồi.”
Mở đầu bộ phim là cảnh Thời Sở Yêu ôm hôn Diệp Thanh Dục ở đầu đường.
Hai người mặc trang phục đơn giản, thâm tình lại đẹp đẽ, trông rất giống người yêu thật sự.
“Tôi không lo lắng về tin đồn của Thời tiểu thư và Diệp tiểu thư.” Triển Nhan nói. “Chỉ sợ rằng Diệp tiểu thư sẽ là người hứng mũi chịu sào, nhiều khán giả bây giờ đã bắt đầu lên tiếng, nói Diệp tiểu thư không xứng với Thời tiểu thư...”
Triển Nhan vừa nói vừa đưa điện thoại cho Âm Mật Vi xem một bình luận vừa trông thấy. “Diệp Thanh Dục không phải là Bạch Liên Hoa, sao có thể kè kè bên cạnh Thời Sở Yêu như thế!”
“Sở Yêu là của tôi, Diệp gì đó kia cút đi...”
Âm Mật Vi ôm khuỷu tay xem tivi, hờ hững nghe Triển Nhan đọc những bình luận về bộ phim, không hiểu sao nhiều người lại nói Diệp Thanh Dục không xứng với Thời Sở Yêu đến như vậy. Âm Mật Vi bây giờ đã khác, không còn cảm thấy người xem khó hiểu nữa mà ngược lại trong lòng bình tĩnh khác thường.
So với việc nghe thấy chuyện mờ ám giữa Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục thì bình tĩnh hơn nhiều.
“Chậc chậc, nói nghe không chút nể nang gì cả.” Triển Nhan vui vẻ uống trà, đột nhiên nhận được một tin nhắn, nhìn nhanh qua liền kêu lên: “Âm tổng, tỷ lệ người xem đã được thống kê rồi!”
Âm Mật Vi ngẩng đầu nhìn Triển Nhan: “Bao nhiêu?”
“13!” Trong giọng nói Triển Nhan tràn ngập sự vui vẻ. “Bây giờ mới công chiếu được 15 phút, còn chưa đến giờ cao điểm, Âm tổng, có khả năng chúng ta sẽ vượt qua con số 15!”
Không đợi Triển Nhan nói xong điện thoại của Âm Mật Vi đã reo lên, mấy vị quan chức cấp cao của Anh Lan đồng loạt gửi số liệu báo cáo đến cho nàng, nhắn tin chúc mừng.
Thật ra chỉ cần tỷ số người xem vượt qua con số 9 là Anh Lan đã kiếm được một số tiền lớn rồi.
Âm Mật Vi lần lượt đọc hết tin nhắn của những người đó, nói với Triển Nhan: "Lát nữa em soạn một văn bản báo cáo ngắn gọn gửi cho cấp trên, tin nhắn thì đại khái là được.”
Triển Nhan gật đầu: “Tôi đã viết xong báo cáo rồi, chỉ chờ đến lúc gửi đi thôi.”
Ánh mắt Âm Mật Vi va phải tin nhắn của Trần Minh, dừng lại một chút, nhớ lúc trước khi hội đồng họp lại quyết định vai chính của Thời Sở Yêu, Trần Minh từ đầu đến cuối đều theo phe ủng hộ. Trần Minh là một trong những lãnh đạo “bù nhìn”, thích tỏ vẻ, tất nhiên không bao giờ quan tâm đến tỷ suất người xem hay tính nghệ thuật của bộ phim; lý do khiến anh ta kiên định với việc lựa chọn Thời Sở Yêu như vậy chắc chắn chỉ có một, nhất định là đã bị gương mặt làm điên đảo nhân loại của Thời Sở Yêu làm cho không phân biệt được nam bắc rồi.
Thời Sở Yêu là người yêu thích cảm giác được mọi người bao vây.
Âm Mật Vi thở dài, vừa lấy lại tinh thần thì nghe Triển Nhan hét lên: “Âm tổng, tỷ suất người xem đã chạm đến số 18 rồi!”
Cùng lúc đó, tất cả các bên truyền thông liên quan đến Thời Sở Yêu trong nháy mắt tăng lên như vũ bão, Weibo Thời Sở Yêu cũng vì số lượng người hâm mộ bình luận đột nhiên tăng vọt khiến cho đội bảo trì không thể không tăng thêm nhân lực.
Không đến một tiếng sau tất cả các tiêu điểm của giới truyền thông đều chĩa mũi về phía Thời Sở Yêu, bới móc tất cả tin tức về cô.
Nhiều người vì cô ấy mà chen chúc giành giật như vậy, Thời Sở Yêu chắn hẳn rất hài lòng.
Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi, mặc dù đây là lần đầu tiên một bộ phim của Anh Lan có thể chạm đến tỷ số người xem là 18 nhưng trong lòng nàng không hề tự hào hay thỏa mãn chút nào.
“Bây giờ có thể thu xếp đồ đạc rồi.” Âm Mật Vi đứng dậy trở về trước bàn làm việc, tiện tay cầm tập văn kiện lên, một tấm hình rơi xuống.
Là hồ sơ của Thời Sở Yêu lúc còn tham gia tuyển chọn diễn viên.
Âm Mật Vi cầm ảnh, trong hình Thời Sở Yêu vẫn như vậy, cười cợt không chút kiêng dè, chỉ cần cô ấy cười lên là mọi thứ xung quanh dường như không còn sức hút nữa.
“Chị chưa về à?” Triển Nhan đi đến hỏi Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi đang định trả lời thì cánh cửa mở toang, người mở cửa là Thời Sở Yêu.
“Quả nhiên là em lại tăng ca.” Thời Sở Yêu giương khóe môi, cười vô tội.
Âm Mật Vi lạnh nhạt nói: “Giờ này chị còn dám tới đây?”
Thời Sở Yêu mỉm cười: “Ý em là phóng viên à? Tất nhiên tôi có cách thoát khỏi bọn họ rồi.”
"Chưa biết được, có khi chị lại bị chụp lén cũng nên.” Âm Mật Vi lạnh lùng nói.
“Em chẳng thú vị chút nào, chẳng nhẽ người nhà em tính tình cũng lãnh đạm như vậy?” Thời Sở Yêu hững hờ nói.
Âm Mật Vi cảm thấy trong lời nói của Thời Sở Yêu có ẩn ý, ngẩng mặt lên nhìn thấy Âm Vũ Tùy nhảy ra từ sau lưng Thời Sở Yêu, cười cười nhìn nàng: “Hi~”
“Chị...” Âm Mật Vi không ngờ Âm Vũ Tùy sẽ chạy đến Anh Lan, liên kết với lời nói của Thời Sở Yêu trước đó thì có thể khẳng định hai người đã gặp qua.
"Sao, không chào đón chị à?” Âm Vũ Tùy haha cười, thong thả bước về phía Âm Mật Vi, ngón tay khẽ miết lên bàn làm việc bóng loáng của nàng, không ngại ngùng khoác tay lên vai Âm Mật Vi, nghiêng đầu nhìn nàng cười.
“Chị muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.” Âm Mật Vi trả lời lạnh lùng, cũng không dừng việc thu dọn tài liệu trên bàn.
Âm Vũ Tùy liếc về phía sau, nói nhỏ với Âm Mật Vi: “Em đã nói vậy rồi, vậy cô ấy giao cho chị nhé?”
"Chị nói cái gì?” Âm Mật Vi dừng lại, nhìn Âm Vũ Tùy, hỏi.
Âm Vũ Tùy cười: “Kia là nghệ sĩ của em Thời Sở Yêu phải không, cô ấy trùng hợp lại là mẫu người chị thích, biết là em không cho nghệ sĩ yêu đương nhăng nhít nhưng nếu là yêu đương với chị thì em cũng không cần phải lo lắng nhiều như thế nhỉ.”
Âm Vũ Tùy để ý đến Thời Sở Yêu?
“Hai người đang nói gì vậy?” Thời Sở Yêu thành công hỏi được tỷ suất người xem từ Triển Nhan, nói cảm ơn, thật ra trước khi đến Anh Lan cô đã thăm dò được số liệu rồi.
Cô vẫn chưa quên lời hứa của Âm Mật Vi.
"Không có gì.” Âm Vũ Tùy nhạt nhẽo đáp lại, ánh mắt vẫn đặt trên người Âm Mật Vi như đang thăm dò. "Nếu em không có ý kiến thì coi như đồng ý nhé.”
Âm Mật Vi ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: “Sau đó thì sao? Chị định làm gì?”
Âm Vũ Tùy nói: “Tất nhiên là theo đuổi cô ấy.”
Nói xong Âm Vũ Tùy quay sang Thời Sở Yêu, lười biếng nói: “Thời tiểu thư, thành tích của cô tốt như vậy, lát nữa cô có muốn đi...”
"Ngày mai cô ấy còn có lịch trình.” Âm Mật Vi lạnh lùng ngắt lời Âm Vũ Tùy, đi đến bên cạnh Thời Sở Yêu, sau khi lấy cớ liền kéo tay cô ra cửa.