Âm Mật Vi từ trước đến giờ vẫn luôn mạnh mẽ đàn áp, Thời Sở Yêu vốn dĩ hiểu rất rõ chuyện này, cô bất đắc dĩ nói: "Còn có yêu cầu gì nữa?"
Âm Mật Vi mở quyển sổ mỏng ghi chép lịch trình ra, nói với Khương Phàm: "Chiều nay có lễ cắt băng khánh thành miếng đất kia, em và Thời tiểu thư đến đó tham dự."
Khương Phàm ngẩn người: "Ý chị là miếng đất bên bờ sông?"
Âm Mật Vi gật đầu: "Chính xác."
Khương Phàm lại nói: "Tôi nhớ lễ khánh thành đó Yến Tuyết Trì tiểu thư đã vô cùng kiên trì giữ liên lạc với nhà đầu tư, nếu..."
Âm Mật Vi nói: "Chính vì hai người bọn họ có quan hệ quá gần gũi nên tôi mới cho đi để tránh nghi ngờ, gặp cô ấy thì nói rằng tôi bảo Thời Sở Yêu đi."
Khương Phàm đang định nói thêm Thời Sở Yêu đã nghiêng người nói với cô: "Tiểu Phàm, chị đi chuẩn bị đi. Có trách thì trách em bị oan, Yến Tuyết Trì cho dù không muốn cũng vẫn phải chấp nhận thôi. Đi, em vẫn còn muốn kiếm tiền."
Khương Phàm bị giọng điệu ngầm chống đối Âm Mật Vi của Thời Sở Yêu dọa cho phát khϊếp, điên cuồng nháy mắt với cô, mà Thời Sở Yêu lại thờ ơ giả vờ như không hiểu, như cười như không nói: "Em nói thật mà."
Âm Mật Vi từ bàn làm việc đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Thời Sở Yêu, trực tiếp xua tay đuổi cô khỏi văn phòng.
Khương Phàm hoảng loạn đến mức tự giật tóc mình: "Không xong rồi không xong rồi, Thời tiểu thư, Âm tổng... Âm tổng hình như nổi giận rồi."
Thời Sở Yêu ngược lại bàng quan vuốt ve chiếc nhẫn trên tay. Âm Mật Vi tức giận thì sao, cho dù có tức giận cũng nhất định sẽ không thể hiện ra trên mặt, người phụ nữ này không phải là nguy hiểm, gian xảo nhất sao?
Ngoài mặt thì lúc nào cũng bày ra dáng vẻ không hứng thú với phụ nữ nhưng thực ra đã sớm mang con gái nhà người ta về nhà mỗi đêm rồi.
Thời Sở Yêu càng nghĩ càng tức giận, tối hôm qua câu nói "Thân yêu ơi..." kia vẫn còn dư âm trong đầu cô, Âm Mật Vi quả thật là người phụ nữ nói một đằng làm một nẻo.
"Thời tiểu thư, cô có muốn uống cà phê không?" Bạch Anh Lạc đúng lúc lên tiếng, nhìn đối phương đang tràn ngập mùi thuốc súng ngoảnh mặt làm ngơ.
"Không muốn." Thời Sở Yêu đứng dậy cầm túi lên, ra hiệu với Khương Phàm, định đi.
Bạch Anh Lạc nghiêng người đứng chắn trước mặt Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu nhìn cô: "Bạch tiểu thư muốn nói gì với tôi sao?"
Bạch Anh Lạc mỉm cười, cúi xuống áp sát Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu không nhúc nhích, đợi đến khi Bạch Anh Lạc đã kề sát tai mình, Thời Sở Yêu nghe cô nói: "Tôi không thích cô đối xử với Âm Mật Vi như vậy, cô ấy không vui tôi sẽ đau lòng."
"Cô thích Âm Mật Vi?" Thời Sở Yêu nhíu mày, không hề sợ hãi.
Bạch Anh Lạc ôm khuỷu tay cười: "Thì?"
Thời Sở Yêu nở nụ cười: "Theo những gì tôi biết, số lượng người thích Âm Mật Vi xếp hàng dài bên bờ biển cũng không hết, so với đám người đó cô cũng không có gì quá nổi bật."
Gương mặt Bạch Anh Lạc cứng đờ: "Cô...cô..."
"Ngạo mạn, phải không?" Thời Sở Yêu mỉm cười. "Thật xin lỗi, tôi không phải là người hàm súc, đặc biệt là không thích giở trò sau lưng người khác."
"Cô có ý gì?" Bạch Anh Lạc híp mắt, nhìn chằm chằm Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu bắt chước Bạch Anh Lạc, nghiêng người ghé vào tai cô nói: "Những bức ảnh kia rõ ràng là cô thuê người chụp lén tôi."
Bạch Anh Lạc cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Cô nghĩ ai sẽ tin lời cô nói?"
Thời Sở Yêu nhếch khóe môi: "Đừng tưởng tôi không biết, cô làm những chuyện này đều muốn Âm Mật Vi biết cô là vì cô ấy mới làm, nhưng tôi cuối cùng lại không nói cho cô ấy biết. Có điều tôi phải nhắc nhở cô một câu, Âm Mật Vi không thích lấy chuyện công làm chuyện tư, nếu cô muốn cô ấy vui vẻ ít nhất trước đó phải tìm hiểu sở thích của cô ấy trước."
Thời Sở Yêu dứt lời liền quay người bỏ đi, cửa vừa đóng đã nghe thấy âm thanh Bạch Anh Lạc tức giận giẫm giày cao gót bên trong.
Nhưng Thời Sở Yêu lại không cảm thấy vui vẻ. Bạch Anh Lạc mới gặp Âm Mật Vi một lần đã tự nhiên để lộ ra tình cảm của bản thân như vậy, Âm Mật Vi hẳn cũng đã nhận biết một chút gì đó chứ?
Nếu vậy việc Bạch Anh Lạc tự nhiên ra vào văn phòng Âm Mật Vi cũng là do nàng ngầm đồng ý sao?
Vì sao tất cả mọi người đều có vẻ yêu quý Âm Mật Vi, đều có chủ ý tiếp cận nàng?
Mà hết lần này đến lần khác thái độ của Âm Mật Vi vẫn là mặc kệ, chẳng lẽ nàng không cảm thấy bản thân nên có thái độ và biểu hiện của một người phụ nữ đã kết hôn sao?
Không phải Âm Mật Vi từ chối tất cả mọi người đến gần mình hay sao?
Nghĩ như vậy Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc, lúc đó còn đưa nàng đi ăn mì Vân Nam "mở mang tầm mắt về cuộc sống"; trong lòng Âm Mật Vi chắc là đã sớm chế giễu cô từ đầu đến cuối rồi.
Lúc trước cô còn nghĩ vị trí của mình trong lòng Âm Mật Vi là rất nhạy cảm, mãi đến hôm nay Thời Sở Yêu mới biết thực ra vốn dĩ trong lòng nàng cô không hề có một chút giá trị nào.
Mà cho dù nếu có chút trọng lượng thì cũng chỉ là vì Quý Nguyên Tu nên thái độ Âm Mật Vi mới chú ý đến cô nhiều hơn như vậy.
"Sở Yêu, một lát nữa em phải lên sân khấu họp báo rồi, để tôi gọi thợ trang điểm đến cho em nhé." Khương Phàm đưa cho Thời Sở Yêu một tách trà xanh, nói: "Em đọc kỹ lời thoại, học thuộc lòng đi, cố gắng tỏ ra tự nhiên một chút, đừng để lộ ra sơ hở."
Thời Sở Yêu uống trà đọc kịch bản, lạnh lùng cười, nhân lúc Khương Phàm bận rộn không chú ý liền ném kịch bản vào thùng rác.
Âm Mật Vi quá ngây thơ, còn cho rằng cô sẽ làm chính xác theo những gì nàng sắp xếp hay sao?
"Tạo hình của tôi là gì vậy?" Thời Sở Yêu liếc nhìn bản thân trong gương, bề ngoài nhìn ảm đạm thiếu sức sống, thoạt nhìn giống như đã khóc rất nhiều.
Nhà tạo hình nói: "Đây là buổi họp báo làm sáng tỏ tin đồn của cô, đương nhiên ngoại hình phải khiêm tốn một chút."
"Để tôi tự trang điểm, cô nghỉ ngơi đi." Thời Sở Yêu cầm bảng mắt lên, một lần nữa kẻ lại đôi mắt bị phấn màu xám xịt che phủ.
Đúng mười giờ sáng buổi họp báo chính thức bắt đầu.
Mặc dù trước đó Anh Lan đã ra thông báo nội dung của buổi họp mặt chỉ là cho minh tinh và truyền thông gặp gỡ nhau, nhưng đám phóng viên hóng hớt chuyện tin đồn của Thời Sở Yêu đều nhao nhao đứng chật kín. Không lâu sau Thời Sở Yêu đi tới, theo ngay sau Yến Tuyết Trì.
"Thời tiểu thư... Thời tiểu thư, cô và Diệp tiểu thư đã hẹn hò với nhau bao lâu rồi?"
"Hai người đã hôn nhau rồi sao? Có người vạch trần hai người đã từng vào khách sạn với nhau, cô có ý kiến gì đối với chuyện này?"
Phóng viên không ngừng đưa ra câu hỏi cho Thời Sở Yêu, đại tỷ Anh Lan Yến Tuyết Trì cũng vì thế mà bị cho ra rìa.
Sắc mặt Yến Tuyết Trì không tốt lắm, người đại diện đứng dưới khán đài không ngừng đưa tay ra hiệu an ủi cô. Yến Tuyết Trì cười nhạt, lạnh lùng khinh bỉ Thời Sở Yêu, rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào những tin đồn xấu này để thu hút sự chú ý.
"Xin các vị bình tĩnh, Thời tiểu thư cũng chỉ là..." Người chủ trì cố gắng lên tiếng khống chế hiện trường.
"Tất cả những gì mọi người muốn biết tôi đều sẽ trả lời hết." Thời Sở Yêu đột nhiên đứng dậy cầm lấy micro của người chủ trì, nói. Cô thấy Âm Mật Vi đang đi vào đại sảnh, đứng ở đằng sau với một đám người, sắc mặt bình tĩnh nhìn lên sân khấu, không nói một lời.
"Thời tiểu thư thật sự là người đồng tính sao?" Có phóng viên nhanh chóng đặt câu hỏi.
Thời Sở Yêu mỉm cười, nhã nhặn cầm micro nói: "Tôi và Diệp tiểu thư là bạn thân, bình thường cũng tiếp xúc thân mật với nhau rất nhiều, ảnh chụp hôm trước mọi người chụp được chỉ là một trong số những loại thân mật hằng ngày của chúng tôi, thật ra cũng không đến mức phải khua chiêng gióng trống như vậy đâu..."
"Tiếp xúc thân mật rất nhiều!" Phóng viên kia lớn tiếng hỏi: "Là tiếp xúc đến mức nào? Có ôm không, hay là hôn?"
"À, chuyện này sao." Thời Sở Yêu cố ý ngừng lại một chút. "Giữa nữ với nữ thì hành động thân mật một chút cũng không có gì lạ."
Âm Mật Vi đứng cách đó không xa, nhìn Thời Sở Yêu đang nở nụ cười trên sân khấu, cật lực giữ bình tĩnh: "Kịch bản này là...?"
Triển Nhan trả lời: "Đây chắc chắn không phải là kịch bản đã đưa cho cô ấy."
Âm Mật Vi thở dài, nàng tính toán sai lầm, không ngờ người kiêu ngạo như Thời Sở Yêu lại dám không làm theo kịch bản người đại diện đưa.
"Có cần dừng buổi họp báo lại không?" Triển Nhan hỏi.
"Không cần." Âm Mật Vi nhìn lên sân khấu. "Sau khi Thời Sở Yêu xuống sân khấu bảo cô ấy đến văn phòng gặp tôi."
Nhưng Âm Mật Vi một lần nữa lại tính sai, nàng ở văn phòng chờ mãi cũng không chờ được Thời Sở Yêu. Theo như Triển Nhan báo cáo thì bởi vì những thông tin Thời Sở Yêu cung cấp quá mức lộ liễu khiến cho phóng viên xếp hàng đặt câu hỏi ngày càng nhiều, khoảng cách từ khán đài đến sân khấu càng lúc càng gần, cuối cùng Thời Sở Yêu bị bao bọc bởi một đám phóng viên, micro không ngừng được đưa đến trước mặt cô, Yến Tuyết Trì bị giẫm đạp một hồi dẫn đến bị thương phải đưa vào bệnh viện.
"Thời Sở Yêu đâu?" Âm Mật Vi bình tĩnh hỏi Triển Nhan. Nàng không bất ngờ khi nghe thấy kết quả này, chỗ nào có Thời Sở Yêu thì không có chuyện gì không thể xảy ra.
Triển Nhan đọc tin nhắn: "Khương Phàm nói cô ấy về nhà rồi."
Về nhà rồi?
Âm Mật Vi nhắm mắt lại, Thời Sở Yêu vẫn còn tâm trí về nhà ư?
"Tối nay tập đầu tiên của 《Cùng ngươi tránh mưa》 sẽ công chiếu, tỷ suất người xem có thể được thống kê ngay lập tức, vậy tối nay nhân viên lại phải tăng ca đúng không?" Triển Nhan hỏi.
Âm Mật Vi nói: "Để ban số liệu thống kê là được rồi, còn những nhân viên khác tùy họ thu xếp."
"Vâng." Triển Nhan trả lời, tiện miệng hỏi thêm: "Chúng ta sắp gọi đồ ăn ngoài, Âm tổng, chị vẫn muốn ăn mì Vân Nam đúng không?"
Suy nghĩ Âm Mật Vi ngưng trệ, mì Vân Nam?
Ai thèm ăn mì Vân Nam chứ!
"Gọi cho tôi mì ống sốt cà chua." Âm Mật Vi nói, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Thời gian còn cách lúc phát sóng ba, bốn tiếng, Âm Mật Vi mở tivi treo tường lên, mặc dù đối với nàng xem tivi cũng không khuây khỏa hơn chút nào nhưng hiện tại chỉ có âm thanh mới có thể khiến nàng tập trung suy nghĩ hơn một chút.
Khiến nàng không đặt toàn lực chú ý lên yêu tinh Thời Sở Yêu kia.
Thời Sở Yêu về đến nhà, Khương Phàm cũng theo sau vào cửa, dép lê cũng không xỏ đã lo lắng xoa xoa ngón tay: "Làm sao đây làm sao đây, nếu tỷ suất người xem đêm nay không đủ ấn tượng với cấp trên thì chẳng lẽ tôi lại phải quay lại làm việc ở tổ quản lý sân khấu sao?"
Thời Sở Yêu ăn thạch, xem tivi, kì quặc nhìn Khương Phàm: "Chị đang cầu nguyện cái gì?"
"Tất nhiên là cầu nguyện cho tỷ suất người xem không thấp dưới 5 rồi!" Khương Phàm nói.
Thời Sở Yêu cắn thìa, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ láp miếng thạch, cảm xúc mềm mại lạnh buốt khiến cô nhớ đến thân thể Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi cũng lạnh lẽo, cũng mềm mại như vậy, giống như một đυ.n tuyết hòa tan ngay thời khắc ngón tay chạm vào cơ thể.
Âm Mật Vi bây giờ chắc là đang tức đến xanh cả mặt rồi.
Thời Sở Yêu không nhịn được cười thành tiếng.
___________________________________________
Editor có lời muốn nói:
Chuyện là tuần sau bạn editor thi, và thi cả 1 tuần luôn nên tình hình là sẽ không có chương mới mọi người ạ (×﹏×) Nhưng bù lại tuần sau nữa bạn editor sẽ đăng bù vài chương tạ lỗi nhé.
Bạn editor còn có một lời xin lỗi chân thành muốn gửi đến các bạn độc giả vì tội không tìm hiểu kĩ càng trước khi edit (っ- ‸ – ς) Hôm trước ngồi đọc hết từ đầu đến cuối mới tá hỏa nhận ra là Vi Vi nhà chúng ta lớn tuổi hơn Yêu Yêu, nên là vô cùng xin lỗi vì sự nhầm lẫn xưng hô này (◞‸◟;) Dù sao thì cũng trót xưng hô như vậy rồi, đổi lại thì dễ nhầm lẫn lắm, nên bạn editor đã quyết định sẽ giữ nguyên xưng hô tôi-em tôi-chị của Vi Vi và Yêu Yêu, đợi đến khi hai người chính thức yêu đương sẽ đổi lại Vi Vi gọi Yêu Yêu là em và Yêu Yêu gọi Vi Vi là chị nhé.
Bật mí là sắp đến đoạn yêu đương rồi đó ♪~(´ε` )