Âm Mật Vi cảm giác được tuy Thời Sở Yêu dễ thỏa mãn, nhưng những người lạc quan như vậy quả thật là hiếm thấy.
Hiện tại tình hình trong thang máy cũng không mấy sáng sủa, không biết bao giờ nhân viên trực mới nhận ra có trục trặc kỹ thuật, vậy mà Thời Sở Yêu lại không chút do dự nói muốn dẫn nàng đi mở mang tầm mắt về cuộc sống.
Thời Sở Yêu chẳng lẽ không nghĩ đến trường hợp nếu phát sinh thêm tình huống nguy hiểm thì nên làm gì sao?
"Lưng của em có đủ khỏe không?" Thời Sở Yêu đột nhiên hỏi Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi cảm thấy kì quái: "Chị muốn tôi cõng chị?"
Thời Sở Yêu cười: "Tôi không muốn ngồi đây chờ chết đâu."
Thời Sở Yêu vừa nói vừa đứng dậy, một chân đặt lên thành thang máy, một tay chậm rãi mò mẫm đến cửa thông gió bên trên, cởi giày cao gót ra, dùng gót giày đập nhẹ vào khe hở ở giữa miếng sắt, dùng lực nạy ra, trên đỉnh đầu xuất hiện một khoảng trống rộng khoảng một mét rưỡi.
Gió lạnh lập tức thổi vào.
"Chị định làm gì?" Âm Mật Vi ngửa đầu nhìn Thời Sở Yêu, nhưng tầm nhìn lại không rõ ràng.
Thời Sở Yêu quay đầu lại nói: "Tôi đi lên trước, sau đó sẽ kéo em lên."
Âm Mật Vi nói: "Chị biết đây là lầu mấy không? Trèo ra rất nguy hiểm!"
Thời Sở Yêu xoay người chui ra một nửa, nhanh chóng quay lại vươn tay về phía Âm Mật Vi: "Không phải tôi nói muốn cho em đi mở mang tầm mắt sao, mau nắm lấy tay tôi."
Âm Mật Vi chần chừ một lát, nghe thấy âm thanh thúc giục gấp gáp của Thời Sở Yêu, nàng hít một hơi thật sâu, bắt chước điệu bộ của Thời Sở Yêu lúc trước, một chân đạp lên thành thang máy, một tay nắm lấy tay Thời Sở Yêu.
"Làm sao nữa?" Âm Mật Vi đi theo Thời Sở Yêu bò lên trên thang máy, bốn phía đều có gió lạnh thổi đến, Âm Mật Vi xoa xoa cánh tay của mình.
Thời Sở Yêu cười thần bí: "Đi theo tôi."
Thời Sở Yêu nói xong liền nắm dây cáp, chậm rãi trèo lên.
Đang bám lấy dây cáp, Thời Sở Yêu bỗng quay đầu lại phía Âm Mật Vi nói: "Sợi dây này khá trơn, tốt nhất là em đừng đi giày."
Âm Mật Vi ngẩn người, nhìn lại hai chân Thời Sở Yêu, đúng là không có đi giày.
"Ném xuống dưới là được." Thời Sở Yêu giương giương khóe miệng, ánh mắt ra hiệu với Âm Mật Vi.
Âm Mật Vi cúi xuống nhìn đôi giày cao gót mình đang đi, là đôi giày phiên bản giới hạn nàng thích nhất, bởi vì nhà thiết kế đã về hưu cho nên mẫu giày này đã sớm không thể tìm thấy trên thị trường từ hai năm trước.
Nhưng với tình hình trước mắt, nếu như không cởi giày sợ là không thể trèo lên được.
Không, với nàng mà nói thì cứ coi như là đi chân trần cũng không chắc chắn có thể trèo lên đến nơi.
Từ nhỏ đến lớn nàng đã từng trải qua huấn luyện đối với những thứ dành cho quý tộc như cưỡi ngựa, chơi golf, từ quần áo trang sức đến động tác đều phải nhẹ nhàng mềm mại, những hành động như vứt giày đi thế này đúng là nàng chưa từng làm.
Mặc dù không đúng lúc nhưng Âm Mật Vi vẫn không khỏi sinh ra cảm giác hiếu kì với tuổi thơ của Thời Sở Yêu.
"Nhanh lên đi, tôi không thể ở trên này đợi em quá lâu được." Thời Sở Yêu ở phía trên thúc giục.
Âm Mật Vi khẽ cắn môi, cởi giày cao gót ra, làm theo lời của Thời Sở Yêu, ném xuống bóng tối phía dưới, một lúc sau liền có âm thanh cộp một tiếng phát ra.
"Nắm chặt sợi dây leo lên giống tôi, sử dụng lực cánh tay." Thời Sở Yêu nói, quay đầu nhìn Âm Mật Vi.
Sau khi hai người leo từ dây cáp lên đến cửa thang máy, Thời Sở Yêu lại một lần nữa lấy giày cao gót ra, chèn gót giày vào khe hở ở giữa hai cánh cửa, lại chờ Âm Mật Vi leo lên đến nơi, mỗi người giữ một bên cánh cửa giật ra.
Đèn cảm ứng tự động bằng âm thanh trong hành lang lập tức vụt sáng, hai người từ vách tường bò lên, trực tiếp ngồi bệt xuống hành lang, thở hổn hển.
"Chị học được cái này từ đâu?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, cảm thấy kỹ năng của Thời Sở Yêu có lẽ vẫn còn rất nhiều.
Thời Sở Yêu nở nụ cười: "Đây chính là kỹ năng thiết yếu để tránh bị chụp lén và bị vây chặt."
Hai người đang nói chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã trên hành lang, một đội bảo an lập tức chạy tới, nhận ra là Âm Mật Vi vội vàng nhận lỗi: "Âm tổng, thật sự xin lỗi, chúng tôi còn bận đi tuần tra ở dưới lầu..."
Âm Mật Vi ban đầu vốn định xử phạt nghiêm khắc đội bảo an trực đêm nay, nhưng tâm trạng bây giờ lại tốt bất ngờ, nàng lạnh nhạt nói: "Ngày mai các người đến bộ phận kỹ thuật kiểm tra, tháng này trừ tiền lương."
Các nhân viên bảo an nhìn nhau, nhận ra Âm Mật Vi sẽ không truy cứu trách nhiệm đến cùng, vội vàng nói cảm ơn rồi rời đi.
"Đi thôi." Thời Sở Yêu nghiêng đầu nhìn Âm Mật Vi, nói.
Âm Mật Vi không hiểu. "Đi đâu?"
"Đương nhiên là đi mua giày, chẳng lẽ em muốn đi chân trần ra ngoài sao?" Thời Sở Yêu nói. "Tầng dưới có một cửa hàng bán giày."
Tầng dưới của công ty Anh Lan không chỉ có bán giày mà còn có cả nữ trang, Âm Mật Vi chỉ nhìn qua một chút đã nói: "Cái này không hợp với tôi."
Thời Sở Yêu cầm lấy một bộ trang phục màu trắng đơn giản thoải mái, ướm lên người Âm Mật Vi nói: "Tôi thấy rất đẹp mà."
Âm Mật Vi lại nói: "Cái này cũng không được."
"Không thử một chút sao đã biết là không được." Thời Sở Yêu mỉm cười. "Em đẹp như vậy, mặc cái gì cũng rất hợp."
Không thể chịu nổi Thời Sở Yêu bên cạnh quấy rầy, Âm Mật Vi cầm lấy bộ quần áo ngủ Thời Sở Yêu đã chọn định vào phòng thử đồ, chưa kịp đóng cửa, Thời Sở Yêu đã lách qua khe hở tiến vào trong phòng.
"Chị muốn nhìn tôi thay quần áo?" Âm Mật Vi nghiêng đầu nhìn Thời Sở Yêu.
Thời Sở Yêu suy nghĩ, giương khóe miệng nói: "Tôi sợ là em sẽ không thay thôi."
Làm sao có thể không thay được?
"Thay nhanh lên đi, chẳng lẽ em đang chờ tôi thay hộ em?" Thời Sở Yêu nói, giơ tay muốn cởi cúc áo Âm Mật Vi.
"Tôi tự thay." Âm Mật Vi nhanh chóng treo quần áo, quay lưng đi, cởi cúc áo, để quần áo trên người chậm rãi rơi xuống.
Thời Sở Yêu đứng cách Âm Mật Vi một khoảng, đột nhiên cảm thấy chiêm ngưỡng Âm Mật Vi thay đồ cũng là một loại thỏa mãn thị giác, chỉ cần tưởng tượng thứ đang dán trên da thịt Âm Mật Vi không phải là vải vóc mà là tay cô, Thời Sở Yêu đã cảm thấy đâu đó trong lòng ngo ngoe động đậy.
Rất muốn làm một chuyện khác với Âm Mật Vi...
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, Âm Mật Vi đột nhiên quay người lại, nàng đã thay quần áo xong.
"Rất xinh đẹp." Thời Sở Yêu nhanh chóng phục hồi tinh thần từ những suy nghĩ của mình, kéo Âm Mật Vi ra khỏi phòng thử đồ, chọn một đôi giày từ trên kệ cao đưa cho nàng.
"Em đi size này đúng không?" Thời Sở Yêu kéo Âm Mật Vi ngồi xuống, bản thân lại ngồi xổm xuống trước mặt nàng cho Âm Mật Vi thử giày.
Âm Mật Vi sửng sốt: "Sao chị biết?"
Thời Sở Yêu ngẩng đầu, ánh mắt quét qua cơ thể Âm Mật Vi một chút, dừng lại ở trước ngực, ý tứ sâu xa nói: "Tôi còn biết những thứ khác nữa."
Âm Mật Vi bỗng nhiên hiểu ra, sau khi Thời Sở Yêu làm ra hành động xấu hổ kia với nàng thì đã thuận tiện đo qua kích thước toàn thân nàng.
Người phụ nữ này sao có thể không biết xấu hổ như thế chứ?
Âm Mật Vi sắc mặt ửng đỏ, ngại ngùng quay mặt đi, đúng lúc nhân viên tiếp thị đi tới nhiệt tình nịnh nọt: "Bộ quần áo và đôi giày này rất hợp với hai người, mà hiện tại những cặp bạn thân tình cảm tốt như hai người cũng rất hiếm nha."
Bạn thân?
Từ "bạn thân" có thể dùng để hình dung quan hệ của nàng và Thời Sở Yêu ư?
"Chúng tôi không phải là bạn thân." Thời Sở Yêu nhếch khóe miệng, vừa đẩy Âm Mật Vi đến trước gương, vừa quay đầu nháy mắt với nữ nhân viên tiếp thị.
"Thế nào, đẹp không?" Thời Sở Yêu và Âm Mật Vi đồng thời xuất hiện trong gương, Thời Sở Yêu lên tiếng hỏi.
Nhìn bản thân trong gương vốn chưa từng thử qua bây giờ lại đang mặc trang phục thoải mái, không màng danh lợi mà lại thanh lịch, Âm Mật Vi cảm thấy có chút kì quái. Nàng trước giờ chưa từng nghĩ bản thân mặc quần áo như vậy cũng có thể trông rất thích hợp như thế.
"Tôi nói không sai đúng không." Thời Sở Yêu hài lòng cười, tiện tay mở túi lấy thẻ ra đưa cho nhân viên tiếp thị.
Âm Mật Vi nhìn hành động của Thời Sở Yêu, cảm thấy có chút ngoài ý muốn: "Chị trả tiền cho quần áo của tôi à?"
Thời Sở Yêu lơ đễnh trả lời: "Coi như tôi cảm ơn vì em đã giúp tôi trèo ra khỏi thang máy."
Âm Mật Vi ngừng lại một chút, bỗng nhiên bật cười, nói: "Cảm ơn."
Đi ra khỏi cửa hàng, lúc này Âm Mật Vi mới nhận ra trời đã tối, nàng nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Thời Sở Yêu: "Thời gian không còn sớm, chị nên về nhà đi."
Thời Sở Yêu chỉ liếc qua cũng biết là Âm Mật Vi chỉ biết đến công việc kia đã quay về rồi, không biết tại sao, có lẽ chỉ là nhất thời phấn khích nhưng Thời Sở Yêu lại cảm thấy giờ phút này Âm Mật Vi đi theo cô đáng yêu hơn rất nhiều.
Đi theo cô leo trèo dây cáp, còn nghe lời cô ăn mặc tùy ý, hiện tại hai người không ràng buộc đứng ở trên đường cái nhìn xe chạy tới chạy lui, Thời Sở Yêu chưa từng nghĩ sẽ dùng cách thức như vậy ở chung với Âm Mật Vi.
"Tôi mua quần áo cho em, theo lý thuyết em cũng nên đáp lễ một chút." Thời Sở Yêu nhìn bóng đêm ảm đạm đang dần buông xuống, nói. Bây giờ cô muốn kéo dài thời gian ở cùng với Âm Mật Vi hơn một lát.
"Chị muốn gì?" Âm Mật Vi đối với yêu cầu của Thời Sở Yêu cũng không cảm thấy quá kì quặc. Trên thực tế, bất kỳ người nào ra yêu cầu như vậy nàng cũng không thấy kì quặc.
Tất cả mọi người đều ham muốn vật chất giống hệt nhau thôi.
"Đi ăn mì Vân Nam với tôi." Thời Sở Yêu bỗng nhiên quay người nói với Âm Mật Vi, ánh đèn đường chiếu xuống lóe lên trong đôi mắt cô một tia sáng.
___________________________________________
Tự nhiên cảm thấy chương này Vi Vi như bị ai nhập ấy, đáng yêu dễ sợ ( ꈍᴗꈍ)