Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 58: Không thỏa mãn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời Sở Yêu cười nhạt một tiếng, dứt khoát cởi giày cao gót ngồi bệt xuống đất, nhàn nhã khoanh chân lại, thả lỏng cơ thể nhìn Âm Mật Vi: "Ai bảo em cả ngày trốn tránh tôi."

Âm Mật Vi lạnh lùng ôm khuỷu tay: "Là chị đang hiểu lầm, tôi không có lí do gì để trốn tránh chị."

Thời Sở Yêu thờ ơ nói: "Tôi làm sao biết, nếu không phải em nói với Triển Nhan, à không, Triển Nhan cũng không biết. Em ngày nào cũng lạnh lùng như băng thế này, ai đoán được trong lòng em suy nghĩ điều gì chứ?"

Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, chậm rãi quay lưng lại, nhìn chăm chú vào khe hở giữa cửa thang máy.

Thời Sở Yêu dừng một chút, hỏi: "Vậy để tôi đoán nhé?"

Âm Mật Vi đưa lưng về phía Thời Sở Yêu, âm thanh truyền đến từ phía sau: "Đoán cái gì?"

Thời Sở Yêu nói: "Đoán tại sao hôm nay em lại bận rộn như vậy, cũng đoán tại sao em lại khó ở như thế."

Âm Mật Vi hít một hơi thật sâu, im lặng không nói.

Thời Sở Yêu nói: "Thứ nhất, tất nhiên là chuyện tôi lên đầu đề báo, tôi cũng nhìn thấy, sao lại chụp ảnh tôi xấu đến vậy, trong khi ảnh Diệp tiểu thư lại rất xinh đẹp. Rõ ràng đó là nhà tôi, thật quá đáng..."

"Thời Sở Yêu!" Âm Mật Vi cuối cùng không nhịn nổi nữa, quay mặt lại với Thời Sở Yêu nói: "Chị nghĩ mỗi lần chị mang phiền phức tới thì có thể cứ lờ đi, hời hợt bỏ qua như vậy hay sao?"

Thời Sở Yêu trừng mắt nhìn, hướng mắt lên thang máy một chút: "Hai chúng ta bây giờ tuy an toàn nhưng vẫn còn mối nguy hiểm đang rình rập, chẳng lẽ lúc này em vẫn còn muốn bàn công việc với tôi?"

Âm Mật Vi lạnh lùng cười một tiếng: "Cái tôi đang nói đến là thái độ của chị."

"Thái độ?" Thời Sở Yêu bật cười. "Tôi là hạng người gì em còn không biết sao, thái độ của tôi có vấn đề gì chẳng lẽ em không rõ?"

"Chị..." Âm Mật Vi biết Thời Sở Yêu đang ám chỉ việc cô tham gia vào chuyện gia đình của nàng, nhưng nhất thời bị thái độ lưu manh cùng sự vô lại của cô làm cho cạn lời.

Đáng ghét, rõ ràng người làm sai là Thời Sở Yêu, đạo đức bại hoại cũng là Thời Sở Yêu, nhưng tại sao lúc nào cũng bị cô đổi trắng thành đen, lại biến thành lỗi của nàng?

Hay có thể nói, Thời Sở Yêu căn bản là vò đã mẻ không sợ rơi, mặc kệ người ta chỉ trích.

Có lẽ Thời Sở Yêu ỷ nàng sẽ không làm gì cô cho nên mới dám phách lối.

Cũng đúng, chỉ cần Thời Sở Yêu còn là nghệ sĩ Anh Lan, Âm Mật Vi đều sẽ không chấp nhặt với cô. Hiểu theo một nghĩa khác, tức là Âm Mật Vi đối với Thời Sở Yêu luôn là mặc kệ cô ấy.

Có điều Âm Mật Vi không nghĩ là Thời Sở Yêu có thể hiểu được những điều trập trùng phía sau này, có lẽ cô chỉ đơn giản cho rằng người đẹp thì tất có quyền.

Đúng là ngực cô ấy thật sự rất to...

Âm Mật Vi nghĩ như vậy, không tự chủ được liếc mắt đến trước ngực Thời Sở Yêu. Hôm nay Thời Sở Yêu mặc áo cúp ngực, sau khi tháo giày cao gót lại thấp hơn nàng nửa cái đầu, ở góc độ này có thể dễ dàng lướt qua chiếc cằm kia nhìn thẳng đến vị trí đầy đặn phía dưới cổ áo.

Tuy ngực lớn nhưng trí thông minh thì không có.

Âm Mật Vi lạnh lùng rút ra kết luận, quyết định không thèm để ý đến Thời Sở Yêu nữa.

"Thực ra tôi chỉ tiện đường chở Diệp tiểu thư một đoạn, sau đó cô ấy đề nghị dạy tôi nấu chút lẩu, không hiểu sao lại bị chụp lén."

Thời Sở Yêu nhàn nhạt nói, nhìn Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi trầm mặc một lúc, nói: "Chị nghĩ rằng truyền thông sẽ tin lời giải thích này sao?"

"Truyền thông từ trước đến giờ vốn thích tin đồn thất thiệt, tôi đã quen rồi." Thời Sở Yêu nói. "Với lại, những gì tôi nói bây giờ chỉ là giải thích cho em nghe."

"Giải thích cho tôi nghe?" Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu với ánh mắt kì quặc. "Tại sao?"

"Tại sao cái gì?" Thời Sở Yêu hỏi. "Chẳng lẽ em không muốn biết sao?"

"Tôi không quan tâm nếu chị và Diệp tiểu thư hay bất kì ai về nhà nấu cơm với nhau." Âm Mật Vi lạnh lùng nói. "Cái tôi quan tâm là truyền thông sẽ đưa tin về chuyện này, chị nghĩ xem nếu tiếp tục thì hình tượng của chị sẽ giảm xuống còn bao nhiêu?"

Thời Sở Yêu chu chu miệng, Âm Mật Vi người phụ nữ này thật là không thú vị chút nào, chuyện gì cũng có thể nhắc đến công việc, chẳng lẽ công việc chính là toàn thế giới của nàng sao?

"Em không thể nào..." Lời nói vừa ra khỏi miệng, Thời Sở Yêu liền nghe thấy âm thanh ken két truyền đến từ trên đầu, ánh sáng chớp chớp vài lần rồi vụt tắt.

"A...!" Thời Sở Yêu kêu lên thành tiếng, không gian nhỏ hẹp của thang máy nhuốm màu hắc ám, Thời Sở Yêu theo phản xạ lập tức co người vào góc thang máy.

Lưng vừa chạm vào tấm lưới sắt mát lạnh, Thời Sở Yêu liền cảm giác một bàn tay kéo cô lại, là Âm Mật Vi?

"Đứng yên." Âm thanh của Âm Mật Vi trong bóng tối tỉnh táo lạ thường, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng tin tưởng.

Loại cảm giác này giống như, chỉ cần có Âm Mật Vi ở đây thì không cần quan tâm bất kì chuyện gì khác, cứ coi như trời sập nàng cũng có thể chống lên lại, cho đối phương một khoảng không gian để hít thở.

Rõ ràng cùng là nữ nhân nhưng cảm giác Âm Mật Vi mang lại cho cô so với cảm giác cô mang lại cho nàng lại hoàn toàn khác nhau.

"Cảm...cảm ơn." Thời Sở Yêu suy nghĩ một hồi, không biết nên nói gì cho phải, cảm thấy dù sao nói một tiếng cảm ơn cũng tốt hơn là không nói gì.

"Không có gì." Âm Mật Vi nhàn nhạt đáp lại.

Âm Mật Vi kéo cánh tay Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại cảm thấy chỗ tay bị nàng kéo nóng bỏng khác thường, mà khoảng cách giữa cô và Âm Mật Vi gần như vậy, gần đến nỗi có thể ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cũng có thể nghe thấy âm thanh lách cách của bông tai nàng va chạm với nhau.

Trong không gian nhỏ hẹp mà ám muội này, chỉ có cô và Âm Mật Vi.

"Có thể ngồi cùng tôi một lúc không?" Thời Sở Yêu hỏi.

Âm Mật Vi trầm mặc một lát, nói: "Có thể." Thời gian có lẽ còn rất lâu, đi giày cao gót đứng mãi mắt cá chân cũng sẽ không chịu được.

Âm Mật Vi ngồi xuống bên cạnh Thời Sở Yêu, nhưng vẫn giữ khoảng cách nửa thước. Mùi hương của Thời Sở Yêu rất đặc biệt, nhất là trên mái tóc tỏa ra mùi thơm ngát, thỉnh thoảng lại truyền đến chóp mũi trong bầu không khí âm u nhưng chờn vờn không rõ này.

Nếu như không nói đến đạo đức và nhân cách, Thời Sở Yêu thật sự là cực phẩm trong cực phẩm.

Âm Mật Vi cảm thấy rất kì quái tại sao bản thân lại nảy ra suy nghĩ này, đột nhiên cảm thấy đạo đức của bản thân cũng chẳng kém gì Thời Sở Yêu.

Âm Mật Vi cảm thấy mình rất biếи ŧɦái, cũng rất xấu hổ.

Trước đây khi chưa gặp Thời Sở Yêu nàng chưa từng nảy sinh ra những suy nghĩ biếи ŧɦái như thế.

Bất kể đối phương là nữ diễn viên xinh đẹp đến mức nào, đối với Âm Mật Vi mà nói suy cho cùng cũng chỉ là một bức tranh mà thôi, nàng sẽ thưởng thức, nhưng tuyệt đối không bao giờ có ý nghĩ xấu xa.

Vậy mà đối với Thời Sở Yêu...

Âm Mật Vi bỗng nhiên hồi tưởng lại thời điểm cùng Thời Sở Yêu có những hành vi tiếp xúc thân mật không bình thường, khuôn mặt không tự chủ được đỏ lên.

"Tại sao em lại nhíu mày?" Thời Sở Yêu đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Cái gì?" Âm Mật Vi cật lực giữ cho âm thanh của mình bình tĩnh, nàng làm sao có thể để cho Thời Sở Yêu thừa cơ hội mà nắm bắt tâm tư mình chứ.

"Mỗi lần em không nói chuyện, lông mày sẽ nhăn lại." Thời Sở Yêu nói như vậy, đưa tay lên xoa xoa lông mày Âm Mật Vi, trong bóng đêm mò mẫm đến vị trí giữa hai lông mày nàng, nhẹ nhàng sờ. "Giống như bây giờ."

Âm Mật Vi không tự chủ muốn đẩy Thời Sở Yêu ra, nhưng lại đột nhiên cảm thấy được Thời Sở Yêu xoa nhẹ ấn đường như vậy rất dễ chịu, mà những khúc mắc rối bời trong đầu dường như cũng được Thời Sở Yêu hóa giải.

Tất cả những kế hoạch rườm rà, những chuyện xấu gây phiền lòng, cộng với quan hệ không mặn không nhạt với Quý Nguyên Tu, những thứ này mỗi ngày đều giày vò khiến đầu nàng phát đau, lúc này lại đột nhiên không còn xuất hiện trong tâm trí nàng nữa.

"Dễ chịu không?" Thời Sở Yêu nhẹ giọng hỏi.

Âm Mật Vi trầm mặc một lát, khiêm tốn nói: "Cũng tạm."

Thời Sở Yêu cong khóe môi: "Chỉ là cũng tạm?"

Thực ra cô rất thường xuyên lên mạng nghiên cứu những video về kĩ thuật xoa bóp, đối với Âm Mật Vi cường độ xoa bóp nhẹ nhàng mà cẩn thận, theo lý thuyết mà nói phải là dễ chịu đến mức không nói nên lời mới đúng.

Tại sao lại là cũng tạm?

Thời Sở Yêu dứt khoát bật người dậy, quỳ nửa người phía sau lưng Âm Mật Vi, hai tay đặt lên bả vai nàng, chậm rãi xoa bóp.

"Không được..." Âm Mật Vi đối với hành động đột ngột của Thời Sở Yêu có chút không thích ứng, nhưng sau khi Thời Sở Yêu dần dần tăng cường độ xoa bóp, Âm Mật Vi lại cảm thấy bả vai và cổ mình thả lỏng, thoải mái dễ chịu hệt như ngâm mình trong bồn nước nóng.

"Thoải mái không?" Thời Sở Yêu nghiêng đầu hỏi Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi suy nghĩ một lát, gật đầu nhẹ, nhỏ tiếng nói ừ.

Nhưng trong không gian chật hẹp này Thời Sở Yêu có thể dễ dàng nghe rõ mọi âm thanh Âm Mật Vi phát ra, câu khẳng định của nàng giống như lời cổ vũ cho cô, Thời Sở Yêu không tránh khỏi thuận tay xoa bóp một đường xuống cánh tay, mãi cho đến eo của Âm Mật Vi.

"Người em có hơi cứng, hôm nay mệt mỏi đến vậy sao?" Thời Sở Yêu hỏi.

Âm thanh của Âm Mật Vi vẫn rất nhỏ: "Cũng không hẳn là quá mệt mỏi."

Thời Sở Yêu cười cười nói: "Nếu là tôi chắc chắn tôi không thể chịu được, một ngày có hai mươi tư tiếng, em dành hẳn mười lăm tiếng ở văn phòng rồi."

Âm Mật Vi nói: "Không đến mức như vậy chứ?"

Thời Sở Yêu nói: "Trong cuộc sống hàng ngày đương nhiên phải có thú vui khác, ví dụ như dạo phố, mua sắm, đi chơi tới bạn bè..."

Âm Mật Vi nghĩ nghĩ: "Đây là sinh hoạt hàng ngày của chị à?"

Thời Sở Yêu nói: "Tất nhiên là không phải là toàn bộ, nhưng sẽ chiếm một phần rất lớn, nếu như muốn tôi suốt ngày ở phim trường đâm đầu vào quay phim, rất có khả năng em sẽ phải chuẩn bị cho tôi một bác sĩ tâm lý riêng đấy."

Âm Mật Vi hỏi: "Chẳng lẽ chị không thích quay phim?"

Thời Sở Yêu hỏi lại: "Em không biết năm ấy tại sao tôi lại ra mắt sao?"

Âm Mật Vi nói: "Không biết."

Thời Sở Yêu nói: "Năm đó tôi đang đi dạo phố, đột nhiên có một người đại diện giữ tôi lại, nói muốn tôi thử quay phim, còn nói tôi xinh đẹp như thế này mà không dựa vào gương mặt kiếm cơm thì đúng là phí của trời."

Âm Mật Vi nở nụ cười, cảm thấy Thời Sở Yêu dám nói với mình những điều này cũng coi như còn biết thức thời.

Thời Sở Yêu nghiêm túc hỏi Âm Mật Vi: "Em cảm thấy nếu không làm diễn viên tôi có thể làm nghề gì?"

Âm Mật Vi nói: "Cái này còn phải xem chị thích làm cái gì."

Thời Sở Yêu ngửa đầu, không hài lòng vì Âm Mật Vi lại giao quyền lựa chọn cho cô, hỏi tiếp: "Vậy nếu em không làm tổng giám đốc Anh Lan, em sẽ làm gì?"

Âm Mật Vi chần chừ một lát. Nàng quả thật chưa từng nghĩ qua vấn đề này.

Thời Sở Yêu hình như là người đầu tiên hỏi nàng câu hỏi này.

Nàng muốn làm cái gì?

Đến ông nội trước giờ cũng chưa từng hỏi, nàng rốt cục muốn cái gì?

Đi du học, quản lý công ty, nàng đều làm, chưa bao giờ hỏi vì sao, chỉ có hỏi làm sao mới có thể làm được tốt. Nàng được mọi người tín nhiệm ở chỗ, bất cứ thứ gì được giao nàng đều hoàn thành tốt nhất.

Giống như trước đây nàng sinh ra là để thỏa mãn nhu cầu của người khác vậy.

Nàng muốn làm gì, muốn đi đâu, có thích cuộc sống bây giờ không, có hài lòng về bản thân mình không, chưa từng có người nào hỏi.

Có lẽ cũng chẳng có ai quan tâm.

Nàng chỉ cần làm một Âm Mật Vi như bây giờ, người người đều thích, là được.

Mà linh hồn và thân thể Âm Mật Vi chân chính vốn dĩ có đồng nhất với nhau hay không, đại khái là cũng không có ai để ý.

Âm Mật Vi cảm thấy có chút mệt mỏi, chậm chạp nói: "Tôi không biết."

Thời Sở Yêu cảm thấy kì quặc. "Em từ nhỏ đã không có ước mơ gì sao?"

Âm Mật Vi nói: "Chị lo chuyện bao đồng đủ chưa? Hở một chút là lại nói đến ước mơ."

Thời Sở Yêu bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Cuộc sống của em hẳn là được bài trí rất tỉ mỉ, mỗi ngày đều có thời khóa biểu làm việc và nghỉ ngơi, từ nhỏ đã được định làm người thừa kế gia tộc rồi."

Âm Mật Vi không trả lời.

Thời Sở Yêu nói: "Thế thì có gì vui chứ, tôi sẽ dẫn em đi mở mang tầm mắt một chút xem cái gì mới gọi là cuộc sống thật sự."

___________________________________________

Mấy bà đừng đọc bên web lậu nha, vô truyenhdt.com mà đọc nè ༎ຶ‿༎ຶ Hôm trước lên google tìm bản QT edit tiếp chap tiếp theo thấy bộ này hẻo view như thế mà vẫn bị copy lên truyenfull với mấy web lậu khác rồi, mà nó còn lấy số liệu lượt view và vote của truyenhdt.com qua nữa chứ (@´_`@)
« Chương TrướcChương Tiếp »