Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp

Chương 57: Phim giả tình thật

« Chương TrướcChương Tiếp »
Âm Mật Vi nhìn đài truyền hình lớn nhất thành phố C tung ra chuyện xấu của Thời Sở Yêu, cảm thấy hai bên thái dương đau dữ dội.

"Thời Sở Yêu nhắm đến chủ tịch Trần, có lẽ con đường trong tương lai sẽ rất tươi sáng.*"

Chủ tịch Trần có lẽ là chủ tịch công ty chủ quản của Diệp Thanh Dục.

"Thời Sở Yêu gả cho Anh Lan, ai tới làm nhà?*"

*Tít báo mạng khó hiểu quá TvT.

Những tin tức tương tự như thế này đếm sơ qua cũng hơn hai mươi bài, thậm chí tin tốt cũng bị cư dân mạng bẻ lái sang thành tin xấu, cuối cùng hình thành nên một chuỗi sự việc vô cùng phong phú tỉ mỉ.

Mà kết luận cuối cùng lại là Thời Sở Yêu người phụ nữ này bên ngoài thì xinh đẹp yêu kiều, bên trong lại bày ra những thủ đoạn phi phàm, khiến cho rất nhiều người bất kể nam nữ già trẻ đều cam tâm tình nguyện quỳ dưới váy của cô.

Âm Mật Vi kiên nhẫn nhấp chuột, phát hiện ra quan hệ giữa Thời Sở Yêu và Quý Nguyên Tu vậy mà lại không bị truyền thông phát hiện, điều này khiến Âm Mật Vi không khỏi cười lạnh, bí mật này cũng được Thời Sở Yêu tốn công tốn sức giữ kín quá nhỉ.

Chẳng qua Âm Mật Vi đối với điều này cũng không quan tâm lắm, Thời Sở Yêu và Quý Nguyên Tu nếu bị phát hiện có quan hệ bất chính, không hề trong sạch như bề ngoài thì thứ khiến nàng lưu tâm cũng chỉ là tiến độ quay chụp của 《Cùng ngươi tránh mưa》 sẽ bị ảnh hưởng mà thôi.

Nhưng có vẻ Thời Sở Yêu cũng không để ý, chẳng lẽ cô không hiểu sự khác biệt giữa tin đồn xấu và phim giả tình thật là gì sao?

Âm Mật Vi nhắm mắt, bộp một tiếng đập lên máy tính, đúng lúc âm thanh của Triển Nhan xuất hiện tại cửa phòng: "Âm tổng, Phạm đạo diễn đến."

Phạm Minh Minh đi vào tại văn phòng của Âm Mật Vi, gương mặt mệt mỏi, không thèm cởi mũ với kính râm liền ngồi xuống: "Tôi biết chị tìm tôi vì chuyện gì, tôi cũng rất lo lắng."

Âm Mật Vi nhìn Phạm Minh Minh một chút, đưa tay lấy mấy tấm ảnh chụp cắt từ trong tạp chí ra đưa cho Phạm Minh Minh: "Lúc trước là cô ngầm đồng ý cho Thời Sở Yêu và Diệp Thanh Dục tung chuyện xấu, bây giờ lại làm ra vẻ như đang lo lắng, cô có gì để giải thích không?"

Phạm Minh Minh trầm mặc một lúc, nói: "Bây giờ tôi chưa liên lạc với Thời tiểu thư, cũng chưa liên lạc với Diệp tiểu thư, mà điện thoại người đại diện của bọn họ lại ở trạng thái tắt máy, chân tướng thế nào, tôi..."

Vừa nói dứt lời, cửa phòng Âm Mật Vi đã bị mở toang, một người ăn mặc như phóng viên giơ bút ghi âm ra chạy đến trước mặt Âm Mật Vi: "Xin hỏi tin tức Thời Sở Yêu tiểu thư và Diệp Thanh Dục tiểu thư là người yêu là..."

Âm Mật Vi đứng dậy, ôm khuỷu tay lạnh lùng nhìn phóng viên nói: "Đây là phòng làm việc riêng tư, không phải chỗ phỏng vấn, cô đến nhầm chỗ rồi."

Vị phóng viên kia cũng không để ý, vẫn tiếp tục cố chấp đặt câu hỏi với Âm Mật Vi: "Xu hướng tính dục của Thời Sở Yêu tiểu thư là thích con gái sao, là Âm tổng biết điều này nên mới nhận cô ấy vào vai nữ cải nam trang dây dưa với nữ diễn viên khác?"

"Đủ rồi!" Âm Mật Vi không nhịn được nữa. "Chuyện này tôi đã giao cho phòng quan hệ công chúng xử lí, tất cả thông tin mời cô xuống đó tìm hiểu. Hiện tại tôi đang làm việc, Triển Nhan, tiễn khách."

Vị phóng viên kia ngây người, sau đó liền bị Triển Nhan cưỡng ép ra ngoài.

Phạm Minh Minh lần đầu tiên nhìn thấy Âm Mật Vi nổi giận, trong lòng có chút sợ hãi. Cô và Âm Mật Vi không phải là lần đầu tiên hợp tác, nàng từ trước đến giờ vẫn luôn nho nhã lễ độ, khí chất nhanh nhẹn, bất kể là đối với đạo diễn, diễn viên hay nhân viên trường quay đều vô cùng nhẹ nhàng khách sáo. Trong ấn tượng của cô, Âm Mật Vi chưa từng vì bất cứ chuyện gì mà nổi giận, kể cả khi diễn viên để lộ chuyện xấu. Lần trước có một nữ diễn viên hợp tác cùng bị truyền ra tin đồn bao dưỡng với một thương nhân lớn tuổi, Âm Mật Vi cũng vô cùng tỉnh táo mở họp báo làm sáng tỏ.

Chỉ là hôm nay, chưa có bằng chứng chứng minh mọi chuyện là thật, vì sao Âm Mật Vi lại nổi giận như vậy?

Phạm Minh Minh cảm thấy bầu không khí nghiêm trọng, vội vàng lên tiếng trấn an: "Âm tỷ, chị đừng vội lo lắng, chuyện lần này tôi cảm thấy có lẽ chỉ là tin đồn mà thôi. Thời tiểu thư tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống loại phụ nữ sẽ thích con gái, mà giữa nữ với nữ ôm ấp là chuyện rất bình thường, những bên truyền thông kia suy nghĩ đơn giản không có lửa làm sao có khói, mới chụp được mấy tấm ảnh là bắt đầu nói lung tung..."

"Làm sao cô biết Thời Sở Yêu không thích phụ nữ?" Âm Mật Vi ngắt lời Phạm Minh Minh.

Phạm Minh Minh cười nói: "Âm tỷ, tôi đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ rồi, loại phụ nữ thích con gái tôi cũng đã từng gặp qua rất nhiều, nhưng chưa từng thấy ai giống như Thời tiểu thư. Cho nên là, yên tâm đi."

Âm Mật Vi không trả lời. Thời Sở Yêu không thích phụ nữ sao?

Nếu như Thời Sở Yêu không thích phụ nữ, vậy ngày hôm đó cô ở trong phòng hóa trang làm ra loại chuyện như vậy với nàng, cả những lần hôn hít và vuốt ve, là vì cái gì?

Đùa giỡn sao?

Chẳng lẽ Thời Sở Yêu cho rằng nàng thích phụ nữ, cho nên mới chủ động đùa giỡn, làm ra đủ loại hành động mập mờ xấu hổ, cố ý làm nhiễu loạn suy nghĩ và phán đoán của nàng?

Âm Mật Vi cắn răng, bày ra bộ dáng nhu hòa, nói với Phạm Minh Minh: "Truyền thông từ trước đến giờ vốn không có lý trí, cô có phán đoán như vậy, bọn họ chưa chắc đã có."

Đang nói, Triển Nhan bỗng nhiên mở cửa ra nói: "Âm tổng, Thời tiểu thư muốn gặp chị tại phòng họp lầu ba."

Âm Mật Vi không buồn quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Nói với cô ấy, tôi đang có việc bận, không tiếp."

Triển Nhan khó xử nói: "Thật ra Thời tiểu thư đã đến đây ba lần rồi. Lần đầu tiên là lúc sáng sớm, chị nói bất kể ai cũng không tiếp, tôi đành không thông báo. Vừa rồi cô ấy ở phòng chờ chờ chị hơn hai tiếng, nói không gặp sẽ không đi."

"Vậy cứ để cô ấy chờ bao lâu tùy thích." Âm Mật Vi tiện tay cầm tờ tạp chí trên bàn lên, lật lật vài tờ nói với Phạm Minh Minh: "Vừa rồi chúng ta nói đến đâu rồi, tiếp tục thôi."

Thời Sở Yêu ở phòng họp nhàm chán chờ đợi, ngón tay vân vê quai cầm chén trà, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại. Từ tối hôm qua đến giờ cô vẫn luôn gọi cho Âm Mật Vi, nhưng Âm Mật Vi đều không nghe máy, tin nhắn cũng không trả lời.

Nếu không phải Triển Nhan đã nói Âm Mật Vi đang bận việc, có lẽ Thời Sở Yêu đã cho rằng Âm Mật Vi xảy ra điều gì bất trắc.

"Thời tiểu thư..." Triển Nhan bưng một đĩa đồ ăn nhẹ đến trước mặt Thời Sở Yêu. "Âm tổng hôm nay vô cùng bận bịu, có khả năng không thể nào tiếp được cô."

Thời Sở Yêu nhìn Triển Nhan: "Cô ấy bận cái gì?"

"Cụ thể hơn tôi cũng không rõ lắm, từ tối hôm qua đến giờ Âm tổng đã thức trắng để giải quyết rất nhiều phương án, bây giờ vẫn đang làm việc."

Thời Sở Yêu cắn răng. "Thật ra là cô ấy không muốn gặp tôi đúng không?"

Triển Nhan ngừng một chút, nhớ lại lời Âm Mật Vi đã nói, nếu Thời Sở Yêu muốn chờ cứ để cô ấy cho bao lâu tùy thích.

Triển Nhan âm thầm thở dài. Âm Mật Vi quả thực đã nói như vậy, nhưng giờ phút này cô cũng không nên nói thật với Thời Sở Yêu. Cô ấy đã nhẫn nại chờ ở đây cả ngày, nếu như lại dùng ngôn ngữ kí©h thí©ɧ cô thì cũng không biết chuyện gì có thể xảy ra.

"Đây là điểm tâm từ trên đưa xuống, Thời tiểu thư có muốn thử một miếng không?" Triển Nhan nhanh chóng đổi chủ đề, chuyển đĩa đồ ăn đến trước mặt Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu đứng lên: "Không ăn, cô có thể đi được rồi."

Triển Nhan như trút được gánh nặng, lặng lẽ chuồn ra khỏi phòng họp.

Âm Mật Vi sau khi tiễn Phạm Minh Minh về lại tiếp tục xử lí mấy cái quảng cáo lớn, bận rộn đến tối mới bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy, Âm Mật Vi nhận ra là số điện thoại quốc tế, nghe điện thoại nói: "Hello?"

"Là chị." Nghe rõ ý cười nhàn nhạt phía đối phương. "Vi Vi, em chưa tan tầm à?"

Âm Mật Vi sững sờ: "Chị?"

"Đã lâu không liên hệ vậy mà vẫn có thể nhận ra âm thanh của chị, hẳn là em rất nhớ chị." Ý cười của Âm Vũ Tùy không giảm. "Ba giờ chiều đến đón chị ở sân bay Sâm Phổ."

"Chị muốn về nước?" Âm Mật Vi bình tĩnh hỏi. "Ông nội có biết không?"

Âm Vũ Tùy nhướn lông mày. "Chỉ có em biết."

Âm Vũ Tùy nói xong liền cúp điện thoại.

Âm Mật Vi nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ nhìn điện thoại hồi lâu.

Từ khi Âm Vũ Tùy biến mất ở sân bay New York cũng đã mười năm.

Từ lúc đó đến giờ, Âm Mật Vi chỉ có thể tiện nghe ngóng bên ngoài được chút hành tung của Âm Vũ Tùy, hơn một nửa đều là tin tức xuất hiện tại trường múa ballet hoặc các lễ hội âm nhạc.

Cô ấy chuyên gia biểu diễn nhạc cổ điển, mà ở thành phố C này không thiếu tin tức ngoài lề, thậm chí là trong giới âm nhạc cũng được các nhà phê bình, nghệ thuật gia chú ý đến.

Nhưng Âm Vũ Tùy từ trước đến giờ chưa từng chủ động liên lạc với Âm Mật Vi, ngược lại Âm Mật Vi cũng không có cách nào liên lạc được với cô. Tất cả các phương thức liên hệ của Âm Vũ Tùy đều thay đổi, cô biến mất khỏi thành phố C, cũng coi như biến mất khỏi mạng xã hội.

Đối với Âm Mật Vi mà nói, người chị gái chỉ có một nửa quan hệ máu mủ ruột thịt này thực tế là không thể thấy được cả bóng.

Sau khi Âm Vũ Tùy cắt đứng phương thức liên hệ với người nhà, ông nội Âm Tái Đức liền tức giận đến sinh bệnh, nửa năm sau mới hồi phục. Những khúc mắc của hai người, Âm Mật Vi lại hoàn toàn không biết gì.

Chỉ là khi dọn dẹp lại căn phòng của Âm Vũ Tùy, Âm Mật Vi lại phát hiện ra quyển sách 《Cùng ngươi tránh mưa》 được đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Trong lòng Âm Mật Vi thoáng có cảm giác, việc Âm Vũ Tùy về nước lần này nhất định có liên quan đến việc nàng quay bộ phim 《Cùng ngươi tránh mưa》

Chỉ là...

Vì sao mọi chuyện đều phải xảy ra đúng lúc này?

Âm Mật Vi xoa xoa mí mắt, mở cửa ra ngoài, phát hiện Triển Nhan đang gục xuống bàn ngủ.

Âm Mật Vi đứng cạnh bàn nhẹ nhàng chọc chọc, Triển Nhan lập tức bật dậy, áy náy nói: "Xin lỗi Âm tổng, tôi..."

"Về nhà đi." Âm Mật Vi nói.

"Tôi đi chuẩn bị xe cho chị?" Triển Nhan hỏi.

Âm Mật Vi lắc đầu. "Tôi tự về."

Hôm nay mọi việc ở công ty đều đã giải quyết, ngoại trừ những người thuộc ban ngành chuyên môn, toàn bộ bao ốc bây giờ đã trống không.

Âm Mật Vi đi vào thang máy, ấn tầng B1.

Thang máy đi đến tầng mười đột nhiên dừng lại, Âm Mật Vi đang cảm thấy kì quái tại sao giờ này còn có nhân viên chưa tan làm, cửa thang máy mở ra lại nhìn thấy Thời Sở Yêu bước vào.

Thời Sở Yêu cũng sửng sốt, trong thang máy chỉ có một mình Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi duy trì gương mặt bình tĩnh, nhìn thấy Thời Sở Yêu cũng coi như không thấy, tựa như người trước mặt chỉ là không khí vô hình.

Thời Sở Yêu hít một hơi thật sâu, đi vào thang máy. "Vừa hay tôi cũng đang đi tìm em."

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Âm Mật Vi nhìn chằm chằm những con số trên bảng điều khiển dần dần đi xuống. "Thật sao."

Thời Sở Yêu có chút nóng lòng, Âm Mật Vi cái người này rõ ràng sáng nay đã nhìn thấy đầu đề tin tức về mình, tại sao giờ phút này lại bình tĩnh như vậy, giống như hoàn toàn không quan tâm.

Nếu bây giờ thang máy đi đến lầu một, Âm Mật Vi chắc chắn sẽ đi thẳng ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.

"Âm Mật Vi..." Thời Sở Yêu vừa lên tiếng, đột nhiên cảm thấy thang máʏ яυиɠ lắc một trận, sau một giây ngắn ngủi liền mất đi lực cản, rơi tự do xuống phía dưới.

"Mau tránh ra." Âm Mật Vi nhanh chóng đẩy Thời Sở Yêu ra, ấn loạn tất cả các nút trên bảng điều khiển, thang máy đột nhiên dừng lại.

Lực tác động đột nhiên dừng lại khiến hai người theo quán tính đều ngã ra đất.

Âm Mật Vi bị giày cao gót làm chân phát đau, xoa nhẹ vài cái đã sưng lên.

Thời Sở Yêu hô hấp trở lại bình thường, rất nhanh đã chồm đến trước mặt Âm Mật Vi: "Em không sao chứ?"

Âm Mật Vi tức giận nói: "Đi cùng với chị tất nhiên là có sao rồi."

Thời Sở Yêu nói: "Đây rõ ràng là thang máy của công ty em, tôi cũng là người bị hại mà?"

Âm Mật Vi không thèm để ý đến Thời Sở Yêu, chậm rãi cởi giày cao gót, xoa xoa mắt cá chân. Thời Sở Yêu nhìn Âm Mật Vi một chút, nói: "Có lẽ là ông trời thương tôi phải ngồi đợi em suốt cả một ngày nên đã khiến thang máy bị hỏng để an ủi tôi, tôi mới có cơ hội nói chuyện với em."

Âm Mật Vi lãnh đạm nói: "Người sửa chữa sẽ đến rất nhanh, chị không cần tự mình đa tình."

Thời Sở Yêu tỏ vẻ khinh thường: "Lúc tôi rời đi cũng không thấy có một bóng người trên hành lang, nhân viên bảo an phụ trách trực chắc là cũng không phát hiện ra sự cố nhanh như vậy đâu?"

Âm Mật Vi quả thực muốn bóp chết Thời Sở Yêu, người phụ nữ này trong lúc cấp bách còn có thể suy nghĩ không bình thường như vậy, đầu óc cô có vấn đề sao???

"Trong không gian kín như vậy thì chỉ trong vòng bán kính năm tiếng không khí sẽ cạn sạch, chị cảm thấy ông trời có thể an ủi chị trong bao lâu?"
« Chương TrướcChương Tiếp »