Chương 39: Chân Dài
Lúc Thời Sở Yêu bị Thi Mạn Nhu kéo ra thật đúng là hơi khó nhìn đi, Thi Mạn Nhu bất mãn nói: "Lâu rồi cậu cũng không tìm mình, sẽ không chơi đùa một mình?
Thời Sở Yêu tuỳ ý để gió ngoài cửa xe quét trên mặt: "Sao cậu không hỏi xem hôm nay mình gặp cái gì?"
Thi Mạn Nhu nói: "Nghe nói cậu định trở lại nghành giải trí? Đúng là có dũng khí nha."
Thời Sở Yêu liếc cô: " Có vấn đề gì sao?"
Thi Mạn Nhu dừng một chút, đánh tay lái rẽ qua đường khác: "Tuy rằng cậu rất đẹp, cũng có công ty nguyện ý nâng đỡ cậu. Nhưng mà cậu không sợ sẽ giẫm lên vết xe đỗ sao? Đúng rồi, cậu kí hợp đồng với công ty nào?"
"Vẫn là Anh Lan." Thời Sở Yêu vươn tay đưa ra ngoài cửa sổ, gió đêm lướt qua đầu ngón tay, tuy lạnh lại để cho cô có cảm giác dễ chịu,
Thi Mạn Nhu đột nhiên phanh lại: "Cậu nói là Âm đại tiểu thư, Anh Lan?"
Thời Sở Yêu gật đầu: "Không sai."
Thi Mnaj Nhu liên tục thở dài: "Mình nói đầu óc cậu có phải hỏng rồi hay không a, cho dù cậu muốn té ở đâu đứng lên từ chỗ đó thì cũng phải xem lại hiện tại cậu với người ở Anh Lan kia là quan hệ gì."
"Có quan hệ gì?" Thời Sở Yêu cảm thấy kì quái, cô cùng Âm Mật Vi có quan hệ gì chứ?
Thi Mạn Nhu cảm thấy thật bất đắc dĩ: "Cậu có phải hay không đem Quý Nguyên Tu quên mất?"
Thời Sở Yêu 'ồ' một tiếng, cười cười nói: "Hắn gần đây hình như bận đầu tư hạng mục gì đó, lâu rồi không đến chỗ mình."
Thi Mạn Nhu trợn mắt liếc Thời Sở Yêu: "Cho dù hắn không đến, nhưng tiền vẫn đến đúng hạn. Cậu chẳng lẽ muốn ở dưới mí mắt Quý Nguyên Tu cùng vợ hắn làm cộng sự? Vạn nhất không cẩn thận bị người khác nói cái gì còn không phải bị Quý Nguyên Tu bóp chết, nếu không thì trước đó cậu cũng bị Âm Mật Vi bóp chết."
Thời Sở Yêu tức nhiên hiểu rõ Thi Mạn Nhu lo lắng cái gì, nhưng mà cô hiện tại quan tâm hơn chính là, vì sao lúc ở bãi đỗ xe Âm Mật Vi trực tiếp chạy lướt qua mặt cô, dừng một chút cũng không.
Âm Mật Vi có thể để mặc cô làm càn, cố ý khıêυ khí©h Yến Tuyết Trì, không phải nàng cảm thấy cô có giá trị sao? Nếu Âm Mật Vi là người công minh vậy không phải khắp nơi đều nhường nhịn mình sao? Sao có thể lái xe qua bên cạnh mình mà đi chứ? Thật không phép tắc mà. Thời Sở yêu nghĩ như vậy liền cảm thấy Âm Mật Vi đúng là làm cho người khác vô cùng tức giận.
"Không nghe cậu nói nữa, tóm lại ở đâu có nguy hiểm cậu liền chạy đến đó". Thi Mạn Nhu thấy mình coi như cũng đủ hiểu Thời Sở Yêu, lúc trước khi Thời Sở Yêu mới quen biết Quý Nguyên Tu trong buổi tụ hội liền cố ý ở trước mặt hắn chọc giận kim chủ. Sau đó Quý Nghiêm Tu liền muốn bỏ tiền ra nuôi dưỡng cô tình nhân Thời Sở Yêu này, vì vậy hai người thuận lí thành chương mà qua lại. Mặc dù Thời Sở Yêu biết rõ hắn có vợ, hơn nữa nhà mẹ vợ cũng rất có quyền thế.
Nếu như nói lúc đó Thời Sở Yêu chẳng qua là muốn tìm một người có tiền để dựa vào thì hoàn toàn có thể không nên đi trêu chọc nam nhân nguy hiểm như thế. Nhưng mà cô lại không thèm để ý, chỉ cười nói 'ta lại không phá hoại gia đình hắn ngược lại còn có thể làm cho gia đình họ bảo trì vui vẻ', cũng may là cho đến bây giờ cũng có xảy ra vấn đề gì.
Thi Mạn Nhu quyết định nói sang chuyện khác, để tay Thời sở Yêu lên máy soát tên. (?)
"Là cái này sao?" Lúc Thi Mạn Nhu đi vào quán bar đại sảnh vừa nhìn điện thoại vừa hỏi Thời Sở Yêu. "Thoạt nhìn cũng ra dáng lắm, mình cũng muốn yêu cậu mất rồi." Thời Sở Yêu liếc nhìn qua màn hình điện thoại quả nhiên là nàng mặc nam trang_Nguyên Tuấn liền cười rộ lên. "Thương Luật Viện của cậu so với mình có thể đẹp hơn gấp trăm lần."
Thi Mạn Nhu nhếch mày "Nếu nàng vứt bỏ mình, có cậu cũng không tệ." "Mình không thuộc về bất cứ kẻ nào." Thời Sở Yêu không chút lưu tình mà bác bỏ Thi Mạn Nhu.
Thời gian còn sớm, người trong quán bar cũng không nhiều, chỉ có vài người vây quanh bàn uống rượu. Thi Mạn Nhu giương mắt thì thấy Thi Luật Viện ngay quầy bar, liền muốn mặc kệ Thời Sở Yêu đi qua đó nhưng bị cô kéo lại: "Cậu không thấy trước mặt nàng còn có một nữ nhân sao?"
Được Thời Sở Yêu nhắc nhở Thi Mạn Nhu mới để ý, quả nhiên Thi Luật Viện ngồi ở quầy bar nói chuyện với nữ nhân kia. Thi Mạn Nhu hai mắt trắng dã trực tiếp đi đến ngồi một chỗ khác trên quầy bar, trấn tĩnh nhìn về phía Thương Luật Viện nói: "Một ly Caribbean, không thêm đá."
Thi Luật Viện nghe vậy thì ngẩn người, ngẩng đầu mới phát hiện là Thi Mạn Nhu, nàng mỉm cười đi đến: "Chị tới sao lại không nói cho em biết?"
Thi Mạn Nhu không để ý đến nàng: "Rượu của tôi đâu?"
Thương Luật Viện cười cười: "Chờ một chút."
Tới khi Thương Luật Viện rời đi cô mới liếc mắt nhìn nữ nhân ngồi cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy nàng có chút quen mắt.
Bởi vì chân nàng rất dài, thật sự là vô cùng đẹp. Cho dù lad đang ngồi trên ghế cao cũng thật ưu nhã mà nghiêng người sang một bên chỉ dùng mũi giày nhẹ nhàng chạm lên thanh chống. Như vậy nhìn sang, dường như phần dưới eo chỉ có mỗi đôi chân dài thẳng tấp lại xinh đẹp kia.
Không chỉ có Thi Mạn Nhu, mà lúc này khách trong quán bar có mười người thì hết chín người nhìn chằm chằm chân người ta rồi.
"Cậu đang làm cái gì đó, giúp mình gọi rượu rồi?" Thời Sở Yêu đi đến bên cạnh Thi Mạn Nhu ngồi xuống, lại thấy cô đang nhìn nữ nhân cách đó không xa.
Thời Sở Yêu theo ánh mắt Thi Mạn Nhu nhìn sang liền thấy mỹ nhân chân dài đang im lặng ngồi đó đúng là Âm Mật Vi.
"Rượu của chị xong rồi." Thi Luật Viện đúng lúc xuất hiện, đặt ly trước mặt Thi Mạn Nhu thì thấy Thời Sở Yêu đang sững sờ, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Âm Mật Vi.
Trùng hợp Âm Mật Vi cũng xoay người sang, thấy Thời Sở Yêu cũng không có tươi cười chỉ liếc mắt nhìn côn một cái: "Thật trùng hợp, Thời tiểu thư cũng ở đây."
Thời Sở Yeu đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Âm Mật Vi: "Em ở nơi này làm cái gì?" Cô cảm thấy Âm Mật Vi sẽ không tự nhiên mà xuất hiện ở quán bar, nàng không thích hợp với địa phương hỗn tạp này, nàng sao lại hứng thú với bầu không khí này chứ?
Nếu không phải vậy nàng sao lại đến đây, ngay tại quầy bar, mà lại trùng hợp ngay lúc Thương Luật Viện trực ban, tất cả đều là trùng hợp sao?
Thời Sở Yêu chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là trùng hợp. Nói là trùng hợp nhưng tất cả đều là do người khác tinh vi an bày mà thôi.
Âm Mật Vi cùng Thương Luật Viện cũng không có qua lạ gì, vậy nàng đến tìm Thương Luật Viện chỉ có một nguyên nhân, là cô.
Thời Sở Yêu nghĩ vậy nội tâm cũng bình tĩnh hơn một chút, cầm lấy ly rượu trong tay Âm Mật Vi, nhìn nói: "Em tới đây chắc không phải là uống loại rượu trong quán bar này đi?"
Âm Mật Vi cũng không nhìn Thời Sở Yêu chỉ thẳng về phía trước mỉm cười, đoạt lại ly rượu uống một ngụm: "Khẩu vị thanh đạm một chút cũng không tệ."
Thời Sở Yêu gọi Thương Luật Viện tới nói vài câu, nàng liền đáp lời rồi rời đi, Thời Sở Yêu lúc này mới nói: "Lần trước không để cho em thoải mái uống rượu lần này để tôi bồi tội. để em nếm thử hương vị gọi là dễ uống."
"Phải không, vậy cảm ơn." Âm Mật Vi nhìn Thời Sở Yêu, ánh mắt thâm sâu mà trầm tĩnh.
Tâm Thời Sở Yêu không hiểu sao lại nhảy dựng lên, trong ấn tượng Âm Mật Vi chưa từng dùng ánh mắt này nhìn mình. Hôm nay Âm Mật Vi không chỉ kì quái, mà là vô cùng kì quái.
Thương Luật Viện nâng ly đưa đến trước mặt Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu cầm lấy chân đế liếc nhìn nàng một cái, Thương Luật Viện chỉ nhún vai sau đó đến bên cạnh Thi Mạn Nhu.
Thời Sở Yêu cảm thấy có gì đó không đúng, cô chưa bao giờ nghĩ đến Âm Mật Vi sẽ tìm đến Thương Luật Viện. Nếu Thi Mạn Nhu đem chuyện của nàng nói hết cho Thương Luật Viện, mà Thương Luật Viện lại không biết gì đem toàn bộ nói hết, vậy giờ phút này Âm Mật Vi sao có thể bình tĩnh trấn định như thế?
Thời Sở Yêu đem rượu đưa đến trước măt nàng rồi cười cười nói: "Nếm thử xem, hương vị rất tốt."
Âm Mật Vi quả nhiên phối hợp nhận lấy uống một ngụm, một lát sau mới nói: "Hương vị đậm úc, mùi thơm cũng rất lâu, nhưng mà độ cồn tương đối cao."
"Tất nhiên rồi, tên của nó là rượu cồn ngựa lục giáp." (?) Thời Sở Yêu mỉm cười, cầm lấy ly rượu Âm Mật Vi uống một nữa. Lại cho thêm Ri_ga, ba phần Hoả Long quả. Đợi đến khi thịt quả gặp rượu cồn tan ra Thời sở yêu mới đem nó đến đặt trước mặt nàng: "Lại nếm thử xem, mỗi lần uống một ngụm sẽ có hương vị khác nhau." (Ta chém!!!)
Âm Mật Vi nhận lấy theo lời cô uống xuống.
Hai người cứ như thế uống hết hai ly rượu thì Âm Mật Vi nhìn nhìn Thời Sở yêu nói: "Thời tiểu thư, son môi của chị hình như nhạt đi rất nhiều."
Thời Sở Yêu cười cười, đứng lên cầm lấy túi xách nói: "Tôi đi toilet, chờ một chút."
Thời Sở Yêu ở trong toilet trang điểm lại thì nghe thấy hai người đang nghị luận.
"Ai nha, phiền chết á... hắn lại ngay lúc này gọi đến, lúc hắn tỉnh ngủ... làm sao để ta vui vẻ đây, bên người đến một nam sinh cũng không dám kêu đến nữa."
"Ngươi không tiếp không được sao?"
"Sao có thể không tiếp, chẳng lẽ ngươi muốn cả đêm đều bị liên hoàn call đuổi gϊếŧ à...?"
Thời Sở Yêu chợt nhớ tới hôm qua Quý Nguyên Tu cũng vào thời gian này mà gọi đến hỏi thăm cô, nhưng mà hiện tại điện thoại lại không để bên người.
Thời Sở Yêu chợt nhớ tới hôm qua Quý Nguyên Tu cũng vào thời gian này mà gọi đến hỏi thăm cô, nhưng mà hiện tại điện thoại lại không để bên người.
Nếu như Quý Nguyên Tu trùng hợp gọi đến, như vậy...
Thời Sở Yêu nhanh chóng rời khỏi toilet, lúc giẫm giày cao gót đi vào quầy bar thì quả nhiên thấy màn hình di động loé lên.
Âm Mật Vi nhìn không chớp mắt, liecs nhìn về phía Thời Sở Yêu: "Điện thoại đã vang lên hai lần rồi."
Thời Sở Yêu mỉm cười, nhẹn giọng nói cảm ơn liền tiếp điện thoại.
Cũng may không có lưu tên Quý Nguyên Tu.