Chương 23: Bí Mật

Chương 23: Bí mật

Thời Sở Yêu vốn có chút sốt ruột, nhưng thấy Âm Mật Vi đè nén không nổi tức giận lại cố gắng duy trì biểu tình bình tĩnh thì ngay lập tức liền cảm thấy không còn lo lắng nữa. Thời Sở Yêu lộ ra nụ cười vân đạm phong khinh: "Tôi quên mất rồi."

"Chị..." Âm Mật Vi biết rõ hiện tại Thời Sở Yêu là đang chơi xấu, dừng lại một chút liền nói, "Chị là muốn giam cầm trái phép sao?"

Thời Sở Yêu lấy điện thoại di động ra, vừa gửi tin nhắn vừa mỉm cười nói: "Sao có thể nói là giam cầm phi pháp chứ? Âm tiểu thư, chính là em tự mình bước vào cửa nhà tôi, không có bất kỳ ai bức em nha."

Âm Mật Vi chợt nhớ tới bởi vì lo lắng cho Thời Sở Yêu nên mới theo tới đây, nhất thời chỉ cảm thấy mình không chỉ rõ ràng lo lắng mà căn bản chính là sai đến tâm can rồi.

Thời Sở Yêu là yêu tinh ăn tươi nuốt sống như vậy sao có thể nói lý.

Không chỉ không biết cảm ơn, ngược lại còn nửa dụ dỗ nửa cưỡng chế mà lôi kéo nàng làm ra cái chuyện không thể gặp người này, nữ nhân này thật sự có một chút liêm sỉ sao?

Âm Mật Vi bình tĩnh, không thèm để ý đến Thời Sở Yêu khıêυ khí©h, lại từ từ ngồi xuống ghế sa lon, ôm khuỷu tay nhìn Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu gửi xong tin nhắn, đem di động ném qua một bên, đi đến bên cạnh Âm Mật Vi ngồi xuống, ánh mắt đảo qua gương mặt Âm Mật Vi, đường nét gương mặt rõ ràng vẫn là đẹp như vậy, mê người như vậy. Thời Sở Yêu không khỏi nhớ đến không lâu trước đây, khi tay cô chạm đến vị trí đặc biệt của Âm Mật Vi thì trên mặt liền xuất hiện lo sợ cùng nghi hoặc, tuy kinh ngạc nhưng lại không thể không cảm nhận được kí©h thí©ɧ mà hơi nhăn mày lại, mặc dù phản ứng của Âm Mật Vi đối với cô có hơi chậm chạp, nhưng cuối cùng vẫn là có phản ứng đó a, hơn nữa lại phô bày ra cao quý, trắng noãn không tỳ vết như vậy.

Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, không khỏi vươn tay muốn chạm đến gương mặt Âm Mật Vi, nhưng Âm Mật Vi lại nghiêng người một cái tránh ra, nhìn cũng không thèm nhìn Thời Sở Yêu liền đi đến bên cạnh cửa sổ, từ từ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Thời Sở Yêu mỉm cười, Âm Mật Vi cũng không phải người hay trở mặt, chuyện xảy ra giữa cô cùng cô ấy vừa rồi đối với Âm Mật Vi mà nói đã rơi vào đáy lòng cô ấy rồi.

"Cà phê hay là?" Thời Sở Yêu mở tủ lạnh ra, nhìn đồ uống được đặt chỉnh tề.

Âm Mật Vi vẫn không nói gì, Thời Sở Yêu cười cười, lấy ra một lon cà phê đá, lại lấy ra một lon nước đậu đỏ, từ từ để lên bàn.

Mở nước đậu đỏ ra, chuông cửa liền vang lên, Thời Sở Yêu đứng lên đi mở cửa, đáp lại hai câu liền mở ra cửa.

Âm Mật Vi nhìn lại, cô gái đi vào nhìn rất quen mắt.

"Âm lão sư, nghe nói ngài ở đây, tôi kích động đến mức chạy tới ngay lập tức a." Thương Luật Viện đi đến cung kính chào Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi nhớ tới: "Cô ở Mã Lợi Á nghe khóa học kia của tôi ..."

"Tôi tên Thương Luật Viện."

Âm Mật Vi mỉm cười: "Luật Viện tiểu thư, cô làm sao lại..." Vừa nói, vừa nhìn về phía Thời Sở Yêu chỉ thấy cố ấy uống nước đậu đỏ, cười mà không nói.

Thương Luật Viện cười nói: "Sở Yêu là bạn của tôi, bởi vì cô ấy nói cô hôm nay trùng hợp đang ở nhà mình làm khách, mà bây giờ phải đi cần có người đưa nhưng cô ấy lại không đi được, nên kêu tôi đến đây, tôi rất hân hạnh đi cùng Âm lão sư."

Âm Mật Vi nghe giải thích xong, hoàn toàn xem nhẹ Thời Sở Yêu, chỉ mỉm cười nói với Thương Luật Viện: "Không cần phiền phức như vậy, kỳ thật tôi có thể tự mình..."

Thương Luật Viện đầu lắc giống như trống bỏi: "Không nên không nên, bây giờ sắc trời cũng không còn sớm, tôi phải chịu trách nhiệm đưa ngài về nhà mới được."

Lúc này Âm Mật Vi muốn nhất chính là mau chóng rời khỏi Thời Sở Yêu, rời khỏi nhà Thời Sở Yêu, liền gật đầu nói: "Được, vậy làm phiền cô rồi."

Nói xong trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, Thương Luật Viện theo sát phía sau trước khi ra cửa liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu lập tức làm động tác thật có lỗi, nhưng ý cười không hề giảm.

Thương Luật Viện vừa cùng Âm Mật Vi rời khỏi không bao lâu thì chuông cửa lại vang lên lần nữa, Thời Sở Yêu đứng cạnh cửa đợi đếm tới mười mới mở cửa ra.

Người đứng ngoài cửa chính là Quý Nguyên Tu, còn có Thi Mạn Nhu.

"Sao lại..." Thời Sở Yêu lộ ra vẻ mệt mỏi, xin lỗi nói, "Em đang ngủ, vang lên rất lâu mới nghe được."

Quý Nguyên Tu nhìn vẻ mặt Thời Sở Yêu, không hiểu hỏi: "Dưới lầu gặp phải Thi tiểu thư, nghe nói em bị bệnh, không sao chứ?"

Thời Sở Yêu miễn cưỡng cười cười: "Tối hôm qua bị cảm lạnh có chút đau đầu, bác sĩ nói uống nước nghỉ ngơi nhiều thì không có gì."

Thời Sở Yêu hơi thở yếu ớt, Thi Mạn Nhu hơi kéo cô, nói với Quý Nguyên Tu: "Được rồi, thuốc mình mua cho cậu rồi, cậu sao lại tùy hứng như vậy, hôm qua lúc cùng cậu khám bác sĩ đã nói phải uống thuốc đúng giờ, nếu không phải là mình nhớ rõ rồi đến giám sát cậu, chỉ sợ cậu một lần thuốc cũng còn không chịu uống."

Thời Sở Yêu xin lỗi gật đầu, nhìn Quý Nguyên Tu: "Mau vào đi. Em, em đi pha trà cho anh..."

Quý Nguyên Tu vội vàng ngăn Thời Sở Yêu lại: "Em nghỉ ngơi nên nhiều đi, để Thi tiểu thư chăm sóc cho em thật tốt, thiếu cái gì thì em nói với anh, anh hôm khác lại đến thăm em."

Thời Sở Yêu lộ ra vẻ mặt lo sợ cùng nghi hoặc, Quý Nguyên Tu nắm tay Thời Sở Yêu, lại phân phó một phen, lúc này mới yên tâm rời khỏi.

Bóng lưng Quý Nguyên Tu vừa biến mất ở thang máy, Thời Sở Yêu lập tức thở dài một hơi, Thi Mạn Nhu phát cáo đem Thời Sở Yêu đẩy mạnh vào phòng, BA~ một tiếng đóng cửa lại.

"Cậu rõ ràng dẫn Âm Mật Vi về nhà, may mắn là mình ở gần đây mới có thể chạy đến giúp cậu che đậy, bằng không thì cậu chết cũng không biết là mình chết như thế nào." Thi Mạn Nhu ở trong phòng đi lướt qua một vòng, cũng không thấy ai, càng cảm thấy nghi hoặc.

"Cũng không có gì lớn, không phải cậu đúng lúc chạy đến cứu hoả sao?" Thời Sở Yêu nhàn nhạt trả lời một câu, cô cũng không phải là không dám đối mặt với Quý Nguyên Tu mà lo lắng Âm Mật Vi.

Thi Mạn Nhu bình tĩnh nói: "Sở Yêu, mình không biết cậu định làm như thế nào, nhưng mà nhất quyết không thể chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy, Quý Nguyên Tu cậu đắc tội không nổi, Âm Mật Vi cậu cũng không thể trêu vào, đối phó với bất luận người nào cậu cũng chịu đựng đủ, chẳng lẽ cậu muốn hai mặt thụ địch sao?"

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Mình biết rồi, về sau sẽ cẩn thận hơn." Dừng một chút lại hỏi Thi Mạn Nhu: "Thương tiểu thư nói cho cậu sao, cô ấy ở đâu rồi?"

Thi Mạn Nhu nhìn tin nhắn: "Nàng nói Âm tiểu thư ở nửa đường thì xuống xe, nói là thư ký nàng tới đón."

"A." Thời Sở Yêu hời hợt lên tiếng, đứng dậy đi đến phòng bếp, thuận tay nấu trà cúc vạn thọ, "Các cậu đêm nay muốn đi hẹn hò sao?"

Thi Mạn Nhu lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Vốn là đã hẹn rồi, phòng cũng..."

"Vậy ở chỗ này của mình qua đêm á..." Thời Sở Yêu dứt khoát mời, "Phòng khách đã quét dọn sạch sẻ rồi, phòng tắm còn có bể bơi trên sân thượng hết thảy đều cho các cậu, tôi đi ngủ để bảo trì sắc đẹp đây."

Thi Mạn Nhu kinh ngạc nhìn Thời Sở Yêu: "Cậu xác định? Chúng tôi là một đôi, còn cậu là người cô đơn, không chịu nổi mình cũng sẽ không đồng ý để cậu chơi 3P a."

"Nhìn cậu vui sướиɠ đến vậy, mình rất tỉnh táo, chịu không được phải là cậu mới đúng." Thời Sở Yêu đem trà đưa cho Thi Mạn Nhu, "Cậu cùng Thương tiểu thư không phải yêu đương sao trên tinh thần, nhưng mà mình thấy bộ dạng của cậu tuyệt đối không giống như tu thân dưỡng tính, kỳ thật muốn từ lâu rồi a."

Thi Mạn Nhu không phủ nhận, cũng không nói tiếp, chỉ nhận trà cúc vạn thọ mà Thời Sở Yêu vừa nấu xong, bỏ thêm mấy viên đường phèn, cẩn thận khuấy khuấy nói: "Dục tốc bất đạt."

Thời Sở Yêu nhìn bộ dáng Thi Mạn Nhu, chợt nhớ đến Âm Mật Vi, nếu Thi Mạn Nhu biết vừa rồi Âm Mật Vi cùng cô ở trong gian phòng đó đã xảy ra cái gì, nhất định sẽ kinh ngạc đến cực điểm, cho nên bây giờ bảo trì im miệng không nói là tốt nhất.

................

Vào học rồi nên mình hông up theo lịch nữa đâu nha~

khi nào rảnh mình sẽ up!!! Nhưng sẽ không chậm quá đâu. hehe