Chương 2: Cao quý đều là dùng để mơ ước
Thi Mạn Nhu lộ ra vẻ mặt khoa trương "what", sau đó mới cười nói: "Quý Nguyên Tu thực không phải là người bình thường, trong nhà có một người giống như Thiên Tiên (tiên nữ) lại không cần, còn dám ở bên ngoài ăn vụng."
Thời Sở Yêu tuy rằng đã sớm biết sự tồn tại của Âm Mật Vi, nhưng lại chưa bao giờ dốc sức mà đi tìm hiểu, mặc dù trước đó trong lúc vô tình đã thấy được dung mạo Âm Mật Vi, cũng chỉ cảm thấy Âm Mật Vi lớn lên rất đẹp mà thôi.
Phụ nữ lớn lên xinh đẹp rất nhiều, huống chi Thời Sở Yêu cũng không muốn gây ra phiền phức, cho nên trong tiềm thức, thái độ cô đối với Âm Mật Vi là nước giếng không phạm nước sông a.
Những nơi Quý Nguyên Tu yêu cầu cô tránh mặt thì tức nhiên cô sẽ ngoan ngoãn mà không xuất hiện, thậm chí Quý Nguyên Tu không yêu cầu, cô cũng sẽ xem xét tình hình mà khéo léo tìm cách rời khỏi, cho Quý Nguyên Tu đủ mặt mũi rồi, cũng làm cho chính mình thoải mái.
Cho nên nàng qua lại với Quý Nguyên Tu lâu như vậy mà Âm Mật Vi chưa hề phát hiện, cũng chưa bao giờ cùng Âm Mật Vi xuất hiện cùng một nơi.
Mãi cho đến hôm nay, cô mới xem như chân chính gặp được Âm Mật Vi lần đầu tiên.
Trước đây, Thời Sở Yêu cũng tưởng tượng qua tình cảnh vạn nhất không cẩn thận mà gặp phải vợ lớn , dựa theo tính cách trước sau như một của cô, nhất định là tránh được thì nên tránh.
Nhưng mà lúc này, cô một chút cũng không muốn tránh đi.
Tuy rằng cách Âm Mật Vi chỉ vẻn vẹn chưa đến 100m, nhưng Thời Sở Yêu lại tuyệt không sợ. Âm Mật Vi người phụ nữ này, cao quý băng lãnh, nhưng cũng xa cách cùng thế sự, phụ nữ như vậy không có toả ra hơi thở nguy hiểm chút nào.
Ít nhất là hiện tại, các nàng đối với đối phương mà nói, đều là an toàn.
Thi Mạn Nhu nhìn Thời Sở Yêu, đẩy đẩy khuỷu tay cô: "Thế nào, muốn đi chào hỏi sao?"
Thời Sở Yêu không nói chuyện, suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chẳng qua là có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Âm Mật Vi đẹp như vậy, rất có khí chất."
Thi Mạn Nhu cười rộ lên: "Có cảm giác bị đe doạ rồi sao?" Quý Nguyên Tu một người đàn ông như thế, cho dù không có mắt đi nữa, cũng không có khả năng lấy một người phụ nữ không thể xuất đầu lộ diện về nhà, hoa danh của hắn Thi Mạn Nhu cũng có nghe qua, nhưng mà dù có nhiều người hơn nữa, Quý Nguyên Tu cũng chưa bao giờ sinh ra tâm tư ly hôn, nói rõ về vị kia trong nhà, quả thực lầm cho hắn dứt bỏ không được. Cũng chỉ có Âm Mật Vi người phụ nữ cao quý ưu nhã như vậy mới có thể khiến cho Quý Nguyên Tu như thế.
Thời Sở Yêu lắc đầu: "Không phải."
Thời Sở Yêu tuyệt đối không sợ Quý Nguyên Tu sẽ vứt bỏ cô, tuy cô cùng Quý Nguyên Tu là mối quan hệ không thể đưa ra ánh sáng, lại duy trì tự do lẫn nhau, cả hai đều cảm thấy thích hợp trong phạm vi lui tới, hai người đối với đối phương đều không có hứa hẹn, không có trách nhiệm, càng không có nghĩa vụ.
Cho nên, sẽ không thể nói là vứt bỏ.
Nhưng mà, đối với Quý Nguyên Tu mà nói, Âm Mật Vi là vợ hợp pháp trên pháp luật, là người có thể cùng hắn ràng buộc cả đời. Tuy rằng Quý Nguyên Tu rất ít khi nói về Âm Mật Vi với cô, nhưng cô lại có thể cảm thấy được vị trí của Âm Mật Vi trong lòng Quý Nguyên Tu.
Vô luận Quý Nguyên Tu ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ đi nữa thì Âm Mật Vi vĩnh viễn là duy nhất thể thay thế ở trong lòng hắn.
Kỳ quái là, Thời Sở Yêu chưa bao giờ vì thế mà cảm thấy ghen tị, mỗi lần Quý Nguyên Tu lỡ lời đề cập đến lúc Âm Mật Vi ưu nhã mê người như thế nào, cũng sẽ kịp thời mà hướng Thời Sở Yêu tỏ vẻ áy náy, Thời Sở Yêu cho tới bây giờ đều là mỉm cười cho qua, giống như người vợ nhỏ tam tòng tứ đức.
Quý Nguyên Tu vì vậy mà yên tâm thoải mái.
Nam nhân ngu xuẩn.
Thời Sở Yêu cười nhạt khinh bỉ, không ăn giấm đã nói lên không quan tâm, không ghen ghét căn bản đã nói lên cũng không yêu.
Nam nhân đều yêu phụ nữ nhu thuận, có lẽ trong suy nghĩ bọn hắn, yêu cùng không thương đều không trọng yếu, dịu dàng ngoan ngoãn mới là quan trọng nhất.
Âm Mật Vi tuy đẹp như nữ hoàng, nhưng đối với Quý Nguyên Tu mà nói lại chỉ có thể nhìn mà không thể khinh nhờn, còn hơn loại đàn ông có tâm tư chần chừ giống như là làm đồ ăn Nhật Bản bình thường tinh xảo cẩn thận như Thời Sở Yêu mà nói thì Âm Mật Vi tiên khí mười phần, cũng không nhiễm khói lửa nhân gian. (chỗ này ed cứ thấy nó
rối rối sao đó)
Có nữ nhân không nhiễm bụi trần làm vợ, Thời Sở Yêu chỉ cần tưởng tượng một chút, khóe miệng sẽ nhẹ nhếch lên, tiếp theo liền nổi lên đồng tình với Quý Nguyên Tu.
Thời điểm ở phòng thay đồ, Thời Sở Yêu vừa mặc vào áσ ɭóŧ, điện thoại liền vang lên, cô liếc mắt một cái, là Quý Nguyên Tu.
Thi Mạn Nhu đã sớm thu dọn ổn thỏa, thuần thục lại nhanh chóng trang điểm xong, BA~ mà một tiếng khép lại hộp trang điểm, không có lương tâm mà vội vàng đưa đến nói: "Hôm nay Viện Viện huỷ bỏ khoá học buổi sáng nên chúng ta chỉ có ba tiếng, đừng gọi điện thoại cho mình. Đi trước, bye bye."
Thời Sở Yêu cười cười, đưa tay làm động tác bye bye , quay người một bên cầm lấy tóc, một bên ấn xuống nút trả lời.
"Sở Yêu, anh muốn gặp em." Giọng nói Quý Nguyên Tu trầm thấp từ bên kia truyền đến.
Quý Nguyên Tu gia thế tốt, nhân phẩm cùng tu dưỡng cũng không có gì để bắt bẻ, đối với tình nhân hoàn toàn không có khả năng làm loạn, hắn cũng hết sức lịch sự cùng ôn nhu.
Cùng lúc Thời Sở Yêu đang nói ra chữ "Được" thì ngoài ý muốn nhìn thấy Âm Mật Vi đi vào phòng thay đồ.
Âm Mật Vi đem tóc dài ưu nhã vén một bên vai, lộ ra bông tai ngọc bích khéo léo tinh xảo, lông mi nàng còn mang theo hơi nước, cả bên mặt thon gầy mà tinh tế, trắng nõn như nước đôi má có chút phấn hồng, nhìn qua giống như quả đào mật bình thường thanh khiết mê người.
Lúc này trong phòng thay quần áo rất ít người, chỗ kia xa hơn một chút có hai vị tiểu thư vừa sơn móng tay vừa nói chuyện phiếm, mà bên cạnh Thời Sở Yêu chỉ có một mình Âm Mật Vi.
Nàng vẫn là thần sắc lãnh đạm kia, đứng ở bên đó lại duyên dáng yêu kiều, phong thái thanh nhã.
Lúc Thời Sở Yêu lấy lại tinh thần mới phản ứng tới, ánh mắt của nàng đã dừng ở trên người Âm Mật Vi thật lâu.
"Đêm nay có thể chứ? Mười giờ anh tan tầm." thanh âm của Quý Nguyên Tu từ bên trong ống nghe cũng đồng thời truyền đến, Âm Mật Vi đang nhẹ nhàng cởi xuống áo tắm.
"Được, em chờ anh a." Thời Sở Yêu nhu thuận mà máy móc nhận lời , trong đầu chợt nhớ tới lời Thi Mạn Nhu nói lúc nãy.
"Cậu đoán, ngực của nàng a, có bao nhiêu lớn?"
Có thể làm cho Quý Nguyên Tu coi là người phụ nữ duy nhất, tất nhiên là không có gì để nói, như vậy, ngực của nàng, tất nhiên cũng có thể là tuyệt không thể tả.
Thời Sở Yêu nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ một chút về cơ thể bên cạnh, quay đầu nhìn thẳng vào Âm Mật Vi bên cạnh cô.
Lúc này, Âm Mật Vi đang châm chú đem áo tắm trước đó cởi ra, nàng hết sức chuyên chú đổi quần áo, tự nhiên sẽ không biết, cũng không có khả năng biết người phụ nữ cách nàng ba thước này, là tình nhân của chồng nàng.
Thời Sở Yêu nghĩ như vậy, đột nhiên cảm giác trong nội tâm ngứa ngáy a, có lẽ chỉ là đơn thuần nổi lên ý xấu, cũng có lẽ là chưa bao giờ trải qua nên nảy sinh loại kí©h thí©ɧ mới mẻ, Thời Sở Yêu không dám quang minh chánh đại mà nhìn thẳng Âm Mật Vi, nhưng lại muốn muốn thấy rõ toàn bộ Âm Mật Vi, mà càng muốn muốn thấy rõ toàn bộ của Âm Mật Vi thì liền quên mất lập trường của cô cùng Âm Mật Vi là hoàn toàn đối lập.
Cho nên, lúc toàn bộ cở thể Âm Mật Vi được phơi bày, Thời Sở Yêu chỉ cảm thấy không khí chung quanh như đều bị đông cứng lại.
Đường cong đẫy đà mà no đủ lưu loát mà sạch sẽ không tỳ vết, phía dưới là chiếc eo thon gầy mảnh khảnh, Thời Sở Yêu không khỏi tưởng tượng, nếu là đưa tay chạm đến vuốt ve từ dưới hướng lên, như vậy nhất định sẽ chạm đến xương sườn mỏng manh trước, tiếp theo sẽ hoàn chỉnh mà nắm chặt vòng một đẫy đà kia.
(ed: mới chính thức gặp lần đầu đã nổi lên ý xấu rồi a ) Da thịt nở nang không chừng còn có thể tan chảy theo khe hở giữa các ngón tay.
Dáng người Thời Sở Yêu bằng phẳng gầy yếu hơn so với cái chủng loại kia, lúc Quý Nguyên Tu cùng cô chắc chắn sẽ có chút ít tiếc nuối đi, Thời Sở Yêu nghĩ đến thời điểm Quý Nguyên Tu thưởng thức Âm Mật Vi, lòng bàn tay có phải hay không đều đang run rẩy, hưng phấn?
"Hai vị tiểu thư, hôm nay là thời gian chúng tôi chiêu đãi Champagne, mời dùng thử." Một nữ nhân viên đang mặc Bikini cười dịu dàng bưng chén đĩa đi tới đây.
Đột nhiên bị cắt ngang suy nghĩ, lúc này Thời Sở Yêu mới phản ứng tới bản thân có chút quá mức thất thố rồi.
"Cảm ơn cô." Âm Mật Vi cũng đã thu dọn xong, khách khí tiếp nhận ly rượu, xuất phát từ lễ tiết, cô giơ ly lên hướng Thời Sở Yêu cách đó không xa tỏ ý một chút.
Động tác nâng ly của Âm Mật Vi cũng hết sức ưu nhã, khi ánh mắt nàng rơi vào trên người Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu trong nháy mắt hoảng thần, tận lực duy trì bình tĩnh, Thời Sở Yêu mỉm cười cầm một ly Champagne, đòng thời cũng đáp lại ánh mắt Âm Mật Vi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Rượu này mùi thơm nồng đậm làm người vui vẻ, bất quá tôi càng ưa thích..." Âm Mật Vi lẳng lặng nhìn chất lỏng màu vàng bên trong chiếc ly tinh tế kia , bỗng nhiên có chút thất thần.
"Dom Pérignon." Thời Sở Yêu nhìn hai má Âm Mật Vi hoàn mỹ không tỳ vết, cho dù tiếng lòng vẫn gắt gao kéo căng, nhưng là vẫn không nhịn mà được thốt ra.
Âm Mật Vi Lược có chút kinh ngạc, ưu nhã khoé léo mỉm cười: "Cô cũng giống vậy yêu thích sao?"
Thời Sở Yêu nói: "Từ lúc ban đầu đã thích hương vị của Dom Pérignon không có thay đổi qua, nhiều năm qua cũng chỉ có một loại khẩu vị, càng là đơn giản, mới càng trân quý." Thời Sở Yêu đối với rượu cũng không hiểu biết gì, nhưng mà loại Champagne thích nhất đúng là Dom Pérignon, bằng trực giác, cô cho rằng Âm Mật Vi cũng sẽ thích loại rượu giống vậy.
Khóe miệng Âm Mật Vi nhẹ nhàng cong lên, nàng khẽ nghiên ly nhẹ chạm vào ly của Thời Sở Yêu: "Là Dom Pérignon, cạn ly."
Âm Mật Vi cười như không cười biểu cảm vô cùng xinh đẹp, từng giọng nói của nàng, mỗi một động tác của nàng, đều ưu mỹ giống như tác phẩm nghệ thuật
được tinh tế chạm khắc.
Bình phẩm rượu xong, Âm Mật Vi đem ly trả lại cho nữ nhân viên, nói cảm ơn rồi rời khỏi.
Nữ nhân viên nhìn bóng lưng Âm Mật Vi, không khỏi tán thưởng nói: "Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy Âm tiểu thư xinh đẹp giống như tiên nữ."
Giọng điệu nữ phục vụ tự nhiên mà thuần thục, Thời Sở Yêu hỏi: "Ngươi biết vị tiểu thư vừa rồi sao?"
Nữ phục vụ cười nhẹ: "Mõi cô gái ở đây ai không biết Âm tiểu thư, nàng chính là tổng giám đốc tập đoàn Anh Lan, lợi hại vô cùng, nếu ai được nàng nâng đỡ, về sau bảo đảm có thể trở thành ngôi sao."
Tổng giám đốc tập đoàn Anh Lan?
Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy không khí như ngưng lại, Âm Mật Vi thế nhưng lại là tổng giám đốc tập đoàn Anh Lan.
Tuy rằng đã sớm từ trong miêu tả của Quý Nguyên Tu biết rõ Âm Mật Vi tuyệt không phải chỉ là cô gái con nhà giàu tầm thường không tên tuổi , nhưng tuyệt đối không ngờ đến, nàng là tổng giám đốc tập đoàn Anh Lan điện ảnh và truyền hình.
Người có thể bày mưu tính kế trong truyền thuyết kia, tân tổng giám đốc đem tập đoàn Anh Lan vượt qua sóng gió, đúng là Âm Mật Vi.
[Thiên chưa có kinh nhiệm nhiều. Nên nếu có sai sót mọi người nhớ giúp đỡ cho Thiên ý kiến nha!]