Chương 17: Không nên phụ ý tốt của tôi

Chương 17: Không nên phụ ý tốt của tôi

Trên mặt Âm Mật Vi hiện lên vẻ khó có thể tin, nhưng mà Thời Sở Yêu nhìn vào thì vẻ mặt này cực kỳ giống chú chim non bị rơi vào nhà tù, mờ mịt luống cuống mặc người chém gϊếŧ. Bất quá Âm Mật Vi dù sao cũng không phải chú chim non, sau khi nhất thời do dự, Âm Mật Vi dùng giọng điệu thanh đạm mà cự tuyệt: "Không cần, ở đây ánh sáng u tối, cho dù tất chân bị cạo sờn rồi, cũng không sao."

Thời Sở Yêu mỉm cười: "Âm tiểu thư là người có có phẩm vị như vậy, thế nhưng nguyện ý mặc tất chân rách nát gặp khách mời quan trọng sao, coi như là chính cô không quan tâm để cho đám phóng viên thấy được thì cũng phải vì thể diện của Anh Lan mà suy nghĩ một chút."

Dừng một chút, Thời Sở Yêu lại nghiêng người đến bên tai Âm Mật Vi nói nhỏ: "Trong túi của tôi có tất chân có thể dùng để đổi, ngàn vạn lần chớ vì giận dỗi tôi mà lấy cả hình tượng công ty mình ra đặt cược."

Thời Sở Yêu nói xong, liền nghiêng người nhẹ nhàng đẩy một cái, đem Âm Mật Vi đẩy vào gian phòng bên trong.

Các phòng trong Vân Thuỷ đều được thiết kế vô cùng hữu tình, kính thuỷ tinh xanh biếc mờ ảo ngăn cách các không gian hoàn toàn độc lập, vì để cho các phu nhân thích trang điểm nhận được sự chiếu cố tốt nhất, trên vách trong gian phòng chưa đến ba mét vuông có bồn rửa tay, máy sấy tóc, móc áo, dép lê, khăn tay, thậm chí ngay cả hộp may vá cũng chuẩn bị sẵn.

Âm Mật Vi vốn vô cùng thưởng thức thiết kế tinh xảo như vậy, nhưng mà một mình ở cùng với Thời Sở Yêu trong không gian nhỏ hẹp này, lại khiến cho thần kinh nàng luôn căng thẳng, giống như chỉ cần nàng không để ý một chút Thời Sở Yêu sẽ nói ra những lời làm cho gương mặt nàng nóng lên, làm ra những chuyện khiến cho nàng tâm thần bất định giống như đang ở trên đỉnh sóng biển vậy.

Một khắc cũng không thả lỏng được, thay xong tất chân liền đi ngay.

Âm Mật Vi tự an ủi mình như thế.

Thời Sở Yêu dường như nhìn thấu suy nghĩ của Âm Mật Vi, rất lưu loát mà từ trong túi nhỏ lấy ra tất chân, đưa cho Âm Mật Vi: "Không cần khẩn trương, chẳng qua là đổi tất chân mà thôi, tôi cũng không có ăn cô."

Âm Mật Vi không để ý tới Thời Sở Yêu trêu chọc, tự tiếp nhận tất chân, rồi làm tư thế xin mời.

Thời Sở Yêu nhếch lên khóe miệng: "Tôi mới không đi ra ngoài một mình, vạn nhất bị người quen nhìn thấy, còn tưởng rằng tôi làm chuyện gì không để người khác biết."

Âm Mật Vi hơi nhíu mày: "Tôi không quen ở trước mặt người lạ đổi..."

"Vậy thì bắt đầu từ bây giờ a" Thời Sở Yêu dịu dàng cười, ôm khuỷu tay tựa lên kính thuỷ tinh, tựa tiếu phi tiếu nhìn Âm Mật Vi, "Hay là nói, Âm tiểu thư sợ tôi đây?"

Âm Mật Vi nhíu mày, dừng một chút, xoay người ngồi xuống, cong lên một chân, đang chuẩn bị đem váy xoắn lên, thì Thời Sở Yêu đột nhiên đưa tay ấn chặt nàng nói: "Cô như vậy sẽ lãng phí rất nhiều thời gian."

Không nói lời nào, Thời Sở Yêu liền kéo ra khoá kéo ẩn trong váy ngắn Âm Mật Vi.

Cờ-rắc động tĩnh rất nhỏ lại ở trong không gian yên tĩnh kín mít có vẻ đặc biệt rõ ràng, lúc Âm Mật Vi ý thức được váy bị kéo ra, chợt cảm thấy nơi nào đó trong đầu cũng phát ra tiếng động giống vậy.

Đều đến từ Thời Sở Yêu thủ phạm gây ra những âm thanh này.

Âm Mật Vi vốn dĩ không định để ý đến việc Thời Sở Yêu khıêυ khí©h trêu đùa, nhưng mà Thời Sở Yêu hết lần này tới lần khác không biết sống chết mà một lần lại một lần tới gần nàng, trêu chọc nàng, xé rách tất chân nàng, cởi hết váy của nàng.

Ở đây, ngay tại lúc này, Thời Sở Yêu liền làm càn như dây leo dài khắp cả mặt tường, toàn thân tràn ngập sinh khí bừng bừng mạnh mẽ ác liệt, lại dâng trào kiêu ngạo, cố tình làm bậy.

Còn chưa có người phụ nữ nào dám ở trước mặt nàng như thế.

Âm Mật Vi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt Thời Sở Yêu, lộ ra mỉm cười không dễ thấy, nói: "Thật là cởi váy ra mặc dễ dàng hơn. Cảm ơn Thời tiểu thư cô đã nhắc nhở."

Âm Mật Vi nói xong, liền hơi cúi người, thong dong lại ưu nhã cởi ra váy ngắn, sau đó chậm rãi cuốn tất chân bên cạnh, từng chút từng chút theo chân cởi xuống.

Thời Sở Yêu có chút kinh ngạc, dù sao Âm Mật Vi từ lúc đi vào phòng liền có vẻ đặc biệt cẩn thận, thậm chí ngay cả nhiều hơn một câu cũng không chịu nói, nhưng mà ngay lúc vừa rồi, Âm Mật Vi lại đột nhiên thay đổi bộ dạng, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là phong thái rạng rỡ, ngay cả động tác đơn giản như xoay người cởi váy cũng thú vị hàm xúc mười phần.

Tầm mắt Thời Sở Yêu không khỏi dán vào động tác của Âm Mật Vi, theo đầu ngón tay Âm Mật Vi, chạm vào tất chân của Âm Mật Vi, thật giống như cô đang tự mình giúp Âm Mật Vi cởi tất chân. Động tác Âm Mật Vi nhẹ nhàng lại tao nhã, cực kỳ giống như đang chà lau một viên đá quý cao cấp, không sai, Âm Mật Vi chính là một viên đá quý xinh đẹp đến cực điểm, loại trang sức vô cùng trân quý.

Càng như vậy, Thời Sở Yêu mới càng muốn lưu lại ấn ký của mình trên khối trang sức ấy.

Lúc hai chân thon dài trắng nõn của Âm Mật Vi hoàn toàn bại lộ trong không khí, Thời Sở Yêu đột nhiên cảm thấy toàn bộ không gian đều vì vậy mà phát sáng lên, Âm Mật Vi xinh đẹp không chút nào che giấu, không chút nào điềm đạm, mỗi một cái lại dứt khoát mà thông qua trong không khí, kịch liệt kí©h thí©ɧ vào thần kinh thị giác của cô, nhưng mà hình ảnh truyền đến trong đại não cũng có hạn, Thời Sở Yêu bỗng nhiên muốn gia tăng xúc giác để đền bù lại cái chưa đủ.

"Năm phút đồng hồ" Thời Sở Yêu đưa tay nhìn đồng hồ một cái, "Tốc độ của Âm tiểu thư thật là không như người ta mong đợi a, tôi nhớ Đào tiểu thư không thích chờ người khác."

Âm Mật Vi bất vi sở động, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ nhanh hơn."

Thời Sở Yêu mỉm cười, cũng không đem tất chân trong tay đưa cho Âm Mật Vi, mà trực tiếp đi qua, đè chặt vai Âm Mật Vi, để cho nàng ngồi xuống, song lại ngồi xổm xuống chỗ cách Âm Mật Vi không xa, đem chân của nàng nâng đặt lên đầu gối mình, sau đó ngửa đầu nói: "Tôi giúp cô mặc vào, khẳng định so với cô nhanh hơn nhiều."

Vốn muốn cùng Thời Sở Yêu bảo trì khoảng cách chừng một mét, mà Thời Sở Yêu đột nhiên cầm lấy chân nàng, Âm Mật Vi có hơi kinh ngạc, huống chi, dù sao Thời Sở Yêu vẫn thường chạm đến mắt cá chân cùng lòng bàn chân chỗ nhạy cảm của nàng, điều này khiến cho nàng mơ hồ cảm thấy bất an.

Thời Sở Yêu lại làm ra việc gì khác người nữa sao?

Thời Sở Yêu từ trong túi lấy ra chiếc lược nhỏ cỡ bàn tay, cười cười nói: "Nếu muốn tăng thêm tốc độ, nhất định phải nhờ vào công cụ."

Âm Mật Vi nhìn lược trên tay Thời Sở Yêu: "Có ý gì?"

Thời Sở Yêu cũng không trả lời, chỉ nâng lên đầu lược, nhẹ nhàng ở xung quanh mắt cá chân cùng lòng bàn chân Âm Mật Vi vuốt một cái, nói: "Bước đầu tiên, cần thả lỏng. Cơ thể cô kéo căng như thế, sao có thể nhanh chóng mang tất chân vào đây?"

[lần đầu tiên nghe nói mang tất chân phải dùng lược để thả lỏng a!!!!!!!]

Trong phút chốc Âm Mật Vi bị đầu lược quét đến liền cảm thấy thân thể ngứa ngáy giống như bị điện giật, chân vốn chính là vị trí yếu ớt của nàng, giờ phút này lại bị Thời Sở Yêu một mực ôm trong tay, Âm Mật Vi bỗng nhiên hối hận đã đáp ứng đề nghị của Thời Sở Yêu.

Không, nàng căn bản là không có đáp ứng, cái này căn bản là do tự Thời Sở Yêu cả gan làm loạn.

Âm Mật Vi chống tay, ý muốn đem chân rút về, nhưng mà Thời Sở Yêu không cho nàng cơ hội, ngược lại đem đầu lược thuận theo hướng lên, nhẹ nhàng chải lấy bắp chân Âm Mật Vi, nói: "Ở bắp chân thần kinh phong phú, lại ít được mát xa, rất dễ dẫn đến cơ bắp vì khẩn trương mà không nghe theo sai khiến, thế nào, Âm tiểu thư, chải một cái có phải cảm thấy máu huyết lưu thông thoải mái hơn rất nhiều hay không."

"Mời, tránh ra..." Âm Mật Vi chỉ cảm thấy có một trận cảm giác kỳ quái bắt đầu trỗi dậy trong đầu, cảm giác này bắt đầu xuất hiện khiến cho nàng thầm nghĩ mau chóng rời khỏi Thời Sở Yêu, giống với loại mát xa toàn thân nàng đã từng làm, nhưng mà không có cái nào giống cảm giác kỳ quái mà Thời Sở Yêu mang đến cho nàng như vậy.

Thời Sở Yêu mỉm cười, ngược lại giữ chặt lòng bàn chân Âm Mật Vi, Âm Mật Vi chịu lực quá mạnh, nhịn không được đột nhiên kêu ra tiếng.

"Xuỵt..." Thời Sở Yêu làm động tác nhỏ giọng, "Cô nghe thấy sao, bên trong toilet có tiếng nước, có người đang ở bên ngoài nha, cô chẳng lẽ muốn người khác biết tổng giám đốc tập đoàn Anh Lan ở bên trong phát ra tiếng kêu có ý vị sâu xa này sao?"

"Chẳng lẽ cô có thể thoát khỏi liên quan!" Âm Mật Vi chỉ cảm thấy trán đã đổ một chút mồ hôi, thậm chí ngay cả sau lưng cùng lòng bàn tay, cũng bắt đầu nóng lên. Nàng dùng sức đạp chân một cái, nghĩ muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Thời Sở Yêu, nhưng mà Thời Sở Yêu dù sao cũng từ trên cao nhìn xuống, rất nhanh đã phát hiện ý đồ của nàng sau đó lại bắt được mắt cá chân nàng.

"Buông ra!" Âm Mật Vi đè thấp âm thanh, giọng điệu nhưng là uy nghiêm không cho phép nghi ngờ.

Nhưng mà loại uy nghiêm này đối với Thời Sở Yêu căn bản không có tác dụng, Thời Sở Yêu chỉ mỉm cười: "Âm tiểu thư, tôi đã nói rồi sẽ giúp cô mang tất chân vào, cô nên tuân thủ quy tắc mang tất chân, chứ cô cứ không nghe lời như thế, sẽ khiến cho tôi thật khó xử a."

.................

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thời tiểu thư rất xấu, rất xấu rất xấu đấy, O(∩_∩)O ha ha ~

Thiên: Có ai nghe nói qua quy tắc mang tất chân chưa? *Chóp chóp mắt khó hiểu*