Chương 14: Phong cảnh bên cửa sổ

Chương 14: Phong cảnh bên cửa sổ

"Cô nói cần cái gì?" Thời Sở Yêu môi đỏ khẽ mở, nghiêng đầu nhìn Âm Mật Vi.

Thanh âm Thời Sở Yêu thanh âm vừa nhẹ vừa tinh tế, giống như sợi bông mới từ trên guồng quay tơ hái xuống, căn bản mỗi một sợi bông đều trong ánh mặt trời sáng lạn dưới bầu trời xanh tung bay, nhẹ nhàng lại đơn độc bày đủ mọi tư thế.

Âm Mật Vi cảm thấy rất kỳ quái sao lại từ trên người Thời Sở Yêu mà liên tưởng tới những thứ này, chẳng lẽ Thời Sở Yêu không phải là khoác bào tử đi đêm trong bóng đêm tàn sát tứ phía, nhấp nháy ánh sáng màu xanh lá sinh ra kiêu ngạo sao, sao có thể tốt đẹp giống như mấy cái truyện cổ tích kia đây?

Âm Mật Vi lấy lại bình tĩnh, nói với Thời Sở Yêu: " 'cùng ngươi tránh mưa' đối với tôi mà nói rất quan trọng."

Thời Sở Yêu chớp mắt, cao thấp quét mắt nhìn biểu tình của Âm Mật Vi một lần, từ cửa tủ lạnh từng chút từng chút chuyển đến bên chân Âm Mật Vi, đưa tay khoác lên đùi Âm Mật Vi, tự nhiên mà lộ ra cười: "Cô biết tình tiết của 'cùng ngươi tránh mưa' là nói về cái gì sao?"

Âm Mật Vi sửng sốt, thuận tay lấy sách từ trong túi ra, lại đột nhiên bị Thời Sở Yêu ép trở về, Thời Sở Yêu đứng lên, khẽ cúi người từ trên cao nhìn xuống, nhìn thẳng vào mắt Âm Mật Vi nói: "Tôi muốn cô nói cho tôi nghe."

Thời Sở Yêu đột nhiên đưa ra yêu cầu khiến cho Âm Mật Vi nhất thời không biết làm sao, Thời Sở Yêu lại muốn nghe nàng kể chuyện?

Âm Mật Vi hơi suy nghĩ một chút, tìm không thấy lý do cự tuyệt, liền đã đáp ứng yêu cầu của Thời Sở Yêu.

Thời Sở Yêu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt mang dáng tươi cười đứng lên, thuận tiện vỗ vỗ chân Âm Mật Vi: "Âm thanh phải tình cũng mậu nha." (giọng nói mang theo tình cảm phong phú)

Âm Mật Vi đang nghi hoặc theo như Thời Sở Yêu lời nói âm thanh tình cũng mậu là có ý gì, thì suy nghĩ lại đột nhiên bị cảnh xuân bất ngờ lộ ra của Thời Sở Yêu làm cắt đứt.

Thời Sở Yêu mặc áo T-shirt thấp ngực lộ vai, trong phút chốc cúi người, chỗ mềm mại được vải vóc co dãn bao trùm lấy giống như kinh sợ nhìn thoáng một cái là tiếp xúc gương mặt mình.

Đến lúc này Âm Mật Vi mới phát hiện, Thời Sở Yêu không có mặc nội y.

Cho dù trong phòng chỉ có hai người phụ nữ, thì Thời Sở Yêu cũng không khỏi quá lớn mật đi.

Âm Mật Vi nghĩ đến lúc sáng sớm Thời Sở Yêu từng mặc đồ như thế đi dạo siêu thị, mua sắm, không coi ai ra gì mà nói chuyện với người khác, Thời Sở Yêu đến tột cùng là dùng cái dạng tâm tình gì mà làm những việc này đây?

Hết lần này tới lần khác cô còn trưng ra khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Thật sự là cực kỳ càn rỡ.

"Tôi chuẩn bị xong rồi, cô nói đi?" Thời Sở Yêu hơi nghiêng người, bàn tay thoải mái mà gối lên tóc dài tung xoã, chân trần ngồi trên ghế sa lon, hai chân dài ưu nhã buông xuống mặt đất, mắt cá chân trơn bóng trắng nõn quấn lên nhau, móng chân sơn màu hồng nhạt làm cho toàn bộ mu bàn chân của cô khéo léo đẹp đẽ, rồi lại thon gầy.

Thời Sở Yêu người phụ nữ này, cho dù là bị màu hồng nhạt vây lấy quanh thân, thì cô tuyệt đối cũng không hợp với đáng yêu. Cô phát ra sức hấp dẫn, tựa như dây leo từ rừng rậm Amazon lan tràn mà ra mạnh mẽ, theo mùa mưa liền từ sâu dưới lòng đất mà non kém nảy mầm, dùng khả năng mềm mại nhất lại cứng rắn nhất mà cạy mở bùn đất, để cướp lấy tất cả chất dinh dưỡng trong thổ nhưỡng, cướp đoạt dưỡng khí cùng mưa móc, đến tận mỗi một phần đất, mỗi một hạt cát đều nhiễm hơi thở đặc biệt ướŧ áŧ cùng mờ mịt của cô.

Âm Mật Vi cảm thấy cổ họng có hơi khát, nàng bưng lên cốc trà rừng mà Thời Sở Yêu đưa tới, nhẹ nhàng uống một ngụm, hơi ngồi thẳng người, lúc này mới đem câu chuyện 'cùng ngươi tránh mưa' êm tai nói ra.

Thời Sở Yêu nghe rất nghiêm túc, mắt một mực không rời khỏi khuôn mặt Âm Mật Vi, Âm Mật Vi thậm chí có thể cảm giác được ánh mắt Thời Sở Yêu dao động, khi thì nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, khi thì xẹt qua bên tai nàng, khi thì dừng ở môi nàng.

Trong đó, thời gian dừng lại trên môi nàng là lâu nhất.

Chẳng lẽ khóe miệng nàng có thứ gì đó sao?

Âm Mật Vi đang muốn nghiêng đầu hướng trên kính thuỷ tinh bên cạnh để chứng thực đáp án, thì Thời Sở Yêu lại đột nhiên đứng dậy đi đến sau lưng Âm Mật Vi, hai tay nhẹ nhàng linh hoạt mà đặt lên vai Âm Mật Vi, nghiêng đầu như có như không mà ở bên tai Âm Mật Vi, nói: "Thì ra là câu chuyện có liên quan đến mối tình đầu, nhưng mà, cô kể một chút cũng không hay."

Hơi thở Thời Sở Yêu tựa như khói thuốc lượn lờ, theo tóc xõa bên tai Âm Mật Vi bay lên, vòng quanh, trầm xuống, quấn quanh, lẩn quẩn, Âm Mật Vi không khỏi ngồi thẳng người, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngưng lại rồi.

"Cái này là câu chuyện trong sách." Âm Mật Vi hít sâu một hơi, đem sách đặt ở trên đầu gối.

Thời Sở Yêu giơ lên khóe miệng, đưa tay chạm được chỗ ngực trái Âm Mật Vi, liền dừng lại bất động.

Âm Mật Vi cả kinh, đang muốn dịch chuyển khỏi tay Thời Sở Yêu, Thời Sở Yêu lại hơi dùng khí lực, ngăn lại Âm Mật Vi nói: "Câu chuyện không xuất phát từ trong nội tâm, ngay cả cô cũng không rung động được, thì cô sao có thể đả động được Đào San Hô tiểu thư?"

Thời Sở Yêu rút tay về, không ngồi lại chỗ sô pha đối diện Âm Mật Vi, mà hai tay khẽ chống, tiếp theo liền ngồi xuống bàn dài, suy nghĩ một chút, nói với Âm Mật Vi: "Nói cho tôi nghe một chút về mối tình đầu của cô đi."

Âm Mật Vi đứng lên, ôm khuỷu tay nói: "Chồng tôi chính là mối tình đầu của tôi."

Thời Sở Yêu hơi sững sốt, đáp án này của Âm Mật Vi thật có hơi ngoài dự kiến của cô, đại tiểu thư như Âm Mật Vi, từ lúc là thiếu nữ bên người nên có đủ loại người theo đuổi, Âm Mật Vi ngay cả một lần động tâm cũng không có sao?

"Thật không thú vị" Thời Sở Yêu giơ lên khóe miệng khẽ cười, hướng Âm Mật Vi ngoắc tay một cái, "Tới đây."

Âm Mật Vi đi đến bên cạnh Thời Sở Yêu, nhìn vào mắt Thời Sở Yêu nói: "Vì cái gì cô nói không thú vị?"

Âm Mật Vi cảm thấy rất kỳ quái, theo lý thuyết, nàng hẳn nên bài xích đối với Thời Sở Yêu vì hành vi tự tiện khảo sát việc riêng tư nàng, nhưng lúc Thời Sở Yêu nói ra hai chữ không thú vị, Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong nội tâm bị chạm một cái, thật giống như cỏ xỉ rêu ẩn sâu ở sâu trong rừng rậm, đường vân ngẫu nhiên được nhánh cây nện xuống làm ổn định rồi rời rạc, một lần nữa hoàn toàn phục tùng ở trên bùn đất ẩm ướt mềm mại, tiếp theo, có lẽ là một lần nữa lại có được sức sống, cũng có lẽ biến chất như vậy.

Thời Sở Yêu duỗi ra hai chân dài, chỉ nhẹ nhàng thẳng mũi chân một cái liền đem Âm Mật Vi vây ở giữa chân dài của cô, tất nhiên là Âm Mật Vi không ngờ tới Thời Sở Yêu sẽ làm ra hành động như vậy, nhưng mà giờ phút này nàng đã bị Thời Sở Yêu kẹp chặt rồi, hoàn toàn không thể động đậy rồi.

Thời Sở Yêu đưa tay vòng sang ôm lấy eo Âm Mật Vi, tự tiếu phi tiếu ngửa đầu nói: "Bởi vì lúc cô nói đến mối tình đầu trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, đây hẳn là không phải nhớ lại mối tình đầu."

Âm Mật Vi chỉ cảm thấy động tác cùng âm thanh nhã nhặn của Thời Sở Yêu đều mập mờ đến cực điểm, nếu như Thời Sở Yêu là một tên nam nhân, nàng đã sớm cho Thời Sở Yêu một cái tát rồi, nhưng mà Thời Sở Yêu là một người phụ nữ hàng thật giá thật lại cực kỳ xinh đẹp. Âm Mật Vi nhất thời hỗn loạn, nàng không biết nên đối với việc Thời Sở Yêu làm ra hành vi như vậy phải phản ứng ra sao.

Bộ dạng Âm Mật Vi bề ngoài tỉnh táo tự nhiên nhưng kì thực là tiến thoái lưỡng nan lại khiến cho Thời Sở Yêu đủ nghiện, về việc Âm Mật Vi là vợ của ai, cùng cô có quan hệ gì, những vấn đề này tất cả đều bị ném ra sau đầu.

Có lẽ những vấn đề này vẫn luôn ở trước mắt, chỉ là Thời Sở Yêu chọn làm như không thấy.

Thời Sở Yêu buông Âm Mật Vi ra, nhảy xuống bàn dài, ý vị thâm trường mà giương lên khóe miệng, nói với Âm Mật Vi: "Nếu như cô không hiểu rõ mối tình đầu thú vị chỗ nào, như vậy cô cùng Đào San Hô tiểu thư sao có thể có tiếng nói chung được?"

Âm Mật Vi thở dài một hơi, ổn định lại tâm trạng nói: "Tôi cũng cần phải có kinh nghiệm giống vậy, mới có thể cảm động Đào tiểu thư sao?"

Thời Sở Yêu lại cũng không trả lời vấn đề của Âm Mật Vi, mỉm cười sau đó trực tiếp lôi kéo cổ tay Âm Mật Vi đem nàng dẫn tới bên cửa sổ, Âm Mật Vi còn chưa kịp phản ứng, Thời Sở Yêu liền nâng thắt lưng Âm Mật Vi đem nàng xoay qua, cả người Âm Mật Vi liền dán lên cửa sổ sát đất to như vậy.

Âm Mật Vi còn chưa phản ứng lại, Thời Sở Yêu liền cắn khóa kéo sau lưng Âm Mật Vi, chậm rãi đem khóa kéo trượt xuống đến eo rồi.

"Thời tiểu thư, cô đang làm cái gì vậy?" Âm Mật Vi cảm thấy lưng mát lạnh, tâm bỗng nhiên nhảy dựng lên.

Chuyện Thời Sở Yêu làm với nàng, đã không phải là ái muội rồi.

..............

Hôm nay nhà bị mất điện tới giờ mới xong đăng lên đây. Thật xin lỗi nhiều! *Cúi đầu*