Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Cha Xuyên Không

Chương 6: Làm Cha Bất Đắc Dĩ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Do tính sạch sẽ nên không thể chịu đựng nổi cái mùi hôi hám từ đống tã lót nên anh đành phải gom tất cả đi giặt và cũng một phần cảm giác được mẹ của bé đã quá vất vả nên muốn để cho mẹ của bé ngủ thêm chút nữa. Một phần như muốn trả ơn cô gái đã cho anh bữa ăn, Anh đành một tay bịt mũi, một tay cầm que dài móc nhẹ nhàng gom hết đống tã lót như những tấm vải rách tả tơi mang ra khe suốt bên sau hè.

Quang Tường chưa có kinh nghiệm giặt tã lót trẻ sơ sinh, lại khổ nỗi cái thời quá khứ làm gì được tã lót như thời giờ, toàn là vải manh, mỏng như tờ giấy, với đôi bàn tay lực lưỡng của anh thì.. chợt một tiếng r.. é.. c khiến anh giật nẩy mình nhìn lại. Chiếc tã nhỏ xíu đã rách thành 2 mảnh. Anh lúng túng quơ tay mất cân bằng liền trượt chân ngã xuống suối, làm trôi luôn cả thau đồ của em bé. Anh liền bơi với theo để nhặt vội.

Giữa cái lạnh lẽo buổi vừa sớm tinh mơ, mà thân mình ướt sũng chỉ có duy nhất một bộ đồ, giờ chẳng biết làm sao. Anh tức giận đấm xuống mặt nước như thể trách sao thân phận mình lại rơi vào hoàn cảnh oái ăm này. Anh buồn bã quay bước chân vào nhà, giữa lúc trong lòng nặng trĩu bởi quyển sách người lạ đưa lúc chiều, lại thêm cảnh tượng ông bố bỉm sửa ướt sũng với đống tã lót trẻ em hôi hám, điều mà làm anh ghét nhất từ khi sinh ra tới nay.

Chợt nhớ tới cuốn sách nhét trong túi quần, Tường thò tay rút ra vì sợ nước sẽ làm ướt mất. Nhưng mà hỡi ơi, cái thời buổi viết bằng mực tàu thì nước vào đã lem nhem lại thêm giấy mục nát gặp nước cũng rã rụng từng mảnh. Thì tới nước này khiến anh ta muốn hét lên một tiếng cho đã cơn tức giận vì sao lại xui rủi đủ thứ đến mức này.

Anh tự hỏi lòng không biết do mình đã nợ ân oán gì mà giờ phải ra nông nỗi này. Đang bứt tóc cào cấu trong không gian nhưng vẫn sợ làm ồn sẽ đánh thức cô gái đang còn ngủ say. Cô gái thật ra đã thức giấc từ lâu nhưng vẫn nằm im như thể dõi theo từng việc làm của anh. Nhưng đến khi biết anh bị ướt sũng cả người thì không thể làm ngơ. Cô vội lấy đồ cho anh thay, tuy nhà không có người đàn ông, nhưng cô gái vẫn có chuẩn bị sẵn đồ nam cho anh, anh nghĩ có thể đây là đồ của chồng cô.

Căn nhà trống trơ không tìm được chỗ kín để thay đồ cũng không có gì ngoài một chiếc giường và bộ bàn ghế ăn cơm, một cái góc bếp ố đen vì khói. Anh nhìn quanh không biết thay đồ chỗ nào thì cô gái hiểu ý quay mặt hướng khác để anh thay đồ. Anh vừa cởi xong bộ đồ ướt ra thì đúng là định mệnh sắp đặt đứa bé chợt khóc thét lên, khiến phản xạ người mẹ vội quay về phía cái võng thì hỡi ơi! Bốn mắt nhìn nhau đứng hình, tim đập loạn nhịp, cô gái dán cặp mắt vào anh như thể không biết đưa mắt đi đâu vừa cảm giác chiêm ngưỡng cái đẹp. Bởi tấm thân trần cơ bắp cuồn cuộn, trắng hồng hào của một chàng trai khôi ngô tuấn tú với những giọt nước còn vương trên cơ thể tạo lên sự rạo rực trong cô Vừa cảm giác ngượng quá quên mất luôn phải làm gì tiếp theo.

Anh thì ngượng chín người không kịp che chỗ nào chỉ biết chết đứng 5 giây, bởi vì chưa một lần nào anh khỏa thân trước một ai dù là vô tình hay cố ý. Sau một lúc hoàn hồn anh vội khoác nhanh chiếc áo dài và bấm nhanh cái nút biến hình để khỏi thẹn thùng. Trước khi chạy đi thì anh kịp quơ theo bộ đồ ướt của mình ra sân móc lên cành cây khô để phơi. Anh chỉ biết đứng yên ngoài sân. Cô gái như thể hiểu được cái tình cảnh khó xử này liền chọn cách đến ôm con trai nằm trên chiếc võng nhắm mắt như thể ngủ lại mà không có chuyện gì xảy ra. Đứng ngoài sân hứng những con gió lạnh và màn sương ươn ướt thấm lên da thịt khiến anh nghĩ tới việc phải quay vào nhà tránh cái lạnh giá.

Bước nhẹ chân vào nhà ngó mắt nhìn quanh, thấy cô gái đã ngủ, anh yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Bước tiếp vào nhà đi về phía chiếc giường tre đặt lưng nhẹ nhẹ như thể sợ tiếng động thì lại không tránh được cặp mắt cú vọ của cô gái đó. Anh nghĩ thầm và an tâm nằm ngả lưng, Còn cô gái ôm đứa con nhỏ trong lòng, không ai biết là cô ấy đã ngủ hay là đang thức.

Cái hình ảnh từng thứ trên người của anh ấy, cô đã chụp và ghi lại trong tâm trí như cái máy chụp hình kỹ thuật số thì bây giờ như thể quay chậm lại tua đi tua lại gặm nhắm đến từng cm. Chỉ có cô mới hiểu được cái nỗi đau nhất trong lòng lúc này anh chính là người đàn ông mà cô yêu hơn cả bản thân mình, giờ hình hài có chút thay đổi nhưng gương mặt và ánh mắt ấy mà cô từng hôn lên, mà giờ đây đối diện trước mặt nhưng phải kìm nén những cơn sóng yêu đã trào dâng trong lòng cô.

Biết bao lần cô muốn ngả vào lòng anh, ôm anh thật chặt, hôn lên đôi môi ngọt ngào đó, hòa vào thân thể anh như cô đã từng. Bất giác nước mắt lăn dài trên má, dù đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng nước mắt cứ tuôn ướt cả bên cổ áo, và cô cứ như vật kìm nén tiếng nấc nghẹn lại nơi cổ họng với nỗi buồn của một người con gái chịu đựng biết bao vùi dập của vận số. Cô suy nghĩ liệu có nên ích kỉ giữ lại cái thể giới ảo này có anh và có con ở bên mãi mãi không xa rời, cô sẽ kể hết những gì cô đã phải chịu đựng bao năm nay cho anh biết, hay cô phải làm đúng định mệnh an bài, cô không được tiết lộ một chút nào dù là thái độ, để cả 2 cùng vượt qua thử thách này cắt đứt mỗi lương duyên. Anh và em mới có thể tháo ghỡ tất cả mọi oan trái để tất cả 3 người giải thoát khỏi cảnh giới tha lực này.

Quang Tường nằm im bất động, anh đang cố gắng nghĩ cách để sớm thoát được cái nơi chết tiệt này, anh đang cố nhớ lại những lời sư phụ dạy cách để không bị rơi vào ảo giác, cách để quay về hiện tại khi bị rơi vào cảnh giới tà đạo. Nhưng đây không phải là nơi tà đạo, càng không phải là cảnh giới ảo vì nó rất chân thật. Anh lo lắng cha mẹ anh chắc đang phải đôn đáo nhấp nhỏm khi không thấy anh về nhà, cũng không liên lạc được, thì anh xót xa trong lòng. Anh nghĩ về những lời nói đầy ẩn ý của cô gái lúc mới gặp, nếu mình tự tìm hiểu thì phải bắt đầu từ đâu.

Lại nghĩ tới những hình ảnh trong quyển sách lúc chiều khiến anh thấy thương cô gái và đứa con thơ đã trải qua một cuộc đời bể dâu. Thân con gái một mình mang nặng đẻ đau, tự nuôi con nhỏ, chờ người chồng đi xa mãi chưa quay trở về. Có thể anh ta đã phản bội để lấy vợ khác hoặc anh ta ta đã chết? Trong quyển sách không nói rõ, chỉ thấy được những hình ảnh cô gái một mình sinh con trong nghèo khó, có lúc kiệt sức vì đói lả, nàng phải ăn lá dại để sống, và làm lụng việc nặng nhọc để đổi chút miếng ăn nuôi con nhỏ. Anh chợt thấy chạnh lòng và trào dâng một niềm vả thương cho 2 mẹ con, rồi anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
« Chương TrướcChương Tiếp »