Chương 54: Vì người mình yêu mà vui vẻ

Chương 54: Vì người mình yêu mà vui vẻ

"Không có gì, cháu nghe nhầm thôi." Lâm Quốc An không cẩn thận lỡ miệng xua tay nói, duy trì trạng thái người động ta không động, lấy bất biến ứng vạn biến, điều chỉnh biểu cảm của mình, cố gắng để bản thân nhìn như bình tĩnh tự nhiên.

Chỉ cần ông không nói, Đường Nhược Dao chẳng lẽ có thể cạy miệng ông được chắc?

Đường Nhược Dao rất hiếm khi nghe lầm, bởi vì Lâm Quốc An nhắc đến chuyện quan trọng với cô, cô vô cùng tập trung chú ý, cho nên chắc chắn xác nhận ông ấy nhắc tới chữ "bạn", tổ hợp dùng từ "bạn", trong đầu Đường Nhược Dao vô thức bổ sung "gái".

Bạn gái.

Bạn gái của ai?

Của cô?

Bạn gái là ai?

Đường Nhược Dao nhất định phải làm sáng tỏ.

"Đạo diễn Lâm." Đường Nhược Dao nhỏ tiếng gọi ông.

Một tay Lâm Quốc An nắm lấy chai nước khoáng uống nước, ông giả vờ làm dáng vẻ rất khát, liếc sang Đường Nhược Dao một cái, ánh mắt tỏ ý bảo cô có chuyện gì cứ nói.

Ánh mắt Đường Nhược Dao sáng như bó đuốc: "Lần trước Ảnh hậu Tần đến đoàn làm phim, chúng ta cùng nhau ăn cơm, có phải chú đã phát hiện ra chuyện gì không ạ?"

Ánh mắt Lâm Quốc An chuyển động, hàm hồ "ờ" một tiếng, lại "ờ" thêm một tiếng, phối hợp với lông mày đang nhíu lại của ông, đại biểu cho kinh ngạc.

Còn giả vờ với cô.

Hôm đó Đường Nhược Dao thỉnh thoảng mất hồn, cũng không ăn uống được gì, giữa chừng còn đến phòng rửa tay. Trên môi cô còn lưu lại vết son bắt mắt của Tần Ý Nùng, vừa nhìn một cái là phát hiện ra.

Lâm Quốc An không thể không phát hiện, sau đó lại được chăm sóc chu đáo mọi lúc mọi nơi, rõ ràng là trong lòng đã có tính toán.

Lâm Quốc An không nói, đương nhiên cô sẽ không chủ động vạch trần.

"Đạo diễn Lâm." Suy nghĩ của Đường Nhược Dao chuyển động, đột nhiên đổi cách xưng hô, âm thanh cũng dịu xuống, "Chị Tần nói gì với chú sao ạ?"

Trong lòng Lâm Quốc An oa một tiếng, hờn dỗi nghĩ: Quả nhiên đã lộ ra chân tướng, chính là muốn rải thức ăn chó cho mình!

Lâm Quốc An dừng bàn tay đang đút nước cho chính mình, vặn chặt nắp lại, qua loa chiếu lệ nói: "Cũng không nói gì, Vưu Danh Hiên tên kia không phải làm phiền cháu sao? Bảo tôi bình thường chú ý chút, đừng để cháu không cẩn thận bị người ta lợi dụng."

Trái tim Đường Nhược Dao chầm chậm nhảy lên, hô hấp vô thức nhẹ bẫng.

Có chút trong dự đoán, lại có chút ngoài tình cảm lí trí.

Cô có thể hiểu được ý định của Tần Ý Nùng, hiện tại cô còn đang trong thời hạn hợp đồng, không bàn tình cảm, thân thể hoàn toàn thuộc về cô ấy, không muốn bị người khác động vào là điều bình thường. ngoài tình cảm lí trí là vì cô chưa từng nghĩ, Tần Ý Nùng sẽ đặc biệt dặn dò Lâm Quốc An.

Điều này có phải đại diện cho việc với Tần Ý Nùng cô là khác biệt?

Đường Nhược Dao vô thức nghĩ tới, cũng vì suy đoán này mà sinh ra cảm giác vui vẻ, không đợi vui vẻ lộ ra từ đôi lông mày, cô liền nhanh chóng ép bản thân thoát khỏi suy nghĩ này.

Cô không thể lại vì đôi ba câu nói của Tần Ý Nùng mà dễ dàng dao động.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu: "Chị ấy nói cháu là bạn gái của chị ấy ạ?"

Đường Nhược Dao tự thuyết phục mình trong lòng, cô chỉ đang đơn thuần muốn hiểu tường tận chuyện này, không phải trong lòng tồn tại hi vọng, chỉ thế mà thôi.

Nhưng ánh mắt cô không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm lên từng biểu cảm trên mặt Lâm Quốc An, chỉ sợ bỏ qua một thông tin quan trọng.

"Đúng thế." Lâm Quốc An nói.

Đột nhiên Đường Nhược Dao giống như mất đi toàn bộ sức lực trên cơ thể, thần kinh căng thẳng đột ngột thả lỏng theo câu trả lời vừa ra miệng của người kia, khóe miệng giống như thấp thoáng lộ ra nụ cười vừa vui vừa buồn.

Lâm Quốc An: "???" Chuyện gì thế?

Lâm Quốc An nhíu mày nói: "Hai đứa cãi nhau à?" Tối qua Tần Ý Nùng còn nói chuyện rất vui vẻ với ông cơ mà?

"Không có gì ạ." Đường Nhược Dao lắc đầu, nở nụ cười chân thành.

Cho dù là một trong những, từ bạn gái này, cũng đủ để khiến cho cô viết một dấu chấm tròn lên mối tình đã xác định sẽ không có kết cục này.

Cô từng vì người mình yêu mà vui vẻ, không được yêu cũng đáng giá.

Đường Nhược Dao nhắc lại chủ đề vừa nói được một nửa với Lâm Quốc An, cố ý tránh nhắc tới cái tên Kỷ Vân Dao, hỏi người bên cạnh. Cô không rắc thức ăn chó với Lâm Quốc An, ông đương nhiên vui vẻ không thôi, cùng nhau bỏ qua chủ đề này.

Tiệc mừng thọ bảy mươi của Lão Giang, là do con trai ông Giang Thế Long tự tay tổ chức, Giang Thế Long đã hơn bốn mươi, bộ đồ tây màu khói sẫm trên người đơn giản nghiêm túc, tỉ mỉ tới từng chi tiết lộ ra vẻ xa xỉ, đứng ngoài cửa đích thân đón khách.

Thảm đỏ trải trên mặt đất dường như không thấy điểm dừng, dòng người hai bên cuồn cuộn như nước, từ cửa lớn có thể nhìn thấy ánh đèn sáng chói bên trong, những khách mời rạng rỡ hai ba người tụ tập cầm ly sâm-panh nhỏ tiếng chào hỏi, tất cả đều là những gương mặt quen thuộc trên bản tin thời sự, tivi.

Đưa thiệp mời cho người phục vụ tuấn tú trước cửa, Đường Nhược Dao cầm lấy bút đen kí tên mà đối phương đưa tới, tiêu diêu phóng khoáng kí tên mình lên bảng kí tên. Buổi tiệc không có quá nhiều khách mời, tầm mắt chỉ cần chú ý hai giây lên bảng kí tên, liền có thể nhìn được toàn bộ.

Chữ kí của Tần Ý Nùng, Đường Nhược Dao đã thầm mô phỏng tới mức thật giả khó phân, cô nhìn một cái liền xác nhận, Tần Ý Nùng không ở bên trên.

Chưa đến? Hay là đến muộn một chút mới tới?

Đường Nhược Dao níu lấy cánh tay của Lâm Quốc An đi qua thảm đỏ vào hội trường, lễ phục xanh thẫm hở vai, được điểm xuyết bằng kim cương, phần eo được chiết lại thon gọn như vòng eo con kiến, lớp trang điểm tinh xảo cùng khí chất lạnh lùng bỗng chốc trở thành tâm điểm chú ý toàn hội trường.

Nhưng phàm là tiệc tùng, đều không tránh được yếu tố xã giao.

Đường Nhược Dao thờ ơ lướt qua tất cả những người có mặt trong buổi tiệc, mà đa phần những người có tiếng tăm cũng dùng ánh mắt khác thường nhìn tới khuôn mặt xa lạ của cô khi xuất hiện trong "giới thượng lưu", sau vài tiếng hít thở, có người chủ động tiến lên phía trước.

Lâm Quốc An nhỏ tiếng nhắc nhở bên tai cô, trong đầu Đường Nhược Dao nhớ lại mặt và tên của đối phương, nhấc một ly rượu trên khay của người phục vụ bên cạnh, môi đỏ cong lên, khẽ chạm cốc cùng người vừa tới.

Đối mặt với người đàn ông chừng ba mươi, tuy mặt mày không điển trai, nhưng địa vị không thể coi thường.

Mỗi một người ở đây, ngoài hai vị đạo diễn cô từng hợp tác, những người khác đều là những người Đường Nhược Dao chỉ có thể hi vọng mà không thể đến gần, cũng là cơ hội quý giá, cô rút ra toàn bộ tinh thần, tinh lực dồi dào, chào hỏi với từng người trước mặt.

Lâm Quốc An tiễn Phật tiễn đến tận tây phương, dứt khoát đi theo suốt hành trình, có Lâm Quốc An ở bên, sự căng thẳng trong Đường Nhược Dao dần dịu đi không ít. Nói chuyện với mấy thương nhân máu mặt một lúc, Lâm Quốc An kéo cô đến trước mặt một vị đạo diễn.

Vị đạo diễn này là người Đường Nhược Dao từng hợp tác, ngày trước hai người có chút giao tình, cùng nhau ôn lại chút chuyện xưa, cuối cùng Đường Nhược Dao hoàn toàn thả lỏng, cô mới phát hiện lòng bàn tay tay trái của mình đã chảy rất nhiều mồ hôi.

Ba người trò chuyện rất vui vẻ, âm thanh bên tai lại đột ngột im lặng.

Đường Nhược Dao nghiêng đầu, phát hiện tầm mắt của mọi người đều nhìn về một hướng, cô cũng nhìn sang theo mọi người.

Trước cửa có một người phụ nữ trẻ tuổi đang đứng đó, thân hình có lẽ trên 1m70, cao ráo mảnh khảnh, góc nghiêng rất quen mặt. Kỷ Vân Dao vừa kí tên xong, liền uể oải vứt bút kí tên về phía trước, đúng ngay giữa khay, sau đó trợ lí phía sau đưa tới một chiếc khăn lụa, hờ hững lau đi ngón tay dính mực của mình.

Người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa quay mặt, Đường Nhược Dao đã nghe thấy âm thanh cố ý đè nén nói: "Tổng giám đốc Tiểu Kỷ."

Âm thanh của người kia vừa cất lên, người phụ nữ kia quay người lại.

Người này chính là Kỷ Vân Dao.

Đường Nhược Dao ngây người, lần trước cô gặp Kỷ Vân Dao mặc chiếc váy dài, giống như cô gái nhà kế bên, lần này đổi thành bộ đồ tây nhàn nhã màu xám, trên tay đeo chiếc đồng hồ kim cương vàng trắng đá quý, cử chỉ động tác đều vô cùng ưu tú khí chất.

Duy chỉ có nụ cười như có như không trên môi Kỷ Vân Dao là khiến cho người ta không nhìn thấu, giống hệt như lúc ban đầu.

Nếu nói vừa bắt đầu, buổi tiệc này như một dòng nước ấm, Kỷ Vân Dao vừa xuất hiện, lập tức nhiệt độ nước tại hiện trường đã tăng lên mấy độ. Dường như tất cả mọi người đều hướng mắt lên người Kỷ Vân Dao, trong mắt bọn họ đều viết đầy ý đồ không tốt đẹp.

Kỷ Vân Dao nhìn thẳng, bước chân không dừng lại vì bất kì người nào, tuy miệng cười, nhưng sâu trong đôi mắt kia là lạnh lùng, khiến người ta không dám mạo phạm.

Kỷ Vân Dao là mặt trăng được các ngôi sao cung phụng, là vật thể duy nhất tỏa sáng.

Môi nhỏ của Đường Nhược Dao khẽ mím, dưới ánh sáng của đối phương, cũng không thể khống chế cảm giác tự ti đang nảy nở.

Kỷ Vân Dao rạng rỡ chói mắt, là đứa con của trời đích thực, không giống cô, chỉ là bùn lầy giãy giụa trong hồ, mượn ánh sáng của mặt trời để phát ra chút ánh sáng yếu ớt, mà chút ánh sáng này, chỉ tính bằng mi-li-mét so với ánh trăng của Kỷ Vân Dao trước mặt.

Nếu cô là Tần Ý Nùng, cũng sẽ nhìn Kỷ Vân Dao với con mắt khác.

"Tiểu Đường?" Lâm Quốc An thấy sắc mặt của Đường Nhược Dao không thoải mái, lo lắng lên tiếng hỏi một câu.

"Không sao ạ." Đường Nhược Dao khẽ lắc đầu.

Tại sao cô lại nhớ đến Tần Ý Nùng?

Không nhớ chị ấy sẽ chết sao?

Đường Nhược Dao mắng bản thân một câu không có tiền đồ ở trong lòng.

Kỷ Vân Dao tùy tiện tìm một nơi làm tổ, trong tay cầm ly rượu, từng khuôn mặt từ già đến trẻ bước đến, nói chuyện phiếm với cô, tất cả đều đang nịnh bợ cô.

Kỷ Vân Dao nghe vào tai trái lại ra tai phải, muốn trộm lẩn đi, chỉ là nể mặt bố cô và Lão Giang, mới ở đây làm vật cát tường.

Khó khăn lắm mới đuổi được đám người kia, Kỷ Vân Dao nhàm chán lướt nhìn hội trường một lượt, thấy Đường Nhược Dao đứng cùng hai người đàn ông tóc sắp bạc trắng, khóe môi Kỷ Vân Dao đột nhiên có chút hứng thú nhấc lên.

... Thì ra "đồ vật nhỏ không nghe lời thích bám người" cũng đến rồi.

Kỷ Vân Dao ngẩng đầu nhìn về cầu thang, đặt một tay lên mặt bàn, cơ thể uể oải chầm chậm đứng dậy, thong dong đi về phía Đường Nhược Dao.

"Lão Giang ra rồi!" Không biết ai hô lên một tiếng.

Kỷ Vân Dao nhìn Đường Nhược Dao chỉ cách mình vài mét, thầm nói một câu đáng tiếc, cũng chỉ có thể hòa cùng những người khác, ánh mắt nhìn về phía cầu thang.

Lão Giang mừng thọ, mặc bộ trang phục thời Đường màu đen, hoa văn tối điểm xuyết đường thêu vàng, trong tay chống chiếc gậy đầu rồng, đứng ở hành lang tầng hai, đầu tóc đã bạc trắng quá nửa, nếp nhăn sâu hoắm giữa ấn đường, không cần làm dáng cũng tự lộ ra khí chất uy phong.

Lão Giang chính là chủ nhân của buổi tiệc ngày hôm nay, nhưng thu hút ánh mắt của mọi người hơn cả chính là người đang đứng bên trái ông, Tần Ý Nùng đỡ lấy cánh tay Lão Giang, mặc bộ xường xám màu đỏ, khí chất duyên dáng, đường hoàng đĩnh đạc.

Hai mắt Đường Nhược Dao khẽ mở to.

Tuy trong lòng cô đã cưỡng ép bản thân không nhớ tới Tần Ý Nùng, nhưng vẫn luôn thầm quan sát những người trong hội trường xem có hình bóng cô ấy hay không. Cô cho rằng Tần Ý Nùng sẽ không xuất hiện, nhưng Tần Ý Nùng lại xuất hiện cùng với Lão Giang, còn bằng vai phải lứa với con trai Lão Giang, dáng vẻ giống như người một nhà.

Đừng nói Đường Nhược Dao, tất cả mọi người trong hội trường đều thầm kinh ngạc.

Kỷ Vân Dao khẽ nhướng mày, ý cười nơi khóe mắt càng thêm sâu, nhưng không thấy trong đáy mắt.

Cô nhỏ của mình có bản lĩnh quá nhỉ, không nói không rằng đã chinh phục được ông lão họ Giang, sau này ở trong giới, còn ai dám gây trở ngại cho Tần Ý Nùng?

Nhà họ Kỷ, Lão Giang, ánh mắt Kỷ Vân Dao thâm trầm, Tần Ý Nùng, rốt cuộc cô muốn trèo cao cỡ nào?

Tần Ý Nùng và Giang Thế Long một trái một phải đỡ Lão Giang xuống tầng, Lão Giang đứng vững ở trung tâm, gậy chống chạm khẽ lên mặt đất, phát biểu lời chúc mừng sinh nhật của bản thân dưới sự theo dõi của mọi người.

Lão Giang tuy tuổi cao nhưng vẫn dồi dào sức sống, vô cùng trẻ trung, không nhìn thấy bất kì dáng vẻ già nua nào.

"Cảm ơn các vị trong khi bận trăm công nghìn việc đã đến tham dự bữa tiệc sinh nhật với Giang tôi..."

Cả hội trường đều nhìn Lão Giang trừ hai người, Đường Nhược Dao đang bí mật trộm quan sát Tần Ý Nùng, mà ánh mắt Kỷ Vân Dao đang chuyển qua chuyển lại giữa Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao.

Ánh mắt Tần Ý Nùng im lặng nhìn lên người thầy mình, giống như vô cùng tập trung.

Lão Giang nói được một nửa, đột nhiên nhìn về bên cạnh một cái, phát hiện học trò cưng của mình đang ngẩn người, đôi môi đang mím chặt lúc này có có chút buông lỏng, thấp thoáng ý cười như có như không.

"... Hi vọng hôm nay mọi người đều có thể tận hứng."

Bài phát biểu kết thúc, hội trường cùng lúc đồng loạt vang lên tiếng vỗ tay.

Lão Giang lấy trà thay rượu, một hơi uống cạn, bắt đầu chính thức mở màn cho buổi tiệc hôm nay.

Tần Ý Nùng hoàn hồn, đi tới đỡ Lão Giang, Lão Giang co tay lại, tránh đi cánh tay đưa ra của cô ấy. Trên mặt Tần Ý Nùng lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nói: "Thầy."

"Ở đâu..." Lão Giang lại gần cô ấy một chút, cặp mắt già sáng lên, nhỏ tiếng hỏi, "Vị nào là Đường Nhược Dao? Cô ấy đến chưa?"

Tần Ý Nùng: "..."

"Con không để ý, con đỡ thầy đi nghỉ trước đã." Tần Ý Nùng nói, vốn muốn lòng vòng cho qua chuyện, nào biết ông thầy của cô ấy dây dưa không dứt, chống gậy đi về phía trước: "Con không nói, ta tự mình hỏi."

Tần Ý Nùng hết cách, dính lại bên tai ông, chỉ tới người cần tìm.

Tần Ý Nùng không biết có phải bản thân khắc mệnh với người đàn ông trung tuổi kia không, danh sách thư mời tiệc là do con trai của Lão Giang, Giang Thế Long phụ trách, cô ấy muốn lấy thêm một tấm thiệp nữa từ chỗ Giang Thế Long, thái độ Giang Thế Long rất nghiêm túc, hỏi tên họ. Tần Ý Nùng nghĩ nói với anh ta cũng không trở ngại gì, ai biết Giang Thế Long quay đầu liền nói với bố mình.

Lão Giang đã nghỉ hưu vài năm, ở nhà hưởng phúc dưỡng già. Người già đến tuổi này, thường thích lo lắng cho con cái, con cái Lão Giang đều thành gia lập nghiệp, chỉ còn lại Tần Ý Nùng, học trò yêu mà ông cưng chiều nhất. Lão Giang mắt tinh tai thính, có một số chuyện không giấu nổi ông, ví dụ như Tần Ý Nùng luôn ở phía sau chăm sóc quan tâm Đường Nhược Dao. Lão Giang là người tinh ranh thế nào, gạn hỏi vài câu, liền hỏi ra được tình hình từ chỗ Tần Ý Nùng.

"Con yên tâm, ta không làm gì, ta chỉ xem thôi, xem giúp con thôi." Lão Giang vỗ tay Tần Ý Nùng, cười híp mắt nói.

"Hình tượng vỡ vụn rồi, thầy." Mặt Tần Ý Nùng không cảm xúc nhắc nhở.

Lão Giang chỉnh trang nhặt lại hình tượng, đôi mắt sáng suốt khẽ lóe lên tia sáng.

Đường Nhược Dao cảm nhận rất rõ có hai ánh mắt đang quan sát cô, một người là Kỷ Vân Dao, một người là... cô xuyên qua tầng tầng lớp lớp, ánh mắt chạm tới... Lão Giang, người bên cạnh Tần Ý Nùng.

Hai mắt Lão Giang, sắc bén giống như đại bàng, ánh sáng lạnh lẽo, liên tục nhìn qua đây, Đường Nhược Dao vô thức run lên, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, nhịn lại kích động muốn tránh đi, nặn ra một nụ cười tôn kính, khẽ gật đầu.

Lão Giang thu tầm mắt lại, nhìn sang Tần Ý Nùng,trong ánh mắt lộ ra một tia thưởng thức, trầm giọng nói: "Lá gan cũng lớn lắm, gặp khó vẫn bình tĩnh, không tệ."

Tần Ý Nùng mím môi.

Thầy cô ấy có phải nhìn lệch đi đâu rồi không? Gặp khó vẫn bình tĩnh còn miễn cưỡng, nhưng nhìn thế nào lá gan lớn mà ra vậy?

Lão Giang cũng đã có tuổi, sức lực có hạn, nhận đủ những lời chúc phúc của mọi người, ăn hai miếng bánh kem, liền sớm đi nghỉ ngơi.

Tần Ý Nùng ở lại một mình, đủ các loại người muốn tiếp cận cô ấy trào đến, trong mấy phút ngắn ngủi, xung quanh cô ấy đã chật cứng người, chỉ có thấp thoáng thấy được dáng người duyên dáng như ẩn như hiện từ chiếc váy đỏ cô ấy mặc trên người cùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ như hoa hải đường qua khe hở của đám đông kia.

Ánh mắt Đường Nhược Dao chần chừ, đang phân vân chưa quyết giữa chọn qua đó góp vui hay thành thật đứng ở một bên, đột nhiên đầu mũi

ngửi được một mùi hương nước hoa xa lạ.

Cô nhanh chóng phản ứng nghiêng đầu, vừa hay tránh thoát được cánh tay đang đưa ra của Kỷ Vân Dao.

Đường Nhược Dao nhìn cánh tay trắng bóc thon dài, đang cách mặt mình chỉ vài xen-ti-mét, giật mình rồi bình tĩnh lại, không vui nói: "Cô Kỷ làm như vậy không khỏi đường đột, có chút mất phong độ."

"Cô Đường." Khóe miệng Kỷ Vân Dao mang theo nụ cười, nói, "Lâu rồi không gặp."

Cánh tay Kỷ Vân Dao cũng không thu về, vẫn giơ lên cách mặt Đường Nhược Dao một khoảng, từ xa nhìn lại rất giống một đôi thân mật.

Đáy lòng Đường Nhược Dao sinh ra cảm giác lạnh lẽo, lùi về sau hai bước, tạo ra khoảng cách với Kỷ Vân Dao.

"Lâu rồi không gặp." Đường Nhược Dao đáp lại Kỷ Vân Dao.

"Đang nhìn gì thế?" Kỷ Vân Dao men theo tầm mắt của cô nhìn tới, bước chân lần nữa nhích lại gần, lúc Đường Nhược Dao đang muốn lùi lại lần nữa, vừa hay Kỷ Vân Dao dừng lại, duy trì một khoảng cách thích hợp.

Đường Nhược Dao thở dài một cái không thấy vết tích.

Biểu cảm này của cô bị Kỷ Vân Dao thu vào đáy mắt, Kỷ Vân Dao đứng sánh vai bên cô, nhìn Tần Ý Nùng trong đám người ở phía xa, như cười như không nói: "Cô thích cô ấy đến thế sao?"

Đường Nhược Dao im lặng.

Hai tay Kỷ Vân Dao chống lên quầy bar phía sau lưng, lại hỏi: "Cô ấy thích cô không?"

Đường Nhược Dao tiếp tục im lặng.

"Loại người như cô ấy, không có trái tim, chẳng qua là coi như đồ chơi có chút thú vị, ngày nào đó hết vui, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ." Kỷ Vân Dao dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, nhưng từ nơi sâu thẳm lại nhen nhóm hưng phấn, giống như đang chờ đợi phản ứng của Đường Nhược Dao.

Suy đoán "thân thích" ban đầu bị hai ba câu của Kỷ Vân Dao lật đổ, liệu có thân thích nào sẽ nói như thế không?

L*иg ngực Đường Nhược Dao khẽ phập phồng, Kỷ Vân Dao muốn nhìn thấy dáng vẻ lúng túng xấu xí của cô, cô liền không cho đối phương toại nguyện.

Cách tốt nhất chính là không để ý đến Kỷ Vân Dao, không nên để lộ bất kì manh mối nào.

"Không thể bồi tiếp." Đường Nhược Dao nói, quay người rời đi.

"Cô ấy cho cô cái gì?" Kỷ Vân Dao đột nhiên nâng giọng, ngay sau âm thanh của cô, ánh mắt của hai người nhìn tới, nghi hoặc đánh giá bọn họ.

Kỷ Vân Dao ỷ thế bắt nạt, huênh hoang không kiêng kị, bước chân Đường Nhược Dao ngừng lại, móng tay đâm vào lòng bàn tay, cô hít sâu một hơi, quay lại: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

"Muốn cô." Kỷ Vân Dao nhẹ bẫng thốt ra hai chữ.

Đường Nhược Dao cảm thấy Kỷ Vân Dao có bệnh, nhưng cô lại không thể đi, ở lại cũng không biết nói gì.

Kỷ Vân Dao nhìn dáng vẻ câm nín nói không lên lời của cô, cười một tiếng, nói: "Cô Đường thật thú vị." Ngừng một lúc, Kỷ Vân Dao nói, "Cô ấy cho cô, tôi có thể cho cô gấp đôi, không, gấp mười, có muốn suy nghĩ tìm một người có lòng khác không."

Trên đời này, có người không thể đắc tội, nhưng trong số những người không thế đắc tội, có một số người không có cách nào không đắc tội. Gặp phải chuyện không mong muốn, chính là tai họa luôn tồn tại trong vận mệnh.

Đường Nhược Dao bình thản: "Cô Kỷ nói đùa rồi."

"Tôi nghiêm túc." Kỷ Vân Dao nói xong thì tiến lại gần một bước, ép giọng xuống, nói, "Chỉ cần cô đồng ý đến chỗ tôi, tôi đảm bảo, tương lai cô có thể bằng vai bằng vế với Tần Ý Nùng.

Đường Nhược Dao lộ ra vẻ mặt suy nghĩ, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ.

Kỷ Vân Dao vẫn cười rạng rỡ, nhưng tỉ mỉ quan sát nụ cười trong mắt có thể thấy càng ngày càng nhạt đi cùng với thời gian suy nghĩ kéo dài của Đường Nhược Dao.

Vô vị. Kỷ Vân Dao lạnh lùng nói trong lòng.

Kỷ Vân Dao không biết Đường Nhược Dao đang suy nghĩ đến câu bằng vai bằng vế, trong ý thức của Đường Nhược Dao, cô là nhân tình của Tần Ý Nùng, giữa hai người Tần Ý Nùng mới là chủ. Tại sao nghe từ miệng cô, lại như thể cô át được Tần Ý Nùng để làm chủ.

Trong giới truyền đi tin đồn Tần Ý Nùng dựa vào quy tắc ngầm bò lên, Kỷ Vân Dao hiện tại mới bao nhiêu tuổi, lẽ nào cô và Tần Ý Nùng ở bên nhau từ lúc cô mười sáu mười bảy tuổi? Mười sáu, mười bảy tuổi có thể có quyền lực gì?

Kì quái, chỗ nào cũng kì quái.

Đường Nhược Dao hỏi ra một câu, âm thanh lạnh lùng chất vấn: "Cô và chị ấy rốt cuộc có quan hệ gì?"

Kỷ Vân Dao như cười như không: "Cô cảm thấy hai chúng tôi có quan hệ gì thì chính là quan hệ ấy." Sau đó, cô lại đưa tay tới gần mặt Đường Nhược Dao lần nữa, Đường Nhược Dao lùi một bước, cô tiến một bước, không chút thả lỏng.

Trong lòng Đường Nhược Dao giật thót, không ngờ Kỷ Vân Dao lại to gan như thế!

Cô càng không ngờ được, trong đám đông kia, không có một ai đứng ra ngăn cản!

Cô bị Kỷ Vân Dao ép đến góc tường.

Một tay Kỷ Vân Dao chống lên bức tường sau gáy cô, thong dong mà nghiêm túc nhìn cô, giống như nhìn con thỏ trong l*иg, khóe môi khẽ cong, nghiêng đầu đè xuống.

Cánh tay đang buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên, vào lúc cô không thể nhịn nổi nữa, nắm đấm sắp đυ.ng đến mặt của Kỷ Vân Dao, một giọng nữ quen thuộc nặng nề từ sau lưng truyền đến: "Hôm nay là tiệc mừng thọ Lão Giang, hai vị dù khó khống chế bản thân, cũng nên chú ý hoàn cảnh."

Trong giọng nói thấp thoáng vẻ không vui.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Kỷ Vân Dao khẽ nhướng mày, không nhanh không chậm quay đầu, trao đổi một ánh mắt với vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng nói: Nên dừng đúng lúc.

Kỷ Vân Dao như không có chuyện gì nhún vai, không quên làm một ánh mắt ám muội với Đường Nhược Dao đang nhân cơ hội để kéo ra khoảng cách.

Tần Ý Nùng bình tĩnh quét qua Đường Nhược Dao một cái, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi môi mím chặt, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi vì hành động ban nãy của đối phương. Trách cô ấy, lúc đầu không nên có ý định với nhà họ Kỷ, để Kỷ Vân Dao chú ý đến Đường Nhược Dao.

Kỷ Vân Dao là một kẻ điên tính tình cổ quái, làm việc chỉ vì thích thú, cô ấy không nên cảm thấy vì cô thích Ninh Ninh, mà bản thân có thể nắm bắt được cô, có chuyện liền đến nhờ vả cô. Giao thiệp với Kỷ Vân Dao, không khác gì muốn lột da hổ.

Cô ấy nên sớm biết điều này.

Tần Ý Nùng không có cách nào hình dung cảm giác ban nãy, cô ấy bị người khác quây lại, quay mặt lại nhìn thấy Đường Nhược Dao đơn độc không người trợ giúp bị chặn ở góc tường. Tức giận, khủng hoảng, sợ hãi, trái tim giống như bị một bàn tay to lớn bóp chặt lấy, khiến cô ấy không có cách nào hô hấp được.

Cô ấy cố gắng đẩy đám người bên cạnh ra, còn không cẩn thận làm đổ hai ly rượu, vội vàng cứu Đường Nhược Dao trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Làm sao đây?

Bộ não linh hoạt của Tần Ý Nùng chuyển động, Kỷ Vân Dao nhìn ra biểu cảm đang gắng sức kiềm chế của Tần Ý Nùng, cúi đầu xoay xoay đồng hồ trên tay, cố ý chậm nửa nhịp nói: "Xin lỗi."

Đường Nhược Dao nhìn dáng vẻ đạo mạo của Kỷ Vân Dao, lại nhìn khuôn mặt lặng như tờ không biết nghĩ gì đang đối mặt với Kỷ Vân Dao của Tần Ý Nùng, chần chừ mấy giây, lùi về sau hai bước, lựa chọn rời khỏi vùng đất thị phi này.

Kỷ Vân Dao không nhịn được phì cười thành tiếng, nói: "Nhân tình nhỏ của cô chạy khỏi cô rồi, còn không đuổi theo?"

Tần Ý Nùng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười hờ hững: "Sớm muộn cũng sẽ quay lại, đuổi cái gì?"

Kỷ Vân Dao oa một tiếng khoa trương, chuyển chủ đề, nói: "Nhân tình nhỏ của cô rất yêu cô đấy."

Tần Ý Nùng không gợn sóng, qua loa cho xong chuyện: "Tôi cho em ấy tài nguyên, đương nhiên em ấy yêu tôi."

Cho dù là góc tường, cũng là trong phòng tiệc, người đông tai mắt nhiều, không phải nơi để nói chuyện, sợ cô đột nhiên phát điên làm lộ chuyện bản thân bao nuôi Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng liếc Kỷ Vân Dao một cái, quay người tìm một nơi vắng vẻ.

Kỷ Vân Dao đi theo cô ấy.

Tần Ý Nùng đi trước dẫn đường, không chú ý đến Kỷ Vân Dao quay đầu, nhìn chằm chằm về hướng Đường Nhược Dao, mãi đến khi Đường Nhược Dao cảm nhận được ánh mắt xoi mói của đối phương, tận mắt nhìn thấy Kỷ Vân Dao và Tần Ý Nùng cùng nhau rẽ vào một lối khuất nào đó.

Đường Nhược Dao nắm chặt ly sâm-panh trên tay, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

"Tiểu Đường, cháu không sao chứ?" Lâm Quốc An vừa tới, nghe người ta nói ban nãy xảy ra chút chuyện ồn ào, lập tức cảm thấy như họa sắp giáng xuống đầu. Biết tính cách Kỷ Vân Dao cổ quái, không hành xử theo lẽ thường, nhưng không ai ngờ tới cô gái này có thể to gan gây chuyện giữa buổi tiệc.

"Không sao ạ." Đường Nhược Dao khẽ thở ra một hơi.

Bình tĩnh. Cô nói với bản thân, nhất định phải bình tĩnh.

Sức mạnh của lời đồn khó mà tưởng tượng nổi, chỉ sau cảnh tượng này, quan hệ của Đường Nhược Dao và Kỷ Vân Dao liền bị hiểu lầm, ngay cả vị đạo diễn lần đầu hợp tác quay phim với Đường Nhược Dao cũng đi đến hỏi: "Có phải hai người đã quen biết từ sớm rồi không?"

Lâm Quốc An: "Không phải tôi thích hóng chuyện, cháu nói với tôi tôi chắc chắn sẽ không nói với người khác, trước đây tại sao cô ấy lại nhất quyết muốn cháu gia nhập đoàn phim?"

Đường Nhược Dao cảm thấy phiền phức không chịu nổi, cuối cùng ép xuống cảm xúc rối loạn trong lòng, cô ngửa cổ lên cầm ly rượu uống một hơi cạn, giữ lịch sự, khẽ gật đầu nói: "Cháu đến phòng vệ sinh một chút, thất lễ."

Từ phòng vệ sinh đi thêm hai ngã rẽ nữa, phía cuối hành lang yên tĩnh vắng vẻ, rất ít người qua lại.

Đường Nhược Dao đứng trước cửa phòng vệ sinh do dự, đột nhiên hung hăng cắn môi dưới, cởi giày cao gót đi vào, bước chân khẽ khàng, dường như không hề phát ra bất kì tiếng động nào. Đi khoảng hai phút, cô nghe được âm thanh có người đang nói chuyện, bước chân chậm lại, càng cẩn thận tới gần.

Có lẽ có tiếng vọng, có lẽ do hai người đứng trước gió, cô nghe không rõ, chỉ có thể bắt được những câu chữ rời rạc.

Mũi giày cao gót đi trên sàn mấy bước, cuộc đối thoại của hai người đột nhiên rõ ràng hơn.

"Cháu nhìn trúng nhân tình nhỏ của cô rồi, cô có chịu cho cháu không?"

Đường Nhược Dao ngây ra.

Giọng điệu của Kỷ Vân Dao quyến rũ, hoàn toàn không giống khí thế hung hăng ép người ban nãy, ngược lại lộ ra một loại thân mật khác thường.

Tần Ý Nùng cười một tiếng, trong nụ cười tràn ngập chế nhạo.

Đột nhiên trái tim Đường Nhược Dao điên cuồng nhảy lên.

"Bẩn rồi cháu cũng muốn?" Tần Ý Nùng phì cười, "Từ lúc nào cháu lại có sở thích thu thập đồ qua tay thế?"