Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Càn

Chương 52: Việc tu hành khi đến trần gian

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 52: Việc tu hành khi đến trần gian

"Chú." Vưu Danh Hiên hoảng loạn, trực tiếp đi thang máy lên tầng trên cùng, xông vào văn phòng của chú hắn. Nhưng lại bị thư kí nam mặc bộ đồ tây công sở đưa tay chặn ở trước cửa: "Phó tổng giám đốc Vưu hiện tại không có mặt ở văn phòng."

"Vậy chú ở đâu? Bao giờ về?" Vưu Danh Hiên hoảng hốt nói.

"Phó tổng Vưu đi đàm phán chuyện kinh doanh, không thông báo trước." Hàm ý là thư kí cũng không biết.

Vưu Danh Hiên nhìn nụ cười nghề nghiệp của thư kí, cùng cửa phòng làm việc vẫn đóng chặt của phó tổng, đột nhiên kêu gào khản cổ gọi: "Chú! Chú ơi cứu cháu!"

Thư kí hiển nhiên không ngờ được một người đàn ông như hắn có thể không cần mặt mũi ra chiêu này, nhất thời ngây ra. Nhân một giây thư kí ngẩn người, Vưu Danh Hiên nhỏ người luồn qua cánh tay anh chàng, nhanh như chớp xông tới trước cửa, trực tiếp mở cửa phòng làm việc.

Phó tổng Vưu đặt bút máy xuống, mặt trầm như nước nhìn tới.

Vành mắt Vưu Danh Hiên đột nhiên đỏ lên, nghẹn ngào nói: "Chú."

Thư kí mới xông vào, bối rối nói: "Xin lỗi phó tổng Vưu..."

Phó tổng Vưu xua xua tay, thư kí nhìn sang Vưu Danh Hiên, sau đó lui ra ngoài, khẽ đóng cửa lại.

Phó tổng Vưu vừa nhìn dáng vẻ đáng thương vành mắt đỏ au của Vưu Danh Hiên, vô cùng tức giận, trách mắng: "Đàn ông con trai cả ngày chỉ biết khóc lóc còn ra thể thống gì? Mau lại đây cho tôi!"

Vưu Danh Hiên đi đến, đứng sừng sững trước bàn làm việc của chú hắn.

Phó tổng Vưu: "Cút ra sô-pha!"

Vưu Danh Hiên ngồi xuống sô-pha.

Phó tổng Vưu cầm điện thoại, bảo thư kí pha hai tách trà, ông ta ngồi đối diện với Vưu Danh Hiên.

Hai tách trà được mang lên, phó tổng Vưu bưng tách trà lên, thổi hơi nóng trên miệng tách trà, Vưu Danh Hiên không dám lên tiếng, chỉ trộm liếc nhìn chú hắn, nhìn khuôn mặt tái xanh của ông chú dần dịu lai, mới thăm dò mở miệng: "Chú."

Phó tổng Vưu không ngẩng đầu, hừ lạnh nói: "Ai bảo cháu làm loạn, xảy ra chuyện rồi đấy? Bây giờ không ai bảo vệ được cháu nữa đâu."

Máu trên mặt Vưu Danh Hiên trở nên xám xịt, hắn không nghĩ đến câu nói đầu tiên của chú hắn lại chặn lại đường lui của hắn.

"Chú cũng không có cách gì sao ạ?" Giọng hắn run lên hỏi.

Phó tổng Vưu ngẩng mặt, nghiêm túc chăm chú nhìn vào mắt hắn, sau đó lắc đầu.

Toàn thân Vưu Danh Hiên bất lực, giống như đống bùn đất nhũn ra sô-pha, ánh mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.

Kế sinh nhai trong giới giải trí của hắn, cứ như vậy mà mất đi sao? Người khác tốt xấu gì cũng còn con đường xuống dốc, nhưng hắn thì sao? Sau này chính là vực thẳm.

Không biết từ lúc nào mặt Vưu Danh Hiên đã đẫm lệ, hắn lau nước mắt, học hằn nói: "Chú, ít nhất cũng để cháu biết người làm cháu ra thế này rốt cuộc là ai chứ?"

Phó tổng Vưu không nặng không nhẹ đặt tách trà xuống, khẽ nói: "Đến bây giờ cháu vẫn không biết mình sai ở đâu sao."

"Chú đã sớm nói với cháu, trong giới ngọa hổ tàng long, bối cảnh thâm sâu nhiều vô số, không thể vì bề ngoài người ta nhìn dễ bắt nạt, cháu liền có thể bắt nạt lên đầu người ta. Làm người không thể quá huênh hoang, ai biết ngày nào sẽ bị lật thuyền dưới cống." Phó tổng Vưu nói, "Nếu chú là người có mắt không tròng như cháu, có thể ngồi lên vị trí phó tổng này sao?"

"Cháu biết sai rồi, nhưng bây giờ còn cách gì không ạ?" Vưu Danh Hiên nghẹn ngào nói, "Tóm lại cháu cũng không thể tiếp tục lăn lộn trong giới nữa, ngay cả đắc tội với ai cháu cũng không thể biết sao ạ?"

Ánh mắt phó tổng Vưu thâm sâu: "Biết rồi thì cháu có thể làm gì? Chú còn không thể động, cháu có thể động vào?"

Vưu Danh Hiên: "Cháu..."

Phó tổng Vưu: "Người ta chỉ đích danh không muốn cháu xuất hiện trong giới nữa, trước hết cháu cứ tránh đi. Khoảng thời gian này, về nhà đóng cửa suy ngẫm, còn để chú phát hiện cháu còn ra ngoài làm bậy làm bạ, chú thật sự sẽ không để ý đến cháu nữa."

Ánh mắt Vưu Danh Hiên đột nhiên sáng lên: "Chú!"

Phó tổng Vưu xua tay: "Đi ra đi."

Vưu Danh Hiên bật dậy khỏi sô-pha, xông đến trước mặt phó tổng Vưu cho ông chú một cái ôm thật chặt: "Cảm ơn chú!"

...

"Bây giờ Vưu Danh Hiên đã dính vào kiện cáo, tiền vi phạm hợp đồng cho thương hiệu hắn đại diện cũng đủ cho hắn sứt đầu mẻ trán. Còn về lịch trình, gần đây có lẽ không ai dám mời hắn nữa." An Linh gọi điện thoại đến báo cáo tiến độ.

"Vất vả rồi."

"Không vất vả." An Linh trêu chọc, "Đều là vì Dao Dao của em."

Tần Ý Nùng cười cười.

An Linh đổi tay cầm điện thoại: "Tôi phát hiện làm việc này rất thú vị đấy, em xem em, bình thường cũng không cần đến quan hệ công chúng, những người khác trong công ty thì không liên quan đến tôi, tôi không luyện tay, tài nghệ này chắc chết yểu mất." Cuối cùng, giọng điệu cô tự nhiên thăm dò, "Tôi thấy cô ấy cũng hay xảy ra chuyện lắm, hay là đợi hợp đồng của cô ấy kết thúc, em mời về công ty chúng ta?"

"Hợp đồng của em ấy còn ba năm nữa." Tần Ý Nùng nói.

"Không dài mà, ba năm nữa em ấy mới hai mươi lăm, vẫn là một đóa hoa trẻ tuổi, có thể kiếm không ít tiền." An Linh nghĩ trong lòng, biết rõ thế cơ à, chẳng lẽ em đã dự tính chuyện này trước rồi chăng?

"Đến lúc đó em ấy sẽ tự mở Phòng làm việc riêng." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói.

"Đáng tiếc quá." An Linh kéo dài âm cảm thán.

"Không có gì đáng tiếc, Phòng làm việc của chúng ta cũng không trói nổi em ấy."

"Em định giá cô ấy cao quá nhỉ."

Tần Ý Nùng hết kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Có thể không nhắc tới Đường Nhược Dao không? Chị và em chỉ còn lại chủ đề này thôi sao?"

Tần Ý Nùng không thích người khác can dự quá nhiều vào chuyện riêng tư của bản thân, cho dù người ấy là ai. Thỉnh thoảng nhắc đến một hai câu không ảnh hưởng, nhưng vượt quá giới hạn thì đừng trách cô ấy không nể mặt bạn bè.

An Linh biết ý chuyển chủ đề, hỏi: "Hạng mục điện ảnh kia của em chuẩn bị thế nào rồi?"

"Tài chính ổn rồi, đạo diễn... em đang suy nghĩ mời Lâm Quốc An, có lẽ là chắc chắn rồi, chọn thời gian, em và đạo diễn Lâm kí hợp đồng." Lần trước Tần Ý Nùng và Lâm Quốc An nói chuyện hăng say tâm đầu ý hợp, hai người cũng từng hợp tác với nhau, tường tận ngọn ngành. Điều duy nhất khiến Tần Ý Nùng do dự chính là chọn diễn viên. Nhưng cô ấy đã có kế sách ứng phó, Lâm Quốc An không có chủ kiến, tính cách cũng không cương trực, cô ấy dùng thân phận nhà sản xuất đè xuống, không để ông ấy chọn Đường Nhược Dao là được.

Cô ấy tuyệt đối không diễn vai người yêu với Đường Nhược Dao.

"Tính khi nào khởi quay?"

"Lâm Quốc An đang quay phim, đợi bộ phim của ông ấy đóng máy, chọn diễn viên cũng mất một hai tháng, ờ, đầu năm sau chăng." Tần Ý Nùng nghĩ nghĩ, nói, "Đúng rồi, chị xem Phòng làm việc có nghệ sĩ nào có thời gian, nếu có cơ hội em dẫn bọn họ đi quay phim."

"Được." An Linh đáp ứng.

Tần Ý Nùng cúp điện thoại, quay mấy vòng điện thoại trong tay, ngón tay chạm vào biểu tượng màu xanh giữa màn hình, thoát ra, lại nhấp vào, lặp đi lặp lại, kiềm chế kích động muốn đích thân báo tin vui cho Đường Nhược Dao.

Lúc này cô ấy vô cùng vui mừng khi Wechat của bản thân không thêm Đường Nhược Dao làm bạn bè, nếu không dựa theo số lần cô ấy nhớ nhung Đường Nhược Dao mỗi ngày, sợ là nhịn không được gửi cho đối phương mấy nghìn tin nhắn.

Tần Ý Nùng hít sâu một cái, chia làm ba lần chầm chậm thở ra, dần dần bình phục lại cảm xúc dậy sóng của mình.

"Chị Tần." Quan Hạm gõ cửa, che đi loa thoại của điện thoại trong tay, "Điện thoại của Thạch Kiêu." Thạch Kiêu là người phụ trách chính thức của tổ chức phi lợi nhuận chống bạo lực gia đình mà Tần Ý Nùng thành lập.

Tần Ý Nùng nhận điện thoại: "Là tôi, nói đi."

Không biết Thạch Kiêu ở đầu bên kia nói gì, Quan Hạm chỉ thấy lông mày vốn thả lỏng của Tần Ý Nùng co chặt lại.

"Làm sao lại thế?"

"Được, tôi sẽ đích thân tới một chuyến, chúng ta gặp nhau ở sân bay."

Sau khi điện thoại kết thúc, ánh mắt Tần Ý Nùng nghiêm túc: "Đặt hai vé máy bay đến thành phố X, bây giờ đi ngay." Cô ấy dừng lại hai giây, trong ánh mắt như có lửa giận hừng hực bốc lên, "Một trường tiểu học được xây hai năm trước không đạt tiểu chuẩn, bên kia vừa gặp động đất, trường liền sập rồi."

Quan Hạm ngây người, ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức đi chuẩn bị.

Nửa tiếng sau, Tần Ý Nùng gặp được Thạch Kiêu ở sảnh chờ sân bay, Thạch Kiêu vừa nhìn thấy cô ấy, lập tức cung kính đứng lên, Tần Ý Nùng nhân lúc anh lên tiếng chào hỏi, giơ tay ra làm tư thế đè xuống, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bây giờ tình hình thế nào rồi?"

Thạch Kiêu đưa cho cô ấy nhìn bức ảnh hiện trường được gửi tới, một nửa dãy nhà cho học sinh trong ảnh sừng sững đón gió, một nửa còn lại đã đổ sập hoang tàn, đất đá và gạch chất đống chồng lên nhau.

Tần Ý Nùng càng nhìn sắc mặt càng lạnh lùng, một chữ thốt ra cũng giống như muốn đông cứng: "Có ai bị thương không?"

May mắn trong bất hạnh là động đất xảy ra sau khi đã tan học, phần lớn học sinh đã rời khỏi trường, chỉ có mấy học sinh ở lại phòng tự học, cùng một vị giáo viên chạy vào phòng cứu học sinh mà bị vùi trong đống đổ nát.

"Người đã cứu ra rồi, có một đứa trẻ bị thương khá nặng, bây giờ vẫn nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, những người khác chỉ bị thương nhẹ."

"Nhà thầu phụ trách hạng mục này khi đó thì sao?" Tần Ý Nùng hỏi.

"Chạy trốn ngay trong đêm, chúng tôi đang tìm." Thạch Kiêu hổ thẹn cúi đầu.

Phía nhà thầu có trách nhiệm trong việc cắt xén vật tư, mà phía nhà thầu là người địa phương tìm về, Tần Ý Nùng chỉ phụ trách chi tiền, theo lí mà nói chuyện này không có quan hệ gì với bọn họ. Nhưng Thạch Kiêu biết, Tần Ý Nùng không phải là người vô trách nhiệm, nếu cô ấy xác nhận mọi chuyện đều tốt đẹp sau khi hoàn thành những ngôi trường tiểu học này liền không còn quan hệ gì với bản thân, sẽ không để lại phương thức liên lạc với hiệu trưởng mỗi lần khánh thành trường, chính là vì muốn có trách nhiệm tới cùng.

Vùng núi giao thông không thuận tiện, giữa hành trình Tần Ý Nùng đổi phương tiện đi lại mấy lần, cuối cùng ngồi xe lừa kéo. Hiệu trưởng trường tiểu học xảy ra chuyện là một ông giáo gầy gò, ngồi xuống đối diện cô ấy, nhìn trang phục rực rỡ chói lóa trên người Tần Ý Nùng, không chút ăn nhập nào với nơi này. Khuôn mặt sạm đen của hiệu trưởng vô cùng hoang mang, luôn miệng nói xin lỗi, thời gian gấp gáp, chiếc xe ba bánh duy nhất đã vào thành phố, không có cách nào gọi về cho cô ấy.

Tần Ý Nùng tự nhiên xua tay, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, tỏ ý bản thân không để tâm.

Hiệu trưởng dẫn cô ấy đến trường Tiểu học Hi vọng Gia Ninh, Tần Ý Nùng đứng trước đống đổ nát, nhìn chăm chú rất lâu, nhấc chân đi về phía trước, Thạch Kiêu và Quan Hạm mỗi người kéo một tay cô ấy lại.

Quan Hạm: "Chị Tần."

Hiệu trưởng nói: "Cẩn thận có dư chấn."

Bước chân Tần Ý Nùng định đi vào liền thu lại, cuối cùng nhìn hai chữ "Gia Ninh" nằm trên mặt đất, thở dài: "Những đứa trẻ và giáo viên bị thương kia, đã bồi thường hết chưa?"

Hiệu trưởng đối diện với nghi vấn của cô, dùng sự im lặng đáp lại.

Chỗ này của bọn họ nghèo đói túng quẫn, nào có cơ chế bồi thường hoàn thiện như thế, chính phủ bồi thường một ít, nhưng chỉ như muối bỏ biển, chia đến từng hộ càng ít hơn. Phía nhà thầu trốn rồi, cũng không có cách nào truy cứu trách nhiệm.

Tần Ý Nùng nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Thạch Kiêu."

Thạch Kiêu lên trước một bước, an ủi nói: "Thầy yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị xong công việc bồi thường."

Hiệu trưởng không nói gì, chỉ cúi người thật sâu với Tần Ý Nùng, rất lâu không dậy.

Tần Ý Nùng ở lại nơi này hai ngày, buổi tối ngủ ở nhà người dân, ở đây rất ít nhà có tivi, không biết đại minh tinh Tần Ý Nùng rực rỡ trên màn ảnh. Tần Ý Nùng thay quần áo của dân địa phương, hiệu trưởng gọi những phụ huynh có con bị thương tới, cùng mọi người mở cuộc họp thảo luận phương án bồi thường.

Tần Ý Nùng không rõ giá cả ở nơi này, cũng không hiểu lối sống của người dân địa phương, cả quá trình chỉ im lặng lắng nghe, thật ra nghe cũng phí sức, bởi vì bọn họ không nói tiếng phổ thông, mà là tiếng địa phương, còn nhọc lòng hiệu trưởng phiên dịch tại chỗ cho cô ấy. Thạch Kiêu đứng một bên làm vệ sĩ cho cô ấy. Quam Hạm tìm đến chỗ gò cao trong thôn, nơi duy nhất có thể bắt được tín hiệu điện thoại tậm tịt lúc có lúc không, để tránh bỏ qua việc quan trọng.

Ngày hôm sau, Tần Ý Nùng đang tuốt kê, ở trong sân thay người dân cho gà ăn, một người phụ nữ vội vã đi tới, nhìn chằm chằm vào Tần Ý Nùng đứng ở giữa sân, hai mắt tức giận.

Bản năng Tần Ý Nùng cảm giác không đúng, gọi lên: "Thạch Kiêu!"

Thạch Kiêu ở một phòng nhỏ khác kéo cối cho bà con, thân hình cao to lực lưỡng, cả người căng tràn sức lực, bị Tần Ý Nùng cử đi làm việc, coi như phí ăn ở. Người ta thường nói bần cùng sinh đạo tặc, nơi này quá hẻo lánh, dáng vẻ, thân phận và địa vị của Tần Ý Nùng như vậy, Thạch Kiêu sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng luôn căng như dây đàn, nghe đến tiếng gọi lập tức xông ra.

Vừa thấy cảnh tượng trong sân, thiếu chút nữa hồn bay phách lạc.

Chỉ thấy người phụ nữ địa phương cầm lấy chiếc chổi quét rác ở góc tường, xông về phía Tần Ý Nùng đứng giữa sân, trong miệng nói gì đó, nhìn khuôn mặt tức giận của người đó, có lẽ không phải lời tốt đẹp.

Tần Ý Nùng cảnh giác, tránh đi, chổi hất tung bụi trên mặt đất, khiến mắt cô ấy mờ đi, ho khù khụ.

Thạch Kiêu nhanh chân lẹ bước lên trước, trấn áp người phụ nữa kia, quặt hai tay ra sau, ép lên trường.

Tần Ý Nùng xoa lên cổ tay ban nãy bản thân không cẩn thận bị chổi quét qua, nhíu mày, nói: "Tôi đi tìm hiệu trưởng."

Thạch Kiêu không đồng ý: "Không, chị đừng đi, tùy tiện tìm một người đi." Vừa xảy ra chuyện này, anh không thể để Tần Ý Nùng thoát khỏi tầm mắt của mình.

Gia đình này có trẻ con, trường học sập rồi cậu bé không cần đến trường, trốn ở sau cửa nhìn, nhát gan đi ra, nhỏ tiếng xung phong nói: "Cháu đi gọi cho ạ."

Tần Ý Nùng gật đầu, thò tay vào túi, không lần được gì, cô ấy đi vào phòng lần được một chiếc kẹo quen thuộc trong túi Quan Hạm, đưa cho bạn nhỏ. Bạn nhỏ thẹn thùng cười cười, nhanh chóng chạy đi.

Hiệu trưởng đi qua đây, vừa gặp người phụ nữa kia, lập tức lộ ra biểu cảm ngây người.

Tần Ý Nùng lúc này mới biết, người phụ nữ này chính là mẹ của học sinh bị thương nặng kia, đến bây giờ đứa trẻ vẫn còn trong cơn nguy kịch, không tìm được người phía nhà thầu, nghe nói có đoàn từ thiện đến, lúc hỏi ra liền phát hiện là người quyên tiền xây trường tiểu học, tự nhiên trút giận lên người Tần Ý Nùng.

Nếu không xây trường tiểu học, đưa trẻ kia cùng lắm không được đi học, nhưng bây giờ ngay cả mạng cũng không chắc giữ được.

Người phụ nữ vừa nói vừa khóc lóc, thỉnh thoảng dùng ánh mắt căm hận nhìn Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng không lên trước an ủi. Tuy cô ấy tự nguyện chịu trách nhiệm, nhưng không đại diện cho việc cô ấy là thánh mẫu, có thể không quan tâm rộng lượng bỏ qua khi đối diện với chỉ trích. Cô ấy có thể lí giải, nhưng chỉ vậy mà thôi.

Quan Hạm vừa ở ngoài quay lại, nhìn thấy cả phòng hỗn loạn, nghe được đại khái, gáy bỗng vụt qua làn khí lạnh, lông gáy dựng đứng lên, đứng sừng sững bảo vệ Tần Ý Nùng phía sau lưng. Bên ngoài sân còn đứng bảy tám người đàn ông mặc đồ tây, đều là vệ sĩ Quan Hạm gọi tới.

Tần Ý Nùng bật cười.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ này, Quan Hạm và Thạch Kiêu khuyên Tần Ý Nùng rời đi trước, sau khi cải trang đến bệnh viện huyện thăm đứa

trẻ bị thương nặng.

Đợi cô ấy xử lí ổn thỏa chuyện bồi thường, đã là ba ngày sau, phía nhà thầu bị bắt lại, sau đó tiến hành xử lí chuyện này theo trình tự pháp luật, Thạch Kiêu gọi luật sư đến theo dõi tiến độ.

Ba người cùng nhau về Bắc Kinh.

Tần Ý Nùng vốn suy nhược thần kinh mức độ nhẹ, ở thôn làng kia không uống rượu, không có môi trường yên tĩnh cực độ, không dám uống thuốc an thần, nên không được ngủ nghỉ đầy đủ. Một đường tròng trành đổi phương tiện quay về, máy bay vừa chạm đất, sắc môi cô ấy đã trắng bệch, mặt càng trắng, rất giống nữ quỷ, kịp thời soi gương dặm lớp trang điểm, cũng coi như bình thường một chút.

Lúc ra khỏi sân bay, bước chân của Tần Ý Nùng nhẹ bẫng, cảnh tượng phía trước mờ ảo, không biết đi đến chỗ nào, đầu gối cô ấy nhũn ra, một trận long trời lở đất, gắng gượng ý thức mới không ngã về phía trước mà nghiêng sang bên cạnh.

Lúc này Quan Hạm đang đứng cạnh cô ấy.

Quan Hạm nhanh chóng đỡ lấy cô ấy, sau đó nhỏ tiếng gọi Thạch Kiêu: "Giúp một tay." Dù sao Quan Hạm cũng chỉ là phụ nữ, Tần Ý Nùng cao hơn cô nửa cái đầu, sức nặng cả người dựa lên người cô, cô không chống đỡ được bao lâu.

Thạch Kiêu ngây ra, sau đó mặt mày lúng túng.

Tần Ý Nùng là bà chủ của anh, còn là phụ nữ, anh độn hỏi một câu: "Đỡ chỗ nào?"

Quan Hạm nhìn dáng vẻ ấp a ấp úng của anh, sau đó quát lên: "Vai!" Là lúc nào rồi, còn nghĩ lung tung cái gì không biết.

Tần Ý Nùng không hoàn toàn rơi vào hôn mê, chỉ là tay chân không có sức lực để động đậy. Cô ấy có thể nghe được những tiếng mơ hồ bên ngoài, có thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tuy đều mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy được, giống như tỉnh táo.

Thạch Kiêu lịch thiệp vòng lấy vai Tần Ý Nùng, tay không dám quá phận, ánh mắt bối rối nhìn về tứ phía, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt khẽ mở của cô ấy mà giật thót mình, thấy cô ấy không lên tiếng, mới dần thả lỏng.

"Tiếp tục đi về phía trước, đừng để người khác phát hiện." Quan Hạm nhỏ tiếng nói với Thạch Kiêu. Đối diện với việc xảy ra đột ngột, trước giờ Quan Hạm vẫn luôn điềm tĩnh, không hoảng không loạn.

Thạch Kiêu làm như không có chuyện gì nửa ôm nửa đỡ Tần Ý Nùng đi về phía trước.

Quan Hạm chỉ lưu lại một cánh tay nắm lấy cổ tay Tần Ý Nùng, một tay cầm điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân, thông báo nhanh chóng đến nhà họ Tần. Cô đang miêu tả tình trạng bệnh của Tần Ý Nùng với bác sĩ, ánh mắt đột nhiên lướt thấy ánh sáng.

Ánh mắt cô run lên, nhanh chóng nhìn về một hướng nào đó.

Thạch Kiêu: "Sao thế?"

"Nhanh đi thôi." Dường như Quan Hạm rít qua khẽ răng nói ra ba từ này.

Thạch Kiêu ờ ờ hai tiếng, nhanh chóng tăng tốc.

Ánh sách lóe lên ngày càng nhiều.

Quan Hạm cố gắng nghiêng người, chặn lại ống kính đang muốn vồ lấy hai người.

Tần Ý Nùng được đưa lên xe đang đỗ bên ngoài sân bay, Quan Hạm tháo kính râm và khẩu trang cho cô ấy ra, cũng ngồi dịch ra, để cô ấy có không khí hít thở.

Chiếc xe dần dần chuyển động.

Tần Ý Nùng nằm một lát, chầm chậm hồi phục, cô ấy được Quan Hạm đỡ ngồi dậy, nhìn vành mắt ủng đỏ của đối phương cười cười: "Không phải không có chuyện gì sao?"

Quan Hạm không nói chuyện, thái độ có chút khác thường.

Tần Ý Nùng cũng không nói gì, rất lâu sau, thở dài một tiếng.

Quan Hạm vừa nghe thấy cô ấy thở dài, trong lòng giống như bị kim châm, muốn nói mấy lời tốt đẹp, nhưng cô vẫn chưa hết tức giận, biểu cảm trên mặt trở nên ảo diệu, cuối cùng sắc mặt vô cùng hài hước.

Tần Ý Nùng bị cô chọc cười, dựa vào ghế khẽ cười thành tiếng.

"Còn cười." Quan Hạm nói, "Ban nãy chị bị bọn phóng viên chụp được rồi, chị biết không hả?"

"Chụp được thì chụp được, cũng không phải lần đầu bị chụp." Tần Ý Nùng không quan tâm nói, "Chẳng qua sẽ nói tôi lại tìm được niềm vui mới." Cô ấy khẽ xì một tiếng, nhíu mày nói, "Thạch Kiêu có đeo khẩu trang không?"

Ban nãy trí nhớ của cô ấy có chút hỗn loạn, nhất thời không nhớ ra.

Nhằm tuyên truyền cho Tổ chức Phi lợi nhận Chống bạo lực Gia đình Phong Hồng, Thạch Kiêu thường lộ mặt trên mạng và tin tức, tuy mặt mày không đẹp đẽ, độ nhận diện lại không cao, nhưng tốt xấu gì cũng là "người nổi tiếng trên mạng", nếu thật bị đám truyền thông phát tán bên mạng, Thạch Kiêu và cô ấy có "quan hệ", chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phong Hồng.

Quan Hạm khó chịu nói: "Lộ thì tốt, tốt nhất là tung ra toàn bộ những chuyện chị quyên góp xây dựng rất nhiều trường tiểu học Hi vọng, em xem ai còn dám bôi nhọ chị."

Trong giới có minh tinh, nhiệt tình làm việc thiện, quyên hơn một triệu tệ xây trường tiểu học Hi vọng, được gọi là "Người đàn ông chỉ có mặt trời mới có thể làm đen", dựa theo lí luận này, Quan Hạm Nghĩ, Tần Ý Nùng cũng có thể được gọi là "Người phụ nữ chỉ có mặt trời mới có thể làm đen."

Tần Ý Nùng cho cô một ánh mắt trách móc.

Quan Hạm khẽ hít sâu một cái, bày ra phẩm chất nghề nghiệp của bản thân, ngữ điệu không có bất kì điểm nhấp nhô nào báo cáo: "Có đeo, không chỉ đeo khẩu trang, còn đeo kính râm và mũ, che đậy rất cẩn thận, ngoài mẹ ruột anh ta, có lẽ không ai có thể nhận ra."

Lông mày Tần Ý Nùng khẽ thả lỏng: "Vậy thì được."

"Chị Tần, em không hiểu." Quan Hạm nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được hỏi ra miệng.

"Không hiểu cái gì?"

"Chị làm nhiều việc thiện như thế, tại sao trước giờ không công khai?" Quan Hạm bất bình thay cô ấy.

Không nói đến việc tự móc hầu bao thành lập tổ chức phi lợi nhận cùng quyên tiền xây trường tiểu học, mỗi lần có thiên tai, cô ấy đều quyên tiền nhiều nhất tích cực nhất, giấy chứng nhận trong nhà chất đầy cả tủ, minh tinh khác ước gì có thể tuyên bố với cả đất trời, chỉ có một mình cô ấy im lặng cho tiền đi, ngay cả tiếng động cũng không nghe thấy.

Những người ngày ngày cào phím mắng chửi cô ấy trên mạng, có thể làm được một phần chục nghìn, thậm chí một phần triệu của cô ấy hay không?

Tần Ý Nùng cười hỏi ngược lại: "Tại sao phải công khai?"

"Vì..." Quan Hạm vừa muốn nói, lại bị nghẹn lại ở cổ họng.

Tần Ý Nùng dịu dàng bổ sung thay cô: "Tôi công khai, có thể rửa sạch vết nhơ trên người tôi, đúng không?"

Quan Hạm mím môi, gât gật đầu.

"Vậy em cũng cảm thấy tôi nhơ nhuốc sao?" Tần Ý Nùng dịu dàng cười.

"Em không có ý này."

"Làm việc thiện quan trọng là làm thế nào, không phải để người khác khen ngợi, mà là để bản thân yên bình." Tần Ý Nùng nói, "Tôi coi nó như việc tu hành khi tới trần gian."

Quan Hạm nghe không hiểu.

Từ lúc nào chị Tần lại tin Phật vậy? Cũng chưa từng nghe thấy chị ấy niệm kinh.

Tần Ý Nùng còn chưa hoàn toàn hồi phục, nói một lúc liền mệt, làm dáng vẻ im lặng với Quan Hạm, uể oải dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bác sĩ tư nhân kiểm tra cho Tần Ý Nùng xong, không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá độ, dặn dò cô ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.

Tần Ý Nùng uống thuốc, đợi khi thuốc có tác dụng liền chìm vào giấc ngủ.

Tần Gia Ninh đã ba ngày không gặp mẹ, vừa nhìn thấy mẹ nằm trên giường không động đậy, vành mắt lập tức đỏ ửng. Gần đây thời gian mẹ nằm trên giường ngày càng nhiều, Ninh Ninh cảm thấy sợ hãi từ nội tâm.

Cũng không biết gần đây cô bé tiếp xúc với kiến thức mới mẻ gì, bản thân ở đầu giường nghĩ chuyện gì đó, khóe miệng run lên, khóc không thành tiếng. Cô bé cũng không gào thét khóc lóc như những đứa trẻ bình thường khác, mà là kiểu khóc im lặng không phát ra bất kì tiếng động nào.

Bạn nhỏ xinh đẹp trắng trẻo, tóc dài xõa ra, mặc váy công chúa trắng tuyết, đứng ở đầu giường lặng lẽ rơi lệ.

Đừng nói đến bà ngoại Kỷ Thư Lan đau lòng đến đứt ruột đứt gan, ngay cả Quan Hạm cũng không biết làm sao, phản xạ có điều kiện thò tay vào túi tìm kẹo, nhưng bên trong lại trống rỗng.

Tần Ý Nùng vừa tỉnh lại sau giấc ngủ sâu, nhìn thấy con gái lệ rơi đầy mặt, người lớn đứng bên muốn dỗ, lại sợ làm ồn đến cô ấy không dám mở miệng, không ngừng khoa chân múa tay.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy chống người ngồi dậy, cong lưng ôm Ninh Ninh, vừa ôm... sức lực cánh tay vẫn chưa hồi phục, không ôm được, Quan Hạm thấy thế vội vàng ôm Ninh Ninh lên, Ninh Ninh lên trên, hai cánh tay vòng lấy gáy Tần Ý Nùng, vùi mặt lên vai, khóc thút tha thút thít, cả người đều run lên.

Tần Ý Nùng nghe thấy tiếng khóc nín nhịn của cô bé, đau lòng không thôi.

Cô ấy vỗ vỗ lưng Tần Gia Ninh, xua xua tay về phía sau, Quan Hạm dẫn Kỷ Thư Lan ra ngoài.

Tần Gia Ninh khóc ướt vai áo Tần Ý Nùng, mới ngẩng đầu lên, thút thít hỏi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ làm gì thế ạ?" Sao luôn khiến bản thân sống dở chết dở thế này.

Tần Ý Nùng dịu dàng kiên nhẫn đáp lại: "Mẹ là diễn viên."

Tần Gia Ninh: "Có ai có thể chứng minh cho mẹ khôngạ?"

Tần Ý Nùng ngây ra.

Tại sao phải chứng minh?

Tần Gia Ninh lau nước mắt, ánh mắt chăm chú nhìn cô ấy: "Con có thể nói chuyện điện thoại với đồng nghiệp của mẹ không ạ?"

"Đồng nghiệp nào?" Tần Ý Nùng đột nhiên trào lên dự cảm bất an.

"Chị Dao ạ." Tần Gia Ninh nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »