- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Càn
- Chương 221: [Xin chào, bà Tần @Đường Nhược Dao]
Làm Càn
Chương 221: [Xin chào, bà Tần @Đường Nhược Dao]
Chương 221: [Xin chào, bà Tần @Đường Nhược Dao]
Phía tổ chức của Kim Quế nhìn thấy số lượng khán giả xem trực tiếp bùng nổ điên cuồng tăng lên, còn đang tiếp tục tăng cao, cảm giác giống như bản thân bị bệnh tim, nặng nề thở ra một hơi, đưa tay ra chống lấy thành ghế bên cạnh.
Màn hình trực tiếp ngập tràn "A a a a a", "Tôi chết rồi tôi lại sống lại", "Tôi không xong rồi", "Tôi ở trong quan tài ngẩng đầu ngồi dậy", khiến màn hình chật chội không sót lại góc nào, cùng với đó là cảnh tượng nghẽn mạng.
... Hệ thống máy chủ gà quá chăng? Ngay cả mấy tiếng a a a a a cũng không tải nổi?
... Đừng làm chậm trễ tình yêu tuyệt mĩ của tôi!
... Nghẽn rồi! Nghẽn rồi! Thời khắc quan trọng như thế mà lại nghẽn mạng!
Hiện trường trao giải không bị nghẽn, cho nên tất cả mọi người trong lễ trao giải được xem bản hoàn chỉnh. Đầu tiên là lao xao, sau đó sửng sốt trập trùng, sau đó là tiếng vỗ tay không biết ai phát động.
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ai không biết còn tưởng bản thân đến hiện trường tổ chức hôn lễ thật sự.
Trừ mấy người biết nội tình, những người khác căn bản không biết xảy ra chuyện gì, người khác vỗ tay, vậy tôi cũng vỗ tay.
Cùng với những tiếng vỗ tay, trong lòng mọi người cũng nổi lên suy nghĩ.
Hôn mắt trước mặt công chúng có phải có chút ám muội không?
Tình chị em xã hội chủ nghĩa hiện tại đã tới bước này rồi sao?
Có một số người to gan hơn, suy đoán theo khả năng khó mà tin tưởng.
Đường Nhược Dao đứng trên sân khấu, âm thanh cách rất xa, tất cả đều cách rất xa. Chỉ có bờ môi mịn màng của người phụ ấy đè lên lông mi mình, cùng mùi nước hoa nhàn nhạt quấn quanh người.
Nước mắt được hôn từng chút từng chút, từ lông mi tới gò má.
Đường Nhược Dao cầm lòng chẳng đặng đưa một tay trống ra, ôm lấy eo Tần Ý Nùng.
Tất cả mọi người dưới sân khấu:"!!!"
Sao nhìn tư thế này giống như muốn tiến triển thành nụ hôn ngay trước mặt mọi người thế nhỉ? Không phải chứ!
Khán giả xem trực tiếp: "Mẹ nó, sao hình ảnh vẫn nghẽn thế nhỉ, đã hôn chưa thế?"
Đôi môi Tần Ý Nùng rơi trên mặt đối phương, khẽ hôn đi những giọt lệ còn chưa khô, dừng lại những mấy giây, sau đó buông cánh tay ôm lấy người phụ nữ trẻ tuổi, rồi mở mắt ra.
Đường Nhược Dao vẫn nhắm mắt.
Tần Ý Nùng dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy được, nói: "Được rồi."
Lông mi Đường Nhược Dao cử động, chầm chậm mở mắt ra.
Ánh mắt Tần Ý Nùng dịu dàng.
Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, chầm chậm nở một nụ cười, vô cùng xán lạn, cả thế giới đều cùng phát sáng.
Tần Ý Nùng đọc hiểu hàm ý của nụ cười này, Đường Nhược Dao đang nói với cô ấy: Em làm được rồi.
Ánh mắt nhìn sang của người phụ nữ trẻ tuổi vô cùng sáng chói.
Đột nhiên Tần Ý Nùng rất muốn hôn cô.
Không phải cô ấy không dám làm chuyện này trước mặt công chúng, chỉ là không muốn dáng vẻ chỉ thể hiện trước mặt một mình mình của Đường Nhược Dao bị người khác nhìn thấy. Trước giờ cô ấy chưa từng nghĩ bản thân là một người nhỏ nhen tới vậy, nhưng với Đường Nhược Dao, cô ấy nhỏ nhen tới cùng cực.
Muốn hôn nhưng không thể hôn, trong lòng Tần Ý Nùng sinh ra mấy phần sốt ruột.
Đường Nhược Dao nhìn thấy Tần Ý Nùng đột nhiên nhíu mày lại, không hề nghĩ ngợi liền đưa đầu ngón tay trắng bóc ra, ấn lên giữa ấn đường của cô ấy, chầm chầm vuốt bằng.
"Đừng nhíu mày." Cô nói.
Sắc mặt của Tần Ý Nùng dịu lại, nghe lời nói: "Được."
Hai người đều tránh micro, cho nên mọi người dưới khán đài không nghe thấy âm thanh nói chuyện, chỉ có người dẫn chương trình cùng Hàn Ngọc Bình đứng gần họ nhất mới nghe được.
Người dẫn chương trình nhìn sang vị khách mời trao giải rất có trọng lượng Hàn Ngọc Bình, hi vọng ông có thể quan tâm tới tình hình chung, không chế hiện trường, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt an lòng của Hàn Ngọc Bình?
Người dẫn chương trình: "???"
Người dẫn chương trình bất đắc dĩ, chỉ đành lên tiếng cắt đứt hai người đang tình nồng ý mật: "Ảnh hậu Tần, xin mời trao giải cho người giành giải." Có chuyện gì hai người có thể về nhà rồi nói tiếp.
Nửa câu sau người dẫn chương trình không nói ra miệng.
Trải qua thời gian bảo trì, hình ảnh phát sóng trực tiếp hồi phục trạng thái thông suốt, khán giả nhìn được cảnh tượng Đường Nhược Dao thu tay về từ ấn đường của Tần Ý Nùng.
... Cuối cùng cũng hết nghẽn! Bỏ lỡ rồi!
... A a a a a có chị em nào xem được có thể nói với tôi một tiếng, CP của tôi lên giường chưa không?
... Cũng nhanh quá rồi
... Sau việc đó
... Mẹ khỉ sau việc đó
... Xin hỏi lễ trao giải có ghi hình lại không? Sân khấu rác, tôi mất bao miếng đường rồi
... Có lẽ có chứ nhỉ, nhiệt độ lễ trao giải lần này cao như vậy, không có cũng phải có
... Vậy thì tốt, tới lúc đó tôi phải hứng đường từng giây một, đã chuẩn bị 24 giờ không nhắm mắt xong
Hiện trường.
Tần Ý Nùng nhìn người dẫn chương trình một cái, trong ánh mắt lộ ra chút oán trách nhàn nhạt giống như là ảo giác của người dẫn chương trình.
Ảnh hậu Tần sao có thể lộ ra biểu cảm như vậy chứ? Người dẫn chương trình nghĩ, ha ha ha không thể nào.
Cho dù thế nào, không khí đẹp đẽ giữa hai người đã bị cắt đứt.
Người dẫn chương trình: "Xin mời khách mời trao giải trao giải thưởng cho cô Đường Nhược Dao!"
Trong âm nhạc nhã nhặn, nhân viên hiện trường bưng khay lót vải đỏ tới, giữa khay đặt chiếc cúp vàng chói, Hàn Ngọc Bình vén tay áo lên, biết ý nhường chỗ cho Tần Ý Nùng.
Tuy không biết hai người bán thuốc gì trong hồ lô, nhưng người làm bố không nên tham dự vào chuyện của con cái.
Hai tay Tần Ý Nùng nâng chiếc cúp có chút trọng lượng kia lên, trong sự chứng kiến của mọi người, trịnh trọng giao tới tay Đường Nhược Dao: "Hi vọng em không phụ lại mơ ước ban đầu, tiếp tục tỏa sáng trong sự nghiệp điện ảnh mà em yêu mến. Em còn trẻ tuổi, còn có tương lai rộng mở hơn."
Đường Nhược Dao khẽ khom lưng, kính trọng nhận lấy: "Cảm ơn tiền bối."
Tần Ý Nùng nhìn cô chăm chú, cuối cùng vẫn đi sang một bên.
Dáng người của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng không chênh lệnh là bao, không cần điều chỉnh độ cao micro, cô đứng trước micro thẳng tắp, yên lặng một lúc, sau đó cúi đầu hôn lên chiếc cúp nặng trịch.
Cô ngẩng đầu lên, nói: "Đây là giải thưởng có ý nghĩa quan trọng nhất mà tôi giành được, cũng là một phần trải nghiệm mãi mãi không nhạt nhòa trong cuộc đời tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay."
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, tới đột ngột mà đơn điệu.
Mọi người nhìn lên, phát hiện Tần Ý Nùng đứng ở một bên sân khấu đang vỗ tay, theo lí mà nói cô ấy trao giải xong nên về chỗ ngồi, nhưng cô ấy vẫn đứng ở nơi cách Đường Nhược Dao mấy bước.
Nếu Tần Ý Nùng vỗ tay rồi, những người khác cũng bộp bộp bộp vỗ theo.
Âm thanh vỗ tay ngừng lại, Đường Nhược Dao bắt đầu phát biểu cảm nghĩ nhận giải của mình.
"Cảm ơn đạo diễn Phàn Hồng, đạo diễn Phàn Hồng đã cho tôi cơ hội này, kiên trì để tôi đảm nhận vai chính, nếu không có đạo diễn Phàn Hồng, sẽ không có tôi, Tiêu Hồng của Đường Nhược Dao."
Ống kính chiếu tới Phàn Hồng, gương mặt Phàn Hồng mang theo nụ cười, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Cảm ơn diễn viên XXX trong vai Tiêu Quân, anh ấy là tiền bối, người đã mang tới rất nhiều linh cảm cùng lĩnh hội mới cho tôi trong quá trình quay phim..."
Ống kính quay tới diễn viên đóng vai Tiêu Quân, đối phương giơ hai tay lên, dựng hai ngón cái về phía Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao cảm ơn từng người một, những diễn viên chủ chốt phối hợp qua ống kính, ai nấy đều vui mừng vì cô giành giải. Đường Nhược Dao cảm ơn diễn viên chủ chốt cùng nhân viên phía sau hậu trường xong, cúi lưng một cái thật thấp xuống khán đài.
Tiếng vỗ tay lại vang vọng.
Có người cho rằng như vậy đã kết thúc, đợi khi Đường Nhược Dao đứng thẳng lưng, đứng giữa sân khấu bất động, mọi người mới ý thức được vẫn còn tiếp tục.
Lần này Đường Nhược Dao lại yên lặng một khoảng thời gian dài hơn cả ban nãy, mới nói: "Và còn một người nên cảm ơn nhất."
Nhịp tim của Tần Ý Nùng kì quái đập nhanh một nhịp, biểu cảm vô thức nghiêm túc lại, khẽ mím môi đỏ.
Đường Nhược Dao nhìn thẳng vào ống kính, điềm tĩnh lên tiếng: "Cảm ơn người yêu của tôi."
Từng chữ rõ ràng dễ nghe.
Hiện trường đều là diễn viên trong giới giải trí, chỉ ồn ào trong mấy giây ngắn ngủi liền hồi phục bình tĩnh, mọi người đều nhìn thẳng về phía trước, cho dù trong lòng đang long trời lở đất cũng phải vờ như không có chuyện gì.
Nhưng khán giả xem trực tiếp thì khác.
... Người yêu! Quả nhiên cô ấy kết hôn rồi!
... Cạn lời rồi, 25 tuổi kết hôn gì chứ, hận rèn sắt không thành thép với đám sao nữ hiện tại!
... Không sai! Người yêu của cô ấy chính là tôi! Hai ngày trước cô ấy còn nói đợi cô ấy giành giải sẽ công khai
... Tôi đẩy thuyền Tần Đường, lẽ nào CP của tôi bây giờ sẽ BE sao? Đừng mà....
... BE thì không thể, người yêu của Đường Nhược Dao chính là Tần Ý Nùng hi hi hi
... Mọi người có để ý tới biểu cảm của Tần Ý Nùng không? Không hề có lấy một nụ cười, tay cũng nắm chặt thành quyền
... Nắm đấm của Tần đáng yêu chết mất, tôi muốn chết rồi
... Tôi tin tin đồn bao nuôi trên mạng, Đường Nhược Dao nhìn trúng trai trẻ, Tần Hoàng si tình trả giá đắt, vừa trao giải cho cô ta, quay đầu liền cảm ơn trai trẻ được hưởng lợi, khép chân
... A a a đợi chút đã, tại sao Đường Nhược Dao đột nhiên nhìn sang Tần Ý Nùng lúc này chứ? Không phải cảm ơn người yêu của cô ấy sao?
... Lẽ nào người yêu của cô ấy thật sự là...
... Cmn!
Hiện trường nhanh chóng biến hóa, màn hình đã không theo kịp tiết tấu.
Đường Nhược Dao nói xong câu "Cảm ơn người yêu của tôi", liền đặt một tay lên micro, rồi nhìn về phía Tần Ý Nùng cách mình mấy bước, dường như cô muốn cười, nhưng quá căng thẳng nên không cười nổi: "Tuy em biết chị không cần câu cảm ơn này, nhưng em vẫn muốn nói, cảm ơn chị."
Tần Ý Nùng cũng muốn đáp lại cô bằng một nụ cười, nhưng vành mắt chầm chậm đỏ lên.
Từ đầu tới cuối Đường Nhược Dao đều nhìn vào mắt người phụ nữ ấy, mặc kệ những tiếng bàn luận lại nổi lên khắp nơi từ khán giả trong hội trường, nói ra những lời cô đã muốn nói ra trên sân khấu này từ lâu cho cô ấy nghe.
"Năm năm trước, lần đầu tiên em giành giải Người mới xuất sắc nhất, ở trên sân khấu lễ trao giải Kim Môi, chị là khách mời trao giải cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất. Lúc đó em ngồi ở dưới, rất gai mắt." Đường Nhược Dao chỉ về một chỗ ngồi ở hàng cuối dưới sân sân khấu, cô nói, "Không biết chị có còn nhớ không?"
Tần Ý Nùng gật đầu.
Đương nhiên cô ấy nhớ, lúc đó cô ấy cố tình duy trì giới hạn với Đường Nhược Dao, không hề giống như hành động đưa áo khoác như hôm nay, không chỉ là gặp mặt coi như không biết, mà ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn thêm. Cô ấy đứng giữa dòng người, là tâm điểm của mọi người, Đường Nhược Dao chỉ là một người mới vừa xuất đầu lộ diện, không biết khi nào sẽ ảm đạm tối tăm, hai người không có lập trường, cũng không có nguyên nhân biết nhau.
Đường Nhược Dao nói: "Em nhìn chị đứng trên sâu khấu, trao giải cho cô ấy, mà em ngồi ở một góc chỉ có thể ngưỡng mộ." Cô cười cười, nói, "Nhưng em không ngưỡng mộ vì cô ấy có thể giành giải, mà ngưỡng mộ vì cô ấy có thể sánh vai đứng cùng chị trên một sân khấu, cô ấy nói cô ấy là fan hâm mộ của chị, cô ấy nói cô ấy thích chị, chị ôm cô ấy, nói cô ấy cố lên."
Ánh mắt Tần Ý Nùng lộ ra chút mơ hồ.
Nếu là Đường Nhược Dao thì cô ấy sẽ nhớ, nhưng năm đó cô ấy trao giải cho ai, đối phương nói những gì, cô ấy có phản ứng gì, thì cô ấy không nhớ rõ, nỗi năm cô ấy tham dự nhiều lễ trao giải như thế, trong nước ngoài nước, là người được đề cử cùng khách mời trao giải, lớn nhỏ khác nhau, sớm đã không còn ấn tượng.
Đường Nhược Dao nhìn biểu cảm của cô ấy, liền đoán được cô ấy không nhớ.
Không nhớ người khác, chỉ nhớ cô, khóe môi Đường Nhược Dao cong lên.
Thì ra từ khi cô còn không biết, cô đã thu hoạch được nhiều hơn rất nhiều vượt xa tưởng tượng của bản thân.
Lông mày của Tần Ý Nùng nhăn lại, không hiểu vì sao Đường Nhược Dao lại nhắc tới đoạn này, liền hướng ánh mắt nghi hoặc về phía Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao tiếp tục nói: "Lúc đó em liền nghĩ, em nhất định phải giành giải một lần, để chị tới làm khách mời trao giải, để chị dùng ánh mắt chăm chú nhìn em, để chị chúc mừng em, để chị ôm em, để chị có thể nói một tiếng cố lên với em. Còn em..." Âm thanh của cô nhỏ đi, giống như tiếng nỉ non nói, "Em cũng có thể giống như cô ấy, nói: Em thích chị."
Trái tim của Tần Ý Nùng đột nhiên bị một tia sét đánh trúng, hai mắt đột ngột mở to, khớp tay không khống chế được cuộn lại.
Thì ra Đường Nhược Dao muốn cô ấy một lần trao giải cho mình là vì lí do này. Cô ấy không ngờ tới, thật sự không ngờ tới.
Đường Nhược Dao khẽ cười lên, cô nhìn sang Tần Ý Nùng, đôi mắt giống như giấu cả một biển nước sâu, ánh mắt dịu dàng vô cùng, nói: "Em thích chị."
Giờ khắc ngày dường như cô quay lại năm năm trước, bản thân ngồi ở một góc nói trong lòng, dường như hòa cùng một thể với âm thanh ra miệng lúc này, vang vọng trong l*иg ngực, cô lại nghiêm túc nói thêm lần nữa: "Em thích chị, Tần Ý Nùng. Thật sự rất thích, rất thích, rất thích chị."
Nước mắt của Tần Ý Nùng đột nhiên rơi xuống.
Cô ấy nghẹn ngào nói: "Xin lỗi."
Nhưng cho dù hiện tại cô ấy có đứng ở đây, chung sân khấu với cô, liệu còn có nghĩa lí gì? Đường Nhược Dao của năm năm trước, đã không có cơ hội nói ra câu này nữa rồi.
Vành mắt của Đường Nhược Dao cũng đỏ lên, nhưng cô không hề đau lòng, cười nói: "Tại sao phải nói xin lỗi?"
Tần Ý Nùng không nói thành lời.
Cô ấy luôn thích như vậy, thích gánh lỗi lầm trên vai, Đường Nhược Dao không cho rằng tình trạng bế tắc trong quá khứ là lỗi của cô ấy, cũng không cho rằng là lỗi của bản thân, hai người đều không chuẩn bị để chào đón phần tình cảm ấy. Nếu nói trước tối nay cô còn có chút tiếc nuối, nhưng từ khoảnh khắc đứng trên sân khấu nhận giải, chút tiếc nuối ấy cũng đã viên mãn.
Cô cho quá khứ của bản thân một lời bàn giao, cho hiện tại của bản thân một tương lai.
Đường Nhược Dao vẫy tay về phía cô ấy, ánh mắt dịu dàng: "Lại đây."
Tần Ý Nùng đi về phía cô.
Đường Nhược Dao không to gan như Tần Ý Nùng, chỉ dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt trên gò má cô ấy, dịu dàng chăm chú nhìn cô ấy, nói: "Thật may mắn, chúng ta đã ở bên nhau rồi, không phải sao?"
Chúng ta đã ở bên nhau rồi, không phải sao?
Âm thanh từ micro truyền khắp hội trường, trong ống kính máy quay lộ ra từng gương mặt sững sờ.
Màn hình trực tiếp bùng nổ.
... Ô mai gót chết đi sống lại
... A a a a a oa oa oa oa oa hi hi hi hi hi oa oa oa hi hi hi
... Điên rồi, thêm một người điên!
... Cmn, cmn, cmn, cmn, cmn
... Thế mà... thật sự... công khai rồi
... Bùm!
... Lúc này mị hạnh phúc tới chóng mặt, mị thật sự đẩy một chiếc thuyền authentic sao?
... Lần đầu tiên đẩy đúng thuyền, hợ, kích động tới mức không biết làm gì mới đúng
... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha
Fan CP của Tần Đường cười tới cuối cùng.
Lần này buổi phát sóng trực tiếp thật sự nghẽn rồi.
Không phải đạo diễn hiện trường làm nghẽn, chỉ công khai mà thôi, tuy với địa vị và độ quốc dân cùng nhiệt độ chủ đề vài năm gần đây của hai người Tần Đường, công khai là một chuyện bùng nổ. Trước kia Kim Quế đã có tiền lệ, mấy mươi năm trước đã có minh tinh công khai xu hướng tính dục, tuy lúc đó không dẫn theo bạn đời, càng không nhắc tới bạn đời Ảnh đế Ảnh hậu.
Cộng thêm việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính đang trong quá trình thúc tiến, trong nước sớm đã không có quá nhiều dị nghị, màn hình trực tiếp tan vỡ đơn thuần chỉ là vì số người xem tăng quá cao.
Cư dân mạng văng tục chửi thề với màn hình máy tính quay vòng vòng.
Hiện trường.
Đường Nhược Dao nắm lấy tay Tần Ý Nùng không buông, nhìn cô ấy cười lên, giọng nói dịu dàng trước giờ chưa từng có, nói: "Cảm ơn quý cô Tần đã không buông bỏ, tình yêu của chị giúp em bước tới ngày hôm nay."
Tần Ý Nùng tự mình làm theo ý mình trong lễ trao giải lần này lâu như thế, lúc này mới đột nhiên cảm thấy chút xấu hổ.
Ở phía khán giả, Văn Thù Nhàn đan mười ngón tay vào nhau, đè lên trước ngực, biểu cảm hưng phấn, nhỏ tiếng nói gì đó.
Phó Du Quân nhích lại gần, nghe thấy cô nàng nói:
"Hôn một cái, hôn một cái, hôn một cái."
Phó Du Quân: "..."
Làm như thật sự tới đây tham gia hôn lễ.
Phó Du Quân vỗ lên tay Văn Thù Nhàn.
Đường Nhược Dao trên sân khấu cúi thấp lưng thêm một cái, dắt Tần Ý Nùng xuống sân khấu.
Hai người nắm tay nhau xuống dưới, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Vị trí của Tần Ý Nùng ở vị trí hàng một, Đường Nhược Dao vốn dĩ định đưa cô ấy về chỗ ngồi xong, bản thân cũng về chỗ, ai biết tới chỗ ngồi ở hàng đầu tiên, Tần Ý Nùng nắm lấy tay cô không buông.
Đường Nhược Dao nói: "Chút nữa em tới tìm chị."
Tần Ý Nùng nói: "Không muốn, chúng ta ngồi cùng nhau, chị thấy bên em có chỗ trống."
Chỗ ngồi không hoàn toàn bị lấp đầy, đặc biệt là sắp tới phần kết thúc, hiện trường có nhiều người có chuyện riêng nên rời đi trước, Tần Ý Nùng muốn ngồi cùng hàng với cô cũng không khó. Nhưng có thể ngồi là một chuyện, có thể ngồi hay không lại là một chuyện khác.
Tần Ý Nùng đường đường ngồi ở vị trí trung tâm, chạy tới chen chúc ở hàng tư làm gì? Từ khi Tần Ý Nùng bước chân vào giới điện ảnh, ngoại trừ lần được đề cử trong bộ phim đầu tiên, trước giờ chưa từng ngồi ở hàng tư, đã từ mười mấy năm trước.
Tần Ý Nùng kiên trì, Đường Nhược Dao không thể khuyên ngăn cô ấy, cũng không thể tiếp tục dây dưa chuyện này, liền nghe lời dẫn cô ấy tới hàng tư.
Lấy rồng theo rồng, lấy phượng theo phượng, Tần Ý Nùng vui vẻ đi theo cô.
Hách Mỹ Hoa nhìn bóng lưng của cô khinh miệt một tiếng.
Thật là càng sống càng mất não.
Toàn bộ hàng tư ở chỗ ngồi của Đường Nhược Dao đều nhường chỗ từ trước, chen chúc trên lối đi, đợi hai người Tần Đường đi tới, sau đó từng người mới ngồi vào chỗ.
Trước sau trái phải, thỉnh thoảng có ánh mắt rơi trên người hai người, ngập tràn hiếu kì cùng đánh giá. Nếu không phải hai người sóng vai ngồi ở đây, tất cả những gì xảy ra ban nãy, sẽ giống như một giấc mơ mà bọn họ tưởng tượng ra.
Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao là... người yêu? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ?
Hai người đã ở bên nhau từ lúc nào? Tại sao lúc trước không nghe thấy chút phong thanh nào? Mọi người đều lăn lộn trong cùng một giới sao??
Ngoài tình bạn của người ứng cử và người tranh cử, đã không còn ai chú ý tới người đoạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, bọn họ hoang mang vỗ tay theo lời tuyên bố, sau đó ánh mắt lại hướng về đôi ngọc nữ ở hàng tư.
Phàn Hồng ngồi bên trái Đường Nhược Dao, tuy có suy đoán, nhưng đợi đến khi suy đoán thành thật, vẫn không tránh khỏi sửng sốt.
Một nữ diễn viên khác của đoàn làm phim nhớ tới một chuyện, khi quay "Tiêu Hồng", "bạn trai thần bí" của Đường Nhược Dao từng tặng cô một chiếc lò sưởi tay rất có giá trị. Lúc đó cô nàng cảm thấy bạn trai Đường Nhược Dao là trai trẻ được cô bao nuôi, không thể có nhiều tiền như vậy, còn hóng hớt nói đối phương có phải là phú nhị đại hay không, Đường Nhược Dao lạnh lùng trả lời cô nàng: Không phải.
Hôm nay nhớ lại, cô nàng suýt chút nữa vỗ đùi, chà, Đường Nhược Dao đâu có bạn trai, chỉ có bạn gái mà thôi.
Vậy bạn trai là chuyện gì? Tin tức kết hôn là chuyện gì?
Càng hỏi càng nhiều vấn đề.
Có rất nhiều người có chung nghi vấn như cô nàng, trong lòng bọn họ đang suy đoán mối quan hệ này là thật hay giả, cùng thái độ đối xử với hai người trong tương lai, chủ yếu là thái độ với Đường Nhược Dao.
Trong nước vẫn chưa thông qua dự thảo hôn nhân đồng tính, rốt cuộc lúc này danh phận của Đường Nhược Dao đáng giá bao nhiêu?
Một người mới gần như Văn Thù Nhàn ngồi cạnh cô nàng, với tính cách nhiệt tình cởi mở của Văn Thù Nhàn, chỉ ngồi với nhau một tối, đã kết thân được với người ta, đối phương kéo lấy tay áo của Văn Thù Nhàn, đè giọng nói: "Cậu biết hai người họ là thế nào không?"
Văn Thù Nhàn là bạn cùng phòng của Đường Nhược Dao, quan hệ tốt đã được công nhận.
Văn Thù Nhàn nói: "Cái gì gọi là thế nào?"
Đối phương nói: "Hai người họ thật sự là quan hệ kia sao?"
Văn Thù Nhàn: "Loại quan hệ nào? Quan hệ bạn đời hợp pháp."
"Thật sao?" Đối phương sửng sốt lên tiếng, lấy tay che miệng, dáng vẻ rất ngạc nhiên, cực giống như nữ chính huênh hoang trong bộ phim nào đó.
Văn Thù Nhàn trợn mắt trong lòng, nghĩ, ban nãy cô không thấy hai người công khai sao?
Phó Du Quân vừa định nhắc nhở Văn Thù Nhàn đừng nói lung tung, Văn Thù Nhàn đã ngồi ngay lại, nghiêm túc xem lễ trao giải không quan tâm đối phương.
Lễ trao giải kết thúc, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài.
Đám phóng viên ôm cây đợi thỏ đồng loạt ào tới, chen về phía hai người Tần Đường. Như thường lệ hai người sẽ tách ra phỏng vấn, hiện
tại nếu bọn họ dám tách ra, phóng viên còn muốn gấp hơn họ.
Một tay Tần Ý Nùng bảo vệ Đường Nhược Dao, vệ sĩ phía trước cô ấy giữ an toàn theo trật tự.
Còn chưa tiến gần, ánh đèn flash dày đặc đã vang lên, phóng viên giải trí điên cuồng hơn gấp bội so với trước kia.
Hai người chiếm vị trí lớn nhất, đám phóng viên vây quanh hai người như giọt nước không lọt, trong sự nỗ lực của vệ sĩ cục diện tạm thời được ổn định.
Cùng với âm thanh flash, micro của phóng viên cũng chen tới, mồm năm miệng mười hỏi:
"Xin hỏi Đường Nhược Dao, những lời cô nói trên sân khấu có ý nghĩa gì?"
"Xin hỏi Ảnh hậu Tần, hai người có quan hệ yêu đương thật sao?
"Không phải cô Đường có bạn trai sao? Còn từng lộ tin đồn kết hôn, là cố tình lừa gạt người hâm mộ sao?"
"Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?"
Tần Ý Nùng chỉ cười không nói.
Cô ấy bất động, Đường Nhược Dao cũng bất động, thành thật trốn sau lưng vợ.
Tần Ý Nùng nghiêng đầu nhìn cô, hai người nhìn nhau cười lên.
Phóng viên: "..."
Đợi đám phóng viên học được cách từng người nêu câu hỏi, Đường Nhược Dao trả lời vấn đề đầu tiên: "Chính là ý mà các vị đang nghĩ."
Phóng viên vừa định xoi mói lời nói của cô, Tần Ý Nùng trả lời câu hỏi thứ hai: "Đúng vậy, chúng tôi là người yêu."
Đầu óc phóng viên ầm một tiếng.
Đèn flash điên rồi.
Cách quá gần, tần suất nhanh tới mức khiến người ta không cách nào hô hấp, ngay cả Tần Ý Nùng cũng cảm thấy gần như không thể mở được mắt, cô đưa tay ra sau phản xạ có điều kiện, che mắt Đường Nhược Dao lại.
Trước mắt Đường Nhược Dao tối lại, ánh sáng chuyển động khiến người ta muốn choáng váng kia biến mất, chỉ có lòng bàn tay ấm nóng của Tần Ý Nùng dính lên mí mắt mỏng của cô.
Cô cũng từng nhìn thấy thế giới, có lúc nào cần chặn ánh đèn flash, nhưng Tần Ý Nùng chặn cho cô, cô liền ngoan ngoãn nhận lấy, khóe môi vô thức cong lên.
Nếu không phải sợ người khác chụp được dáng vẻ nép vào lòng người của Đường Nhược Dao, Tần Ý Nùng còn muốn trực tiếp ấn cô vào lòng mình.
Sắc mặt Tần Ý Nùng trầm xuống, nhìn sang Quan Hạm.
Quan Hạm lên tiếng nhắc nhở phóng viên cẩn thận sử dụng flash.
Tần Ý Nùng rất hiếm khi tức giận, nhưng khi cô ấy tức giận đại diện cho việc đám phóng viên thảm rồi. Phóng viên nhìn thấy cơn giận trong mắt Tần Ý Nùng, dần dần kiềm chế lại.
Lại nhìn sang Đường Nhược Dao được bảo vệ tới mức ngọn gió không lọt, suy nghĩ chuyển động, đã hình thành rất nhiều tiêu đề trong đầu. Trong một khoảng thời gian dài, bọn họ dựa vào tình cảm của hai người Tần Đường, cũng có thể có cơm ăn.
Nhìn nhận từ góc độ này, hai người Tần Đường chính là cây rung tiền của bọn họ.
"Không phải cô Đường có bạn trai sao? Còn từng lộ tin đồn kết hôn, là cố tình lừa gạt người hâm mộ sao?" Có phóng viên không thiện ý hỏi lên.
Tần Ý Nùng nhìn phóng viên vừa đưa ra câu hỏi kia, ánh mắt bình tĩnh như nguy hiểm.
Sau gáy tên phóng viên đó lạnh toát.
Đường Nhược Dao nắm lấy cổ tay Tần Ý Nùng, bảo cô ấy bình tĩnh đừng nóng vội.
Phóng viên: "Trong một chương trình phỏng vấn."
Đường Nhược Dao nói: "Ừm? Sao tôi nhớ tôi nói là có người thích, nhưng không hề xác nhận giới tính của đối phương."
Ánh mắt phóng viên sắc bén: "Vậy cô giải thích sao về hình ảnh bị lộ?"
Đường Nhược Dao rõ ràng như giả vờ hồ đồ: "Ảnh nào?"
Cô và Đường Phỉ bất ngờ bị chụp ảnh đi dạo phố, từng bị phóng viên tung lên mạng, Mục Thanh Ngô hỏi Đường Nhược Dao có muốn xử lí hay không, sau khi Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng bàn bạc, quyết định trước khi cô và Tần Ý Nùng khai, việc này coi như làm bia đỡ đạn cho xu hướng tính dục của cô, ai ngờ kì này đám phóng viên quá vô dụng, còn có hành động của An Linh, Đường Phỉ vẫn luôn là "bạn trai thần bí" của Đường Nhược Dao. Cô không thừa nhận, không phủ nhận, cư dân mạng nghĩ gì thì liên quan gì tới cô?
Phóng viên nghẹn lời.
Anh ta hòa hoãn lại, hỏi: "Vậy tin tức kết hôn là thế nào?"
Đường Nhược Dao mím môi, đang do dự có nên nói hay không. Tin tức kết hôn xác thực là sự thật, cô còn phát kẹo hỉ ở phim trường, chính miệng nói đã kết hôn, không thể nói có thành không, nhưng liên quan tới chuyện riêng tư của cô và Tần Ý Nùng, cô không muốn nói.
Đường Nhược Dao quyết định trả lời qua loa.
Nhưng chưa kịp lên tiếng, Tần Ý Nùng đã lạnh lùng nói với tên phóng viên kia: "Có nhất thiết phải bàn giao với anh không?"
Phóng viên: "..."
Khóe môi Đường Nhược Dao chầm chậm cong lên nụ cười.
Xem ra bản thân vẫn còn xanh và non, phải học tập Tần Ý Nùng thật tốt.
Phóng viên nuốt xuống ngụm máu đã trào lên yếu hầu, tiếp tục hỏi: "Là hai người đã âm thầm tổ chức hôn lễ đúng chứ?"
Ánh mắt của Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng lạnh lùng, đồng thanh: "Có liên quan gì tới anh sao?"
Tên phóng viên kia: "..."
Hiện trường có phóng viên phì cười thành tiếng.
Bị hai người Tần Đường liên thủ đối đầu, phần vinh hạnh tàn khốc này, có lẽ rất hiếm gặp.
Tên phóng viên kia trọng thương lùi đi, đổi người khác tới hỏi.
"Xin hỏi hai vị đã bên nhau bao lâu rồi?"
Sắc mặt Tần Ý Nùng hòa hoãn hơn chút, trầm ngâm nói: "Rất lâu rồi."
Đường Nhược Dao ở một bên nói: "Lúc nhỏ hai chúng tôi là hàng xóm."
Ánh mắt phóng viên đột nhiên sáng lên: "Thanh mai trúc mã, không đúng, thanh mai trúc mai sao?"
Đường Nhược Dao gật đầu mỉm cười.
Phóng viên đưa ra câu hỏi là một cô gái trẻ tuổi, lập tức lộ ra trái tim thiếu nữ: "Oa, ngưỡng mộ quá."
Tần Ý Nùng bị cô nàng chọc cười, nói: "Cảm ơn bạn."
Vị phóng viên này rất đứng đắn, nói: "Chúc hai vị trăm năm hòa hợp, vĩnh kết đồng tâm."
Ánh mắt Tần Ý Nùng trở nên vui vẻ.
Cô nàng có được sự chú ý của Tần Ý Nùng, được hỏi nhiều hơn người khác rất nhiều, có những vấn đề nếu là người khác hỏi chắc chắn sẽ bị chặn họng, nhưng Tần Ý Nùng vẫn tốt bụng dịu giọng trả lời: "Không, chúng tôi không trưởng thành cùng nhau, lúc nhỏ vì sự cố bất ngờ nên đã chia cách rất nhiều năm, sau khi trưởng thành mới gặp lại."
"Duyên phận sao?" Tần Ý Nùng cười nói, "Tôi cũng thấy vậy, có thể thấy ông trời muốn chúng tôi ở bên nhau."
"Em ấy rất tốt, cụ thể tốt thế nào thì không thể nói cho mọi người nghe được." Tần Ý Nùng cười cong mắt.
"Tôi rất dựa dẫm vào em ấy."
...
Hai người tiếp nhận phỏng vấn xong liền rời đi, nữ phóng viên kéo nhiều hận thù nhất cũng chuồn mất, nhanh chóng quay về viết bản thảo xuyên đêm.
Đêm khuya 12 giờ.
Tần Ý Nùng đăng bài mới trên Weibo.
Tần Ý Nùng:
[Xin chào, bà Tần @Đường Nhược Dao]
+++++++++
Chương 222: [Xin chào, bà Đường @Tần Ý Nùng]
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Làm Càn
- Chương 221: [Xin chào, bà Tần @Đường Nhược Dao]