Chương 213: Suy nghĩ cố chấpTần Ý Nùng mặc chiếc váy dài màu xanh, cắt may vừa vặn, từ bờ vai lưu loát đẹp dọc xuống vòng eo con kiến, cơ thể vốn đã đẹp đẽ càng thêm phần tôn lên từng đường nét.
Màu xanh là một loại màu sắc rất kì diệu, đậm một chút nhạt một chút sẽ có cảm giác khác nhau. Chiếc váy dài này của Tần Ý Nùng không hề khác những thiết kế xuất hiện liên tục khác, nhưng chỉ có một loại màu xanh, giống như hồ, như biển, nhưng bầu trời được thổi bay mây mù, phía trên núi cao.
Nó to lớn, hùng vĩ, lại bao dung tất cả giống như dòng nước ấm áp.
Cho dù là khán giả ngồi xem trực tiếp, hay là bạn bè truyền thông chụp ảnh tại hiện trường, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng chính là có một loại năng lực có thể thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trong giây lát, vẻ đẹp của cô ấy, khí chất của cô ấy, đẹp đẽ độc nhất vô nhị, không một ai trên đời có thể sánh bằng.
Nhưng ánh mắt của mọi người lại vô thức nhìn sang người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh cô ấy.
Đường Nhược Dao không hề nghi ngờ cũng là con cưng của trời, 22 tuổi giành được danh hiệu Ảnh hậu, không nhắc tới vô số lần được đề cử trong danh sách Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lúc trước và sau này, người đứng đầu hữu danh hữu thực trong những diễn viên thế hệ mới, cũng là người có khả năng kế nghiệp Tần Ý Nùng nhất. Vì tính cách lạnh lùng, luôn cho người ta cảm giác xa cách từ chối người ngoài từ ngàn dặm xa xôi, thậm chí có người còn cảm thấy cô ngạo mạn. Tuy trẻ tuổi, nhưng khí chất không hề yếu ớt.
Hai người này, một người là cây cột chống đỡ nhiều năm cho làng điện ảnh, một người là hậu nhân ưu tú khí thế mạnh mẽ, trên một ý nghĩa nào đó đại diện cho trao đổi và kế thừa, cho nên không ít người hình dung hai người thực sự đứng chung sân khấu thì sẽ thế nào?
Là gió đông đè bẹp gió tây? Hai là gió tây đè bẹp gió đông?
Hay là hai người mười phân vẹn mười, đều đẹp đẽ, không phân cao thấp?
Đều không phải.
Cùng với hai bóng hình dìu dắt nhau càng ngày càng gần, loại cảm giác kia trong lòng mọi người càng ngày càng mãnh liệt, trái tim cũng đập nhanh theo đó.
Nếu nói Tần Ý Nùng như dòng nước dịu dàng bao dung, tưới nhuần vạn vật lại không tranh đoạt.
Thì Đường Nhược Dao chính là mũi kiếm rút ra khỏi bao, chiếc kiếm sắc bén mang lại cảnh giác lạnh lẽo, nhưng cô đứng bên Tần Ý Nùng, lại hài hòa vô cùng, vừa lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, lại sắc sảo thu vén.
Cầm kiếm, là để bảo vệ người trong lòng. Rút kiếm, cất kiếm cũng là như vậy.
Hai người trời sinh đăng đối.
Không có thuốc súng, không có hành động rõ ràng, Đường Nhược Dao bảo vệ Tần Ý Nùng đi từ đầu bên kia của thảm đỏ tới. Cô chỉ cam tâm tình nguyện cúi chiếc cổ cao quý của mình trước mặt cô ấy, làm thần dân duy nhất trong vương quốc của cô ấy.
Bình luận trên màn hình:
... A a a đột nhiên tôi có một loại cảm giác vô cùng kích động, cũng không biết bản thân đang kích động cái gì!
... Tôi cũng thế! Dù không có văn hóa, nhưng cả mẹ kiếp cũng không thể thốt ra được
... Tôi mặc kệ, hai người đó đã vậy rồi, chiếc thuyền tôi đẩy nhất định là thật!
... Tôi ngẩng đầu ngồi dậy từ quan tài.
... Nếu Tiểu Phi chưa chết, liệu có phải nhiều năm sau vẫn là một Tiểu Phi dũng cảm, còn Thẩm Mộ Thanh cũng giải phóng màu sắc từ bản sắc của mình, bọn họ đang nắm tay đi trên thảm đỏ này
... Bình luận trên nhắc tới Tiểu Phi có phải là ma quỷ không đấy? Đột nhiên rớt nước mắt
... Thật sự có chút giống, mọi người không phát hiện Tần Ý Nùng thay đổi rất nhiều sao? Khí chất vô cùng dịu dàng, thật sự giống như Thẩm Mộ Thanh bước ra từ trong phim vậy
... Chín bỏ làm mười thì Thẩm Hàn của tôi HE rồi, ha ha ha
Ánh đèn flash vang lên dày đặc hơn bất cứ khi nào, ánh mắt phóng viên hai bên thảm bỏ điên cuồng hơn bất cứ lúc nào, chỉ ước gì bản thân có thể mọc nhiều thêm mấy cánh tay, không mang nhiều thêm vài chiếc máy.
Đôi mắt Tần Ý Nùng đã gần nhòe đi, căn bản không nhìn rõ những người xung quanh, chỉ dựa vào kinh nghiệm phong phú của bản thân để chế ngự, lộ ra nụ cười nhã nhặn khéo léo. Cô ấy nghiêng đầu nhỏ tiếng nói với Đường Nhược Dao: "Có đau mắt không?"
Đèn flash: Tách tách tách tách tách!
Bình luận trên màn hình: A a a a a!
Đường Nhược Dao: "..."
Vốn dĩ không đau, hiện tại bị chụp tới có chút đau.
Nhân cơ hội lúc đổi tư thế, Đường Nhược Dao nở một nụ cười bất đắc dĩ với cô ấy.
Khóe môi Tần Ý Nùng cong lên.
Bình luận điên rồi.
... Liếc mắt đưa tình! Trêu đùa tình tứ! Mắt qua mày lại! Lập tức lên giường!
... Mẹ của con ơi, tôi đẩy đúng thuyền thần tiên rồi!
... Có ai đọc khẩu hình miệng không! Nhanh tới đây đi! Chân tay ngứa ngáy!
... Đọc khẩu hình miệng cấp mười tới đây, Tần Hoàng nói là: Vợ ơi chơm chơm. Ánh mắt của Đường Nhược Dao tôi cũng đọc được: Chơm chơm
... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha sớm muộn gì tôi cũng chết cười với những bình luận này mất
Đã dừng một lúc lâu, trong ánh đèn flash dày đặc đuổi theo của đám phóng viên, hai người cùng nhau đi tới sân khấu được bố trí ngay giữa thảm đỏ.
Sân khấu được lắp đặt có chút cao, Đường Nhược Dao với quần áo gọn gàng, đôi chân thẳng tắp, lên sân khấu trước, sau đó quay người kéo Tần Ý Nùng lên trên, đợi Tần Ý Nùng đứng vững, tự nhiên cong lưng xuống, lấy tay chỉnh lại vạt váy dài cho cô ấy.
Cô đứng lên, Tần Ý Nùng chỉ vào tóc mai của cô, Đường Nhược Dao giơ tay vén những sợi tóc dài rơi xuống ra sau tai.
Suy cho cùng là nơi công cộng, Tần Ý Nùng kiềm chế lại, không rắc cơm chó quá mức, nếu ở nhà cô ấy sẽ đích thân vén tóc cho Đường Nhược Dao.
Nhưng như vậy đã đủ khiến khán giả xem trực tiếp điên cuồng.
... Tôi dùng khinh nghiệm yêu đương 10 năm của tôi đảm bảo, hai người tuyệt đối đang yêu nhau! Nếu không không thể ăn ý như vậy!
... Tôi thấy buổi trực tiếp này đang thử thách trái tim của tôi, vừa đi thảm đỏ mà tôi sắp không xong rồi, lát nữa tới phần trao giải chỉ sợ trên đời này lại mất đi tôi
... Không phải muốn lấy mạng tôi sao? Lấy đi!
Trên sâu khấu, người dẫn chương trình nhìn sang hai cặp mắt đồng thời nhìn về phía mình, một cặp đen láy sáng rõ, giống như viên ngọc đen thượng hạng, một cặp khác đồng tử khá nhạt, gần như màu hổ phách đông kết, rõ ràng khác biệt rất lớn, nhưng khiến cô nàng giật mình vì nhìn ra mấy phần tương tự.
Người dẫn chương trình tỉnh táo lại, cảm ơn hai người đã tới tham dự theo thói quen, tiến hành phỏng vấn.
Người dẫn chương trình: "Xin hỏi trang phục hôm nay của Ảnh hậu Tần và Nhược Dao là đã bàn bạc trước sao?"
Tần Ý Nùng bật cười: "Trùng hợp, trước đó chúng tôi không biết đối phương mặc gì."
Sân khấu chỉ chuẩn bị một chiếc micro dành cho minh tinh, Tần Ý Nùng nói xong, không đưa micro cho Đường Nhược Dao, mà là cầm micro đưa tới bên môi cô, Đường Nhược Dao tự nhiên cúi thấp đầu, một chữ đáng giá ngàn vàng: "Đúng vậy."
Người dẫn chương trình cười nói: "Vậy cũng thật sự là trùng hợp nhỉ, tôi còn cho rằng hai người mặc đồ tình nhân nữa."
Tần Ý Nùng cúi đầu nhìn Đường Nhược Dao, lại nhìn bản thân, nói: "Một đen trắng, một màu xanh, giống đồ tình nhân chỗ nào vậy?"
Vẻ mặt của người dẫn chương trình có chút khựng lại, đang nghĩ xem nên làm thế nào để dàn xếp, Tần Ý Nùng lại cong môi cười lên: "Không bằng bạn nói hai chúng tôi giống tình nhân, cho nên mặc gì cũng giống đồ tình nhân."
Người dẫn chương trình: "!!!"
Những lời này cô nàng không có cách nào tiếp lời.
Rốt cuộc Tần Ý Nùng có ý gì?
Dù sao người dẫn chương trình cũng được học hành chuyên nghiệp, ngay lập tức tìm được một con đường sống trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc: "Dù sao hai người cũng từng diễn vai tình nhân đúng không, ha ha."
Tần Ý Nùng mang theo ánh mắt sâu xa nhìn người dẫn chương trình một cái, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, nói: "Đúng thế, tôi chính là có ý này."
Người dẫn chương trình thở phào, mồ hôi sắp túa ra rồi.
Cảm giác bản thân bước một chân vào con đường bê đê là sao thế nhỉ?
Bình luận trên màn hình:
... Ha ha ha ha ha MC khổ quá
... Giám đốc Tần: Để tôi bước chân khỏi giới bê đê! MC: Không, chị không được!
... Giám đốc Tần công quá
... Tôi chính là có ý này = Đừng nói bậy, tôi không có ý này
Phỏng vấn thảm đỏ căn bản đều là Tần Ý Nùng trả lời, Đường Nhược Dao thỉnh thoảng đáp một tiếng, cũng rất đơn giản ngắn gọn, mỗi câu nói bình quân không vượt quá ba từ, từ đầu tới cuối cô không nhận lấy micro của Tần Ý Nùng, cả quá trình để cho Tần Ý Nùng cầm.
Có thể để Tần Ý Nùng cầm micro giúp, không phải là tiền bối thì là diễn viên lão làng, Đường Nhược Dao còn chưa đủ tư cách. Nhưng hai người không ai có cảm giác không thích hợp với hành động này, cứ thuận lí thành chương như vậy mà kết thúc phỏng vấn.
Nửa sau thảm đỏ, sự chú ý mà hai người nhận được còn nhiều hơn rất nhiều so với những người đi phía trước.
Hoắc Ngữ Kha ở cuối thảm đỏ chờ rất lâu, ban đầu chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, còn có phóng viên điên cuồng ở hai bên. Mỗi lần Tần Ý Nùng lộ mặt đều có cảnh tượng này, đừng nói tới bên cạnh có Đường Nhược Dao, cho dù là một tiểu minh tinh ở hang cùng ngõ hẻm cũng có thể được hưởng ké hào quang.
Tần Ý Nùng.
Hoắc Ngữ Kha lẩm nhẩm ba chữ này, trái tim dần dần nóng lên, càng ngày càng kiên định với suy nghĩ lúc trước – cô ta nhất định muốn trèo lên Tần Ý Nùng, lọt vào mắt cô ấy, trở thành người bên gối của cô ấy, giống như Đường Nhược Dao đã từng.
Hai người chầm chậm tới gần, ánh mắt Hoắc Ngữ Kha khóa chặt lấy Tần Ý Nùng, dùng ánh mắt chọn kim chủ để nhìn Tần Ý Nùng, có tiền có sắc có quyền có thế, ngay cả thân hình cũng thượng đẳng. Những người như bọn họ dựa vào việc bán mình để trèo cao, kim chủ là nam hay nữ vốn không quan trọng, là nữ còn có thể tùy tiện hơn một chút, sẽ không có thai ngoài ý muốn, tại sao cô ta không may mắn được như Đường Nhược Dao, lần đầu tiên có thể gặp được Tần Ý Nùng?
Ngập suy nghĩ của cô ta đều đặt lên người Tần Ý Nùng, suy nghĩ chăm chú, căn bản không để ý tới hai người Tần Đường tay trong tay đi tới, nếu chú ý, cô ta cũng sẽ nghĩ: Làm màu ngoài hiện trường mà thôi.
Ánh mắt Đường Nhược Dao nhìn thấy Hoắc Ngữ Kha, chỉ lướt qua một cái, liền bỏ qua giống như một người không liên quan.
Tần Ý Nùng khi gần đi tới cuối đường mới nhìn thấy Hoắc Ngữ Kha, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta hai giây.
Những nữ diễn viên có thể có tên tuổi dáng vẻ đương nhiên không tệ, bình tĩnh mà nghĩ, vẻ ngoài của Hoắc Ngữ Kha cũng không kém Đường Nhược Dao là bao, chiếc váy dài màu vàng được diện lên rất vừa vặn, xinh đẹp tự nhiên.
Hoắc Ngữ Kha là hoa mẫu đơn cao quý, Đường Nhược Dao là sen tuyết trên núi cao, không tiện so sánh, cũng không thể so sánh.
Hoắc Ngữ Kha tiếp nhận ánh mắt của Tần Ý Nùng, đè vui vẻ xuống, tự nhiên tiếp nhận đánh giá của cô ấy. Gần đây cô ta cũng mới biết kim chủ của Đường Nhược Dao là Tần Ý Nùng, thời gian gấp rút, cũng không rõ sở thích của Tần Ý Nùng, nhưng đại khái là kiểu người như Đường Nhược Dao, có lẽ không sai.
Giả vờ lạnh lùng cao ngạo.
Hoắc Ngữ Kha không quá mức ân cần tiến lên phía trước, mà là đợi Tần Ý Nùng đi gần tới trước mặt, mới không nhanh không chậm tiến lên một bước, cung kính nhưng không quá nịnh nọt, nói: "Chào Ảnh hậu Tần."
Ngừng giây lát, lại nhìn sang Đường Nhược Dao bên cạnh: "Nhược Dao."
Đường Nhược Dao khẽ gật đầu.
Cô và Hoắc Ngữ Kha chỉ có thù, không có tình cảm, lười phải giả vờ thân thiện.
Tần Ý Nùng ngẩn ra, nghiêng đầu, lộ ra sắc mặt hoang mang: "Em là?"
Hoắc Ngữ Kha giống như bị vả một cái tại hiện trường, mặt mày nóng hừng hực, nhưng cô ta có thể nhìn mặt mà bắt hình dong với Lưu Á Dụ nhiều năm như vậy, cũng không phải chưa từng bị tát thật, nhanh chóng trấn tĩnh lại, làm như không có chuyện gì tự giới thiệu bản thân: "Em họ Hoắc, Hoắc Ngữ Kha."
Cô ta không nghi ngờ Tần Ý Nùng cố ý, hai người trước giờ không thù không oán, tại sao Tần Ý Nùng phải khiến cô ta mất mặt? Hơn nữa, với địa vị của Tần Ý Nùng, hà tất phải tính toán với cô ta.
Tần Ý Nùng: "... Ờ."
Hoắc Ngữ Kha nói: "Tần Ý Nùng, em là fan của cô, vẫn luôn lấy cô làm mục tiêu để phấn đấu, chỉ là hiện tại vẫn kém rất xa, cả đời này có thể có được một phần mười thành tựu của cô là em đã mãn nguyện rồi ạ."
Tần Ý Nùng không hề để tâm, qua loa nói: "Cố lên."
Hoắc Ngữ Kha còn muốn nói gì đó, Tần Ý Nùng đã nhìn về con đường phía trước một cái.
Hoắc Ngữ Kha nghe nhạc hiệu đoán chương trình, lập tức nhường đường: "Chúng ta vào trong thôi ạ, sắp bắt đầu rồi."
Tần Ý Nùng uể oải ừ một tiếng bằng giọng mũi.
Hai người Tần Đường đi trước, lúc sánh vai lướt qua, Hoắc Ngữ Kha liếc thấy ý cười thấp thoáng trên khóe môi Đường Nhược Dao, không hề thấy cảm giác thất bại, trong mắt lướt qua một tia sửng sốt.
Lẽ nào hai người còn dây dưa?
Quay lại rồi?
An Linh nói không sai chút nào, Hoắc Ngữ Kha chính là mềm nắn rắn buông, vừa nghĩ tới khả năng Đường Nhược Dao lại có Tần Ý Nùng chống lưng, cô ta liền nghi hoặc bất an, tâm hoảng ý loạn. Hoắc Ngữ Kha tự mình dọa mình, hai người phía trước đã đi xa, cô ta mới nhanh chân đuổi theo, lại làm công tác tư tưởng cho bản thân: Cho dù Tần Ý Nùng vẫn ở cạnh Đường Nhược Dao, vậy cũng không có nghĩa là mình không có cơ hội.
Cô ta không tin Tần Ý Nùng chỉ có một nhân tình là Đường Nhược Dao, Lưu Á Dụ ngoài cô ta ra còn bao nuôi những mấy người, bản thân cô ta chỉ là người được yêu chiều nhất mà thôi, và còn dây dưa qua đường với vô số người.
Hoắc Ngữ Kha âm thầm nắm chặt nắm đấm, nghĩ: Cùng lắm mình và Đường Nhược Dao cùng hầu hạ Tần Ý Nùng, bàn đến tranh sủng, cô ta không chắc đã thắng được mình.
Nếu Tần Ý Nùng biết suy nghĩ này của cô ta, chỉ sợ không cần cân nhắc, liền muốn bảo Quan Hạm đưa cô ta đi thật xa, rời khỏi phạm vi tầm mắt của cô ấy, càng xa càng tốt.
Hai người Tần Đường ở bên ngoài tương đối lâu, lúc vào hội trường lễ trao giải đã sắp bắt đầu, lần lượt chào hỏi với những người gặp trên đường, đi thẳng tới chỗ ngồi của mình.
Khi ngồi xuống, Đường Nhược Dao mượn lưng ghế che giấu, chống lưng cho Tần Ý Nùng, dùng âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe thấy quan tâm hỏi: "Mệt không?"
Tần Ý Nùng khẽ cười một tiếng, trêu đùa cô: "Nhìn dáng vẻ em căng thẳng như vậy, ai không biết còn tưởng chị đang mang thai con của em."
Đường Nhược Dao: "..."
Ánh mắt Tần Ý Nùng lướt qua vành tai phiếm đỏ của cô, tiếp tục nhỏ tiếng nói: "Nếu không phải hai chúng ta không sinh con được, chị đã mang thai đứa thứ mười bảy mười tám cho em rồi."
Đường Nhược Dao ngẩng mắt lên, mở to mắt: "!!!"
Cô đang cố gắng nhịn cười.
Tần Ý Nùng nói: "Cười một cái."
Đường Nhược Dao lập tức vỡ đê: "Phì."
Đường Nhược Dao che môi ho một tiếng, kịp thời nuốt tiếng cười lại.
Tần Ý Nùng trách móc: "Tư tưởng thần tượng của em cũng nặng quá nhỉ."
Đường Nhược Dao nhỏ tiếng khuyên bảo, nói: "Đừng nghịch." Trong ánh mắt có sự nuông chiều bất đắc dĩ.
Tần Ý Nùng ngoan ngoãn nói: "Được, không ồn ào."
Đường Nhược Dao cũng không được phép hành động quá mức thân mật.
Tần Ý Nùng vui vẻ, một người phiêu thì thôi, nếu cô không trông chừng cô ấy, cũng cùng phiêu với cô ấy, vậy lễ trao giải hôm nay không còn là lễ trao giải, mạnh dạn biến thành hiện trường come out.
Nghe xem lúc phỏng vấn trên thảm đỏ cô ấy đã nói những gì, ngày mai chắc chắn lại là một đống tiết tấu.
Come out cũng không phải không được, Đường Nhược Dao lúc nào cũng có thể, nhưng Tần Ý Nùng từng chính miệng nói với cô, hiện tại chưa tới thời cơ. Hiện tại cô đang gió xuân đắc ý, hạnh phúc tới bay bổng, muốn xuống cũng không xuống được.
Trước khi tới, An Linh đặc biệt gọi điện thoại bàn giao với Đường Nhược Dao, dặn cô nhất định phải để ý tới Tần Ý Nùng, đừng để cô ấy tự tung tự tác. Giọng điệu đó, giống hiệt như quản lí nhà trẻ.
Tới hiện trường hôm nay không phải là Ảnh hậu Tần, mà là Tần Bảo Bảo ba tuổi. Tần Bảo Bảo nhận được một hộp kho báu, muốn khoe khoang với những bạn nhỏ khác trong nhà trẻ.
Hàn Ngọc Bình đang cùng mọi người ôn lại chuyện cũ, tới muộn một chút.
Đường Nhược Dao nhìn Hàn Ngọc Bình đi tới, chào hỏi: "Chào đạo diễn Hàn."
Tần Ý Nùng ngẩng mí mắt lên: "Chú."
Hai người kết hôn tới nay đã được nửa năm, đã quen gọi "bố", đột nhiên đổi về xưng hô ở bên ngoài, Hàn Ngọc Bình có chút không quen, móc lỗ tai, ông cởi một nút trên áo tây ra, ngồi xuống bên tay trái Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng nói vào tai ông: "Bố."
Hàn Ngọc Bình thư thái, lộ ra nụ cười.
Hàn Ngọc Bình hỏi cô ấy: "Gần đây làm gì thế?"
Tần Ý Nùng mím môi, xấu hổ cười nói: "Bên nhau như hình với bóng."
"..." Ánh mắt Hàn Ngọc Bình liếc sang Đường Nhược Dao, rõ ràng đang nói: Con cũng không quản lí con bé sao!
Đường Nhược Dao đau mà vui vẻ, cho Tần Ý Nùng một ánh mắt "kịp thời dừng lại".
Tần Ý Nùng thu lại biểu cảm, nghiêm túc nói: "Bận kiếm tiền nuôi gia đình."
Hàn Ngọc Bình nói: "Vậy lúc trước bố mời con quay phim, sao con không tới? Chê tiền cát-xê thấp à?" Ông biết Tần Ý Nùng làm ăn thuận lợi, cũng liên quan tới phim ảnh, nhưng bản thân lại không nhận phim.
Tần Ý Nùng nói: "Không, trước đây con quay nhiều phim quá rồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Hàn Ngọc Bình biểu thị đã hiểu, đồng thời nhắc nhở: "Đừng dừng lại quá lâu, sẽ không thích ứng được với sinh hoạt ở đoàn làm phim, cũng hòm hòm rồi thì nhận phim quay đi, thả lỏng một chút, làm tác phẩm nhỏ thôi cũng được, bình thường cũng đừng hoang phí, nạp điện nhiều một chút."
Tần Ý Nùng gật đầu: "Biết rồi mà."
Đường Nhược Dao nhìn Tần Ý Nùng.
Tần Ý Nùng phát hiện, không quay đầu, đưa tay sang vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô.
Tàn Ý Nùng không định nói sự thật cho Hàn Ngọc Bình, cô ấy cũng không thật sự xác định sẽ ngừng đóng phim lúc này, nhiều một chuyện chẳng thà ít một chuyện. Huống hồ lúc trước hàng tồn mà cô ấy lưu lại, cho dù Tần Ý Nùng không quay phim mấy năm, cũng liên lục có phim để lên sóng, chuyện sau đó để sau đó rồi tính.
Ba vị của đoàn làm phim "Bản Sắc" ngồi cạnh nhau, bởi vì có Hàn Ngọc Bình và Tần Ý Nùng, nên vị trí của Đường Nhược Dao cũng gần sâu khấu hơn lần trước, ngồi ở hàng thứ hai.
Hoắc Ngữ Kha ngồi ở hàng thứ tư, cách một hàng, chỉ có thể nhìn thấy gáy của Đường Nhược Dao.
Có lẽ oán khí trong ánh mắt cô ta có mấy phần chân thực, Đường Nhược Dao quay đầu nhàn nhạt nhìn một cái, phát hiện là cô ta, ánh mắt không dừng lại, liền quay về.
Tần Ý Nùng nhích lại gần nhỏ tiếng hỏi cô: "Sao thế?"
Đường Nhược Dao lắc đầu: "Không có gì."
Tần Ý Nùng và cô nhỏ tiếng nói chuyện, người vào chỗ ngày càng đông, sợ bị người khác nghe thấy không thích hợp, chỉ nói tới những chủ đề bình thường.
Đương nhiên Hoắc Ngữ Kha không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy hai người dường như thân mật, tóc kề bên tóc, không nhìn ra được chút hiện tượng đoạn tuyệt quan hệ nào. Góc nghiêng của Tần Ý Nùng dịu dàng, rõ ràng là yêu thương vô cùng.
Cô ta dần dần bất an.
Đây không phải làm màu tại hiện tường, lẽ nào người kia lừa cô ta?
Trái tim của Hoắc Ngữ Kha điên cuồng, thò tay vào trong túi, sờ được khung viền điện thoại lạnh lẽo, nắm chặt.
Cô ta muốn hỏi người kia.
Ống kính trực tiếp lướt qua.
Hai người Tần Đường ngừng trao đổi, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, một quyến rũ cười khẽ, một nhàn nhạt tập trung, một nóng một lạnh, phong cách rất rõ ràng.
... Đòi mạng tôi rồi, bất động rồi.
... Ban tổ chức quá hiểu lòng người rồi, mỗi lần đều cho ống kính đôi, bộp bộp bộp mưa kẹp đường! Ai không thể? Tôi có thể!
... Nếu chị có thể, vậy em cũng có thể!
... Hiện tại tôi đang ngồi trên ghế trước màn hình máy tính, ngọ nguậy như con sâu, CP của tôi ngọt quá.
... Chà, ai không vậy chứ
Ống kính trực tiếp di chuyển đến những minh tinh khác, Tần Đường tiếp tục nhỏ tiếng trò chuyện, ống kính đột nhiên "vù" một tiếng lại quay lại! Hai người bị bắt tại trận, ai nấy đều ngây ra.
Bình luận trên màn hình:
... Ha ha ha ha ha hai con thỏ đáng yêu quá, giống như bạn nhỏ bị giáo viên bắt thóp lúc đi học, muốn bóp
... Đạo diễn ghi hình biết chơi đấy! Thêm chân gà! Thêm 10 cái!
... Mẹ sắp mềm nhũn rồi, mau hôn đi hai con thỏ ngoan của mẹ, chụt!
... Ơ kìa đánh Tần Hoàng còn làm nũng chớp mắt! Tần ba tuổi! A chết tôi rồi!
Ống kính lại rời đi, sau khi xác nhận nó không tiếp tục quay lại đột ngột, Đường Nhược Dao đã nồng nặc mùi giấm, ánh mắt có chút buồn bã nói: "Ai bảo chị chớp mắt?" Bị khán giả cả nước nhìn thấy rồi!
Tần Ý Nùng nói: "Chị sai rồi."
Cô ấy mở mắt thật to, đại khái nếu Đường Nhược Dao không lên tiếng, cô ấy sẽ làm tư thế mở mắt như vậy.
Đường Nhược Dao giỏi cảnh tỉnh, vốn dĩ chuyện này chỉ nhỏ như cái móng tay, Tần Ý Nùng còn dung túng cô như vậy, Đường Nhược Dao lập tức nói: "Em cũng sai, là em gây sự vô cớ."
Tần Ý Nùng
nói: "Em không sai, là chị không để ý."
Cô ấy vẫn duy trì trạng thái mở to hai mắt, Đường Nhược Dao sợ nhãn cầu của cô ấy khó chịu, vội nói: "Chớp mắt đi".
Tần Ý nùng chớp mắt hai cái, đồng tử sáng chói.
Trái tim Đường Nhược Dao đội nhiên lệch một nhịp, vành tai trắng bóc cũng đỏ lên.
Hai người đã ở bên nhau lâu như vậy, vẫn vì một động tác nhỏ của đối phương mà đỏ mặt tim đập nhanh, rung động không ngừng.
Khóe môi Đường Nhược Dao cong lên, nói: "Về rồi nói."
Tần Ý Nùng dịu dàng nói: "Được."
Đường Nhược Dao kiềm chế kích động muốn ôm cô ấy, lấy lui làm tiến nắm tay Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng ra sức nắm lại tay cô.
Ánh đèn trong hội trường rộng lớn tối đi, che giấu động tác mười ngón tay đan nhau của hai người.
Lễ trao giải chính thức bắt đầu.
Đây là lần thứ ba Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng cùng tham dự chung một lễ trao giải.
Đường Nhược Dao cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay của người phụ nữ ấy, nhìn ánh đèn tập trung ở giữa sân khấu, từng giải thưởng được trao đi, người giành giải nhận lấy cúp từ tay khách mời, ngập tràn vui vẻ, hoặc kích động hoặc bình tĩnh phát biểu cảm nghĩ giành giải.
Nữ diễn viên giành giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất đi lên, người trao giải là một nhà biểu diễn nghệ thuật đức cao vọng trọng.
Tất cả hội trường trở nên yên tĩnh.
Trong mắt Đường Nhược Dao, nữ diễn viên kia chầm chậm biến thành bản thân, còn khách mời trao giải biến thành dáng vẻ của Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng cầm chiếc cúp vàng chói lọi trao vào tay cô, ánh mắt trong veo lại dịu dàng nhìn cô: "Chị tự hào vì em."
Đường Nhược Dao trịnh trọng nhận cúp bằng hai tay, đè kích động xuống, hòa hoãn một lúc lâu, nói nói: "Cảm ơn, em..."
Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất phát biểu xong liền xuống sân khấu, cảnh tượng ảo tưởng cũng hóa thành bong bóng.
Ánh mắt của Đường Nhược Dao lại trở về trạng thái tỉnh táo, thở dài một tiếng không thấy vết tích, ngón tay đan cùng ngón tay Tần Ý Nùng vô thức nắm chặt lại.
Phải cố gắng hơn nữa mới được.
Hi vọng trước khi Tần Ý Nùng hoàn toàn dừng việc đóng phim, có thể để chị ấy trao giải cho mình một lần.
Đường Nhược Dao từ lâu đã âm thầm nảy sinh tình cảm với Tần Ý Nùng, sau đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Đường Nhược Dao không tiếp tục ôm theo hi vọng với mối tình này, đúng lúc cô được đề cử trong danh sách Người mới xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Môi, trong một khoảng cách vô cùng xa xôi, lần đầu tiên cô thấy được Tần Ý Nùng sau mấy tháng không gặp.
Lúc đó Tần Ý Nùng vừa bắt đầu chuyển trọng tâm sự nghiệp ra nước ngoài, tần suất lộ diện trong nước vẫn rất thường xuyên, ít nhất những lễ trao giải có trọng lượng trong làng điện ảnh Hoa Ngữ cô ấy đều tham gia. Giải Kim Môi năm đó, cô ấy là khách mời trao giải, trao giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Người đoạt giải là một diễn viên trẻ tuổi, trẻ tuổi hơn so với đa số những người được trao giải, hai mươi bảy tuổi, cũng không kém Tần Ý Nùng khi đó là bao, nhưng Tần Ý Nùng đã có thể trao giải cho người đó.
Người ấy là fan của Tần Ý Nùng.
Vị Ảnh hậu mới ấy vô cùng kích động, nước mắt ào ạt, cô ấy đứng trên sân khấu, không ngừng bày tỏ sự yêu thích và kính trọng của bản thân với Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng cười khẽ lắng nghe, từ đầu tới cuối không hề ngắt lời cô ấy.
Cuối cùng còn chủ động cho đối phương một cái ôm.
Đường Nhược Dao vừa giành được giải Người mới xuất sắc nhất, chiếc cúp lạnh lẽo, ngồi dưới sân khấu, làm khán giả tham dự trong ánh đèn tăm tối.
Lúc đó cô nghĩ:
Nếu cô có thể trở thành Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, Tần Ý Nùng có thể trao giải cho cô, có phải cô cũng có thể đứng trước mặt cô ấy, đường đường chính chính nói câu "Em thích chị" từ tận sâu đáy lòng mình ra miệng hay không.
Cho dù chỉ một cơ hội đó, cho dù là dùng thân phận fan hâm mộ, cũng coi như viết lên một dấu câu viên mãn cho mối quan hệ của hai người. Cô không cam lòng, người đầu tiên cô thích, nhưng ngay cả tỏ tình cũng không thể.
Về sau điều này dường như trở thành suy nghĩ cố chấp của cô.
Cho nên lễ trao giải Kim Quế lần đó, cô mới không màng tới giới hạn giữa hai người, chủ động hỏi han cùng âm thầm biểu thị muốn đối phương về nước, Tần Ý Nùng đồng ý, nhưng đột xuất thay đổi, cố ý vắng mặt tại lễ trao giải của cô.
Cho dù ngày hôm nay, Đường Nhược Dao đã trở thành bạn đời của Tần Ý Nùng, không cần sân khấu lễ trao giải làm trung gian. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cô vẫn muốn thực hiện nguyện vọng này.
+++++++++Chương 214: "Phim tài liệu về hôn lễ Tần Đường"