Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Làm Càn

Chương 192: Mãi mãi ở bên nhau, không chia xa dù chỉ một ngày

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 192: Mãi mãi ở bên nhau, không chia xa dù chỉ một ngày

Thành phố W cách thủ đô 1200 ki-lô-mét, thời gian chuyến bay vào khoảng hai tiếng rưỡi. Đường Nhược Dao cất cánh đúng 11 giờ, dùng bữa trưa ở trên máy bay, đáp xuống thành phố W là 1 rưỡi chiều, khiêm tốn ra bằng cổng VIP, tụ họp với người mà đoàn làm phim cử tới.

Đoàn làm phim sắp xếp rất chu đáo, biết bữa trưa trên máy bay đại khái không thể nuốt nổi, đặc biệt sắp xếp sẵn nhà hàng chiêu đãi cô.

Khát vọng ăn uống từ dạ dày của Đường Nhược Dao tương đối nhạt, thân là nghệ sĩ nữ càng yêu cầu nghiêm khắc với thân hình hơn, ngoài ra cô còn muốn về khách sạn sớm một chút, có thể gọi điện hoặc gọi video cho Tần Ý Nùng, thế là uyển chuyển từ chối.

Người phụ trách sinh hoạt đi theo cùng cô là nữ giới, dáng vẻ ngọt ngào, cười lên còn thấy rõ hai lúm đồng tiền. Nghe cô từ chối, người phụ trách khiến người ta yêu thích này chắp hai tay thành chữ thập, dáng vẻ vô cùng đáng thương nhìn về phía Đường Nhược Dao, nói: "Cô Đường, cô hãy đồng ý đi mà, nhà hàng đã đặt trước rồi, dự toán cũng đã báo cáo rồi, nếu cô không đi em cũng không tiện bàn giao với bên trên."

Đường Nhược Dao do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng đồng ý.

Cô nghĩ: Ăn xong bữa này, vừa hay buổi tối không cần ra ngoài nữa, đến đoàn làm phim là chuyện của ngày mai.

Người phụ trách sinh hoạt ngồi ở ghế phó lái, Đường Nhược Dao rút điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn báo cáo cho Tần Ý Nùng: [Em phải đi ăn trưa rồi]

Một dòng chữ nhập vào trong khung chat, Đường Nhược Dao nghĩ nghĩ, đổi trợ từ ngữ khí cuối câu từ "rồi" thành "đây", ừm, nhìn trông hoạt bát hơn chút.

Tần Ý Nùng nhanh chóng trả lời cô: [Không sao, chị đang họp]

Khóe môi Đường Nhược Dao khẽ cong lên: [Chị làm việc xong thì nói với em nhé]

Tần Ý Nùng: [Ừ]

Đường Nhược Dao: [Lát nữa nói chuyện với chị tiếp]

Tần Ý Nùng: [Ừm]

Trong xe có người ngoài, Đường Nhược Dao thu điện thoại lại.

Tần Ý Nùng đặt điện thoại xuống, nhìn tập văn kiện ở trước mặt mà ngây người.

Một lúc sau, cô ấy tỉnh lại khỏi thời gian mất hồn, kí tên mình xuống cuối tập văn kiện đã đọc xong, đóng lại đặt sang một bên, tiếp tục nhìn chằm chằm điện thoại ngây người.

4 giờ chiều, Đường Nhược Dao đến được khách sạn mà đoàn làm phim đã sắp xếp cho cô. Kinh phí của đoàn làm phim không nhiều, điều kiện ăn ở không bằng hai bộ phim trước, chỉ có thể tính là bình thường.

Phần lớn bối cảnh đều ở thành phố W, có nghĩa là Đường Nhược Dao sẽ ở lại đây một thời gian dài.

Đường Nhược Dao lấy điện thoại ra nhìn một cái, Tần Ý Nùng còn chưa trả lời tin nhắn của cô, có lẽ còn chưa kết thúc buổi họp. Cô ổn định tâm tình, hợp thức thu dọn hành lí cùng Tân Tinh, đổi ga giường mới, đổi vỏ ga cùng vỏ gối mới, bật máy tạo ẩm lên.

Tiễn Tân Tinh đi, Đường Nhược Dao ngồi lên sô-pha đơn trước cửa sổ, sắc trời bên ngoài đã bắt đầu tối đi.

Đường Nhược Dao: [Em hết việc rồi, chị vẫn chưa họp xong à?]

Một phút sau, Tần Ý Nùng trả lời cô: [Vừa ra khỏi phòng họp]

Đường Nhược Dao: [Oa, có phải tâm tư chúng ta tương thông không?]

Tần Ý Nùng trả lời cô bằng một mặt cười.

Đường Nhược Dao: [Có tiện gọi điện thoại không?]

Tần Ý Nùng: [Không tiện lắm, buổi tối nhé]

Đường Nhược Dao có chút thất vọng: [Vâng ạ [Khóc khóc]

Tần Ý Nùng: [Xoa xoa]

Đường Nhược Dao: [Chị dang làm gì thế?]

Tần Ý Nùng: [Chuẩn bị tan làm]

Đường Nhược Dao: [Em đọc kịch bản một lúc, buổi tối chị rảnh thì nói với em nhé]

Tần Ý Nùng: [Ừm]

Đường Nhược Dao lấy kịch bản trong túi ra, đặt lên đầu gối, khóa màn hình điện thoại lại đặt sang một bên. Vừa đọc được mấy hàng chữ trong trang đầu tiên của kịch bản, Đường Nhược Dao lại cầm điện thoại lên, đọc lại một lượt từ đầu đến cuối lịch sử trò chuyện của mình và Tần Ý Nùng, lông mày khẽ nhíu lại.

Cô nhắn tin cho Quan Hạm: [Cô Tần tan làm chưa?]

Quan Hạm nhận được tin nhắn: "???"

Không phải trực tiếp hỏi Tần Ý Nùng là được rồi sao? Hỏi cô làm gì?

Thân là trợ lí nhanh nhạy, Quan Hạm phát giác được sự khác thường trong chuyện này, trực tiếp báo cáo lên trên.

Tần Ý Nùng im lặng rất lâu, nói: "Cứ nói là tôi vừa tan làm." Ngừng một lúc, cô ấy bổ sung, "Sau này em ấy có nói gì với em, em đưa tôi xem qua rồi hẵng trả lời."

Quan Hạm: "Vâng"

Nhận được một câu trả lời nhất trí từ hai phía, Đường Nhược Dao tạm thời đè lại cảm giác bất an thấp thoáng trong lòng xuống, chuyên tâm đọc kịch bản.

Tiêu Hồng là nhân vật đại diện cho phụ nữ thời đại mới, kịch bản chủ yếu kể về nhân vật chính trải qua cuộc sống khốn khó buồn chán trôi dạt rất nhiều năm, nhưng vẫn sống một cuộc đời rực rỡ không hề khuất phục. Rực rỡ chỉ trên mặt văn học, trong cách nhìn của người ngoài cuộc sau mấy chục năm sau, sự vất vả khổ cực của nhân vật chính chẳng qua là lời thuật lại trong kí ức của bạn bè, là con chữ lạnh toát viết trên giấy, không thể cảm nhận như chính bản thân mình.

Nhưng Đường Nhược Dao thì khác, cô là người sẽ diễn vai Tiêu Hồng, cô không thể đứng ở góc nhìn của thượng đế. Cô là người chân thực đang sống có máu có thịt, cô gái xinh đẹp như hoa liên tiếp chạm trán với trùng trùng đả kích của vận mệnh trong cái tuổi đẹp đẽ, dần dần cuộc đời mất đi hi vọng có thể có được hạnh phúc, 31 tuổi mắc bệnh qua đời ở Hồng Kông, mang theo tiếc nuối chìm vào vịnh nước nông. Trong đêm tối tĩnh mịch không bóng người, cô ấy từng ôm lấy chiếc bụng lớn để tiếng khóc trào ra trên căn gác xép tối tăm ẩm ướt, cũng từng dũng cảm tiến về phía trước khi tình yêu đến, cô ấy từng cố gắng để sống, một người lưu luyến trần thế như thế, cuối cùng tất cả đều bị dập tắt.

Người chết như ngọn đèn dầu cạn, bình luận của hậu thế chỉ là câu chuyện của người đời sau, đối với Tiêu Hồng, hoặc với Đường Nhược Dao, đều là thứ họ không xét đến. Cô ấy dấn thân vào dòng nước lũ của lịch sử, cố gắng tới mấy cũng chỉ sống một cuộc đời ba mươi mốt năm ngắn ngủi.

Đường Nhược Dao đã đọc kịch bản này rất nhiều lần, mỗi lần đều chìm đắm vào trong đó. Với cô mà nói, mỗi lần đọc lại không phải là để nhớ thoại như cái máy, mà là để linh hồn cô quay về những năm 30 của thế kỉ 20, đi theo một người gọi là Tiêu Hồng, đọc những cuốn sách cô ấy từng đọc, đi qua những con đường cô ấy từng qua, cảm nhận tất cả cảm xúc của nhân vật, thương xót tất cả thương xót của nhân vật, sau đó dùng ngòi bút viết xuống những con chữ lóe sáng, "Vứt Bỏ Con", "Cánh Đồng Sinh Tử", "Tales of Hulan River".

Khi tiếng chuông điện thoại vang lên, Đường Nhược Dao đang ở trong mùa hạ năm 1923, mưa bão liên miên, mực nước dâng cao, trước mắt cô toàn là nước lũ cùng người dân hoảng hốt chạy loạn, bụng cô lớn, lo lắng cùng tuyệt vọng chờ đợi sự có mặt của Hồng quân.

Đường Nhược Dao hoảng hốt một lúc, rời khỏi thế giới trong kịch bản, lấy giấy nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Video thông suốt, khuôn mặt Ninh Ninh xuất hiện trong màn hình, vui vẻ gọi cô:

"Mommy! Con rất nhớ mommy!"

Đường Nhược Dao cười với cô bé, nói: "Mommy cũng rất nhớ con."

Cô nhìn vào từng góc trong màn hình, không phát hiện bóng dáng của Tần Ý Nùng, chủ động hỏi: "Mẹ đâu rồi?"

Ninh Ninh quay màn hình, Tần Ý Nùng đang ngồi xổm trước tủ tivi, hình như đang lục tìm thứ gì đó.

Tảng đá trong tim Đường Nhược Dao được buông xuống, nói chuyện xong với Ninh Ninh, Tần Ý Nùng cầm điện thoại lên tầng, đóng cửa phòng sách sau đó tiếp tục nói chuyện với cô.

"Có thích ứng không?" Tần Ý Nùng hỏi.

Thành phố W là miền trung Trung Quốc, mùa đông vừa ẩm ướt giá rét lại không có hơi ấm, lúc này còn chưa vào xuân, chỉ nghĩ thôi cũng biết tình hình thời tiết như thế nào.

Đường Nhược Dao học câu cửa miệng của cô ấy, cười nói: "Tàm tạm, hôm nay em cũng không ra ngoài."

"Có phải ngày mai sẽ tới đoàn làm phim không?"

"Vâng."

"Điều kiện bên đoàn làm phim thế nào?"

"Ngày mai qua nhìn mới biết."

"..."

Tần Ý Nùng không giỏi hàn huyên, thật ra Đường Nhược Dao cũng không giỏi, nhưng vì muốn bớt ảm đạm, cô chủ động tìm chủ đề nói chuyện: "Hôm nay ở công ty làm việc có mệt không? Ban sáng còn nghe chị nói chuyện công việc với Quan Hạm."

"Đã xử lí xong rồi."

Đường Nhược Dao vâng một tiếng, không nói tiếp.

Thời gian hai người liên lạc điện thoại với nhau nhiều nhất, là sau khi "Bản Sắc" đóng máy, khoảng thời gian trước khi hai người xác nhận quan hệ. Lúc đó cho dù không nói gì, chỉ nghe tiếng hít thở của đối phương trong điện thoại, nhìn khuôn mặt của đối phương trên màn hình, cũng cảm thấy hạnh phúc to lớn.

Nhưng sau khi chính thức ở bên nhau thì lại khác, bạn từng cảm nhận cơ thể ấm áp của người kia một cách chân thực, cảm nhận sự dịu dàng cùng nhiệt độ của đôi môi người ấy, những cái ôm đi vào giấc ngủ trong mỗi đêm tối. Những việc vô cùng thân mật ấy liệu có thể dùng ngôn ngữ và hình ảnh để thay thế được không? Ngược lại, càng như vậy, lại càng khát vọng ấm áp chân thực.

Cho nên sau khi hai người chính thức xác nhận quan hệ, cho dù thỉnh thoảng Đường Nhược Dao sẽ ra ngoài thực hiện lịch trình, hai người cũng rất ít khi gọi video, thường thường là Đường Nhược Dao sẽ quay một đoạn video ngắn rồi chia sẻ cho cô ấy, thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại, nhưng tuyệt đối không phải là nấu cháo điện thoại. Một là vì không có nhiều chuyện để nói tới vậy, hai là vì cảm nhận được khoảng cách đôi bên, hai người thà mặt đối mặt, ôm nhau cả buổi chiều không nói chuyện, cũng không muốn xa cách nghìn trùng, gọi điện thoại biểu đạt tương tư.

Hai người là cùng một kiểu người, cho nên đối mặt với xa cách, khi gặp mặt lại xa xôi như thế, cảm nhận được cảm giác không biết phải nói gì mới được giống hệt nhau.

Tần Ý Nùng tìm giá đỡ máy tính bảng, đặt lên giá, rồi đặt lên bàn trong phòng sách.

Đường Nhược Dao học theo, cũng cố định máy tính lại, ngắm chuẩn khu vực hoạt động của bản thân.

Sau đó, ai làm việc nấy.

Tần Ý Nùng luyện chữ, đọc sách, Đường Nhược Dao nghiên cứu kịch bản.

Nhìn trên bề mặt, Tần Ý Nùng vẫn ổn, tập trung tinh thần, nắm bút máy, viết từng nét từng chữ lên giấy. Đường Nhược Dao có chút phân tâm, cô không có cách nào tập trung tinh thần, một phần là vì thỉnh thoảng cô muốn nhìn xem Tần Ý Nùng đang làm gì, một phần là cô sợ bản thân chìm đắm trong kịch bản quá mức một lúc sẽ lại khóc lên, để Tần Ý Nùng nhìn thấy.

Trong một lần ngẩng đầu, Đường Nhược Dao nhìn thấy ngón tay nắm bút của Tần Ý Nùng dùng sức tới trắng bệch, gương mặt ấm áp thường ngày trầm ngâm, thấp thoáng xuất hiện cơn thịnh nộ. Cô chớp chớp mắt, khi nhìn lại, vẻ âm u trên mặt cô ấy đã biến mất.

Là ảo giác của cô sao?

Viết xong một mặt giấy, thời gian tiêu hao dài hơn bình thường rất nhiều, nếu Tần Ý Nùng cầm tờ giấy ấy lên, Đường Nhược Dao sẽ phát hiện nét bút của người phụ nữ ấy rất mạnh, không chỉ có mực bút thấm qua mặt sau trang giấy, mà đầu bút còn rạch rách tờ giấy.

Tần Ý Nùng gác bút lên, khoan khoái vỗ tay một cái, ngẩng đầu lên, tươi cười với Đường Nhược Dao trong màn hình: "Nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành."

Đường Nhược Dao khen cô ấy: "Giỏi quá."

Tần Ý Nùng mím môi, trong ánh mắt lướt qua một tia thất vọng.

Bình thường Đường Nhược Dao đều nhân lúc này chủ động ôm cô ấy, cho cô ấy một nụ hôn khen thưởng, sau đó xác suất lau súng cướp cò chiếm một nửa, biến thành dâng dê vào miệng cọp.

Cô ấy nhìn vào Đường Nhược Dao trong màn hình, không nói chuyện, nhưng độ ấm trong ánh mắt dần dần nóng lên.

Đường Nhược Dao lặng lẽ nuốt nước bọt, hiển nhiên đang liên tưởng tới cùng một chuyện với cô ấy.

"Bảo bảo." Âm thanh của Đường Nhược Dao thấp xuống, mang theo mấy phần khàn khàn.

"Ừm?" Tần Ý Nùng uể oải nghiêng đầu nhìn cô.

Yết hầu Đường Nhược Dao chuyển động, liếʍ lấy môi: "Em muốn..."

Tần Ý Nùng lạnh lùng vô tình nói: "Không, em không muốn."

Đường Nhược Dao cười lên, nói: "Vậy em về nhà rồi muốn, được không?"

Tần Ý Nùng: "Được." Ngữ điệu mô phỏng Đường Nhược Dao, mang theo ý cười giống hệt.

"Một tháng nữa, không, hai mươi chín ngày nữa là em về rồi." Đường Nhược Dao cố tình thư thái, dịu dàng dỗ dành cô ấy.

"Chị đợi em."

Người phụ nữ ấy thu dọn giấy bút trên bàn, đột nhiên thu lại ý cười trên khóe môi, rũ mí mắt xuống, đáy mắt lạnh lẽo một mảng.

Cô ấy nghĩ: Em có biết chị không thể rời xa em hay không? Tại sao lúc này em không thể quay về? Tại sao em nhất định phải rời khỏi chị? Rõ ràng em cũng rất nhớ chị, không phải sao?

Đường Nhược Dao nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại. Đã 10 giờ tối.

"Bảo bảo có muốn tắm rửa rồi đi ngủ không?" Giọng nói lạnh lùng đặc biệt nhưng không mất đi sự dịu dàng của người phụ nữ trẻ tuổi vang lên từ iPad.

Tần Ý Nùng ngẩng mắt, khóe môi cong lên, nói: "Muốn."

"Vẫn để video chứ?"

"Tắt đi đã." Tần Ý Nùng không muốn tiếp tục chịu đựng sự giày vò nhìn được mà không sờ được, cô ấy thà không nghe thấy âm thanh của cô, không nhìn thấy khuôn mặt cô, lặng lẽ chờ đợi.

Một tháng, ba mươi ngày, bảy trăm hai mươi tiếng, hai triệu năm trăm chín mươi nghìn giây.

Chịu đựng một chút là qua rồi.

"Nhưng... em muốn nhìn thấy chị nhiều một chút." Đường Nhược Dao hiển nhiên không có chung suy nghĩ với cô ấy. Không có cách nào chạm vào, vậy giảm bớt yêu cầu đi một chút, nhìn được cũng là tốt rồi.

"Vậy thì không tắt." Trong nụ cười của Tần Ý Nùng nhiều thêm một tia miễn cưỡng. Nội tâm cô ấy toàn là cảm xúc tiêu cực, nhưng vẫn lựa chọn chiều theo mong muốn của Đường Nhược Dao.

Tần Ý Nùng cầm máy tính bảng vào phòng ngủ, đặt trên tủ đầu giường, quay về phía nhà tắm, Đường Nhược Dao nhìn cô ấy đứng trước tủ quần áo đang mở, bóng lưng thướt tha thon thả đang ngây ngẩn, đột nhiên đứng lên, lại nhanh chóng ôm lấy quần áo ngủ vào lòng.

"Đoán xem ai trong hai chúng ta sẽ tắm xong trước."

"Chị." Tần Ý Nùng không chút do dự.

"Tại sao?"

Khóe môi Tần Ý Nùng khẽ cong lên, ngữ điệu chậm lại, hàm ý sâu xa, nói: "Vì mỗi lần em tắm đều rất tỉ mỉ, đặc biệt là..."

Ngôn ngữ của Tần Ý Nùng đột nhiên trở nên ám muội, Đường Nhược Dao nghe được hàm ý của cô ấy, mặt đỏ tía tai xông vào nhà tắm.

Tần Ý Nùng đứng tại chỗ cười một lúc, cười xong lại cảm thấy nhàm chán, cô ấy khẽ thở dài, nhìn căn phòng không một bóng người phía đối diện, cũng vào nhà tắm.

Ngày mai Đường Nhược Dao phải đến đoàn làm phim gặp những nhân vật chủ chốt, không tiện đến muộn, cho nên tắm xong nói chuyện thêm đôi câu, liền muốn đi ngủ.

Đường Nhược Dao: [Ngủ ngon, nếu buổi tối mơ thấy ác mộng thì gọi điện cho em, cho dù muộn thế nào]

Hai người đổi thành gõ chữ.

[Ngủ ngon]

Tần Ý Nùng trả lời cô.

Đường Nhược Dao kiểm tra báo thức một lượt, tắt đèn, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ, ôm theo nỗi mong chờ gặp được Tần Ý Nùng trong mơ, hạnh phúc nhắm mắt đi ngủ.

Tần Ý Nùng nhấp vào topic của Đường Nhược Dao, đọc những bài đăng đặc sắc, xem người hâm mộ tỏ tình với cô, sau đó mở một ứng dụng khác lên, xem video cắt ghép về Đường Nhược Dao một lượt, mới đặt điện thoại xuống, gian nan chuẩn bị đi ngủ.

Trước đây khi Đường Nhược Dao tạm thời rời đi một ngày, ra ngoài tham dự hoạt động cô ấy cũng như vậy, nói ngủ ngon từ sớm, sau đó một mình cô ấy đối mặt với đêm tối tĩnh mịch, rất lâu

mới có thể ngủ được.

Nhưng hôm nay còn khó ngủ hơn trước kia, giống như đầu óc tỉnh táo ý thức được, ngày mai, ngày kia, ngày kìa, Đường Nhược Dao cũng sẽ không về. Một số cảm xúc đã có được thời gian nghỉ ngơi vì tạm thời bị đè xuống bởi tình yêu nồng nhiệt ở khắp mọi nơi của Đường Nhược Dao, lúc này lại cuồn cuộn trào lên.

Tần Ý Nùng không biết đã là lần thứ mấy trở mình, mở to mắt nhìn con số trên đồng hồ phía tủ đầu giường.

Ba giờ sáng.

Cô ấy ngồi dậy, xỏ dép lê xuống nhà, đi về phía tủ rượu trong phòng ăn tầng một.

Từ sau lần nhập viện lần trước, cô ấy rất ít khi uống rượu, chỉ có mấy lần phải tham dự tiệc tối trong giới, cũng chỉ nhàn nhạt ướt môi. Phải ra ngoài bàn hợp đồng với khách hàng đều cố gắng hẹn tới phòng trà, có thể không uống thì sẽ không uống.

Đường Nhược Dao quản lí rất nghiêm phương diện sức khỏe của cô ấy, Tần Ý Nùng không muốn cô lo lắng. Hai người muốn ở bên nhau tới trăm tuổi, tới răng long đầu bạc.

Tần Ý Nùng mở tủ rượu ra, nắm lấy một bình rượu lành lạnh.

Ánh trăng trước cửa sổ chiếu vào, chiếu lên cơ thể lạnh lẽo như nước.

Trong mắt Tần Ý Nùng lướt qua một tia giãy giụa, ngón tay hướng ra ngoài, lấy một chai Whisky và một chiếc cốc thủy tinh rồi lên tầng.

Trong phòng cô ấy vốn dĩ có một quầy bar nhỏ, sau khi bỏ rượu liền trở thành đồ trang trí, lúc này lại có ích. Chất lỏng màu hổ phách chầm chậm rót vào cốc thủy tinh, đồng tử Tần Ý Nùng ánh lên rượu lỏng sóng sánh.

Rượu vào cổ họng xuống dạ dày, Tần Ý Nùng đặt cốc xuống, về giường nằm.

Cuối cùng cô ấy đã ngủ được.

Giấc ngủ này của cô ấy rất trầm, buổi sáng Tần Ý Nùng bị tiếng gõ cửa gấp gáp làm giật mình tỉnh giấc.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc.

Theo đó là âm thanh trẻ con vang dội: "Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ chưa dậy sao ạ?"

Tần Ý Nùng xoa huyệt thái dương đau đớn, có lẽ tối qua uống rượu, đầu óc nặng trịch, lúc đứng dậy còn lảo đảo dữ dội, sau khi cô ấy đứng vững, liền kéo theo bước chân nặng nề đi mở cửa, âm thanh khàn đặc: "Sao thế?"

Tần Gia Ninh nói: "Mẹ, mommy về rồi!"

Tần Ý Nùng phản ứng lại, hô hấp gấp gáp: "Mommy ở đây?"

Tần Gia Ninh chỉ về phía sau, âm thanh non nớt đáp lại: "Đang ở dưới nhà, ngồi ở phòng khách ạ."

Tần Ý Nùng không nghĩ tới việc tại sao Đường Nhược Dao không trực tiếp lên tầng gọi cô ấy, mà lại bảo Ninh Ninh lên gọi, cô ấy lập tức xông xuống nhà, tới bậc thang cuối cùng còn bước hụt, loạng choạng nhào về phía trước, hai cánh tay kịp thời ôm lấy cô ấy, để Tần Ý Nùng ngã vào cái ôm ấm áp mà quen thuộc.

Giống như linh hồn phiêu dạt tìm được nơi dừng chân, ở trong cái ôm này, cô ấy lại sinh ra một loại kích động muốn rơi nước mắt.

"Sao em..." Người phụ nữ ấy cúi đầu lặng lẽ kiềm chế cảm xúc kích động giây lát, ngẩng đầu lên, khóe mắt thoáng đỏ, nói: "Sao đột nhiên lại về?"

Đường Nhược Dao nhìn cô ấy, trên gương mặt vẫn là sự dịu dàng quen thuộc.

"Em sợ chị nhớ em quá, cho nên em về." Âm thanh của cô rất nhẹ, mang theo cả ý cười.

"Ai nhớ em chứ?" Nội tâm Tần Ý Nùng vui vẻ không kìm được, nhưng lời ra miệng vẫn trúc trắc.

"Là em nhớ chị." Đường Nhược Dao cười lên, sửa lại.

Tần Ý Nùng nép vào lòng cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô không buông.

Đường Nhược Dao nhìn tư thế này, vừa ôm vừa đỡ cô ấy ngồi xuống sô-pha.

Yên lặng ôm nhau một lúc, Tần Ý Nùng mới nhớ ra, hỏi: "Em về đột ngột thế này, bên phía đoàn làm phim thì sao?"

Đường Nhược Dao ngừng mấy giây, nói: "Em không quay bộ phim này nữa."

Tần Ý Nùng nhíu mày: "Tại sao?"

Cánh tay ôm lấy người phụ nữ ấy của Đường Nhược Dao càng thêm chặt, trầm ngâm nói: "Em không muốn xa chị."

Tần Ý Nùng hé miệng: "Nhưng..."

Đường Nhược Dao ngắt lời cô ấy: "Chị hi vọng em rời xa chị mấy tháng đi quay phim sao?"

Tần Ý Nùng cảm thấy là lạ, nhưng chỗ nào lạ thì không nói cụ thể được.

Tần Ý Nùng: "Chị..."

Đường Nhược Dao tiếp tục nói: "Quay phim quan trọng, hay hai chúng ta ở bên nhau quan trọng?" Trong ánh mắt cô có thêm một tia buồn bã, nói, "Chị không thích em nữa sao?"

Tần Ý Nùng vội nói: "Chị không có ý này, chị cũng..." Cô ấy nói ra câu nói kia, "Không muốn rời xa em."

Đường Nhược Dao nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng nói: "Vậy chúng ta cứ mãi mãi ở bên nhau."

Tần Ý Nùng trả lời cô, ánh mắt kiên định: "Không chia xa dù chỉ một ngày."

Cô ấy ôm lấy Đường Nhược Dao vào lòng.

Hoang đường phóng túng trên sô-pha.

Tình nồng ý đậm, Tần Ý Nùng nỉ non tên cô bên tai cô, Đường Nhược Dao chân thành đáp lại cô ấy, nhưng âm thanh giống như xa xôi, truyền tới từ một không gian khác.

Nhãn cầu dưới mí mắt của người phụ nữ ấy nhanh chóng chuyển động, Tần Ý Nùng đột nhiên mở mắt ra.

"Dao Dao!"

Cô ấy ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, đồng tử đột nhiên co lại.

Là mơ.

Là mơ sao? Cô ấy phát hiện sự khác thường xung quanh mình, đồng hồ, điện thoại, bàn trà, phòng ăn, đây là phòng khách tầng một, không phải tối qua cô ấy ngủ ở trong phòng sao?

Đúng vào lúc này, một bóng người mảnh khảnh đẹp đẽ bước ra từ phòng bếp.

Đường Nhược Dao rót hai cốc nước, đặt lên bàn trà.

Vẻ mặt của Tần Ý Nùng ngẩn ngơ.

Cô ấy nhìn Đường Nhược Dao, không phân biệt được hiện thực cùng giấc mơ.

Hai má Đường Nhược Dao ửng hồng, nhiều thêm một tia quyến rũ sau cơn hoan, trách móc: "Bây giờ là ban ngày ban mặt, chị... may mà mẹ và Ninh Ninh đều không ở nhà."

Tần Ý Nùng mơ hồ.

"Không phải lúc sáng Ninh Ninh gọi chị dậy sao?"

Đường Nhược Dao cười lên: "Đó là chuyện buổi sáng, bây giờ đã là trưa rồi, chị làm xong thì ngủ mất, quên rồi sao?"

Tần Ý Nùng nhìn ánh mặt trời chuyển hướng về đằng tây phía đường chân trời, chậm chạp nói: "... Thật sao?"

"Thật." Đường Nhược Dao nhào vào lòng cô ấy, cắn nhẹ lên cằm người phụ nữ ấy, nói, "Chị không tin em sao?"

Tần Ý Nùng xoa đầu cô, cũng cười nói: "Sao thế được?"

Cô ấy xác nhận những lời đã nghe lúc sáng với Đường Nhược Dao: "Em thật sự không quay bộ phim kia nữa à?"

Đường Nhược Dao gật đầu.

Tần Ý Nùng dung túng nói: "Vậy thì không quay, chị sẽ bồi thường tiền vi phạm hợp đồng cho em."

Đường Nhược Dao lắc đầu: "Em tự bồi thường, em còn chút tiền tiết kiệm, bồi thường được."

Tần Ý Nùng không kiên trì, nói: "Vậy cũng được."

Thái độ này của Đường Nhược Dao, càng khiến tiềm thức của Tần Ý Nùng tin tưởng độ chân thực của chuyện này.

Đường Nhược Dao lắc lư tay cô ấy, nói: "Chúng ta ở dưới nhà cả một ngày, em muốn về phòng."

Tần Ý Nùng đồng ý, cô ấy đứng dậy, nắm tay Đường Nhược Dao đi lên tầng, lúc đi tới cửa phòng ngủ, sắc mặt khẽ biến đổi, nói: "Em ở ngoài đợi chị chút đã."

Trong phòng còn có rượu tối qua cô ấy mới uống, nếu Đường Nhược Dao phát hiện, không tránh khỏi tức giận cùng đau lòng.

Đường Nhược Dao: "Gì ạ?"

Tần Ý Nùng nghiêng người vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Rượu trên quầy bar, Tần Ý Nùng trực tiếp đi tới quầy bar, nhưng không nhìn thấy chai Whisky đâu.

Quầy bar trống rỗng.

Tần Ý Nùng lại càng mơ hồ.

Rượu của cô ấy đâu? Được Đường Nhược Dao thu dọn rồi sao?

Đường Nhược Dao ở ngoài gõ cửa: "Tần Ý Nùng?"

Tần Ý Nùng lướt mắt qua những nơi cô ấy có thể nhìn thấy, bao gồm cả tủ quần áo, tìm kiếm một lượt, chai rượu cùng chiếc cốc kia đều như không cánh mà bay.

Tần Ý Nùng mở cửa ra.

Đường Nhược Dao bước vào, nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô ấy, lo lắng hỏi: "Chị sao thế?"

Tần Ý Nùng giơ tay phủ lên mu bàn tay đang đặt trên tay mình, mồm miệng khô khốc nói: "Không có gì." Cô ấy hỏi, "Em vào phòng chị rồi à?"

Đường Nhược Dao nói: "Không, từ lúc về tới giờ em vẫn chưa lên tầng."

Lòng bàn tay của Tần Ý Nùng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Mẹ chị ra ngoài từ lúc nào?"

"Buổi sáng."

"Em có nhìn thấy ai vào phòng chị không?" Tần Ý Nùng nhìn về quầy bar sau lưng một cái, bình rượu kia lại xuất hiện, đồng tử khẽ run lên.

Cô ấy chặn trước mặt Đường Nhược Dao, che đi tầm nhìn của cô.

Đường Nhược Dao không hề phát hiện, lắc đầu nói: "Không."

Hai tay Tần Ý Nùng vịn lấy vai cô, để cô đứng quay lưng với quầy bar, từng bước dẫn cô ấy tới giường, ánh mắt liếc về chai rượu kia. Cũng trong lúc này, chuyện kì quái hơn lại xảy ra, chai rượu kia lại biến mất trong ánh mắt cô ấy thêm lần nữa.

Tần Ý Nùng đổ mồ hôi khắp lưng.

Sắc mặt cô ấy trắng bệch, Đường Nhược Dao cũng không có cách nào tin tưởng "không có gì" của cô ấy, nhìn theo tầm nhìn của cô ấy.

Tần Ý Nùng quên cả hít thở.

Em ấy sẽ nhìn thấy cái gì?

Dường như chỉ là một giây, lại giống như dài như cả một đời.

Đường Nhược Dao quay đầu lại, kì lạ nói: "Không có gì hết, chị đang nhìn gì thế?"

Tần Ý Nùng tạm thời thở phào, miễn cưỡng cười cười: "Không có gì, cơ thể chị có hơi khó chịu."

"Vậy chị nghỉ ngơi một lúc đi." Đường Nhược Dao đỡ cô ấy nằm xuống, Tần Ý Nùng kéo lấy tay cô, mang theo chút gấp gáp nói: "Em không ở cùng chị sao?"

"Đương nhiên em ở cùng chị rồi." Đường Nhược Dao nằm xuống bên cạnh cô ấy, Tần Ý Nùng nghiêng người sang, ôm chặt cô, tham lam hít lấy hương thơm trên cơ thể đối phương.

"Có phải tối qua lại mất ngủ không?" Đường Nhược Dao quan sát thấy rõ ràng.

Tần Ý Nùng mím môi lại, gật đầu.

"Sau này sẽ không vậy nữa." Đường Nhược Dao nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô ấy, âm thanh dịu dàng dễ nghe như hải yêu nơi biển sâu, những lời thần chú mê hoặc lòng người, "Em sẽ mãi mãi... ở bên chị."

Tần Ý Nùng chầm chậm đi vào giấc ngủ trong cái ôm quen thuộc.

Giấc ngủ này không biết đã ngủ bao lâu, cô ấy tỉnh lại, nhắm mắt, giống như một con thú non chưa trưởng thành, hừ hừ hai tiếng, tìm kiếm nhiệt độ ấm áp để dựa dẫm theo bản năng.

"Xoạt", một chuỗi âm thanh kim loại va chạm, gọi lại thần trí của Tần Ý Nùng.

Tần Ý Nùng mở to mắt, tứ chi Đường Nhược Dao bị xích sắt lạnh lẽo trói buộc, mái tóc dài mềm mại lúc này tán loạn, che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra con mắt, âm u nhìn chằm chằm cô ấy.

"Dao Dao." Trái tim Tần Ý Nùng đột nhiên thắt lại, vội vàng cởi bỏ xiềng xích đang trói buộc cô, tức giận không thôi, "Là ai đã trói em lại?"

Ánh mắt Đường Nhược Dao u ám, hung dữ cười lên.

Tần Ý Nùng sợ xanh mắt.

"Là chị đó, chị quên rồi sao?" Cô khẽ nói, cơ thể nghiêng về phía trước, chuyển động xiềng xích phía sau, lại thêm một loạt tiếng "xoạt" nữa, "Năm ngoái em đi quay phim, chị lừa em quay về, sau đó không cho em ra ngoài nữa."

Tần Ý Nùng lắc đầu: "Chị không có."

"Chị có." Ánh mắt Đường Nhược Dao lướt qua một tia tự giễu nhàn nhạt, "Chị nói chị yêu em, kết quả chị nhốt em trong căn phòng của chị, tuyên bố với người bên ngoài em giải nghệ, không cho em đi đóng phim, không cho em đi kiếm tiền, không cho em gặp bạn bè của em, chỉ là sở hữu của một mình chị."

Cô cười lên, trong nụ cười ngập tràn trào phúng, âm u nói: "Đây chính là tình yêu mà chị nói sao?"

Tần Ý Nùng lẩm nhẩm nói: "Không phải, không phải như thế." Đột nhiên cô ấy giật mình, vén mái tóc hỗn loạn trên mặt Đường Nhược Dao lên, hai tay dịu dàng ôm lấy gò má của người phụ nữ trẻ tuổi, gác trán lên trán cô, gần như nói năng lộn xộn, "Em nghe chị nói, chị đã từng nghĩ thế, nhưng chị tuyệt đối sẽ không làm vậy, chị sẽ không tổn thương em, em tin chị đi."

"Chị nhìn cảnh tượng trước mắt đi, chị bảo em phải tin chị thế nào đây?" Đường Nhược Dao ra sức giãy khỏi cô ấy, đột nhiên nâng cao giọng, sắc nhọn tới muốn đâm thủng màng nhĩ, "Là chị, là chị hủy hoại em..."

Đường Nhược Dao thống hận ngút trời, gầm lên: "Em hận chị!"

...

Lông mi của Tần Ý Nùng kịch liệt run lên, đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt.

Cô ấy đột ngột mở mắt ra, thở dốc từng ngụm lớn.

Phòng ngủ yên lặng tới mức có thể nghe thấy nhịp tim kịch liệt của cô ấy, cùng tiếng hít thở hỗn loạn.

Rượu trên quầy bar vẫn còn, cốc thủy tinh cũng vẫn còn.

Tần Ý Nùng giơ tay sờ lên má mình, sờ thấy sự lạnh lẽo trên khắp mặt.

Cô ấy kéo rèm cửa ra, trời đã sáng trưng.

Thì ra chỉ là một cơn mơ.
« Chương TrướcChương Tiếp »