Chương 5

Ngày 3 tháng 9 năm 1888.

Nhật ký của tôi đã bị mất. Có thể là bị Mike với đám kia vứt đi rồi, ai biết được chứ? Bọn họ mù chữ, lại ghét những kẻ biết chữ.

Bọn họ cũng ghét Eric, nhưng chưa bao giờ dám động vào cậu ta.

Tôi không muốn bị đánh nữa. Sao bọn họ không đi đánh Eric đi?

Ngày 8 tháng 9 năm 1888.

Bà ấy đã đánh tôi rất nhiều cái, rất nhiều rất nhiều cái, nói tay tôi không đủ nhanh. Bà ấy bảo tôi nhìn Eric mà học tập.

Cậu ta thậm chí còn chưa động vào người nọ mà đã lấy được ví tiền rồi. Sao có thể như vậy được chứ?

Chắc chắn là ma thuật, nếu không tại sao cậu ta vẫn luôn đeo mặt nạ?

Ở đây chỉ có một mình cậu ta đeo mặt nạ.

Ngày 9 tháng 9 năm 1888.

Tôi lại bị đánh. Tại sao lúc nào cũng là tôi?

Ngày 10 tháng 9 năm 1888.

Bị đánh bị đánh bị đánh, lúc nào tôi cũng bị đánh. Tôi không chịu đựng nổi nữa. Tại sao lúc nào cũng là tôi? Tại sao tại sao tại sao.

Bà ấy lại khen Eric. Mặc dù Mike ghét cậu ta, nhưng rất ít khi bắt nạt cậu ta. Tôi thực sự rất ghét cậu ta.

Tôi ghét Eric.

Ngày 20 tháng 9 năm 1888.

Đồng hồ của Mike đã biến mất. Chỉ có Eric mới có thể lấy nó một cách thần không biết quỷ không hay. Chúng tôi muốn Eric giao chiếc đồng hồ quả quýt ra. Eric không nói gì.

Không biết có phải ảo giác của tôi không, lúc ăn cơm, cậu ta có nhìn tôi một cái.

Nhìn cái gì mà nhìn? Ở đây chỉ có cậu ta là giỏi ăn trộm nhất.

Ngày 5 tháng 10 năm 1888.

Tại sao cậu ta cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?

Ngày 8 tháng 10 năm 1888.

Tại sao? Tại sao tôi đã chôn kỹ như vậy rồi mà nó vẫn xuất hiện trên giường tôi? Tại sao tại sao tại sao tại sao!

Tôi sắp phát điên rồi.

Cậu ta vẫn đang nhìn tôi, cậu ta luôn nhìn tôi.

Đôi mắt cậu ta phát sáng.

Cậu ta là quái vật.

Ngày 9 tháng 10 năm 1888.

Cậu ta muốn gϊếŧ tôi.

Cậu ta nhất định sẽ gϊếŧ tôi, đó là ánh mắt của kẻ sát nhân.

Phải làm sao đây?

Tôi phải phản kháng, tôi phải phản kháng như thế nào?

Mike? Quản lý? Bà ấy?

Không được, không được, tất cả đều không được.

Ngày 11 tháng 10 năm 1888.

Cậu ta đã đứng sau lưng tôi bao lâu rồi, một phút? Hai phút? Nửa tiếng?

Hay là vẫn luôn ở đó?

Cậu ta là tên điên, tên điên, tên điên!

Ngày 12 tháng 10 năm 1888.

Rõ ràng tôi đã ném nó xuống đầm lầy rồi, xung quanh toàn là cá sấu, tại sao nó vẫn trở về tay tôi?

Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

...

Đây là trang cuối cùng, nét chữ dần trở nên xiên xẹo, thô kệch, mực nước loang ra mấy trang giấy.

Bạc Lê đọc mà lạnh sống lưng.

Trình độ văn hóa của nguyên chủ rõ ràng không cao, cách dùng từ và câu cú đều khá đơn giản.

Nhưng chính sự miêu tả đơn giản và trực tiếp như vậy, lại khiến cô không kìm được rùng mình, từ sống lưng đến da đầu đều căng cứng, như thể phía sau thực sự có người đứng vậy.

Cô có nên tin vào những gì được viết trong đó không?

Bạc Lê lại xem nhật ký một lần nữa.

Nguyên chủ và Eric, đều là những kẻ ở tầng lớp thấp nhất của gánh xiếc.

Điểm khác biệt duy nhất là, Eric có tài hơn nguyên chủ - Trộm đồ nhanh hơn, biết nhiều thứ hơn cô ấy, còn cô ấy lại trở thành kẻ thấp kém nhất trong những kẻ thấp kém. Cả bà ấy và Mike đều không thích cô ấy.

Lâu dần, cô ấy sinh lòng hận thù với Eric, thậm chí còn mong Eric chịu phạt thay mình.

Vì vậy, cô ấy đã đánh cắp đồng hồ quả quýt của Mike, đổ tội cho Eric.

Nguyên chủ rất cẩn thận, không giữ đồng hồ quả quýt bên người mà chôn nó xuống đất, ai ngờ một thời gian sau, đồng hồ quả quýt đột nhiên quay trở lại bên người cô ấy.

Cũng chính vào lúc này, tinh thần cô ấy bắt đầu có vấn đề, cảm thấy Eric đang theo dõi mình, muốn gϊếŧ mình.

Cô ấy sợ hãi ném đồng hồ quả quýt xuống đầm lầy, nhưng ngày hôm sau nó lại quay trở lại.

Sau đó trong nhật ký không còn gì nữa. Hoặc là nguyên chủ đã hoàn toàn hóa điên, hoặc là cô đã xuyên không đến.

Bất cứ ai đọc cuốn nhật ký này, đều sẽ cảm thấy, Eric là một kẻ săn mồi cực kỳ kiên nhẫn.

Cậu ta gần như rất bình tĩnh, chơi đùa với nguyên chủ giống như mèo vờn chuột.

Điều Bạc Lê không hiểu là, nếu Eric có khả năng dọa người đến phát điên, tại sao cậu ta lại bị Mike trói lại kéo lê sau lưng ngựa?

Nếu cậu ta không có khả năng đó, thì những dòng chữ trong nhật ký và trên lều, phải giải thích thế nào?

Nguyên chủ miêu tả Eric đáng sợ như vậy, thì có lợi gì cho cô ấy?

Quan trọng nhất là, tại sao đồng hồ quả quýt lại quay về vị trí cũ?