"Polly?" Thằng nhóc đó lại gọi cô một tiếng, lần này có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Mày lại ngẩn người ra rồi."
"Xin lỗi." Bạc Lê hoàn hồn, thản nhiên nhét chiếc đồng hồ quả quýt về chỗ cũ: "Tôi... buồn ngủ quá."
Cậu ta nhún vai nói: "Hình như mày chưa bao giờ tỉnh táo cả. Sao, Eric vẫn đang theo dõi mày à?"
Đây là một thông tin quan trọng.
Bạc Lê dè dặt hỏi: "... Cậu nghĩ sao?"
"Tao nghĩ sao à?" Thằng nhóc đó móc ra một mẩu thuốc lá từ trong túi quần, nhét vào miệng nhai: "Tao nghĩ - Eric hoàn toàn không theo dõi mày, tất cả đều là ảo giác của mày thôi."
Cậu ta quay đầu sang một bên, nhổ một bãi nước bọt: "Này, nếu Eric có bản lĩnh theo dõi mày, nửa đêm không ngủ lẻn vào lều của mày, đứng sau lưng dọa mày, thì làm sao lại bị Mike hành hạ thê thảm như vậy chứ?"
"Thôi, tao đi đây." Thằng nhóc vẫy tay chào cô: "Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, sáng mai thức dậy chắc chắn sẽ bị đánh, đều tại Eric hết - Mong sao vết thương của cậu ta thối rữa sinh dòi luôn đi!"
Tiễn thằng nhóc này đi, Bạc Lê hạ rèm lều xuống, chuẩn bị kiểm tra kỹ chiếc đồng hồ quả quýt trong lớp vải quấn ngực.
Tuy nhiên đúng lúc này, cô lại để ý thấy trên tấm vải bạt của lều viết đầy chữ.
Chữ in hoa màu đen, chi chít như ruồi nhặng bu kín, nhìn thoáng qua có chút rợn người.
Vừa nhìn hiểu ra, da đầu cô lập tức tê rần, một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lêи đỉиɦ đầu.
"Cậu ta sẽ theo dõi mày."
"Cậu ta sẽ rình mò mày."
"Cậu ta sẽ gϊếŧ mày, cậu ta sẽ gϊếŧ mày, cậu ta sẽ gϊếŧ mày... cậu ta sẽ gϊếŧ mày cậu ta sẽ gϊếŧ mày cậu ta sẽ gϊếŧ mày cậu ta sẽ gϊếŧ mày cậu ta sẽ gϊếŧ mày cậu ta sẽ gϊếŧ mày..."
Có mấy chữ bị vết dầu che khuất.
Bạc Lê nín thở, nhìn kỹ, thì ra trên đó viết là -
"Cậu ta đang đứng sau lưng mày đấy."
Cô lập tức dựng tóc gáy, quay phắt đầu lại.
Phía sau chẳng có gì cả.
Cái quái gì thế này?
Ai lại viết ra những dòng này?
"Cậu ta" ở đây, rốt cuộc là ai?
Bạc Lê nhớ tới lời thằng nhóc kia nói, tim đập thình thịch.
Chẳng lẽ là... Eric?
Nhưng, sao có thể chứ?
Lúc nói chuyện với thằng nhóc kia, cô đã nhanh chóng phân tích tình hình trước mắt.
Hình như cô đang ở trong một gánh xiếc.
Ở đây, Quản lý đóng vai trò như một thẩm phán, duy trì trật tự, nắm giữ quyền sinh quyền sát.
Mike là họ hàng của Quản lý, vì có giá trị lên tới năm nghìn Franc, nên Quản lý ngầm cho phép hắn ta bắt nạt Eric, với điều kiện là không được đánh Eric thành tàn phế.
Còn Eric là "cây hái ra tiền" của gánh xiếc, biết ảo thuật, biết thuật nói tiếng bụng, biết ca hát.
Vậy thì vấn đề là ở đây.
Nếu Eric thực sự đáng sợ như những gì viết trên lều, thì tại sao Mike và Quản lý lại dám đối xử với cậu ta như vậy?
Đầu óc Bạc Lê rối bời. Cô quay người lục tung cả cái lều - Đây là một chiếc lều nhỏ, một nửa là xe ngựa, một nửa là vải dầu chống thấm nước, trên đó chi chít những đốm mốc.
Dưới đất trải một tấm thảm, đã sớm không nhìn ra màu sắc ban đầu. Túi ngủ xem như vẫn sạch sẽ, nhưng lại toát ra mùi mồ hôi ẩm ướt, khiến người ta buồn nôn.
Bạc Lê lục tung cả lên, nhưng vẫn không tìm thấy chút thông tin hữu ích nào.
Ví dụ như, cơ thể này là ai? Tại sao lại giả trai, và tại sao lại đi ăn trộm đồng hồ quả quýt của Mike?
Chủ nhân cũ của cơ thể này và Eric, rốt cuộc có quan hệ gì?
Cô hít sâu một hơi, nhìn về phía chiếc túi ngủ.
Trên túi ngủ có một cái khe, dường như là để chui vào ngủ, trên mép túi thêu một cái tên: Polly Clament.
Được rồi, ít nhất cô cũng biết tên mình là gì.
Đây là một khởi đầu tốt.
Bạc Lê nhắm mắt lại, đưa tay vào trong túi ngủ, sờ thấy một cuốn sổ.
Cô lấy ra xem, đó là một cuốn sổ mỏng được khâu bằng sợi gai dầu, giấy thô vàng ố, có thể thấy được những sợi xơ hơi nhô lên trên bề mặt.
Cô lật trang đầu tiên.