Lục Chi về Vân Thành, nhưng Thi Cảnh Hòa còn ở Liễu Thành, bởi vì Lôi Y sắp sinh em bé.
Nhưng có lẽ cái ý niệm muốn được tham dự vào cuộc đời một người đọng lại quá lâu, làm lòng Thi Cảnh Hòa không yên. Nàng thất thần rất nhiều lần, mà mỗi lần như vậy, tiếng khóc yếu ớt của Lục Chi vào đêm uống rượu kia lại văng vẳng trong đầu.
Người có diện mạo thanh thuần như Lục Chi, khóc lên quả thật làm người đau lòng, muốn bảo hộ.
Thi Cảnh Hòa biết, chính mình cũng không ngoại lệ, hơn nữa ý nghĩ ấy càng lúc càng thôi thúc trong lòng nàng.
Gần đến ngày sinh, Lôi Y mỗi ngày đều nằm trên giường, Thi Cảnh Hòa ngồi bên cạnh gọt trái cây, mải nghĩ về chuyện Lục Chi, thiếu chút nữa đã cắt trúng ngón tay.
May mắn chỉ là sượt qua, nhưng cũng đủ để cho Thi Cảnh Hòa lập tức hoàn hồn.
Lôi Y nhìn nàng, hỏi: "Cảnh Hòa, cậu gần đây có tâm sự gì phải không?"
"Huh?"
"Là do chuyện của Niệm Niệm sao?"
"Sao lại nhắc tới cậu ấy." Thi Cảnh Hòa tiếp tục gọt vỏ, nàng chăm chú nhìn động tác tay mình, qua một lát nói, "Chỉ là cứ luôn nghĩ đến một em nhỏ."
Tánh nhiều chuyện nổi lên, Lôi Y hỏi: "Không kể nghe sao?"
Thi Cảnh Hòa cười nhìn nàng, "Có gì đâu mà kể, rất có thể chỉ là ảo giác."
Rất có thể, ý muốn bảo hộ Lục Chi là ảo giác.
Lôi Y sinh xong, Thi Cảnh Hòa ở Liễu Thành thêm mấy ngày rồi mới xuất phát về Vân Thành.
Trong lúc này Lục Chi có nhắn tin, muốn mời nàng đi ăn để cảm ơn nàng đã săn sóc khi say.
Thi Cảnh Hòa trên cơ bản có thể xác định, Lục Chi tỉnh lại không nhớ đã xảy ra chuyện gì, bằng không như thế nào còn sẽ mời nàng đi ăn cảm ơn, không phải là nên cảm thấy thật ngượng ngùng sao?
Nhưng lại bởi vì hơn mười ngày không ở Liễu Thành, công việc của Thi Cảnh Hòa chồng chất như núi, nàng tạm thời cũng không có nhiều thời gian hẹn riêng Lục Chi, dứt khoát kêu Lục Chi tới tiệm kẹo.
Thi Cảnh Hòa rất rõ mình muốn cái gì, bình tĩnh mà xem xét, nàng cũng không phải không muốn nhìn thấy Lục Chi, nàng muốn nhìn xem từ lần đó tách ra, qua mấy bữa khí sắc Lục Chi có tốt hơn lên chút nào không.
Mà đương khi Lục Chi thật sự vào văn phòng, Thi Cảnh Hòa lại không dám cho Lục Chi dù chỉ một ánh mắt, chỉ cần nhớ tới ý niệm nhảy ra đêm hôm đó, tâm tình nàng liền sẽ có một tia rối loạn.
Cũng may chỉ có một tia, dẫu cho nội tâm nàng sớm đã không còn bình tĩnh.
Do quá bận, không đủ thời gian cùng nhau đi ăn tối, Thi Cảnh Hòa để cho Lục Chi đi quán đối diện mua đồ ăn về, coi như Lục Chi đã cảm ơn xong.
Nhưng không biết Lục Chi bị gì nữa, tự nhiên nói ra cái câu "Wonderful" kia.
Thi Cảnh Hòa cũng không kịp phản ứng gì nhiều, trực tiếp đưa thuốc đau đầu cho Lục Chi, chờ Lục Chi đi rồi, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì thái độ của Lục Chi đổi khác so với trước đó, như bây giờ thật sự là khác thường.
Hết hỏi có muốn mát xa đầu không rồi lại nói gì mà "wonderful", quá khác thường.
Bất quá có một vấn đề đáng giá suy ngẫm, Lục Chi biết nàng thật ra vốn biết em ấy không phải gái thẳng sao? Chứ không thôi cớ gì em ấy đi nói "cong đến sung sướиɠ"?
Thi Cảnh Hòa nghĩ không ra, đơn giản không nghĩ nữa, công việc vẫn quan trọng hơn.
Có lẽ Lục Chi cũng cảm thấy ngày đó nói chuyện quá xấu hổ, hai ba ngày không có liên lạc nàng, mà chính Thi Cảnh Hòa cũng không có thời gian nhắn tin cho Lục Chi, việc dồn quá nhiều, nàng lại bị cảm.
Thể chất Thi Cảnh Hòa không tốt lắm, chuyện này không phải bí mật gì đối với những người quen biết nàng, cách không lâu nàng sẽ bị cảm một lần, có đôi khi là bởi vì gió thổi nhiều, cũng có khi giống như bây giờ, do công việc tới tấp dồn dập.
Bởi vậy trước kia nàng mới bớt chút thời giờ đi tập gym, muốn làm thân thể khỏe mạnh hơn, nhưng chẳng đạt hiệu quả mấy, nàng vẫn bởi vì cảm mạo mà khó chịu.
Nhưng khi Lục Chi gửi voice tới, Thi Cảnh Hòa liền cảm thấy không chỉ có một mình nàng là đang nhận hết khó chịu, Lục Chi nói em ấy bị trái banh đập trúng đầu, sưng đau một cục.
Thi Cảnh Hòa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp gõ chữ 【 thương vậy 】 làm hồi đáp, nhưng gửi xong nàng mới thấy không ổn, lập tức rút về.
Thi Cảnh Hòa chưa bao giờ gửi tin kiểu này cho người khác, mặc dù thật ra hai chữ đó cũng không đủ nói lên điều gì.
Vốn dĩ Thi Cảnh Hòa muốn gửi thêm gì đó khách sáo quan tâm mặt ngoài là được, nhưng mẹ nàng đúng lúc vào phòng thấy nàng lại đang nhìn điện thoại chằm chằm, suy xét cho sức khoẻ thân thể, mẹ nàng đã cầm đi điện thoại, muốn nàng ngoan ngoãn nằm ngủ.
Thi Cảnh Hòa: ......
Ngày hôm sau cả người dễ chịu không ít, Thi Cảnh Hòa nhận được tin nhắn của Bùi Khả Nhiên.
Bùi Khả Nhiên hỏi nàng là có phải Lục Chi thất tình hay không, chứ không sao lại muốn mua kẹo dành cho người thất tình, cửa tiệm đang định tìm người ship qua.
Thi Cảnh Hòa nghi hoặc, lại nghĩ tới chuyện tối qua nàng rút về tin nhắn, cho nên tự tiến cử mình đi đưa đồ.
Vừa lúc mấy ngày nay không nhìn thấy Lục Chi, cũng vừa lúc nàng có chuyện muốn chứng thực.
Vì thế Thi Cảnh Hòa lái xe qua tiệm kẹo, tiếp theo đến chỗ Lục Chi. Đương khi đứng ngoài cửa rồi, Thi Cảnh Hòa bắt đầu cảm thấy hồi hộp.
Bởi vì nàng cảm thấy hành vi của mình có hơi kỳ quái, rõ ràng nàng không cần thiết lại đây, không phải sao?
Còn chưa kịp làm rõ suy nghĩ trong đầu, cửa đã mở, Lục Chi hiển nhiên rất kinh ngạc khi thấy nàng.
Thi Cảnh Hòa buột miệng hỏi: "Em...... thất tình?"
Nàng cũng không hiểu chính mình vì sao để ý chuyện này như thế, để ý đến mức phải chạy qua hỏi trực tiếp.
Cũng may, cũng may Lục Chi nói đó là bạn của em ấy, không phải em ấy.
Tiến vào nhà Lục Chi là ngoài ý liệu, ban đầu Thi Cảnh Hòa chỉ định tới đưa kẹo nhìn thấy Lục Chi thì tốt rồi, nhưng sau đó nàng lại ngồi xuống sô pha, hơn nữa còn ôm ly nước ấm trong tay.
Thi Cảnh Hòa cũng không biết mình ngồi ở chỗ này có ý nghĩa gì, nhưng nhớ tới chuyện tối qua, nàng lập tức giải thích cho Lục Chi biết vì sao nàng đã không nhắn tiếp.
Bỗng chốc hướng đi của cuộc trò chuyện này thay đổi, Thi Cảnh Hòa nghĩ tới tin tức Dư Mặc tiết lộ, rằng Lục Chi đã từng nói thái độ của nữ sinh kia rất gắt, cộng cả việc lần trước ở Liễu Thành, Thi Cảnh Hòa cảm thấy có lẽ mình bị ma ám thật rồi, thậm chí đi hỏi thẳng Lục Chi về bạn gái cũ.
Nàng biết càng nhiều sự tình hơn, nhưng lời ra khỏi miệng lại chỉ dám nói dối, bảo là do Dư Mặc cung cấp tin. Thi Cảnh Hòa một mặt nói dối một mặt âm thầm xin lỗi Dư Mặc, bởi vì nàng nhất thời lanh mồm lanh miệng mà lại kéo ra Dư Mặc.
Tới lúc ra khỏi nhà Lục Chi, Thi Cảnh Hòa vẫn còn cảm thấy tâm tình có chút không yên. Từ sau cái đêm Lục Chi say rượu để lộ ra mặt yếu ớt, Thi Cảnh Hòa vẫn luôn nghĩ rất nhiều về Lục Chi. Nàng hẳn là cần bình tĩnh một chút, hai ngày này trạng thái nàng không tốt lắm, có thể là do cảm mạo ảnh hưởng.
Chính vì điều này, khi Lục Chi gọi điện thoại đến nàng đã không muốn nghe, để mẹ nghe giúp, nàng ở một bên yên lặng nghe lén.
Cái tên mà nàng lưu đơn thuần chỉ là đùa giỡn, không nghĩ tới mẹ nàng mở miệng đi gọi "Chi Trượng".
Thi Cảnh Hòa: .....
Cuộc gọi kết thúc, Thi Cảnh Hòa nhìn mẹ, hỏi: "Mẹ, mẹ có biết Chi Trượng có nghĩa là gì không?"
"Không biết." Mẹ Thi trả lời.
Thi Cảnh Hòa: "Tốt."
Nàng không có mặt mũi gặp Lục Chi, lúc trước lưu tên này chẳng qua là do Lục Chi chọc ghẹo kêu nàng "Hòa tiên cô", nhưng hiện tại người ta đã hết chọc rồi, nàng lại còn như vậy.
Thi Cảnh Hòa hít hít cái mũi, tính trễ một chút lại gọi điện thoại qua, khi nãy Lục Chi gọi chưa nói là có chuyện gì.
Nhưng cuộc gọi mới vừa chuyển tiếp, Thi Cảnh Hòa liền nghe được một giọng nữ khác, cô gái này nói có người thích Lục Chi, nàng nghe không rõ tên người nọ, nhưng đại khái đoán đó là tên con gái.
Thi Cảnh Hòa cũng không cảm thấy kỳ quái, Lục Chi trông rất ngoan ngoãn, bất luận là đồng giới hay là khác giới, sẽ thích em ấy là chuyện hết sức bình thường.
Có vẻ cô gái biết mình nói hớ, bổ sung thêm người kia chỉ là sùng bái Lục Chi.
Thi Cảnh Hòa nghe mà không nhịn được cười, thanh âm này diễn xuất cũng quá mức vụng về.
Nhưng không liên quan đến nàng, Thi Cảnh Hòa dùng ngữ khí việc công xử theo phép công, hỏi Lục Chi giữa trưa gọi điện thoại có chuyện gì.
Thực hiển nhiên, Lục Chi không có "mang thù", thậm chí còn nói em ấy đói bụng, hỏi nàng muốn cùng đi ăn tối không.
Thi Cảnh Hòa không có từ chối, sau đó lên xe Lục Chi, hai người đi ăn ramen.
Trên đường, Lục Chi học người khác kêu nàng "Thi muội", Thi Cảnh Hòa vừa thầm mắng trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, cuối cùng quyết định "trả thù" Lục Chi trong lúc ăn.
"Chị còn tưởng em sẽ chọn mì trường thọ."
"Trường trong thường xuyên, Thọ trong bị thương."
Nói xong lại cảm thấy bản thân đùa ác quá, chọc Lục Chi rất thú vị, đặc biệt là phản ứng của em ấy khi nghe nàng nói ra câu đó.
Thật sự là quá mức đáng yêu.
Đáng yêu đến nỗi Thi Cảnh Hòa muốn đăng Weibo, nghĩ sao thì làm vậy, nàng tìm cớ chụp ảnh.
Đa số bạn bè xuất hiện trên Weibo Thi Cảnh Hòa đều là tồn tại dưới hình thức "Bạn thân x" "Bạn bè x", ví như Lôi Y chính là bạn thân A.
Bài đăng lúc hơn 10 giờ tối, bình luận không ngừng gia tăng, Thi Cảnh Hòa lại không có bao nhiêu thời gian đi xem.
Bởi vì Chung Niệm nói cô ấy muốn tới Vân Thành tìm nàng, lúc sau lại đi Liễu Thành thăm Lôi Y.
Thời đại học, các nàng quan hệ rất tốt, hiện tại Lôi Y sinh em bé, Chung Niệm muốn đi thăm cũng là đúng lý hợp tình.
Nhưng Thi Cảnh Hòa không rất cao hứng, nguyên nhân là do ngày hôm sau Lục Chi hỏi nàng muốn cùng đi xem phim hay không, nàng lại đi không được. Sau tối hôm qua, Thi Cảnh Hòa suy nghĩ thật lâu, nàng phát hiện cảm giác của mình đối với Lục Chi khá kỳ quái.
Từ hôm thấy Lục Chi say rượu, nàng vẫn luôn muốn thân thiết Lục Chi hơn một chút, muốn biết càng nhiều chuyện về Lục Chi.
Tuy rằng không chính thức trải qua tâm động, nhưng Thi Cảnh Hòa đã ra được kết luận, khả năng trước mắt nàng thích Lục Chi......?
Bởi vì thích, cho nên mới muốn có được đáp án chính xác cho việc "thất tình", xem chính mình có phải hiểu lầm rồi không.
Bởi vì thích, cho nên mới muốn trêu chọc Lục Chi.
Bởi vì thích, cho nên mới muốn khoe trên Weibo rằng Lục Chi đáng yêu thế nào.
Hơn nữa thích đến mức nàng muốn lập tức bỏ xuống Chung Niệm, đi tìm Lục Chi xem phim, cùng Lục Chi ở bên nhau nhiều hơn.
Chính là tạm thời không được, nàng còn chuyện chưa giải quyết xong.
Ngày hôm sau phải xuất phát đi Liễu Thành, Thi Cảnh Hòa không thể không chờ đến lúc sau trở về lại tìm Lục Chi.
Lôi Y còn ở cữ, thấy hai cô bạn tới thăm thì rất vui vẻ, Thi Cảnh Hòa cũng cầm lòng không được lộ ra tươi cười.
Các nàng thật sự chơi rất thân, cho dù cùng Chung Niệm chia tay, nhưng quan hệ cả ba cũng không có bởi vậy mà đóng băng.
Thi Cảnh Hòa vẫn luôn biết, bản thân đã từng không đủ thích Chung Niệm, thời điểm hai người bên nhau, Chung Niệm tuy đúng là trap girl, nhưng đối nàng cũng là thật sự ôn nhu. Đặc biệt là đoạn thời gian nhà nàng xảy ra chuyện, Chung Niệm càng cẩn thận tỉ mỉ, rất là chiều chuộng săn sóc.
Chính xác mà nói, hiện tại Chung Niệm đề ra yêu cầu nàng không có từ chối cũng là vì cảm tạ Chung Niệm năm đó đã ở bên an ủi nàng.
Chờ đem tất cả nợ trả hết, Thi Cảnh Hòa cảm thấy mình sẽ không lại như bây giờ đối với Chung Niệm hữu cầu tất ứng.
Thi Cảnh Hòa không biết Lục Chi nghĩ thế nào, nhưng nàng trong mấy ngày này thật sự là có nhớ đến Lục Chi, dù nàng cũng không rảnh rỗi.
Chung Niệm lại hướng nàng khóc than kể khổ, nói rằng hôn nhân không hạnh phúc, nói rằng ông xã không yêu thương gì mình. Những lời này Thi Cảnh Hòa nghe đến phát chán, nhưng vẫn kiên nhẫn mà đương người nghe, nàng nghĩ nhịn thêm một chút, qua ít hôm là có thể về Vân Thành gặp Lục Chi.
Bức ảnh Thi Cảnh Hòa chụp Lục Chi ở tiệm mì, đã sớm bị Thi Cảnh Hòa nhìn không biết bao nhiêu lần.
Nàng quả nhiên vẫn là thích nhất đôi mắt Lục Chi, mấy năm trước lần đầu tiên thấy em ấy, ấn tượng khắc sâu nhất cũng là đôi mắt.
Qua mấy năm, ánh mắt vẫn không có gì thay đổi, nhìn ai đều như là mang theo tràn đầy tình cảm, gương mặt ngây thơ đơn thuần cộng thêm ánh mắt kia, làm người khác cảm giác em ấy tùy thời sẽ bị bắt cóc đi mất.
Suy nghĩ dần chuyển tới vết thương trên cổ Lục Chi, nàng vẫn không rõ lắm nguồn gốc vết thương này, chính là tưởng tượng đến liền sẽ cảm thấy khó chịu cùng đau lòng.
Dường như, từ đầu đến cuối, bản thân nàng đã trộn lẫn "đau lòng" vào trong tình cảm.
Bất quá, thay vì nói là đau lòng, chi bằng nói là thấy thương.
Bạn gái tình đầu mà em ấy yêu thích sâu đậm lại chưa từng thích em ấy, ba mẹ thì qua đời, hơn nữa từ tình huống trước đó xem ra, Lục Chi không thiếu gặp gỡ những kẻ cặn bã.
Nghĩ vậy, Thi Cảnh Hòa lại lập tức bắt đầu xem xét kỹ chính mình.
Mấy ngày nay nàng có ý nghĩ muốn ở bên Lục Chi, vậy còn kế tiếp sau đó?
Nếu, nếu nàng thật sự cùng Lục Chi bên nhau, có khả năng nào trong tương lai nàng cũng sẽ làm ra điều gì đó tổn thương tới Lục Chi hay không?
Thi Cảnh Hòa suy nghĩ thật lâu, ra được kết luận là: Sẽ không.
Bản thân nàng không có cảm giác gì với tình yêu, thật vất vả mới có người làm nàng muốn đặt ở trong lòng, nếu các nàng ở bên nhau, như vậy nàng khẳng định sẽ nghiêm túc đối đãi Lục Chi thật tốt.
Tình yêu bắt đầu không nhất định phải tất cả đều là thích, nếu có một ít thương xót ở bên trong, cũng là có thể đúng không? Suy nghĩ dần trở nên miên man.
Mà Lục Chi đến Liễu Thành quả là nằm ngoài dự kiến của Thi Cảnh Hòa.
Mục đích của Lục Chi tới đây rất đơn giản, em họ Kim Lâm của em ấy học tập mệt mỏi, muốn thả lỏng nghỉ ngơi, vì thế em ấy mang Kim Lâm tới Liễu Thành, gọi điện nói cùng đi xem phim gần như cũng chỉ là do "thuận tiện".
Thi Cảnh Hòa thầm thở dài, nhưng ngày hôm sau vẫn là gọi cho Lục Chi.
Tự nàng cũng thấy canh cánh trong lòng vì lần trước ở Vân Thành không thể đi xem phim cùng Lục Chi, cho dù Lục Chi mời chẳng qua là thuận tiện, nhưng chỉ cần có thể thấy được đối phương thì có sao đâu.
Kết cục Thi Cảnh Hòa vẫn là bởi vì chuyện này mà có chút không thoải mái, thậm chí trên mặt còn nổi cái mụn nhỏ, ngày hôm sau không thể không mang khẩu trang đi rạp phim.
Vài ngày không gặp, Lục Chi hiển nhiên không có thay đổi gì, nhìn qua vẫn là dáng vẻ thanh thuần.
Tự nhiên Thi Cảnh Hòa cảm thấy mệt mỏi, chính như nàng đã trả lời Lục Chi, nàng mấy nay bận rộn nhận rõ bản thân mình và nhận rõ người khác.
Nhận rõ bản thân mình đối với Lục Chi rốt cuộc là dạng tình cảm gì, nhận rõ mối quan hệ hữu nghị giữa nàng và Chung Niệm, dây dưa khi nào mới có thể kết thúc.
Đến cuối cùng, cảm giác như vậy chỉ biến thành bốn chữ: "Mệt mỏi quá a."
Thi Cảnh Hòa cũng không nghĩ nhiều, xoay đầu Lục Chi qua để dựa vào, nhiệt độ truyền lại, Thi Cảnh Hòa cảm thấy được xoa dịu.
Chẳng qua thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, điện ảnh thực mau bắt đầu.
Lục Chi ngồi ngay bên cạnh, Thi Cảnh Hòa không có khả năng xem phim nghiêm túc.
Buổi gặp mặt hôm nay làm Thi Cảnh Hòa chính thức xác định ý nghĩ muốn cùng Lục Chi ở bên nhau, dù cho nàng cũng biết chính mình hiện tại không đủ thích Lục Chi, càng có rất nhiều xuất phát từ việc thấy trêu chọc Lục Chi thú vị cùng với việc Lục Chi làm nàng đau lòng làm nàng muốn bảo hộ.
Đúng vậy, bảo hộ, Lục Chi yếu ớt như vậy, hoàn toàn kích phát ra ý muốn bảo hộ của Thi Cảnh Hòa.
Nhưng nàng không thể sốt ruột, đi qua vài cuộc tình, Lục Chi rất có khả năng đã biến thẳng.
Thi Cảnh Hòa tự cho mình thời gian, để bản thân nghĩ kỹ, vốn đang có thể cùng nhau ăn tối, nhưng nàng hạ quyết tâm không cùng nhau.
Lòng nàng hiện đang rối loạn, nàng cần có không gian một mình sửa sang lại suy nghĩ. Lần tạm biệt này không thể nghi ngờ là rất có trọng lượng, cảm xúc bi thương không khỏi trồi lên trong lòng Thi Cảnh Hòa.
Nàng vẫn cứ không biết Lục Chi nghĩ gì, nhưng đây không phải lý do cho việc nàng không trả giá hành động, vì thế nàng nhờ mẹ hỗ trợ đưa Lục Chi món quà trước đó nàng mua cho em ấy mà chưa kịp tặng.
Đó là một đôi khuyên tai kiểu dáng sừng hươu, Thi Cảnh Hòa lúc đấy cũng không biết mua cái gì, dứt khoát lấy đồng âm chữ "Lục" mua cái này.
Hiệu quả đạt được thường thường, bởi vì Lục Chi chỉ nói, "Khuyên tai rất đẹp, em không có không thích".
Trong lòng Thi Cảnh Hòa sinh ra cảm giác thất bại, nàng cho rằng ít nhất Lục Chi sẽ biểu đạt kiểu như là "Thích" hoặc là "Rất thích", nhưng kết quả vậy mà là "Em không có không thích".
Chung Niệm đã rời đi, nàng cũng muốn rời đi Liễu Thành, nhưng Vân Thành ngày ấy vừa vặn hạ mưa to.
Thi Cảnh Hòa: ......?
Như nàng đã nhắn tin, nếu 3 giờ chiều mà mưa còn không ngừng, vậy có lẽ nàng không về trong hôm nay được.
Lái xe khi trời mưa to rất nguy hiểm, Thi Cảnh Hòa lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thời gian đợi mưa tạnh thật nhàm chán, Thi Cảnh Hòa đã nhàm chán đến mức bắt đầu lướt mạng.
Để rồi phát hiện niềm vui bất ngờ —— Lục Chi gửi ảnh cho nàng.
Thi Cảnh Hòa bình thường không có hay check tin nhắn Weibo, những tin như này dễ dàng bỏ lỡ, nhưng định mệnh làm nàng không cẩn thận nhấn mở.
Thế nên mới thấy hình ảnh Lục Chi gửi tới, khuyên tai rất bắt mắt.
Càng làm cho Thi Cảnh Hòa cảm thấy vui sướиɠ chính là, trước kia Lục Chi còn từng gửi tin cho nàng, nội dung rất là ...
"Tiểu tỷ tỷ yêu online không? Yêu online tuyển em, em siêu ngọt." Thi Cảnh Hòa không khỏi đọc ra miệng, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Tới luôn, trận mưa này, mặc kệ có tạnh hay không, nàng đều phải đi trở về.
Vân Thành dường như đọc hiểu tâm tư nàng, không bao lâu trời ngừng mưa, tâm tình Thi Cảnh Hòa thoáng chốc sáng ngời.
Tới Vân Thành khá muộn, trên đường hoặc nhiều hoặc ít vẫn là bị nước mưa tồn đọng ảnh hưởng.
Thi Cảnh Hòa không sốt ruột về nhà mình, nàng muốn trước hết thấy được Lục Chi, nhưng nàng cảm thấy nếu lập tức đi tìm Lục Chi thì có vẻ khô khan quá.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng kêu Bùi Khả Nhiên mua nguyên liệu, đêm nay nàng muốn xuống bếp nấu nướng.
Lần trước xem phim xong không có đi ăn cùng nhau, lần này nàng phải bù đắp, hơn nữa còn muốn Lục Chi ăn đồ ăn do chính tay nàng nấu.
Nàng còn kêu Bùi Khả Nhiên "lừa" Lục Chi, nói là nàng đang bận, bất quá cũng không thể nói là lừa, bởi vì nàng quả thật là đang bận nấu ăn.
Trong lúc nấu ăn, Thi Cảnh Hòa thường thường nhoẻn miệng, nghĩ đến tin nhắn kia của Lục Chi là nàng thấy buồn cười, cũng thấy thật đáng yêu.
Cho nên, đương khi nhìn đến Lục Chi, Thi Cảnh Hòa lại cầm lòng không được mà bắt đầu trêu ghẹo.
"Chào em, tiểu tỷ tỷ không yêu online."
"Siêu ngọt?"
Nàng thật muốn nhìn xem, Lục Chi sẽ phủ nhận thế nào, nhưng Lục Chi không có trả lời, em ấy giữ im lặng.
Có lẽ em ấy cũng tìm không ra cái cớ nào để qua loa lấy lệ.
Ảnh chụp là bằng chứng chân thật, tài khoản kia chính là Lục Chi, không có khả năng là người khác.
Càng làm cho Thi Cảnh Hòa buồn cười chính là, Lục Chi nhắn tin nói với nàng "Không có không thích", nhưng hình ảnh biểu hiện ra đó là thực thích —— tuy chỉ là sườn mặt, nhưng cũng có thể thấy được khoé môi giương lên.
Trời mưa xám xịt chuyển thành bầu trời trong xanh hoá ra cũng chỉ cần một tấm hình, Thi Cảnh Hòa lần đầu tiên biết được tâm tình có thể thay đổi nhanh như vậy.
Giống như là mỗi tiếng nói mỗi cử động của Lục Chi đều có thể khống chế nàng, Lục Chi làm cái gì nói cái gì, đều có thể khiến nàng suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như cơm nước xong, Lục Chi lại một lần nữa hỏi chuyện về Chung Niệm, làm dòng suy nghĩ trong đầu nàng phát tán.
Có khi nào Lục Chi cũng để ý nàng không? Để ý bất kỳ chuyện gì của nàng.
Mắt thấy sắp tới chia lìa, Thi Cảnh Hòa lại không trực tiếp hỏi, mà là lựa chọn phương thức khác.
"Lục Chi, em không có mang khuyên tai sừng hươu ra tới."
Sự tình phát triển khó mà đoán trước, Thi Cảnh Hòa cũng không nghĩ tới sẽ ở vấn đề khuyên tai này cùng Lục Chi kéo ra nhiều chuyện như vậy.
Cho dù đây thật là suy nghĩ trong lòng nàng, trước đó nàng còn vui mừng vì Lục Chi thích đôi khuyên tai này, đảo mắt liền thấy vành tai Lục Chi trống trơn, không có đeo gì hết.
Tâm tình lại chuyển thành ngày mưa, đã vậy còn phải bắt tay vào xử lý công việc, Thi Cảnh Hòa bận tới sứt đầu mẻ trán.
Thật vất vả có thời gian xem điện thoại, lại nhận được tin nhắn mới từ Lục Chi: 【 chị còn bán kẹo thất tình không? 】
Thi Cảnh Hòa: ?
Thi Cảnh Hòa lập tức nhắn hỏi nhưng không nhận được trả lời, gọi điện thoại còn gặp tắt máy.
......
Thi Cảnh Hòa khá là hoang mang, chờ hoàn thành hết việc trong tay, nàng liền lái xe đến nhà Lục Chi.
Nàng muốn hỏi rõ xem là chuyện gì xảy ra, Lục Chi không có nói rõ là ai thất tình, làm nàng lại hiểu lầm, lại hoảng hốt.
Bởi vì nếu Lục Chi thất tình, vậy chẳng khác gì nói những suy nghĩ trước đó đều là nàng tự suy đoán lung tung mà thôi.
Nhìn thấy Lục Chi, Thi Cảnh Hòa cố tỏ ra thoải mái mà nói Lục Chi giống tra nam.
Là tra nam không thể nghi ngờ, gọi điện thoại tắt máy, nhắn tin cũng không trả lời, lấy cớ điện thoại hết pin cũng thực sứt sẹo.
Nghĩ tới lui, Thi Cảnh Hòa cuối cùng vẫn là tính toán hỏi rõ ràng, người "thất tình" rốt cuộc là ai.
Không phải cứ yêu nhau rồi chia tay mới có thể gọi là thất tình. Nếu người mình yêu thầm có đối tượng, vậy đó cũng tính là thất tình rồi.
Miệng hỏi người bạn thất tình của Lục Chi có ở đây không, lòng lại thầm cầu nguyện, tốt nhất đó là bạn của Lục Chi chứ không phải là Lục Chi.
Bằng không......Nàng bị thất tình.
Bởi vì Lục Chi thích người khác, người ấy không phải nàng.
May mắn chính là, người thất tình không phải Lục Chi.
Lúc rời đi, như là để xác nhận, Thi Cảnh Hòa còn cố ý hỏi Lục Chi có phải bạn em ấy gặp phải tra nam hay không.
Được đến câu trả lời đúng như dự đoán, Thi Cảnh Hòa nhẹ nhàng thở ra.
Tuỳ theo mà đến còn có cảm xúc khác, nguyên do là nàng đột nhiên nghĩ tới Khâu Vũ.
Nàng hoàn toàn biết rõ, hành vi mà nàng đang làm đều là vì muốn Lục Chi nhận thấy được tâm tư của nàng, rằng nàng muốn cùng em ấy ở bên nhau.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, nếu Lục Chi vẫn không quên được Khâu Vũ thì sao?
Thế thì, hết thảy những gì nàng làm còn có ý nghĩa gì không?
Hơn nữa, điều quan trọng là, Lục Chi còn không biết nàng nhận thức Khâu Vũ.
Thi Cảnh Hòa nhíu mày nghĩ nghĩ, quyết định...... nói cho Lục Chi chuyện này.